Chương 5: Lực lượng?
Nghe xong hệ thống thông báo, Thiện Đạo ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt hắn là một màn hình máy tính khác ban nãy. Nó mang màu đỏ, trên cùng có hàng chữ "Chúc mừng!" Xung quanh bảng có tia lửa cháy liên tục toả ra luồng khí nóng khiến Thiện Đạo khó chịu, cảm giác bên trong nội tâm như muốn bùng nổ lên.
Mờ mịt nhìn xem trước mặt hệ thống, hắn không đứng lên mà cứ quỳ ở đấy, hỏi lại câu hỏi mà hắn đã từng hỏi hệ thống:
"Ngươi, có thể cứu nàng sao?"
Vài giây sau, trong không khí dần dần ngưng tụ ánh sáng đỏ lại sau đó "Tinh!" một tiếng, trước mắt Thiện Đạo xuất hiện một bé trai mặc quần áo hai dây treo lơ lửng trên không, tóc trắng dài, tròng mắt thay vì tồn tại màu sắc thì lại chứa những con số chảy ngang lien tục. Đứa trẻ nhìn quanh bản thân, sờ soạng người mình từ trên xuống dưới. Sờ xong đứa trẻ ranh mãnh nhìn hắn, hỏi ngược lại mà không trả lời:
"Túc chủ, ngươi hận sao?"
"Ừm?..." ngạc nhiên trước câu hỏi của hệ thống, hắn vô ý tự hỏi: Hận? Ta hận sao?... Sau đó hắn ngay lập tức lớn tiếng trả lời:
"HẬN! TA HẬN! TA HẬN BỌN ĐÃ GIẾT NÀNG! TA HẬN KẺ ĐÃ GÂY RA CHIẾN TRANH! TA HẬN ĐÃ KHÔNG ĐƯA NÀNG THEO! VÀ HƠN CẢ, TA HẬN BẢN THÂN VÌ ĐÃ KHÔNG VỀ KỊP!" Vừa trả lời hắn lại không khỏi rơi nước mắt, chỉ tay trừng mắt nhìn hệ thống, hắn nói tiếp:
"NGƯƠI! TA HẬN CẢ NGƯƠI! Nếu ngươi đến sớm hơn thì nàng đã không chết!"
Không để ý đến sự vô lý của Thiện Đạo, hệ thống cười mở miệng:
"Ha...ha! Túc chủ, ngươi hận đúng không? Nhưng....Hận... thì làm được gì? Ngươi chỉ là người thường, yếu đuối, không có sức mạnh trong tay. Càng không thể cứu vợ ngươi, thậm chí còn để nàng phải chờ ngươi tới lúc chết, cả đứa con của ngươi nữa. Tất cả! Tất cả! Là do NGƯƠI! Nếu ngươi về nhanh hơn, có thể nàng đã sống. Nếu ngươi mạnh hơn, ngươi đã có thể bảo vệ nàng...."
"A..A...!"
Nghe hệ thống, Thiện Đạo lâm vào điên cuồng gầm to. Ngộ ra lời hệ thống nói như đâm vào tim hắn, khiến hắn lâm vào vô cùng tự trách:" Đúng, do ta, do ta yếu nên không thể bảo vệ nàng...".
Trông hắn gần như điên loạn vì tức giận, hệ thống cười, dang rộng hai tay nói to:
"Ha ha ha ha! Đúng! Lớn hơn! To hơn! Để nó tràn ngập vào tâm trí ngươi đi! Đừng kìm nén sự tức giận và tuyệt vọng của ngươi, nó có thể sẽ vô dụng vào lúc trước. Nhưng bây giờ! Vào giờ phút này! Ta ở đây, túc chủ! Ngươi! LÀ VÔ ĐỊCH!"
Vừa dứt lời, xung quanh Thiện Đạo bắt đầu xuất hiện làn khói đỏ pha lẫn đen bay đến cơ thể hắn rồi chui vào trong, tóc hắn đỏ dần, cơ hồ chiếm một phần ba đầu mới dừng lại. Hai mắt chuyển từ màu trắng không có gì có gì dần dần xuất hiện hai tròng mắt, nhưng khác biệt với bình thường, cặp mắt là màu đỏ như máu, mang theo sát khí khiến người khác rùng mình khi nhìn vào. Da thịt hắn biến thành màu đen, có các đường văn đỏ chảy dài từ má xuồng chân, chúng phát ra ánh sáng lúc đậm lúc nhạt, tóc dài phất phới, cặp mắt sắc lẹm, trong con ngươi màu đỏ ẩn chứa vô cùng sự giận dữ. Cả người cơ bắp lúc phồng lúc gầy, cuồng phong màu đỏ gào thét cuốn xung quanh khiến hắn nhìn từ ngoài vào trông như một tên tuyệt thế ma thần đang phẫn nộ.
