Cuồng Nhiệt Vì Anh

Chương 10

Mạnh Vĩ Giác dừng xe, bước xuống xe với tâm trạng nặng nề. Một ngày trôi qua thật mau, hắn còn chưa biết phải đối mặt với Ngữ Nghê như thế nào, trải qua chuyện tối qua, hắn còn có thể để Ngữ Nghê quay về Canada sao? Nhưng hắn lấy lý do gì để giữ cô ở lại?

Một đống vấn đề khiến hắn không biết phải làm thế nào cho đúng, mà lúc này Ngữ Nghê đang nghĩ như thế nào?

Đi vào nhà, thấy Hà Lạc rũ rượi ngồi ở ghế sa lon, Mạnh Vĩ Giác lên tiếng gọi: “Tiểu Lạc!”

“Anh Vĩ Giác, rốt cuộc anh cũng đã về!” Vừa nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, hà Lạc vội vàng nhảy khỏi ghế sa lon, chạy đến trước mặt Mạnh Vĩ Giác, đưa lá thư của Tần Ngữ Nghê để lại cho Mạnh Vĩ Giác.

“Đây là cái gì?” Mạnh Vĩ Giác nhìn phong thư trong tay không hiểu.

“Là thư chị Ngữ Nghê để lại cho anh”.

Mạnh Vĩ Giác giật mình. Ngữ Nghê để lại thư cho hắn, nói cách khác, lúc này cô đã đi rồi…….

“Anh Vĩ Giác, sáng nay chị Ngữ Nghê đã đi rồi, chị ấy quay về Canada, lá thư này là chị ấy nhờ em chuyển cho anh”.

Hắn đã hiểu, thì ra chuyện xảy ra tối qua và sáng nay là lời tạm biệt của cô đối với hắn, thế mà hắn lại không ngĩ đến!

Đây đúng là châm chọc, mấy phút trước hắn còn đang lo lắng không biết đối mặt với cô như thế nào, nhưng bây giờ, cho dù hắn rất muốn được thấy cô, nhưng hắn nhìn cũng không thấy được bóng dáng dịu dàng của cô, gương mặt tươi cười của cô.

Hà Lạc đem nghi vấn trong lòng nói ra, “Anh Vĩ Giác, em thật không hiểu, thật ra anh cũng yêu chị Ngữ Nghê, tại sao lại phải để chị ấy đi?”

“Tôi yêu Ngữ Nghê?” Hắn yêu cô, ngay từ lúc trước khi hắn ý thức được, hắn đã yêu cô. Chỉ là hắn vẫn lấy Tần Ngữ Mạt làm lý do, không ngừng nói với bản thân là hắn đang nghĩ đến Tần Ngữ Mạt, hắn chỉ tìm kiếm bóng dáng của Tần Ngữ Mạt trên người Tần Ngữ Nghê.

Trên thực tế, vây khốn hắn chỉ là cái chết của Tần Ngữ Mạt. Người trong lòng hắn không phải Tần Ngữ Mạt, đấy chẳng qua chỉ là một hình ảnh, cũng không phải người sống sờ sờ. Tần Ngữ Mạt chưa bao giờ gần gũi với hắn như Ngữ Nghê, chưa bao giờ khiến cho hắn động lòng. Nhưng bây giờ, đến khi Ngữ Nghê đã đi rồi, hắn mới thấy rõ tình cảm của mình.

Nghĩ rằng Mạnh Vĩ Giác không chịu đối mặt với tình cảm của mình, Hà Lạc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không yêu chị ấy sao?”

Đúng thì sao, không đúng thì sao, hắn có thể tìm cô về sao? Hắn có thể hoàn toàn bỏ xuống cảm giác áy náy trong lòng với Tần Ngữ Mạt, một lòng một dạ yêu Ngữ Nghê sao? Mạnh Vĩ Giác ngây ngốc đi tới ghế sa lon ngồi xuống, lúc này hắn không biết phải làm như thế nào.

