Cuồng Nộ Phụ Hệ Thống

Chương 12 - Chuong 12

"..."

Nhìn thi thể ca ca, hắn cứ đứng đó, đứng im mặc dù tuyết rơi ngày càng nhiều, dường như, cái lạnh bây giờ đối với hắn là vô dụng.

Hắn chỉ là đang ngồi ở nhà nấu cháo thôi mà. Hôm nay là sinh nhật ca ca, vì vậy nên hai người định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, nói là một bữa tiệc nhưng thực chất chỉ là một bữa ăn khá hơn mọi khi thôi. Bởi vì bữa ăn hôm nay sẽ có thịt!

Dù ca ca hắn đã bảo là không muốn tổ chức vì bản thân ca đã lớn rồi, nên để dành tổ chức cho hắn thì hơn. Huống chi, chi phí cho một lần ăn này là không nhỏ. Đối với hai huynh đệ thì được ăn thịt hầu như là một điều vô cùng xa xỉ, thế mà....

Lộc cộc, lộc cộc!

Một chiếc xe ngựa đi ngang qua. Người ngồi trong xe là một nam trung niên, hắn đang nói chuyện với vợ mình, mải nói, ánh mắt lơ đễnh đảo qua bên ngoài. Bỗng, hắn thấy Quy Thông: Một cậu bé ăn mặc rách rưới đứng giữa trời lạnh nhìn một thi thể, ừm? Còn ánh mắt thì... Thú vị!

Hắn ra lệnh dừng xe, chiếc xe chạy qua Quy Thông đứng một đoạn rồi dừng lại. Hắn không bước ra ngay mà cứ ngồi nhìn Quy Thông từ cửa sổ.

"Có chuyện gì à Long Kiệt?" Vợ hắn thấy hắn dừng xe rồi ngồi im nên hơi bất an hỏi:

"Không, không có chuyện gì! Chỉ là...có một thứ hơi chút thú vị." Long Kiệt không quay mặt lại mà chỉ hơi hơi nhếch mép cười nói, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài dường như có điều đang suy nghĩ, vài phút sau hắn gạt cửa xe rồi bước xuống.

Đứng chết lặng nhìn thi thể ca ca, bỗng một giọng nói trầm vang lên từ bên trái Quy Thông:

"Ngươi hận sao?". (Giống đoạn hệ thống gặp main nhể /(-.-)/

....

Kể từ đó, Quy Thông được mang về nuôi bởi Long Kiệt. Long Kiệt là một tên quý tộc có địa vị cao trong vương quốc, sở hữu gia sản hùng hậu và thực lực mạnh mẽ: Linh giả một sao.

Dù có thực lực mạnh mẽ nhưng có vẻ lão thiên lại gây khó dễ cho hắn, vợ hắn không thể mang thai! Mặc dù đã thử đủ mọi cách: Trân tài bí bảo, thuốc thang, mời đại sư,...nhưng kết quả vẫn là không thể chữa được.

Một lần sau khi được một tên thầy thuốc nổi tiếng trong kinh đô xem xét, xem xong hắn kết luận rằng nàng là một người có Vẫn Âm Thể. Đây là một loại huyết mạch vô cùng hiếm, thường tự động hoá ra trong cơ thể chứ không truyền từ cha mẹ sang con cái. Có huyết mạch này thì một khi trưởng thành người sở hữu nó sẽ rất thuận lợi trong tu hành. Bình thường, tu luyện giả hấp thu linh khí trong thiên địa vào nội thể sẽ mang theo Dương chi khí, còn Âm chi khí thì chỉ thông qua song tu, nghĩa địa hoặc tu luyện tà thuật mới đạt được. Âm Dương trung hoà, bổ sung lẫn nhau, thuận thiên địa nên ai sở hữu cả hai thì việc tăng hay củng cố tu vi sẽ rất cao. Nhưng! Tiền đề là không được phá thân trước mười tám tuổi, nếu không sẽ gây mất cân bằng nguyên tố âm trong đan điền, và đó là lý do gây nên việc không thể có con hiện nay của nàng. Nghĩa là nàng đã phá thân trước mười tám tuổi - bởi Long Kiệt.

