Chương 11:(khụ khụ, ta có hứng nên viết lại :))
Đêm hôm khuya khoắt, trong một căn phòng sang trọng, dưới ánh đèn nến, một tên đàn ông trung niên đang tựa lưng trên ghế mắt nhìn vào một cuốn sổ. Hắn mặc một bộ đồ quý tộc hoa lệ được may bằng vải nhuộm màu tím đen, mặt trên thêu thùa đủ loại hoa văn màu vàng kèm theo một bông hoa nhỏ màu hồng trên ngực phải, ống tay áo được may viền hoa màu trắng. Có lẽ trông sẽ rất lãng mạn khi: Một tên đàn ông đang suy tư nhìn sách, mặc một bộ quần áo quyền quý nhiều tiền tôn lên giá trị của hắn, dưới ánh nến mờ nhạt kết hợp với khung cảnh xung quanh tĩnh lặng, tất cả tạo ra cho người ta một cảm giác ấm áp, yên bình. Nhưng! Đó là với người khác, còn người đang ngồi, hắn có một cái bụng phệ, tóc hói nửa đầu, mặt cực kỳ vô liêm sỉ, với đôi mắt híp lúc nhắm lúc mở, nhìn phát biết ngay không phải là hạng người tốt đẹp gì, miệng hắn đang lẩm bẩm:
"Được 150 đồng vàng từ việc bán đi hai đứa tuần trước...trừ đi tiền vận chuyển 20 đồng vàng còn 130 đồng, phí đút lót tướng quân Mặc Trác 50 đồng, vậy là còn lại 80..." Dùng tay hơi nắn mi tâm, hắn cảm thấy việc buôn bán đang dần bị đi xuống, giả cả đút lót, vận chuyển đang dần đi lên, vì hiện giờ đế quốc đang điều động quân đội thắt chặt an ninh đề phòng thám thính từ Lạc Mĩ nên con đường buôn bán của hắn cũng đang bị hạn chế, số lượng tiền bán được từ hai "món hàng" giờ đây là không đủ, hắn cần tăng thêm số lượng hàng!
"Chắc là phải kêu Quan Sơn tăng thêm thôi, nhưng số lượng người mất tích đã khá nhiều, nhờ có tướng quân thả lỏng nên ta mới không bị điều tra ra, nhưng nếu quá mức thì sẽ bị lộ... Thôi kệ, có gì chỉ cần đưa thêm tiền đút lót cho hắn là được."
Đang suy tư thì từ bên cửa sổ phát ra một tiếng động nhẹ. Mặc dù với người thường có thể không nghe rõ nhưng với thính giác của một võ giả hai sao thì việc Quy Thông phát hiện ra cũng không phải nhỏ. Đúng, người đang ngồi xem sổ và đang suy nghĩ về việc buôn bán người trái phép chính là Quy Thông Đạt. Quay đầu lại, trước mắt hắn là một thanh niên trẻ tuổi tóc đen đeo mặt nạ không thấy mặt nhưng từ vóc dáng hắn có thể sơ sơ đoán được. Quy Thông cảnh giác mở miệng:
"Ngươi là ai?!"
Thanh niên vẫn im lặng nhìn hắn không trả lời. Hít vào một hơi, Quy Thông cẩn thận tính toán, tên này nhìn có vẻ như là được người khác phái đến. Từ bộ đồ có thể chia ra bảy phần là sát thủ, còn ba phần là đến có việc khác. Bằng việc cảnh vệ dưới kia không phát hiện mà có thể lẻn vào được đây không một tiếng động, đương nhiên là tên này có thực lực, và thực lực cao hơn hắn! Gần đây hắn không làm gì manh động hay lộ liễu gì, tại sao tên này lại đến đây? Chẳng lẽ là tướng quân? Không, hắn không có lý do gì để phái sát thủ đi giết ta, ta chưa làm lộ ra việc liên quan giữa ta với hắn. Hơn nữa, ta còn đang giữ thứ đó. Hay là tên kia?....Không! Ta chưa lộ ra đuôi, việc buôn bán chưa từng để xảy ra kẽ hở, chắc chắn không thể là hắn! Vậy, tên này là ai phái đến?...
Nhìn chăm chú Quy Thông, thanh niên đeo mặt nạ giọng âm trầm:
"Quy Thông Đạt, một quý tộc nằm trong hội Năm Mươi Ghế. Là một người kiếm tiền bằng việc buôn bán các cô gái trẻ, năm hai mươi bảy tuổi..." Nếu Lâm Phong ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra ngay giọng người thanh niên này là của Thiện Đạo.