“Anh Vĩ Giác, anh sao vậy?” Hà Lạc nhìn bộ dạng của Mạnh Vĩ Giác mà lo lắng, quả nhiên cô không nhìn lầm, anh Vĩ Giác đúng là yêu chị Ngữ Nghê.

Mạnh Vĩ Giác lắc đầu một cái, không nói lời nào, đem lá thư trong tay mở ra đọc.

“Anh Vĩ Giác, trong thư chị Ngữ Nghê viết gì vậy?”

“Cô ấy không nói gì, chỉ nói tôi giúp cô sắp xếp chỗ ở”. Nhìn lá thư trên tay, Mạnh Vĩ Giác không nói ra được mất mát trong lòng, Ngữ Nghê lo lắng nhất là Hà Lạc, vậy còn hắn thì sao? Một người đàn ông cô luôn nói ‘em yêu anh’ là hắn đây, cô lại quên được sao?

Mạnh Vĩ Giác cười khổ một tiếng, hắn thầm cười nhạo chính mình, không quên được thì thế nào? Tình cảm của hắn do dự như thế, nếu lúc này cô không rời đi, hắn sẽ đối mặt với trái mình sao?

“Chị Ngữ Nghê lúc nào cũng như vậy, luôn quan tâm người khác”. Hà Lạc buồn rầu nói.

“Tiểu Lạc, tôi sẽ giúp cô sắp xếp một chỗ ở an toàn, ngày mai cô đem hành lý sửa sang lại một chút”.

Hà lạc gật đầu một cái, nhịn không được hỏi: “Anh Vĩ Giác, anh sẽ đi tìm chị Ngữ Nghê sao?”

“Tôi………. Tôi không biết”.

“Tại sao lại không biết, không phải anh yêu chị ấy sao?” Hà Lạc hỏi chuyện như đó là chuyện đương nhiên.

“Tiểu Lạc, cô không hiểu đâu”.

Hà Lạc cau mày, xem thường nói: “Thật không chịu nổi hai người, anh và chị Ngữ Nghê đều giống nhau, luôn nói chuyện khó hiểu như vậy, hai người đúng là một đôi!”

Mạnh Vĩ Giác mệt mỏi nói: “Tiểu Lạc, khuya lắm rồi, cô đi nghỉ ngơi đi”.

Hà Lạc rất bất đắc dĩ nói tiếng ngủ ngon, nhưng lại chần chừ không chịu lên lầu.

“Tiểu Lạc, cô còn có chuyện gì sao?”

Hà Lạc mím môi một cái, đắn đo một lúc, sau đó móc từ trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn, “Đây là địa chỉ của chị Ngữ Nghê ở Canada, chị ấy dặn em không được đưa cho anh, nhưng em nghĩ, hai người yêu nhau bên ở bên nhau, em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn rời xa nhau? Em hy vọng anh sẽ đi tìm chị ấy về”. Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.

Mạnh Vĩ Giác cầm tờ giấy trên bàn lên, nắm lại thật chặt trong lòng bàn tay.

Trở về Vancouver đã ba ngày rồi, không biết Mạnh Vĩ Giác thế nào? Thời điểm cô không có ở đó, liệu hắn có nhớ đến cô không? Hắn liệu có biết cô rất nhớ hắn hay không, mỗi giây mỗi phút cô đều rất nhớ hắn, nhớ hắn làm cho tim cô rất đau?

Trời ạ! Cô rất nhớ Đài Loan…..

“Chị, sao chị lại ngồi ở đó?” Vừa nhìn thấy Tần Ngữ Nghê ngồi bên bệ cửa sổ, giống như lúc nào cũng có thể bị rơi xuống, Tần Ngữ Quyên hoảng sợ vội vàng chạy tới kéo cô xuống.

Tần Ngữ Nghê dịu dàng cười, không nhanh koong chậm nói: “Ngồi ở đây hóng gió rất thoải mái”.

