Cái gì nên đến vẫn đến, thời gian vô tình không phải bất luận ai cũng có thể ngăn cản được.
Tần ngữ nghê ngơ ngác gác điện thoại, chậm dãi từ ghế sa lon đứng lên, giống như âm hồn đi ra bên ngoài.
“Chị Ngữ Nghê, chị muốn đi đâu?” Thấy Tần Ngữ Nghê nhận một cuộc điện thoại, sau đó vẻ mặt liền thay đổi, cả người hốt hốt hoảng hoảng. Giống như trong điện thoại có chuyện rất lớn đả kích, hơn nữa không nói gì liền đi ra ngoài, Hà Lạc không khỏi xông lên trước kéo lại.
Giống như bừng tỉnh ở trong giấc mộng, Tần Ngữ Nghê mở to hai mắt, phục hồi lại tinh thần, “Tiểu Lạc, chị đi ra ngoài một lát, sẽ quay về ngay, em đi gọi anh Vĩ Giác xuống ăn cơm đi”.
Đột nhiên Hà Lạc có một loại cảm giác lo lắng, không chịu buông tay, cố hết sức nắm chặt tay cô, “Chị Ngữ Nghê, bây giờ em không đói, chị muốn đi đâu sao? Em sẽ đi cùng với chị”.
“Không cần đâu, chị chỉ đi ra cửa gặp một người bạn nói vài câu, rồi lập tức vào ngay”.
“Bạn nào?” Vẻ mặt của Hà Lạc nghi ngờ, cô ở chỗ này lâu như vậy nhưng cũng chưa nghe qua chị Ngữ Nghê có bạn bè ở Đài Loan, ngay cả có, cũng không cần thần thần bí bí như vậy để chạy ra ngoài gặp mặt!
“Một người bạn rất quan trọng, anh ấy từ Canada đến”. Thật ra người lúc này đang chờ ở bên ngoài cũng không phải là bạn bè gì, mà là anh trai cô – Tần Y An, nhưng vì không muốn để cho Tiểu Lạc suy nghĩ quá nhiều, nên cô đành tạm thời giấu giếm.
“Canada?” Hà Lạc không nhịn được nhướng mày, cô đối với nơi này thật sự mẫn cảm.
Gật đầu một cái, Tần Ngữ Nghê nhẫn nại nói: “Tiểu Lạc, bây giờ chị không có thời gian nói chuyện với em được, anh ấy đang ở bên ngoài đợi chị….chị không thể để cho anh ấy chờ quá lâu”.
“Chị Ngữ Nghê, có khi nào chị cứ như vậy đi ra ngoài mà không quay lại nữa?” Hà Lạc không yên tâm hỏi.
Rốt cuộc hiểu rõ được nguyên nhân Hà Lạc nắm chặt tay cô không buông, Tần Ngữ Nghê dùng một cánh tay khác dịu dàng vuốt tóc Hà Lạc, khẳng định nói: “Ngốc quá, chị Ngữ Nghê sẽ không không nói tiếng nào mà trở về Canada, nhất định chị sẽ nói cho em biết.”
“Chị không lừa em chứ?”
Tần Ngữ Nghê cười cười, kéo tay Hà Lạc ra, “Chị không mang theo thứ gì, em nói xem, với bộ dạng của chị như thế này thì quay về Canada như thế nào được?”
“Được rồi! Chị đi nhanh về nhanh!” Hà Lạc có chút không tình nguyện buông tay cô ra.
“Em không cần chờ chị, ăn cơm trước đi, thuận tiện đi gọi anh Vĩ Giác xuống ăn luôn”. Dặn dò Hà Lạc xong, Tần Ngữ Nghê xoay người đi ra ngoài.
Đột nhiên Hà Lạc cười giảo hoạt, cô rất muốn chạy lên lầu tìm anh Vĩ Giác, chỉ là, không phải gọi anh ấy ăn cơm, mà để cho anh ấy ăn ít giấm chua, còn giúp cô giám sát chị Ngữ Nghê, xác định chị Ngữ Nghê sẽ không theo người kia đi mất.
**********************************
Nhìn Tần Y An đang dựa vào cột điện hút hút thuốc chờ cô, Tần Ngữ Nghê gọi: “Anh!”
Tần Y An dập tắt điếu thuốc lá trên tay, giống như bay chạy đến trước mặt Tần Ngữ Nghê, nắm lấy bả vai cô, quan sát từ trên xuống dưới, “Để cho anh nhìn xem….. Hình như gầy đi rất nhiều”.