Sau khi nhận nhiệm vụ và chuẩn bị kĩ, Thiện Đạo hành động ngay. Còn việc nói ra thân phận của Quy Thông là bởi trước khi ra tay Thiện Đạo muốn xác nhận lần nữa việc phạm tội của hắn. Chỉ thấy theo sau từng lời của Thiện Đạo, mặt Quy Thông dần trở nên xấu xí, răng cắn chặt, bên trong nội tâm đang dần trở nên sợ hãi, ngạc nhiên: Tại sao tên này lại biết? Kể cả những việc mà ta chưa từng nói cho ai?! Bắt được một ít biến hoá trên mặt Quy Thông Thiện Đạo biết chắc chắn là đúng. Tên này, hắn phải chết.
Dù bên trong đang la hét nhưng dù sao cũng là một tên đã lăn lộn trong xã hội hơn ba mươi năm, sự bình tĩnh là vẫn phải có. Chỉ thấy Quy Thông nhắm mắt lại hít sâu để bình phục tâm tình. Sau đó hắn nghiêm nghị nhìn Thiện Đạo mở miệng:
"Ta không cần biết ngươi là ai và tại sao ngươi lại biết rõ những chuyện này! Nhưng, trước hết, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Ta có thể trả giá cao hơn tên kia!" Hắn định dùng tiền mời chào Thiện Đạo.
Đồng tiền là có ma lực! Nếu có thể dùng tiền để tránh nguy hiểm thì ai lại nguyện ý đi đánh nhau? Mọi thứ đều quay quanh tiền, chức quyền, tu tiên, sinh hoạt, mọi thứ! Đều có thể dùng tiền để sai khiến!
Nhưng! Trong thực tế cuộc sống này không chỉ tiền mới làm chủ, thực lực cũng rất quan trọng. Có thực lực thì tiền cũng chỉ là vật tiện tay, mà không có tiền thì ngươi chẳng là gì, chẳng lẽ ngươi mạnh lên bằng chống đẩy? Mà có tiền chẳng lẽ ngươi có thể mua sinh mạng của mình?
Lối suy nghĩ có tiền là có tất cả này của hắn hình thành cũng là bởi do từ nhỏ, ca ca hắn - người mà hắn vô cùng yêu quý bị đánh chết bởi người mà huynh ấy yêu thương hãm hại. Ca ca bị ả đàn bà đó lừa gạt bán hết tài sản nên bị bọn vay nợ đánh.
Cha mẹ mất sớm, cả hai nương tựa vào nhau từ nhỏ mà sống sót, trải qua từng ngày, thiếu ăn, chịu đau chịu nhục, khổ sở cùng cực thì cũng tích được chút vốn liếng đủ sống. Nhưng, tất cả thay đổi kể từ khi ả đàn bà đó đến. Ả giả vờ làm quen hai anh em, với sự trẻ con, ngây thơ hồi đó thì Quy Thông không ưa người khác, nhất là trong khi hai người còn đang khó khăn, túng thiếu. Ấy vậy mà anh của hắn thì lại không nghĩ thế, đang trong độ tuổi yêu đương thì việc có một cô gái bước vào cuộc sống của mình là việc hết sức đáng mừng, hai người thường xuyên qua lại, nói chuyện, ăn uống với nhau rồi dần dần, ca ca của hắn đem lòng yêu ả.
Tưởng như câu chuyện chỉ có thế thì vào một hôm, ả giới thiệu cho ca ca hắn một cơ hội mà ả kêu rằng nếu thành công thì hai huynh đệ hắn sẽ được đổi đời. Vì nghĩ cho đệ đệ mình và tin tưởng ả nên ca ca đồng ý và làm theo lời của ả là đem hầu hết tài sản của hai huynh đệ đem đi góp vào một cuộc mua bán, nếu có thể bán ra được hàng hoá thuận lời thì theo phần trăm lãi suất, hai huynh đệ sẽ có một khoản tiền lớn. Đấy là theo lời ả nói, còn thực tế, sau khi góp tiền vào, chỉ thấy sau ba tháng tiền thì không thấy đâu còn ả thì lại biến mất mà không để lại một lời nào. Số tiền mà ca ca đóng vào thì mất hết, thậm chí, theo sự thiếu sót vốn mà kế hoạch mua bán bị thất bại. Không những không có tiền mà còn mắc nợ, số tiền nợ từ việc thất bại mua bán là 50 đồng vàng. Với tình hình của hai người lúc đó thì số tiền này không khác gì cả một gia sản không lồ mà cả hai vô pháp kiếm được. Nợ nần, bị lừa và phản bội khiến hai huynh đệ suy sụp. Không nơi nương tựa, hai người phải lăn lộn đầu đường xó chợ để kiếm sống.
