Chương 3: xuất phát và biến cố
Tiền tệ lưu hành trong đế quốc theo thứ tự : bạch kim, hoàng kim, vàng, bạc, đồng. Đối với thường dân thì 10 đồng bạc đủ cho 3 người sinh hoạt một tháng. Tiền kiếm được từ sáng tạo của Thiện Đạo 1 tháng được khoảng 30 đồng bạc.
( Tiền tỉ lệ: hk: 10000đồng=1000 bạc=100vàng=10hoàng kim= 1 bạch kim)
Mà chi phí cần cho chuyến đi tính toán ra phải tầm 100 đồng bạc. Hiện giờ hắn tổng có 40 đồng bạc tiết kiệm, tính toán ra còn cần 60 đồng bạc nữa. Muốn kiếm đủ tiền trong làng trước 5 tháng cơ hồ là rất khó, nhưng nếu đến những ngôi làng giàu có để buôn bán chắc chắn sẽ đủ. Thiện Đạo lo lắng khi đi sẽ không ai chiếu cố vợ con mình bởi việc mang theo Hàn Giai theo là không thể, trong chuyến đi sẽ rất gian nan, đường xóc nảy còn ảnh hưởng đến thai nhi nữa. Nhưng để Hàn Giai ở lại làng khiến hắn không an tâm.
Phong Lâm là một trong số những người theo phe trung gian giống đại phu, quan hệ hai người cũng không tệ, vợ cùng con cái sẽ thường xuyên sang nhà hắn chơi nên Thiện Đạo định nhờ tên này chiếu cố Hàn Giai. Hắn không lo lắng Phong Lâm sẽ có ý đồ gì với nàng vì tên này được cái rất tốt với mọi người, bởi chán ghét xung đột nên hắn mới gia nhập phe trung gian.
Nghĩ xong, Thiện Đạo ngay lập tức sang nhà Phong Lâm bàn bạc và nhận được sự đồng ý mới cấp tốc chuẩn bị lên đường. Mặc dù còn năm tháng bọn phản loạn mới hành động nhưng Thiện Đạo không yên tâm, có kinh nghiệm từ đời trước khiến hắn phải thật cẩn thận để tránh xảy ra điều tương tự, đặc biệt là trong khi vợ hắn mang thai.
Ngày lên đường, sáng sớm trước cửa nhà Thiện Đạo đứng sửa sang hành lý chuẩn bị lên đường sang làng khác buôn bán, Hàn Giai vì tiễn đưa cũng dậy thật sớm nấu cơm để Thiện Đạo mang trên đường.
"Khổ cực cho ngươi." Hàn Giai sửa lại cổ áo cho hắn vừa nói vẻ mặt bất đắc dĩ . Nếu như không phải mang thai thì nàng đã theo hắn. Nhìn Thiện Đạo đi như vậy trong lòng nàng rất lo lắng, không biết tên này sẽ dậy sớm hay không bởi nàng không có bên cạnh, hắn sẽ ăn uống đầy đủ hay lại ăn bừa cho qua bữa....
Thấy vẻ mặt không vui của nàng, Thiện Đạo mỉm cười nhéo nhẹ má nàng nói:
"Nào, cười lên! Ta đi kiếm tiền để chúng ta có cuộc sống tốt hơn chứ có làm gì nguy hiểm đâu mà buồn."
"Ta lo cho ngươi, không có ta ở bên sẽ chẳng có ai chăm sóc ngươi cả." Hốc mắt nàng hồng hồng.
Nha đầu này, Thiện Đạo thật hết cách, nàng nói như hắn là trẻ con không bằng.
"Đừng lo, ta bây giờ có các ngươi rồi, sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra cho bản thân đâu." Sau đó nắm chặt bả vai của nàng trịnh trọng nói:
"Chú ý chăm sóc bản thân, vì con và cũng vì ngươi, nghỉ ngơi thật nhiều chờ ta chở về, nếu có chuyện gì cứ gọi Phong Lâm, ta đã nói chuyện qua với hắn rồi."
"Ừm, nghe ngươi!" Nghe xong nàng híp mắt nở nụ cười. Thiện Đạo nhìn không khỏi cảm thán nếu đến Trái Đất chắc chắn Hàn Giai sẽ là một minh tinh nổi tiếng.