“Thoải mái thì thoải mái, nhưng ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Tần Ngữ Quyên lo lắng kéo Tần Ngữ Nghê ngồi xuống mép giường.

“Ngữ Quyên, thân thể chị không yếu đuối như vậy đâu”.

“Cẩn thận một chút vẫn hơn”. Vẻ mặt Tần Ngữ Quyên khẽ động, hung phấn nắm ray Tần Ngữ Nghê nói: “Chị, nói cho chị biết một tin vui, ba mới vừa ra quyết định, cuối tuần này sẽ dẫn cả nhà chúng ta đi Paris du lịch!”

“Paris?”

“Đúng vậy! Không phải chị vẫn thích đi Paris sao? Lần này ba vì chị nên mới quyết định đi Paris đấy!” Tần Ngữ Quyên bĩu môi, kháng nghị nói: “Ba rất thiên vị, cái gì cũng nghĩ tới chị trước, em nói muốn đi Quebec, ba nghĩ cũng không nghĩ nói nhất định phải đi Paris”.

Vẻ mặt Tần Ngữ Nghê lộ ra chút khó xử, cắn cắn môi dưới, nói: “Chị……không muốn đi”.

"Không muốn đi?"

“Ngữ Quyên, chị không muốn đi đâu cả, chị chỉ muốn ở nhà thôi”.

Tần Ngữ Quyên không chịu đựng được nữa, kéo cô đến trước gương, chỉ vào gương hét ầm lên: “Chị, chị xem lại bản thân chị một chút đi, mới quay lại ba ngày, chị đã gầy như thế này rồi, mọi người nhìn thấy ai cũng rất đau lòng, còn đau lòng hơn nữa, lúc nào cũng lén rơi lệ, chị có biết không? Em cầu xin chị, đừng nghĩ đến anh ta nữa!”

Ánh mắt Tần Ngữ Nghê buồn bã, áy náy nói: “Thật xin lỗi, chị cũng rất muốn quên đi, nhưng lại không khống chế được bản thân nhớ đến”.

Nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Tần Ngữ Nghê, giọng điệu của Tần Ngữ Quyên cũng dịu đi vài phần, “Chị, em cũng biết rõ để chị quên được anh ta là rất khó, nhưng ít nhất chị cũng thử nhìn một chút, chị đừng đem mình nhốt ở trong nhà, ra ngoài đi dạo sẽ thoải mái hơn. Chị phải biết rằng, bắt đầu từ giây phút chị rời khỏi Đài Loan, chị và anh ta đã không bao giờ còn cơ hội rồi.”

Tần Ngữ Nghê nghe vậy cũng không đè nén được nổi nhớ trong lòng nữa, “Ngữ Quyên, chị rất nhớ anh ấy, muốn nghe tiếng nói của anh ấy, không biết hiện tại anh ấy như thế nào?”

“Chị…… Em thật sự bị chị làm cho tức chết mà! Đến bây giờ chị còn không hiểu sao? Ba chắc chắn sẽ không cho chị quay về Đài Loan, nếu như chị cố tình nói ra, ba nhất định sẽ nhốt chị lại”.

“Ngữ Quyên, chị không nói chị muốn quay về Đài Loan…….”

“Chị dám nói chị không có suy nghĩ này?” Tần Ngữ Quyên hung hăng nhìn cô.

“Chị……” Không thể phủ nhận, cũng không dám thừa nhận, ngược lại Tần Ngữ Nghê cầu xin nói: “Ngữ Quyên, trong nhà này chỉ có em là hiểu rõ chị nhất, chẳng lẽ em cũng không thể để cho chị trút ra nhớ nhung trong lòng sao?”

“Bây giờ em thật sự không biết nên làm gì với chị?” Tần Ngữ Quyên thở dài, lắc đầu một cái, “Chị, em không ngăn cản chị nghĩ đến Mạnh Vĩ Giác, chỉ hy vọng chị đừng hành hạ mình”.