Một điều quan trọng nữa, người bị phá thân sẽ không sống quá ba mươi tuổi, còn cách chữa trị? Dùng ngàn năm linh thảo Bách Nguyên Hoả dung hoà với Phá Âm Đan, kèm theo nội lực của một Đế giả một sao,....tất cả hợp lại mới có thể hoá giải được. Nghe xong, Long Kiệt mộng, thứ mẹ gì vậy? Toàn những thứ vô cùng hiếm có, mỗi một thứ đều giá trên trời. Lại còn nội lực của võ giả cấp Đế cảnh? Đó gần như là sinh mạng của người ta, lấy ra thì chắc chắn sẽ chết, ngươi bảo ta đi lấy? Có Đế giả nào lại là người bình thường? Họ toàn là cường giả thống trị một phương a!

Nghe xong, hai vợ chồng nhìn nhau, vợ hắn vô hồn cúi đầu xuống, một lúc sau, nàng khóc, khóc tê tâm liệt phế. Thấy vậy, Long Kiệt đỏ mắt dùng tay ôm chặt nàng vào lòng, dùng giọng điệu nghiêm túc, thấy chết không sờn nói:

"Đừng lo! Dù khó đến mấy ta cũng sẽ chữa cho nàng!..."

Kể từ đó, hắn phải vừa đi tìm nguyên liệu vừa phải trông nom vợ mình, bởi vì nàng đã cố tự tử vài lần vì nghĩ quẩn. Gần đây nàng mới bình thường lại, hơn nữa, hiện đã có Quy Thông rồi, nàng sẽ không nghĩ quẩn nữa. Còn tại sao hắn lại chọn Quy Thông? Vì ánh mắt! Ánh mắt lúc đó của Quy Thông khiến hắn cảm nhận được rằng Quy Thông trong tương lai sẽ là một người không tầm thường, vả lại, hắn cần người thừa kế gia sản của mình, cũng không thể để một người bình thường nắm giữ chứ? Để Long Kiệt Luân - một con người tài năng, vĩ đại lại có một đứa con không làm nên trò trống gì? Không không, hắn chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Và đúng lúc đó, sự xuất hiện của Quy Thông đã giúp hắn giải quyết vấn đề này.

Cuộc sống cứ thế diễn ra, được ăn ngon mặc đẹp nhưng tính cách Quy Thông dường như không còn hoạt bát nữa. Những ngày mới được đưa về, hắn không ăn uống gì mà chỉ ở trong phòng cho đến khi ngất vì đói mới thôi. Trong đầu Quy Thông chỉ toàn là hình ảnh ca ca nằm trên nền đất lạnh băng, mình đầy vết thương nhuốm máu....

Sau khi biết nguyên nhân ca ca bị đánh chết từ miệng Long Kiệt, người hành hung ca ca ngày đấy là một đám đòi nợ. Long Kiệt đưa cho hắn một vài bức tranh phác hoạ những kẻ trong số đó. Ánh mắt sát khí nhận lấy, lật lật vài trang hắn dừng lại, mãnh liệt trừng mắt vào chân dung một người phụ nữ. Người này, không ngoài ai khác chính là ả đàn bà đó, kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này. Tại sao ả lại...?

Thấy vẻ mặt nhăn nhó vì tức giận của Quy Thông, Long Kiệt mở miệng:

"Người này có vẻ là nguyên nhân chính gây ra cái chết của ca ca ngươi, theo lời người qua đường thì ca ca ngươi lúc đó hình như có lời qua tiếng lại với ả, ả bỏ đi rồi một lúc sau rồi quay lại với năm tên đòi nợ. Còn chuyện về sau thì chắc ngươi cũng hiểu."