Nói xong hắn đi ra chỗ đoàn xe ngựa rồi khởi hành. Vẫy tay chào tạm biệt cho tới khi không thấy bóng dáng Thiện Đạo âm thầm ghi nhớ hình ảnh Hàn Gian ôm bụng đứng trước cửa nhà vẫy tay mỉm cười tạm biệt hắn vào trong đầu. Nắm chặt tay, hắn âm thầm thề sẽ không để nàng thất vọng.
........
Mấy tháng sau, cuộc hành trình của hắn cũng đến hồi kết. Dưới sự cố gắng không mỏi mệt, đến từng nhà quảng cáo, chiêu mời nhân viên, hạ thấp mình xuống để buôn bán, thậm chí nhiều lần nhịn đói, cuối cùng hắn cũng tích đủ tiền.
Ngồi trong phòng trọ, đếm đi đếm lại số tiền mình kiếm được, Thiện Đạo không khỏi cắn răng, nắm chặt nắm đấm, hưng phấn đỏ mắt thì thầm: Cuối cùng cũng đủ. Ai có thể biết được những tháng này hắn liều mạng kiếm tiền như thế nào, nhịn khổ nhịn sở, ngậm đắng nuốt cay, nhiều lúc định từ bỏ nhưng nghĩ hình ảnh Hàn Giai đứng cười chờ hắn trở về lại tiếp thêm động lực khiến hắn cố gắng hơn nữa. Cuối cùng cũng có thể về nhà và gặp lại con và nàng. Mang tâm tình vui vẻ hắn quyết định nghỉ ngơi một ngày rồi mai hẵng về.
Nằm xuống giường, không kìm nén được vui vẻ hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, không biết vợ hắn bây giờ sống thế nào, bụng nàng bây giờ có phải rất to rồi không, nếu là con trai thì đặt tên là gì nếu là con gái thì đặt là gì, hay là mua quà mang về cho nàng. Cứ như vậy hắn chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, trong ngôi làng mà Thiện Đạo đang ở bỗng nhiên vang lên tiếng chuông leng keng leng keng chói tai khiến hắn bật dậy.
"Chuyện gì thế ?" Thiện Đạo hỏi giường bên cạnh nằm một tên đồng bạn của hắn.
"Là tiếng chuông báo động." Tên này nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
"Đây là tiếng chuông xảy ra khi làng gặp nguy hiểm."
Nghe vậy Thiện Đạo mặc quần áo rồi nhanh chóng cùng tên đồng bạn ra khỏi quán trọ. Trước mắt cảnh tượng đập vào mắt hắn là hình ảnh đoàn người hỗn loạn, vội vã chuyển đồ có vẻ hốt hoảng, ồn ào khiến Thiện Đạo mở to mắt, hắn nghe được từ trong hỗn loạn có tiếng: Chạy mau, địch tới!
Cái gì? Địch tới? Địch nào? Là quân đội Lạc Mĩ sao ? Tại sao lại vào lúc này? Trong cơn ngạc nhiên thì đúng lúc này có tiếng hí ngựa vang lên, chúng chạy nhanh đến gần nhà trọ chỗ Thiện Đạo đang ở rồi dừng lại. Xuống xe là một phụ nữ cùng một đứa trẻ con, người này hắn nhận biết: Là vợ con của Phong Lâm. Nhưng tại sao họ lại ở đây? Vội vàng đến chỗ xe ngựa, hắn gọi to lên:
"Hồng tỷ!!"
Người phụ nữ đang hoảng loạn quay đầu chung quanh như đang tìm gì đó, thấy chân dung Thiện Đạo rồi mới bắt đầu nức nở nhào tới nắm tay hắn:
"Thiện Đạo, là ngươi, đúng là ngươi rồi! Hức...hức... Phong Lâm bảo ta phải đi tìm ngươi, hắn... hắn bảo phải nhanh chóng đi tìm Thiện Đạo kêu hắn quay về ngay. Làng chúng ta bị quân giặc tấn công rồi, bọn phản loạn cũng đã gia nhập vào đó. Ta định đến cứu vợ ngươi nhưng Phong Lâm cản ta lại bảo hắn sẽ làm rồi đẩy ta lên xe bắt ta đi. Hức... Hức".
"Cái gì!!!" Thiện Đạo kêu lớn tiếng.
"Sao lại có thể như vậy! Hồng tỷ, ngươi bình tĩnh lại rồi kể xem tình hình lúc đó như thế nào ?"