“Ngữ Quyên, nếu như mà chị nghĩ cũng không nghĩ, thì chị cũng chỉ còn là một xác chết biết đi trong nhà mà thôi”.

Tần Ngữ Quyên nghe vậy cả kinh, hốt hoảng hỏi: “Chị, chị đang đe dọa em sao?”

“Không, nhớ nhung là nguyên nhân để chị sống, chị hy vọng em hiểu”.

Tần Ngữ Quyên nặng nề thở ra một hơi, cũng không nói gì nữa.

“Ngữ Quyên, giúp chị nói với ba, chị không muốn đi Paris du lịch”.

“Chị không thử nghĩ thêm một chút xem? Ba sẽ rất đau lòng!” Thấy Tần Ngữ Nghê kiên định lắc đầu một cái, Tần Ngữ Quyên không thể làm gì hơn là đầu hàng. “Thôi! Loại tâm trạng trong lòng chị có đi Paris cũng không có ý nghĩa”. Trên thế giới này không có vấn đề gì là không giải quyết được, chỉ có tình cảm là không tự chủ được.

*******************************

Nhấn chuông hơn nửa ngày cũng không thấy Mạnh Vĩ Giác ra mở cửa, Đàm Diễm Văn dứt khoát lấy cái chìa khóa dự bị trên người ra mở cửa, tự mình đi vào.

“Blue, cậu có nhà không?” Bật đèn phòng khách lên, Đàm Diễm Văn nhìn lên lầu gọi.

“Yellow, là cậu sao?” Dùng hai tay che bớt đi ánh sáng, giọng nói Mạnh Vĩ Giác khan khan hỏi.

Thấy Mạnh Vĩ Giác ngồi xiêu vẹo trên sofa, bộ dáng nhếch nhác, Đàm Diễm Văn hỏi: “Blue, cậu làm sao vậy?”

Từ từ thích ứng với ánh sáng, Mạnh Vĩ Giác buông tay ra, chớp chớp mắt, “Yellow, sao cậu lại tới đây?”

“Nhớ cậu nên đến!” Đây là câu nói cửa miệng của Tân Trinh, Đàm Diễm Văn khó mà nói là mọi người bảo anh đến xem tình trạng của Mạnh Vĩ Giác như thế nào, không thể làm gì khác hơn là mượn câu cửa miệng của Tân Trinh dùng một chút.

Nhìn Mạnh Vĩ Giác, Đàm Diễm Văn lại hỏi lại hỏi, “Blue, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Day day huyệt thái dương, Mạnh Vĩ Giác mệt mỏi nói: “Hôm nay vừa làm xong một ca phẫu thuật lớn, nên ngồi trên ghế sofa ngủ quên’.

Đàm Diễm Văn nhìn xung quanh một chút, đi đến ghế sofa ngồi xuống đối diện Mạnh Vĩ Giác, cũng không vòng vo hỏi: “Nghe nói Ngữ Nghê đã ở trong nhà này?”

Vừa nghe đến cái tên “Ngữ Nghê”, Mạnh Vĩ Giác không tự chủ được nhìn khắp phòng, hắn phát hiên mấy ngày nay ngôi nhà của hắn rất cô quạnh, không có Ngữ Nghê ở đây, một chút cũng không giống có người ở.

Hồi lâu, Mạnh Vĩ Giác mới nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đã trở về Canada rồi”.

Xem ra tin tức của Purple có chút châm chễ! Đàm Diễm Văn tiếp tục hỏi: “Cô ấy về khi nào?”

“Tôi cũng không biết rõ lắm, giống như năm hay sáu ngày gì đó, cũng có thể là một tuần trước”. Ngữ Nghê vừa đi, những ngày sau đó cũng giống như trôi qua rất chậm. Hơn nữa, đối mặt với căn nhà lạnh ngắt này, từng giây từng phút hắn cũng cảm thấy rất khó chịu, có lúc cho là mình thấy bóng dáng của Ngữ Nghê, nhưng còn chưa kịp gọi, bóng dáng đó đã biến mất.