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, cười khanh khách, nói: “Em không sút cân, cũng không mập lên, vẫn như trước đây, không có gì thay đổi cả”.
Ánh mắt Tần Y An trở nên sắc bén, anh nhìn cô một lúc lâu, rất đau lòng nói: “Em thay đổi rất nhiều, duy nhất có một thứ không thay đổi đó là nụ cười dịu dàng trên mặt, em luôn muốn làm cho người cho rằng em rất vui vẻ”.
“Anh, em không có gì là không vui vẻ!”
Tần Y An nhướng mi, hỏi ngược lại: “Em có thật sự vui không? Em theo đuổi được hạnh phúc sao?”
“Em…………” Cô không vui vẻ, cô cũng không theo đuổi được hạnh phúc, nụ cười trên mặt có thể che dấu đi nội tâm đau đớn, nhưng không có cách nào xóa đi đau đớn trong lòng cô.
Nhìn vẻ mặt Tần Ngữ Nghê, Tần Y An đã biết đáp án. Chuyến đi đến Đài Loan này của em gái hắn đã lãng phí thời gian rồi, hơn nữa sẽ còn mang thêm rất nhiều đau khổ về Canada.
Dịu dàng đem mấy sợi tóc bên tai cô vuốt về phía sau, Tần Y An cảm xúc động: “Ngữ Nghê, tại sao không thành thật với chính mình một chút? Em biết không? Nhìn cái bộ dáng này của em, mọi người ai cũng không nỡ, nhưng không ai có thể giúp được, chỉ cần một ngày trong lòng em không chịu buông ra, thì đau khổ sẽ luôn đi theo em như hình với bóng, khúc mắc này trừ em ra, không ai có khả năng tháo gỡ được”.
“Em biết, chỉ là….” Tần Ngữ Nghê bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Em không làm được, phải không?” Tần Y An nói tiếp.
“Anh, em hiểu mọi người lo lắng cho em, nhưng có một số việc không thể thuận theo ý mình được.”
Mười bốn năm, những lời này không biết bọn họ đã nói bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều chỉ có chung một đáp án, anh thật sự bó tay rồi.
“Ngữ Nghê, anh đã đặt vé máy bay rồi, mười giờ tối mai sẽ bay về Vancouver”
Vancouver? Một nơi cô đã từng sống mười bốn năm, nhưng giờ đây đối với cô sao thật xa lạ, thật xa lạ.
“Ngữ Nghê, em hãy thu dọn hành lý đi, buổi tối phải ngủ một giấc thật ngon, sáu giờ chiều mai anh sẽ đến đón em, chúng ta sẽ đi luôn ra sân bay”. Giống như lo lắng sợ cô phản đối, Tần Y An vội vàng lấy một tờ danh thiếp ở trong túi ra, nhét vào trong tay cô, “Đây là khách sạn anh ở, nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho anh…..anh phải quay lại khách sạn rồi”.
“Anh…..”vội vàng bắt lấy tay Tần Y An, Tần Ngữ Nghê tha thiết cầu xin, “Cho em thêm ba ngày nữa được không?”
Nhìn khuôn mặt làm người ta thương yeu của Tần Ngữ Nghê, Tần Y An không đành lòng từ chối, nhưng cũng không thể đồng ý, “ba ngày thì có thể thay đổi được gì?”
“Em không biết, em đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa rồi, nhưng ít nhất hãy cho em thời gian để có thể nói lời tạm biệt.”
Tần Y An rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, tại sao ba mẹ lại muốn anh đến đón Ngữ Nghê về nhà, nếu như anh không đến, Ngữ Nghê sẽ không chuẩn bị về nhà. Anh thở dài, lắc đầu nói: “Ngữ Nghê, anh không thể để cho em tự hành hạ mình như vậy được, em đã từng đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, chẳng nhẽ còn không hiểu, cái gì của em sẽ là của em, nếu không phải của em thì cho dù có bắt ép cũng vô dụng, buông tha bản thân đi!”
“Cũng bởi vì không còn cách nào bắt ép nên em mới càng quý trọng hiện tại, cho dù chỉ là một phút, một giây đồng hồ thì đối với em cũng rất quan trọng”. Tần Ngữ Nghê chỉ muốn có thêm một chút thời gian có thể gần gũi Mạnh Vĩ Giác.