"Hức..hức...hu"
Hồng tỷ khóc nghẹn ngào trả lời:
"Lúc...lúc đó xảy ra nhanh quá, ta chỉ thấy mọi người hoảng loạn chạy trốn còn kêu la địch đến địch đến, rồi Phong Lâm nhanh chóng đưa ta đi....ta thật tình không muốn bỏ lại Hàn Giai đâu, ô..ô ngươi phải tin ta Thiện Đạo à!"
Nghe xong khiến Thiện Đạo hoảng hốt. Theo lời đại phu nói thì cần tầm năm tháng mà bây giờ mới tháng 4 bọn chúng đã hành động rồi. Chết tiệt, làm sao lại nhanh như thế ?!
Không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức Thiện Đạo phóng lên xe ngựa chạy nhanh về làng. Giờ phút này hắn đang cực kỳ lo lắng về tình hình Hàn Giai. Trên đường, trong đầu ong ong rối loạn không thể suy nghĩ bình tĩnh, hồi hộp khiến lưng hắn ướt đẫm một mảng mồ hôi. Thiện Đạo không khỏi nhớ đến hình ảnh cha mẹ lần cuối cười với hắn, và đó cũng là lúc hắn được cứu đi còn họ bị rơi xuống vực, chuyện đó đã dằn vặt hắn suốt hơn hai mươi năm. Bất tri bất giác nhớ tới trước khi hắn đi kiếm tiền, hình ảnh nàng đứng mỉm cười ôm bụng vẫy tay chào mình, nụ cười thuần khiết của nàng khiến hắn say đắm, khiến hắn yêu nàng. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt loé ra, khiến Thiện Đạo sợ hãi: Không thể, không thể nào, sao lại giống như vậy, chẳng lẽ nó lại tái diễn ư ? Đúng vậy, Thiện Đạo thấy nụ cười đó giờ đây giống với nụ cười cuối của cha mẹ hắn.
Cùng lúc đó trong thôn Đậu thổ, ở một căn hầm trú ẩn dưới đất tụ tập vài chục người, vẻ mặt họ đầy hoảng sợ, tức giận, tuyệt vọng đan xen lẫn nhau. Những người này đều là người theo phe trung gian, họ không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, chỉ thấy đột nhiên có binh lính Lạc Mĩ tấn công vào làng với quân số rất đông. Chúng với phe phản loạn bao gồm Hàn Sơn cùng những người theo phe thần minh tụ hội rồi tấn công giết chết những người theo phe trung gian.
"Chết tiệt, tại sao lại như vậy ?"
"Ô...ô...ta không muốn chết! Ô..ô.."
"Phải làm sao đây, phải làm sao đây?"
"Hu..hu...Mụ mụ ơi ngươi ở đâu!"
"....."
"Không sao đâu con, đừng sợ, cha sẽ đến cứu chúng ta sớm thôi." Trong cùng góc, một phụ nữ ôm bụng nhỏ giọng thì thầm nói. Nhưng nếu Thiện Đạo ở đây sẽ nhận ra người nọ là Hàn Giai, nàng cùng với những người này trốn vào hầm khi tai nạn xảy ra. Đang nói lời an ủi con nhưng thực ra cũng là đang an ủi nàng, hai tay run run nhưng nàng không hoảng sợ, bởi nàng biết rõ Thiện Đạo sẽ tới cứu hai mẹ con. Nghĩ đến đó nàng mỉm cười nhẹ mà không nghe thấy phía trên mặt đất truyền tới tiếng la nhỏ không rõ: Ở đây!... Chỗ này... Tìm thấy cánh cửa....
Quay trở lại Thiện Đạo, hắn cấp tốc chạy xe ngựa như điên từ đêm khuya đến trưa hôm sau, lòng như lửa đốt. Không biết tình hình Hàn Giai hiện giờ càng thêm làm hắn sốt ruột. Mạnh mẽ thúc ngựa, chiếc xe lao nhanh như một cơn gió phóng thẳng đến làng Đậu thổ.
Đến gần làng, Thiện Đạo thấy có khói đen bốc lên từ trung tâm, cảm thấy không ổn hắn xuống xe ngựa chăm chú nhìn thì thấy có vài chục tên binh lính cầm vũ khí ăn mặc khác binh lính đế quốc Viên Hùng, chắc là binh lính Lạc Mĩ. Chúng đang dò xét trong làng, tiếng kêu cứu, tha mạng thỉnh thoảng truyền từ trong vài căn nhà ra tới, hiển nhiên là họ đang bị giết.