Đàm Diễm Văn dò xét hỏi. “Cậu yêu cô ấy rồi hả?”

Mạnh Vĩ Giác yên lặng gật đầu một cái.

Đàm Diễm Văn tự mình vào bếp giót hai ly nước trái cây đem ra ngoài, đưa cho Mạnh Vĩ Giác một ly, “Nói nghe xem! Chuyện xảy ra thế nào?” Thời gian này, bọn họ khi nghe White nói Blue gặp ác mộng, nghĩ rằng tại bọn họ ép buộc quá nhiều, nên khi nghe Hạnh Nhi nói Ngữ Nghê ở đây, cũng không dám gọi điện cho Blue, chỉ sợ lại tạo áp lực cho Blue, để cho câu ta đem ác mộng của Tần Mạt biến thành Ngữ Nghê, không ngờ lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy.

Mạnh Vĩ Giác uống một hớp nước trái cây cho cổ họng bớt khô, đem tất cả mọi chuyện nói ra.

“Blue, đi tìm cô ấy quay về đi”.

“Nhưng…….”

“Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu vẫn còn cảm giác áy náy nên không quyết định chắc chắn được!”

“Yellow, trong lòng tôi từng hứa với Tần Ngữ Mạt, cả đời này tôi sẽ không yêu bất kỳ cô gái nào, nhưng tôi lại yêu em gái sinh đôi của cô ấy, điều ày làm cho tôi không thể không đau lòng”.

Đàm Diễm Văn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, đây là lý do mà mười bốn năm qua Blue không chịu mở rộng lòng mình, bởi vì cậu ta đã hứa với một người thích cậu ta đã chết.

“Blue, áy náy trong lòng cậu quá lớn, nên mười bốn năm qua cậu mới không thể thoát ra được. Tôi hỏi cậu, Tần Ngữ Mạt có yêu cầu cậu không được yêu người con gái khác không?”

Mạnh Vĩ Giác lắc đầu nói: “Không có”.

Đàm Diễm Văn cười cười hỏi ngược lại: “Nếu cô ấy không yêu câu, tại sao cậu phải hứa?”

“Chuyện này……..”

“Blue, những lời nên nói tôi cũng đã nói mấy vạn lần rồi, tôi cũng không muốn nói thêm với cậu gì nữa, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở cậu, đừng bao giờ biến sự vô tâm sơ xuất với Tần Ngữ Mạt mười bốn năm trước thành vết thương lòng của Ngữ Nghê, đối với Ngữ Nghê không công bằng! Nếu cậu thật lòng yêu Ngữ Nhê như lời nói, cậu muốn cô ấy đau khổ vì cậu sao?” Đàm Diễm Văn thở dài, cảm khái nói: “Blue, chuyện đáng buồn nhất trong cuộc sống không phải là chết, mà là không hiểu được quý trọng”.

Trong lòng Mạnh Vĩ Giác chấn động, kinh ngạc nói không ra lời.

“Blue, tôi chỉ nói thế thôi, cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi, tôi về đây”.

Tiễn Đàm Diễm Văn ra cửa, Mạnh Vĩ Giác suy nghĩ thật kỹ từng câu từng lời của Đàm Diễm Văn, dần dần, trong lòng của hắn cũng đã hiểu.

oa oa :hixhix: :hixhix: :hixhix: hôm nay ta bị đau nên không edit được truyện cho các nàng, không biết tối nay có hoàn được không ^:)^ ^:)^ ^:)^

Trải qua một tuần đau khổ nhớ nhung, Tần Ngữ Nghê cũng không chịu đựng được nữa rồi, cô quyết định phải quay lại Đài Loan.

“Ba, mẹ!” Quỳ xuống trước mặt Tần Trọng Khải và Từ Văn Nghị, Tần Ngữ Nghê cầu xin, “Để cho con quay lại Đài Loan được không?”