Dùng sức nắm chặt bức hoạ, mắt Quy Thông hiện đầy tơ máu, răng cắn chặt. Ả đàn bà này, hắn hận không thể ngay lập tức giết ả, xé xác ả, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất lên người ả.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên Long Kiệt, kẻ này, hắn dường như có thể cho ta lực lượng trả thù. Mắt đối mắt, Long Kiệt bình tĩnh hỏi:

"Ngươi muốn trả thù sao? Muốn báo thù cho ca ca ngươi? Với thực lực hiện giờ của ngươi thì điều đó là không thể nào. Nhưng! Ta có thể ban cho ngươi thứ lực lượng đó. Chỉ cần ngươi nghe theo sự chỉ bảo của ta." Sau đó Long Kiệt dùng ánh mắt lơ đễnh, chán nản nhìn trần nhà mở miệng:

"Haizz, bao giờ ta mới có thể có một đứa con nuôi đây...." Hắn liếc mắt Quy Thông.

Hiểu ý, Quy Thông ngay lập tức quỳ xuống, hai tay chống đầu chạm đất nói to:

"Hài nhi bái kiến phụ thân!"

Mở miệng vui mừng, Long Kiệt dùng hai tay đỡ lấy Quy Thông dậy:

"Hảo! Hảo! Đúng là con trai của ta! Ha ha ha ha!" (Đùa thôi :))

"Hảo! Hảo hài tử!"

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, dưới sự chỉ đạo của Long Kiệt, Quy Thông bắt đầu học chữ, tu luyện,...tất cả là để hắn có thể trả thù được.

....

Két!....

Một bàn chân bước ra từ sau cánh cửa, đó là một tên thanh niên trẻ tuổi, hắn mặc một bộ quần áo gồm áo trắng dài tay có viền cổ được may theo dạng sóng, quần đen hơi bó sát kèm theo một đôi giày cổ cao tới đầu gối trông như một tên hoàng tử, nhưng, đó là nếu hắn không sở hữu gương mặt đầy độc ác kia. Đôi mắt sắc lẹm có quầng thâm đen xì chứng tỏ hắn đã mất ngủ nhiều đêm, tóc ngắn ngang vai được buộc thành đuôi ngựa về đằng sau, miệng luôn treo mỉm cười nhẹ tựa như ác quỷ đang cười. Điều đầu tiên hắn làm sau khi ra ngoài là hít một hơi dài, cố gắng lấy vào cơ thể một chút không khí quý báu mà hắn có thể đạt được trong ngày.

Hôm nay là ngày cuối hắn phải làm cái nhiệm vụ khó khăn này. Hắn nhận được nhiệm vụ từ cha nuôi là mỗi ngày phải tiến vào đây ở bên trong trong vòng sáu tiếng đồng hồ không được ra ngoài. Ngoảnh lại bên trong căn phòng, mặt Quy Thông không mảy may biến sắc, bên trong là năm cái xác người được treo lủng lẳng trên dây thừng, tất cả họ đều đã thối rữa và phát ra mùi thối của sự tiêu hủy.

Nếu là người bình thường hẳn là đã nôn oẹ vì khó ngửi, nhưng với Quy Thông thì lại khác, năm tên này, từng tên đều nằm trong danh sách những kẻ đã hành hung ca ca hắn, mỗi một tên đều bị hắn hành hạ đến chết rồi được treo ở đây. Trải qua hơn mười năm huấn luyện ma quỷ của Long Kiệt, giờ đây, từ một tên nhóc yếu đuối gầy gò nay đã trở thành một tên, à không, thành một kẻ vô cùng độc ác, không chuyện gì không dám làm. Hắn đã vứt đi cái vỏ bọc yếu đuối ban đầu của mình và chấp nhận sự thật của xã hội này: Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.

Giết người, mưu toán, ám sát, lừa lọc,...cơ hồ hầu hết những gì mà Long Kiệt biết, hắn đêu dạy lại cho Quy Thông. Kẻ này không sợ Quy Thông sau khi học được sẽ phản bội mình bởi vì hắn nhìn thấu tâm can của Quy Thông, hầu như ngoài trả thù cho ca ca hắn ra thì hắn không còn mục đích nào khác.

"Long Kiệt ơi!!" Một tiếng gọi vang lên từ phía xa căn phòng.