“Tại sao em lại ngốc như vậy?”
“Bởi vì em yêu anh ấy, đến chết cũng không thay đổi”.
Nghe vậy, Tần Y An cảm thấy rất đau lòng, anh kéo Tần Ngữ Nghê vào trong ngực ôm thật chặt, “Em là cô gái ngốc nhất anh từng gặp!”
Tần Ngữ Nghê không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vừa lúc đó, Tần Y An cũng cảm giác được có người đang chăm chú nhìn bọn họ, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Mạnh Vĩ Giác đang đứng ở trên ban công. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đàn ông lặng lẽ quan sát, đánh giá đối phương.
Thấy Tần Ngữ Nghê bị người khác ôm, trong lòng Mạnh Vĩ Giác không nhịn được dâng lên một sự ghen tuông, người đàn ông này là ai? Hắn không nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, nhưng lại cảm thấy hai người bọn họ rất thân mật, điều này khiến hắn thật ghen tỵ. Hắn không thích ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia, không thích chứng kiến tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, đêm hôm đó Ngữ Nghê còn nói cho hắn biết……
Hoảng hốt đi vào phòng, Mạnh Vĩ Giác lo lắng ngồi ở mép giường, hắn bị sao vậy? Từ khi nào lại trở nên ích kỷ như vậy, mình không thể yêu cô, nhưng lại không muốn thấy cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ, rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ gì đây? Lúc nào Ngữ Nghê cũng có thể rời đi cuộc sống của hắn, cô muốn ở cùng một chỗ với người nào, đó là tự do của cô, hắn có lý do gì để quản?
Mấy ngày nay, mặc dù hắn không cố ý né tránh Ngữ Nghê, nhưng hắn cũng không dám nhìn mặt cô, hắn biết mình đã làm lòng cô bị thương, không thể làm cô bị tổn thương thêm nữa. Đây là do hắn lựa chọn, hắn không có tư cách hối hận, điều hắn phải làm là – chúc phúc cho cô.
Mặc dù xin Tần Y An thêm thời gian ba ngày, nhưng đêm đó Tần Ngữ Nghê cũng đã thu dọn xong hành lý. Mặt khác, vì muốn sắp xếp chỗ ở cho Hà Lạc, cô đã viết một phing thư, định khi nào rời đi thì sẽ nhờ Hà Lạc đưa cho Mạnh Vĩ Giác.
“Cốc, cốc!”
Tần Ngữ Nghê đem phong thư cất vào ngăn kéo bàn trang điểm mới đứng dậy mở cửa phòng.
“Chị Ngữ Nghê, em có làm phiền chị không?” Hà Lạc liếc mắt nhìn giường đệm một cái, có chút rối loạn.
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, “Chị đang suy nghĩ một số chuyện, nên chưa muốn đi ngủ”.
Hà Lạc lôi kéo Tần Ngữ Nghê ngồi xuống mép giường, từ trên cổ cởi xuống một sợi dây chuyền, “Chị Ngữ Nghê, vì chạy trốn nên trên người em không mang đồ kỷ niệm gì có giá trị, ngoại trừ sợi dây chuyền trên tay em đây. Em đeo nó rất nhiều năm rồi, nói đắt không phải đắt, nhưng có ý nghĩa rất lớn với em, bây giờ em tặng lại nó cho chị, sau này chị thấy nó cũng như thấy em vậy, chị phải cất kỹ”. Dứt lời, Hà Lạc muốn đem sợi dây chuyền đeo lên cổ Tần Ngữ Nghê.
Tần Ngữ Nghê vội vàng kéo tay Hà Lạc ra, không hiểu hỏi: “Tiểu Lạc, em đang làm gì vậy?”
“Chị Ngữ Nghê, mặ dù chị chưa nói, nhưng em biết chị phải về Canada rồi, người hôm nay đến tìm chị, chính là muốn đón chị trở về Canada có phải không?”
Tần Ngữ Nghê khẽ thở dài, cười khổ nói: “Tiểu Lạc, chuyện gì chị cũng không dấu được em”.
“Sợi dây chuyền này em muốn tặng cho chị làm vật kỷ niệm, lúc rảnh rỗi thì hãy nghĩ đến em”. Hà Lạc giúp Tần Ngữ Nghê đeo sợi dây chuyền lên.