“Chị, chị đang làm gì vậy?” Tần Ngữ Quyên thấy thế, vội vàng xông lên trước, muốn đỡ cô dậy.

Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, đẩy Tần Ngữ Quyên ra, kiên trì nói: “Ba, mẹ, trừ phi hai người đồng ý, nếu không con sẽ không đứng lên”.

“Con đâng uy hiếp ta sao?” Tần Trọng Khải nghiêm nghị trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Ngữ Nghê. Nghĩ thầm, trong ba đứa con, ông thương yêu nhất là đứa con gái này, cô dịu dàng, chăm chỉ, hiểu chuyện, không ngờ vì một người đàn ông mà làm tổn thương lòng ông.

Tần Ngữ Nghê cũng đã sớm biết, quyết định của mình sẽ mang đến rất nhiều sóng gió, nhưng cô không rút lui chút nào mà còn dịu dàng nhìn Tần Trọng Khải, “Ba, con không dám, con chỉ hy vọng mọi người có thể hiểu cho con!”

“Con bảo chúng ta phải hiểu cho con, vậy ai đến hiểu tấm lòng của người làm cha mẹ cho chúng ta?”

“Ba, con có thể hiểu được tấm lòng của mọi người, đối với mọi người mà nói, luôn xem con như mất mà lại được, mọi người hy vọng con có thể bình an, nhưng ai có thể đảm bảo được mỗi giây mỗi phút đều bình an?”

“Ý của con là muốn ta nhốt con lại có phải không?” Tần Trọng Khải đau lòng cực kỳ, ông cố gắng làm một người cha thấu tình đạt lý, cho nên, dù vô cùng không tha thứ cho việc ngoài ý muốn mười bốn năm trước, đối với Mạnh Vĩ Giác luôn có thành kiến, nhưng ông vẫn cho Ngữ Nghê ba tháng đi Đài Loan tìm Mạnh Vĩ Giác, nhưng Mạnh Vĩ Giác không biết quý trọng con gái của ông, ông còn phải đưa con gái quay lại sao, đây là đạo lý gì vậy?

“Ba!” Tần Ngữ Nghê khổ sở cầu xin.

“Cái tên Mạnh Vĩ Giác đó thì có cái gì tốt? Tại sao con lai cố chấp như vậy?”

“Ba, con yêu anh ấy, thật sự rất yêu anh ấy.”

“Con…….” Tần Trọng Khải nhìn chằm chằm Tần Ngữ Nghê, giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Ba, ba đồng ý cho chị đi Đài Loan đi!” Tần Ngữ Quyên cũng quỳ xuống theo.

Tần Trọng Khải kinh ngạc nhìn Tần Ngữ Quyên, không kiềm chế được tức giận mắng: “Tại sao con cũng hồ đồ như vậy rồi hả?”

“Ba! Không phải con hồ đồ, con chỉ hiểu được một chuyện, người sống trên đời này không chỉ muốn bình an, chỉ có thể sống, mà quan trọng nhất là được sống vui vẻ, khỏe mạnh. Hiện tại chị sống không vui vẻ, mỗi ngày đều nhốt mình ở nhà, ốm yếu, vậy thì để cho chị đi Đài Loan sẽ tốt hơn.”

Những lời này đối với Tần Trọng Khải là một đả kích rất lớn,hy vọng lớn nhất của ông là những đứa con của mình đều được sống vui vẻ, nhưng không phải cái gì ông cũng đều làm được, đây là một sự thật rất tàn khốc với ông!

“Ba, mấy ngày cùng chị Đài Loan, con mới thấy được nụ cười hạnh phúc thật sự trên mặt chị ấy, đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, chứ không giống bộ dáng lúc này, chỉ là gượng cười cho mọi người xem. Ba, chả nhẽ ba muốn cả đời này chị đều sống như vậy sao?”