Nghe được, trong đôi mắt của Long Kiệt dần trở nên lắng lại, chuyển từ máu lạnh, lãnh khốc sang ôn nhu, thả lỏng: tiếng gọi này phát ra từ một người phụ nữ mà có thể gọi là trừ mẫu thân hắn ra thì nàng là người mà hắn coi như người nhà. Lên tiếng hô lớn:

"Vâng!..."

Hai phút sau, xuât hiện trước tầm mắt là một phụ nữ trẻ tuổi, nàng chính là vợ của Long Kiệt và giờ đây trên danh nghĩa là mẹ nuôi của Quy Thông. Mặc dù ban đầu Quy Thông có qua lại với nàng theo lời của Long Kiệt nhưng cũng hơi chút ngăn cách vì Quy Thông có vấn đề với phụ nữ, nhất là qua chuyện của ca ca. Nhận thấy vậy và biết được hoàn cảnh của Quy Thông, nàng đã bật khóc rồi ôm chặt hắn vào lòng khiến một bên Long Kiệt hơi chút ghen ghét nhưng không nói gì. Cảm nhận được hơi ấm và sự quan tâm thật lòng của nàng cộng với lúc đó hăn còn nhỏ và thiếu thốn tình cảm nên sau một thời gian ngắn hắn đã chấp nhận nàng. Hai người đối xử với nhau như hai mẹ con thật, nàng quan tâm hắn, hắn quan tâm nàng....

"Thật là..." Nàng vén ống tay áo lên dùng tay gạt mái tóc hơi rối của Quy Thông sang ngang.

"Ta đã nói với con rồi, không nhất thiết phải nghe theo tên phụ thân khắt khe kia của con đâu." Giọng nàng chứa đầy lo âu.

Ngiêng đầu sang bên phải Quy Thông và nhìn vào sau căn phòng, vì hơi tối nên nàng không nhìn rõ mấy, đang định nheo mắt lên để nhìn rõ hơn thì Quy Thông nhanh chóng rướn người sang che lại tầm nhìn của nàng, sau đó hắn dùng hai tay bám vào bả vai nàng xoay người lại đẩy nàng đi, vừa cười vừa nói như để đánh lạc hướng: Hắn không muốn nàng nhìn thấy cảnh đó, nhất là sau khi hắn đã coi nàng như mẹ mình, bóng tối thì hãy cứ để hắn và cha nuôi đón lấy, nàng chỉ cần sống tốt là được.

"Vânh thưa mẫu thân, mặc dù biết là ngươi muốn tốt cho ta nhưng theo ta thì cha làm vậy cũng là để tốt hơn cho ta thôi."

"Nhưng..." Nàng biết rõ việc mà Quy Thông đang làm là gì nhưng lại không thể nói gì hơn, từ đoạn thời gian trước mà nàng cố gắng tự tử Long Kiệt đã nghiêm cấm nàng ra ngoài nhiều hay đi vào những nơi không có người, hơn nữa, hăn còn thuê thêm vài tên cường giả với số tiền lớn ẩn núp bảo vệ nàng. Nếu để Long Kiệt biết nàng liên quan đến việc của Quy Thông chỉ sợ rằng nàng sẽ không thể ra khỏi phòng thăm con được nữa.

"...Haizz...thôi được rồi, ta biết là dù ta nói thế nào thì hai phụ tử các ngươi cũng sẽ không nghe đâu. Vậy nên, nếu khó quá hay cần gì hãy cứ tới tìm ta."

"Vâng, người cứ yên tâm đi mẫu thân, ta sẽ không làm cho bản thân quá khổ cực đâu, ngươi cũng thế, hãy chăm sóc cho bản thân tốt hơn là đã giúp ta yên tâm rồi." Hắn cười hạnh phúc với nàng, nhưng ẩn đằng sau đó là một con rắn độc máu lạnh sẽ cắn chết bất cứ ai dám tổn thương nàng.

"Ừm." Nàng cười vui vẻ.

Hai người hàn huyên thêm mười mấy phút nữa thì Quy Thông bảo rằng hắn còn có việc rồi rời đi.