Sờ sờ dây chuyền, Tần Ngữ Nghê cầm tay Hà Lạc, lưu luyến nói: Chị thật sự rất lo lắng cho em, nhưng em lại không thể đi Canada với chị, hãy hứa với chị, em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân”.
“Em biết rồi, chị cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt”.
Tần Ngữ Nghê gỡ chiếc vòng vàng trên tay xuống, đeo vào cổ tay Hà Lạc, “Chị không có thói quen đeo dây chuyền, đây là lắc tay khi chị rời khỏi nhà, em gái chị nhìn trên người chị thấy quá đơn điệu, mới vội vội vàng vàng lấy từ hộp trang sức ra đeo cho chị, chị sẽ tặng em làm vật kỷ niệm”.
Ôm lấy Tần Ngữ Nghê, Hà Lạc buồn buồn nói: “Chị Ngữ Nghê, em thật sự không muốn rời xa chị”
“Chị cũng vậy, nhưng hãy tin chị, chúng ta nhất định vẫn còn cơ hội gặp lại”. Lời này Tần Ngữ Nghê nói là để an ủi Hà Lạc, lần này rời Đài Loan, cả cuộc đời này cô sẽ không thể nào quay lại nữa. Chỉ là đời này kiếp này, cô sẽ không bao giờ quên nơi đây, nơi này có người cô yêu nhất, cũng có người làm cho cô đau nhất.
“Thật sao?”
Đứng dậy đi đến bàn trang điểm, tần Ngữ Nghê từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hà Lạc, “Đây là địa chỉ và số điện thoại của chị ở Canada, vốn định khi nào rời đi mới đưa cho em, nhưng em lại biết trước rồi, nên giờ chị đưa nó cho em. Nếu như em có dịp đến Canada, thì gọi điện thoại cho chị….chị sẽ nhờ người đến đón em’.
Hà Lạc quá cảm động, nước mắt thi nhau rơi ra ngoài.
“Tiểu Lạc, sao em lại khóc?” Đột nhiên thấy Hà Lạc khóc như vậy, nhất thời khiến cho Tần Ngữ Nghê luống cuống chân tay.
“Chị Ngữ Nghê, em……….” Hít hít cái mũi, Hà Lạc chân thành nói: “trong lòng em có rất nhiều lời, nhưng không biết phải nói với chị như thế nào. Chị đối với em rất tốt, chị không nghĩ đến bản thân mình mà cứu một người xa lạ là em, sau đó lại mặc kệ lai lịch của em, càng không sợ bị em làm liên lụy, nhiệt tình giúp đỡ em, cho em chỗ ở, chị là người tốt nhất mà em từng thấy”.
Rút mấy tờ khăn giấy ở đầu giường lau nước mắt cho Hà Lạc, Tần Ngữ Nghê trêu đùa nói: “Được rồi! Đừng khóc nữa, nếu không mặt em sẽ sung lên đấy!”
Hà Lạc vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Chị Ngữ Nghê, chị và anh Vĩ Giác thật sự không còn hy vọng gì sao?”
Tần Ngữ Nghê mím môi, vuốt ve sợi dây chuyền hà lạc đưa cho, suy nghĩ nói: “Rất nhanh, tất cả đã kết thúc rồi”.
Lúc này đây, Hà Lạc không biết phải nói gì. Cô đã giúp đỡ hết sức rồi, nhưng trong chuyện tình cảm không phải người ngoài không có khả năng thao túng, nhưng khi vừa nghĩ đến bọn họ rõ ràng có tìn cảm với nhau, lại không thể đến được với nhau, làm cho người ngoài như cô không khỏi nuối tiếc. Hai người yêu nhau, không phải nên ở bên nhau sao? Tại sao hai người bọn họ yêu nhau, một không thể không đi, một lại trơ mắt nhìn đối phương rời đi? Chuyện này khiến cho cô hồ đồ rồi!
“Tiểu Lạc”, Tần Ngữ Nghê cầm tay Hà Lạc, cảm kích nói, “Cám ơn em đã từng cố gắng vì chị, mặc dù không thể thay đổi được điều gì, nhưng chị cũng không có tiếc nuối nao”.
Hà Lạc thầm nghĩ, cô thật sự không có cách nào hiểu rõ, chị Ngữ Nghê là cô gái tốt như vậy, tại sao anh Vĩ Giác lại buông tay? Hà lạc khẽ thở dài, lắc đầu một cái, thôi, chuyện cô không hiểu còn nhiều lắm, mỗi người đều có tâm sự riêng của mình, có đôi khi ngay cả bản thân còn không hiểu nổi, sao người khác có thể hiểu.