Ấy thế mà cuộc đời đâu có buông tha, với số tiền ít ỏi thậm chì không đủ ăn dùng để trả nợ, hai người bị bọn thu nợ đánh đập tàn nhẫn, vết thương khắp người, đói bụng kèm theo thiếu thốn khiến Quy Thông vô cùng căm giận ả đàn bà đó. Hắn thề nếu có gặp lại lần nữa thì hắn sẽ tự tay giết chết ả. Còn ca ca hắn? Không! Hắn không có một chút nào tức giận về việc ca hắn mang hết tiền đi góp cả. Nếu có, thì chỉ là sự thương xót của hắn cho ca ca hắn thôi. Vấn đề tiền nợ không phải vấn đề mấu chốt gây nên sự tức giận của hắn đối với ả đàn bà đó, mà là sự phản bội của ả dành cho ca ca hắn. Từ nhỏ, mọi thứ tốt đẹp ca đều dành cho hắn, kể cả bây giờ.
....
Sau một thời gian bán nhà trả một phần nợ, vì không có chỗ ở mà lại đang trong mùa đông nên hắn bị sốt. Không có tiền mua thuốc nên ca ca hắn đã phải đi xin từng nhà trong kinh đô một, quỳ xuống, xin xỏ, khóc lóc thậm chí là bị đánh đuổi chỉ vì cố kiếm được một vài đồng tiền lẻ để đi mua thuốc cho hắn. Hình ảnh ca ca bước vào trong nhà với tấm áo mỏng manh trong mùa đông, người run bần bật, mặt tím bầm vài chỗ còn ứ đọng máu dù đã được sơ sơ che đi nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của hắn. Đau đớn và lạnh nhưng ca ca vẫn cố mỉm cười chào hắn:
"Đệ đệ, ta về rồi đây, khụ khụ!...Đệ đã đỡ hơn chưa? Xem, ta mang về cho đệ thuốc rồi này, đợi một chút ta mang đi nấu đã."
Chăm chú nhìn hình bóng ca ca khập khiễng đi tới chỗ bếp củi, tỉ mỉ từng chút một cho thuốc vào nồi nước sôi, nước mắt hắn bỗng chảy ra giàn giụa, cố gắng cắn chặt răng không phát ra tiếng thút thít. Chui vào chiếc chăn rách được may vá nhiều chỗ để tránh ca ca nhìn thấy, bàn tay bé nhỏ thậm chí vì quá sức nắm chặt mà chảy ra một ít máu.
Chỉ thấy, một lúc lâu sau từ bên ngoài chăn, đang nhóm lửa đun thuốc bỗng ca ca hắn mở miệng:
"Đệ đệ! Ngươi đã ngủ chưa..."
Chần chừ một lát sau không thấy tiếng động hắn nói tiếp:
"...Xin lỗi đệ..." Dưới ánh lửa tí tách cháy, chỉ thấy mắt hắn bắt đầu đỏ lên, cúi đầu thút thít:
"Xin lỗi đệ, ca ca là một tên vô dụng, chỉ vì quá tin người mà làm cho đệ phải chịu cảnh như này..." Cắn răng hắn cố gắng nói:
"Tất cả... là do ca vô dụng! Nếu như ta có thực lực hay tiền tài ta chắc chắn sẽ không bao giờ để đệ phải chịu như bây giờ...xin lỗi, thật sự xin lỗi!..."
Ca ca hắn cứ liên tục xin lỗi, nghe vào trong tai Quy Thông chỉ cảm thấy tim như bị nhói, khó thở rồi lại đau khổ. Gắng sức ngồi dậy, hắn chạy nhanh đến chỗ ca ca hắn ngồi, ôm chặt vào lưng ca ca rồi oà lên khóc, khóc khản cả cổ. Kể từ bao giờ mà hắn đã không còn khóc nữa? Nhiều năm? Hay là từ khi cha mẹ hắn mất? Không biết, chỉ biết rằng bây giờ, hắn mới như là đang sống đúng với tuổi của hắn: Khóc nhè như một đứa trẻ!
Sửng sốt quay đầu lại, nhìn gương mặt nức nở của Quy Thông, dường như không thể kìm nén được nữa mà ca ca hắn cũng bật khóc theo, hai huynh đệ cứ thế ôm nhau mà khóc, cũng như lần đầu khi hai người khóc trong lễ tang cha mẹ...
Kể từ đó, hắn càng thêm yêu quý ca ca hơn, có gì tốt nếu hai người không cùng được hưởng hắn sẽ không lấy, cuộc sống cũng thêm sáng sủa hơn.
Rồi, một sự kiện xảy ra, thứ mà đã ám ảnh hắn, "giết hắn", biến hắn trở nên như bây giờ. Ca ca hắn - người mà hắn yêu thương nhất, là lý do tồn tại của hắn: Bị người đánh chết!
Đứng chết lặng trước thi thể đã lạnh băng của ca ca, Quy Thông mở to mắt, thời gian dừng trôi, mọi thứ xung quanh hắn dần trở nên đóng băng. Ngỡ ngàng, hắn hơi nghẹo đầu trông vẻ ngây thơ hỏi:
"Ca ca?"
.....
Hết chương.