Linh cảm xấu càng mạnh, sợ rằng Hàn Giai xảy ra chuyện. Hắn từ bỏ xe ngựa, lấy xuống một cái chủy thủ ra treo vào bên hông, lén lút vào từ một hướng không có binh lính lẻn vào. Trên đường may mắn rằng không gặp phải tên lính nào nhưng gần khu vực nhà hắn lại có hai tên binh lính đang tuần tra. Chúng đang dò xét tìm người sống, nhưng lại không đứng cùng nhau mà tách ra tìm kiếm, điều này tạo cơ hội cho Thiện Đạo ra tay. Mặc dù chưa từng giết người nhưng tình hình bây giờ nếu không giải quyết hai tên này thì hắn không thể vào cứu Hàn Giai được. Hạ quyết tâm, hắn lẻn vào ngôi nhà mà một tên lính đi vào thông qua cửa sổ rồi núp sau tường đối diện cửa ra vào. Tên lính đang lục soát tủ bếp bỗng dưng nghe thấy tiếng động nhỏ do Thiện Đạo lẻn vào phát ra dần trở nên cảnh giác. Tay phải rút từ từ thanh kiếm bên hông ra giơ lên trước mặt thận trọng đi vào chỗ Thiện Đạo ẩn nấp.
Hắn đi qua bức tường nhưng không thấy ai phía trước cả, vừa thả lỏng người chỉ thấy có bàn tay luồn từ đằng sau chặn mồm mình lại sau đó ánh hàn quang loé lên kèm theo dòng máu tươi phụt ra từ cổ tên lính xấu số, Thiện Đạo ra tay dứt khoát. Ban nãy lúc núp sau tường, Thiện Đạo tận lực làm cho mình tránh phát ra âm thanh nhất có thể, nên tên lính không nhận ra hắn cũng phải. Sau khi thấy tên lính lộ ra sơ hở hắn quả quyết lao lên chặn mồm không cho tên này không phát ra tiếng rồi ra tay.
Bịch, tiếng thi thể tên binh lính đổ ập xuống nền gỗ, áo giáp sắt va vào nền vang lên nặng nề nhưng không quá to lớn khiến Thiện Đạo âm thầm thở dài, mùi máu tanh bốc lên xông vào mũi làm cho hắn buồn nôn nhưng hắn kìm lại.
Bên khác, tên lính còn lại phát hiện đã lâu không thấy tên đồng bạn trở về nên lớn tiếng hô:
"Hạn Bạt!! Hạn Bạt! Trở về thôi!"
Đợi hồi lâu không thấy trả lời, đáp lại là sự yên tĩnh nặng nề. Nghĩ nghĩ, chắc là tên kia trở về rồi, hắn quay người rời đi mà không cảm thấy tên kia sẽ gặp phải nguy hiểm gì, bởi nơi này đã bị quân đội Lạc Mĩ chiếm đóng.
Núp ở trong nhà nhìn qua cửa sổ thấy tên lính rời đi, Thiện Đạo cẩn thận ra ngoài, lặng lẽ đi đến nhà mình. Đến trước cổng nhà, hắn thở dốc âm thầm cầu nguyện rằng Hàn Giai không có bên trong. Vào nhà, Thiện Đạo chỉ thấy đồ đạc lộn xộn, có vẻ như nơi này đã bị lục soát, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Giai, hẳn là nàng đã trốn đi. Đang định thở phào bỗng Thiện Đạo nghe thấy tiếng bước chân đằng sau kèm theo một vật nhọn chạm vào lưng.
"Đứng yên! Không được động đậy."
Nghe giọng, Thiện Đạo biết là ai nên mở miệng:
"Là ta, Thiện Đạo."
Thấy vậy, Phong Lâm ngẩn người, sau đó mừng rỡ hạ kiếm xuống đến chỗ Thiện Đạo. Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này khiến Phong Lâm rất vui nhưng hắn tựa như ý thức được điều gì mở miệng nói:
"Bây giờ không có thời gian nói nhiều. Theo ta, ta đưa ngươi đi gặp Hàn Giai. Hiện giờ nàng đang ở trong hầm trú ẩn với mọi người."
Nhẹ gật đầu, hai người đi theo hướng Phong Lâm dẫn đến một ngôi nhà nhỏ. Trải qua vài căn nhà, khi đến nơi hiện ra trước mắt họ là một ngôi nhà bị cháy rụi, toả ra khói đen vẫn còn cháy một ít. Nhíu mày, Thiện Đạo quay ra hỏi Lâm Phong:
"Đây là...?"
Hết chương.