“Chị Ngữ Nghê, em không quấy rầy chị nữa, chị nghỉ ngơi sớm đi”.
“Em cũng vậy, ngủ ngon”. Hà Lạc đi rồi, Tần Ngữ Nghê không tự chủ được nhìn sợi dây chuyền Hà Lạc tặng mà ngẩn người, có lẽ cô nên giúp mình giữ lại một số kỷ niệm, để những ngày tháng sau này có thể nhớ lại. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ngữ Nghê lập tức thay áo ngủ, đi đến phòng Mạnh Vĩ Giác.
**************************
Chuyện tình cảm càng muốn quên càng không dễ quên, cảnh tượng Tần Ngữ Nghê và người đàn ông kia ôm nhau đã khắc sâu vào trong đầu hắn, khiến cho hắn không thể nào bình tĩnh được.
Buông quyển sách trên tay ra, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nhưng cào lúc này, trên cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Cửa mở ra, nhưng Mạnh Vĩ Giác lại không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, chợt ý thức được điều gì, cơ thể hắn khẽ run lên. Nhanh chóng quay người lại, hắn nhìn thấy Tần Ngữ Nghê lẳng lặng đứng bên cạnh cửa.
Không nói lời nào, hai người không tự chủ được chìm đắm tronng ánh mắt của nhau, dây dưa quấn quit, muốn nói lại thôi.
Qua một hồi lâu, Tần Ngữ Nghê giống như cố gắng lấy hết dũng khí, đưa tay cởi từng nút áo ngủ ra.
Nhìn cơ thể trần truồng của cô từ hiện ra trước mình, nhịp tim của Mạnh Vĩ Giác đập càng lúc càng nhanh, miệng cũng càng lúc càng khô, hắn không có ý định đi suy nghĩ động cơ của cô, chẳng qua là vì hắn đang mê muội mỹ nhân ngay trước mắt, cảm giác được ngọn lửa dục vọng ở trong cơ thể đang rục rịch ngóc đầu dậy.
cứ tưởng có H thế mà lại không, truyện này trong sáng quá. :-D :-D :-D
Khi Mạnh Vĩ Giác tỉnh lại lần nữa, phát hiện Tần Ngữ Nghê đã rời khỏi phòng hắn, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, hắn cũng không biết nên nói gì, chuyện xảy ra tối qua và sáng nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn cần có thời gian để hiểu rõ trái tim mình, nhưng hắn phải đối mặt với Ngữ Nghê như thế nào đây? Vội vội vàng rửa mặt một chút, cũng không kịp ăn sáng, liền trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Sau khi Mạnh Vĩ Giác đi được hai giờ, Tần Ngữ Nghê cũng kéo hành lý đi xuống lầu.
“Chị Ngữ Nghê, chị….. Chị phỉa về Canada rồi hả?” Hà Lạc thế nào cũng không nghĩ đến hôm nay Tần Ngữ Nghê sẽ rời khỏi nơi này, cô nghĩ rằng ít nhất hai ba ngày nữa Tần Ngữ Nghê mới đi.
“Tiểu Lạc, mười giờ tối nay chị sẽ đáp máy bay về Vancouver, lần này chị đi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại gặp em, sau này không có chị bên cạnh, em phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt”.
“Chị Ngữ Nghê, chị không thể ở lại thêm vài ngày nữa được sao?” Hà Lạc lưu luyến nói.
Tần Ngữ Nghê ôm Hà Lạc một cái, quyến luyến nhìn xung quanh, thở dài nói: “Sớm đi muộn đi, lúc nào cũng phải đi, không phải sao?”
“Nhưng….anh Vĩ Giác có biết chị rời đi không?”
Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, lấy hai cái phong bì trong túi xách ra đưa cho Hà Lạc, “Trong này có một cái phong bì là thư chị muốn gửi cho Vĩ Giác, em chuyển cho anh ấy giúp chị. Một cái khác là một vạn tệ tiền mặt, tiền mặt trên người chị không nhiều lắm, nhưng mà ít nhiều cũng giúp đỡ được cho em”.
“Chị Ngữ Nghê, em không thể nhận tiền được, trên người em vẫn còn tiền”.
“Em giữ lấy! Tiền không chê ít, huống chi lần này chị rời khỏi Đài Loan, cũng không biết khi nào mới có thể quay lại, có giữ lại thì cũng không dùng đến”.