Tần Trọng Khải nói không nên lời, ông rất rối loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đúng lúc đấy, Tần Y An cũng quỳ xuống theo, “Ba, suy nghĩ của con cũng giống như ba, luôn nghĩ phải bảo vệ Ngữ Nghê bằng mọi cách, không phải để cho em ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng chúng ta cũng không thể sống thay em ấy được, nhìn em ấy mỗi ngày thần hồn phách lạc, làm sao chúng ta có thể không đau lòng?”

Nhìn ba đứa con quỳ trên mặt đất, trong lòng Tần Trọng Khải rất mâu thuẫn.

Từ Văn Nghị luôn đứng ở một bên bất đắc dĩ nói: “Ba đứa các con đứng lên cả đi, để cho ta và ba con suy nghĩ kỹ một chút.”

“Mẹ…..” Tần Ngữ Nghê ngập tràn hy vọng nhìn mẹ mình, trong mắt truyền đạt lại cầu xin của cô.

Vỗ vỗ tay Tần Ngữ Nghê, Từ Văn Nghị hiểu rõ gật đầu.

Sau một phút, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Trọng Khải và từ Văn Nghị.

“Bà cũng đồng ý sao?” Giọng nói của Tần Trọng Khải có chút bi thương.

Vành mắt Từ Văn Nghị đỏ lên, nói: “Tôi không biết phải làm thế nào, nhưng thấy Ngữ Nghê khổ sở như vậy, người ở đây, nhưng tâm hồn lại ở Đài Loan, tôi nhìn không nổi. Nếu như Mạnh Vĩ Giác có thể làm cho Ngữ Nghê vui vẻ hạnh phúc, chúng ta làm sao có thể nhẫn tâm ngăn cản?”

“Cậu ta có thể cho Ngữ Nghê vui vẻ, hạnh phúc sao?”

“Tôi tin cậu ấy có thể, cứ coi như cậu ấy không làm được đi, nhưng ít nhất Ngữ Nghê ở bên cậu ấy có thể thật sự vui vẻ, không phải sao?”

Tần Trọng Khải nặng nề thở dài, hỏi: “Chẳng lẽ bà không hận cậu ta chút nào sao?”

“Nói tôi không hận cậu ấy đó là nói dối, nhưng mấy nam gần đây, tôi luôn nghĩ đến vấn đề này. Nếu như chúng ta chỉ vì lựa chọn ban đầu của Ngữ Nghê mà rách cứ Mạnh Vĩ Giác, như vậy công bằng sao? Nhớ ngày đó, tôi đối với cậu ấy vừa đánh lại mắng, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cãi lại một câu, chỉ lẳng lặng để cho tôi đánh, tôi mắng. Lúc ấy chúng ta đâu có nghĩ cho tâm trạng của cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng giống như chúng ta vậy, rất đau khổ, nhưng cậu ấy cũng không có tư cách phát tiết.”

Tần Trọng Khải á khẩu không nói được lời nào, đúng vậy! Bọn họ chỉ nghĩ đến tâm trạng của mình, vậy còn tâm trạng của Mạnh Vĩ Giác, bọn họ có nghĩ đến sao?

“Trọng Khải, mấy ngày nay tôi nghĩ rất nhiều, có phải chúng ta rất ích kỷ? Chúng ta cho rằng mình đang bảo vệ Ngữ Nghê, nhưng trên thực tế chúng ta đang phá hủy cuộc sống của con bé. Chẳng lẽ chúng ta lại đợi thêm mười bốn năm nữa, đến khi nhìn không nổi con bé tự hành hạ mình, mới gật đầu cho con bé quay lại Đài Loan sao?”

Mặc dù trong lòng vẫn còn do dự, nhưng Tần Trọng Khải cũng chẳng còn hơi sức để phản bác lại nữa, mặc kệ thế nào, con gái của ông vui vẻ cũng là quan trọng nhất.

Tần Trọng Khải rất bất đắc dĩ đồng ý nói: “Thôi, nếu phải quay lại thì để cho con bé quay lại, tôi không quản được nữa rồi!”.
Bình Luận (0)
Comment