Đứng nhìn Quy Thông đi, nàng đợi đến khi khuất bóng mới thở vội ra, từ bụng nàng bắt đầu phát ra ánh sáng mày tím và xuất hiện các đường gân màu tím bắt đầu lan khắp người, lan được tầm hai mươi cm thì từ đằng sau xuất hiện hư ảnh Long Kiệt, sau đó hắn vội vàng đỡ nàng, vê mặt lo lắng đưa vào miệng nàng một viên thuốc, thuốc vào vài vài giây sau nàng mới ổn lại, hô hấp chậm dần, các vết gân cũng dừng lan toả rồi rút lại vùng bụng.

Nhìn nàng mồ hôi đầm đìa, tóc dài tán loạn, sắc mặt trắng bệch nhìn như sắp không xong khiến Long Kiệt vô cùng tức giận, hận kèm theo tuyệt vọng, căn bệnh này, chỉ vì nó mà nàng ra như vậy, tức giận vì nó gây ra cho nàng đau đớn, tuyệt vọng vì không thể chữa cho nàng, hận vì bản thân vô năng chỉ có thể để nàng chịu ủy khuất như vậy. Viên đan dược ban nãy là viên thuốc cuối cùng mà hắn có thể tìm được trong vương quốc này rồi. Bệnh của nàng bắt đầu phát ra từ khoảnh khắc nàng lên hai mươi tuổi. Lúc đó, hắn nhờ sự giới thiệu trước đó của thầy thuốc mà tìm được một loại đan dược tên là Băng Lan Thảo. Loại thuốc này có thể kìm giữ lại bệnh của nàng nếu như mỗi năm dùng một viên. Nhưng đan dược này cơ hồ vô cùng hiếm có và đắt đỏ vậy nên để kiếm được từng này hắn đã phải sử dụng hết thủ đoạn mới kiếm đến được.

Giờ đây, hắn cần phải ra ngoài tìm thêm, hơn nữa, là đi rất xa!

"...Tại sao phải cố gắng như vậy..." Hắn thấy nàng gắng gượng ra ngoài chỉ để gặp mặt Quy Thông nên không đành lòng ngăn lại, nhưng lại không muốn nàng chịu thêm đau đớn.

"Hô...hô..." Thở hổn hển vài hơi, ánh mắt thâm quầng khó khăn mở ra.

Với tình trạng ban nãy khi nàng gặp Quy Thông thì có thể nói đây hầu như là một trời một vực.

"Tại...tại vì hắn là con trai ta...ta sao lại không muốn gặp hắn chứ?...hô..."

Thấy vậy, hắn cũng chỉ biết ôm nàng vào lòng, mắt đỏ dần nhưng hắn không cho phép nước mắt rơi ra, giờ hắn là chỗ dựa duy nhất cho nàng, không thể để nàng thấy hắn yếu đuối được!

Đứng cách đó khá xa, Quy Thông chỉ biết cúi đầu, ban nãy khi phát hiện ra hắn cũng định chạy lại nhưng cảm nhận được sự xuất hiện của cha nuôi nên hắn dừng lại và núp vào gấn đó. Nghe vậy, hắn chỉ biết suy ngẫm, cha nuôi hắn thực lực mạnh như vậy mà cũng chỉ biết tuyệt vọng, vậy với thứ như hắn lại có thể làm gì đây?....Không! Hắn sẽ không để nàng ra đi như vậy. Hắn sẽ không để nàng như ca ca hắn. Bước chân rời đi, nơi hắn vừa đứng nếu có ai đi qua sẽ thấy nơi đó trên mặt tường có một vết máu hình nắm đấm, mặc dù không vỡ tường hay nứt nẻ gì nhưng lại dính đầy máu. Đó là ban nãy Quy Thông đấm vào, hắn không dùng linh lực bảo hộ mà dùng thuần túy là nắm đấm. Đó cũng coi như là quyết tâm của hắn với nàng - mẫu thân của hắn: Hắn sẽ cứu nàng cho dù phải chết!

Hết chương! Cầu like cầu cất giữ!

Bình Luận (0)
Comment