Hà Lạc cũng không từ chối nữa “Được, tiền này em sẽ nhận, nhưng chị nhất định phải đi gấp vậy sao?”
“Như thế này không tốt sao? Nếu không đi thì sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ”. Trong mắt Tần Ngữ Nghê tràn ngập bất lực và cô đơn.
“Nhưng em còn chưa chuẩn bị xong!”.
Cô đã chuẩn bị xong sao? Thật vất vả mới xin anh trai thêm được ba ngày, cô nghĩ muốn nhìn Mạnh Vĩ Giác thêm vài lần, nhưng trải qua chuyện tối qua, cô không thể không đi rồi! Nhưng như vậy cũng tốt, cô đã có kỷ niệm đẹp như vậy để nhớ lại, rứt khoát rời đi như vậy cũng không thể giảm bớt đau khổ trong lòng sao?
“Tiểu lạc, cái gì nên đến cũng phải đến, tốt nhất em hãy nghe lời chị, còn nữa, địa chỉ liên lạc và số điện thoại của chị không được đưa cho ai hết, bao gồm cả Vĩ Giác, nhớ chưa?” Tần Ngữ Nghê kiên định dặn dò.
“Tại sao?”
“Chị có lý do của chị, có cơ hội chị sẽ nói cho em biết, em hãy giữ gìn sức khỏe.” Tần Ngữ Nghê lại ôm thật chặt Hà Lạc một lần nữa, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Hà Lạc nhìn theo bóng lưng tần Ngữ Nghê vẫy tay, không nhịn được rơi nước mắt, bây giờ tạm biệt, không biết còn có cơ hội gặp lại?
************************************
Nhìn tần Ngữ Nghê chậm chạp không chịu đi vào cửa soát vé, có đôi khi lại nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi điều gì, hoặc giống như muốn ghi nhớ tất cả nơi đây, Tần Y An cực kỳ đau lòng. Buổi sáng, Ngữ Nghê đột nhiên gọi điện thoại đến khách sạn cho anh, nói đã thay đổi ý định, hôm nay sẽ quay về Canada, lúc ấy anh cảm thấy quá buồn ngủ hoặc cô đã suy nghĩ rất nhiều, làm sao chỉ trong một buổi tối mà thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ? Anh khẳng định, chắc chắn tối qua đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng là chuyện gì đã xảy ra?
Ánh mắt sắc bén của anh dừng trên mặt cô, nhưng cuối cùng anh vẫn đành phải lắc đầu một cái. Anh chẳng thèm quan tâm chuyện khỉ gió gì, dù sao tất cả cũng đã kết thúc, chuyện gì cũng không quan trọng.
Tần Y An thở dài, bước lên phía trước, “Ngữ Nghê, chúng ta đi thôi”.
“Anh, em thật sự không bỏ được nơi này”. Tần Ngữ Nghê nước măt lưng tròng.
“Anh hiểu”.
“Ngữ Nghê, đừng suy nghĩ nữa, Mạnh Vĩ Giác không biết quý trọng em đó là tổn thất rất lớn của anh ta, một ngày nào đó anh ta sẽ hối hận”. Hôm qua, mặc dù chỉ nhìn vào mắt Mạnh Vĩ Giác trong giây phút ngắn ngủi, nhưng anh không thể phủ nhận Mạnh Vĩ Giác rất được, cũng khó trách Ngữ Nghê đối với anh ta quyến luyến không quên. Nhưng không biết mắt của cái tên kia để ở đâu, Ngữ Nghê tốt như vậy, thế nhưng anh ta lại buông tay?
“Hối hận thì có được gì?” Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái, cười khổ một tiếng. “Em lại muốn anh ấy không nên hối hận, mà nên tìm được hạnh phúc thuộc về anh ấy”.
Cho dù bị Mạnh Vĩ Giác làm tổn thương hai lần, nhưng cô lúc nào cũng nghĩ cho anh ta, cô em gái ngốc nghếch này thật khiến anh đau lòng. Anh không khỏi lắc đầu thở dài.
“Đi thôi! Đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi!” Tần Y An mạnh mẽ lôi kéo tay của cô đi vào cửa soát vé.
Tần Ngữ Nghê ngoái đầu nhìn lại, thầm nói trong lòng: “Hẹn gặp lại, tình yêu của em, giấc mơ của em”.