Bên cạnh hệ thống dưới hình hài đứa trẻ như bị cảm nhiễm cũng điên cuồng cười theo tiếng hắn gào thét. Một lúc sau, khói đỏ tán đi, cuồng phong dừng lại, một dáng người khôi ngô đứng lên. Thiện Đạo nắm chặt tay, hắn đã bình tĩnh trở lại, cảm nhận được giờ trong người đang nắm giữ một nguồn sức mạnh khổng lồ, hắn trở nên lãnh đạm!
"Ha ha ha! Cảm thấy như nào, mạnh đúng không? Có cảm thấy trong người cuồn cuộn lực lượng không? Đây là thứ mà ngươi không có lúc trước và cũng đang sở hữu bây giờ, là món quà mà hệ thống ban tặng cho người mới. Sự phẫn nỗ của ngươi là thức ăn của nó, ngươi càng tức giận nó càng mạnh. Nhưng, sự tức giận sẽ dần dần chiếm lấy tâm trí ngươi và biến ngươi thành một tên ma đầu, liệu ngươi có chấp nhận thứ sức mạnh này?"
Híp mắt nhìn Thiện Đạo, hệ thống nói.
Vài giây sau chỉ thấy một thanh âm âm trầm vang lên:
"Ma đầu? Nghe có vẻ như là một người tốt nào đó..." Chẳng vậy, giờ đây, hắn cảm thấy đối với lòng người thì ma đầu chỉ đáng là người tốt.
Nhận được câu trả lời, hệ thống mắt sáng lên, cúi người vòng tay qua bụng cho ra một tư thế lịch sự, mở miệng lớn tiếng vui vẻ nói:
"Đúng! Đúng vậy! Thưa túc chủ! Và xin được tự giới thiệu một lần nữa. Ta! La Tử, xin được phép hỗ trợ ngươi trả thù thế giới này! Điên cuồng lên, túc chủ của ta."
......
Ngoài thế giới thực, thời gian đã quay trở lại bình thường. Sau khi đâm xuyên Thiện Đạo tim, tên lính rút ra quay người đi. Được ba bốn bước nhưng vẫn thủy chung không nghe được tiếng thi thể Thiện Đạo ngã xuống đất. Tò mò, chưa kịp quay người lại tự dưng hắn cảm thấy giật mình, trái tim phanh phanh nhảy, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, mặt cực độ tái nhợt. Giống như đằng sau hắn là tử thần đang giơ lên lưỡi hái gác trên cổ hắn.
Nhìn lên phía trước thấy đồng bạn từng kẻ từng kẻ đều đang hoảng sợ tột cùng, miệng run lẩy bẩy chỉ về phía hắn dường như muốn nói gì đó nhưng lại không lên tiếng được. Hắn biết họ không phải chỉ mình mà là chỉ thứ đằng sau hắn. Dùng hết khí lực ngăn lại cơn sợ hãi của mình mặc dù không có tác dụng gì, hắn chầm chậm quay người lại. Trước mắt tên lính hiện lên cảnh tượng mà hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Hắn thấy Thiện Đạo đang dần dần đứng dậy, mỗi lần đứng thẳng lên là cơ thể hắn lại thêm đen lại, các đường vân đỏ lan dần ra người hắn, tóc chuyển sang màu đỏ tối dần dần bay lên do cuồng phong thổi. Đặc biệt là đôi mắt, nó không còn là thứ mắt mà hắn thấy ở Thiện Đạo ban nãy, không còn sự tức giận, mất mát nữa mà chỉ còn cái chết, sự điên cuồng giống như cánh cửa địa ngục.
"Ngươi...ngươi...!"
"Ta?...Ta làm sao?!" Thiện Đạo khàn khàn trả lời.
"Ngươi... Tại sao ngươi còn sống!" Hắn hoảng sợ nói, tay giơ kiếm chĩa lên một cách run rẩy nhằm vào Thiện Đạo. Rõ ràng tên này đã bị mình đâm xuyên tim nhưng hắn vẫn không chết. Còn nữa, có chuyện quái gì xảy ra với tên này vậy, cảm giác trông hắn thật đáng sợ.
Không trả lời, Thiện Đạo lẳng lặng nhìn tên trước mắt này, chính hắn, hắn là kẻ đã sát hại nàng. Hắn là kẻ đã cướp đi nàng và con của ta.
Trong đầu, Thiện Đạo hỏi thệ thống:
"La Tử."
"Có ta." Hệ thống ngay lập tức trả lời.
"Ngươi có biện pháp nào giam giữ tên này mà không để hắn chết không ?"
"Có" La Tử nói xong cười híp mắt nhìn hắn.
"Vậy sử dụng cách đó với tên này, ta không muốn ra tay, bởi nếu ta ra tay hắn sẽ chết."
Thật, giờ phút này Thiện Đạo cảm thấy nếu ra tay thì tên này sẽ bị mình không cẩn thận giết mất. Hắn có thể cảm nhận được vô cùng lực lượng đang cuộn trào trong cơ thể hắn, sức mạnh đó không thể dùng tên lính này để đo đếm được.
"... Ting! Điểm cuồng nộ của ngươi đã được khấu trừ cho món đồ. Có tuyển chọn dùng hay không ?"
"Dùng!" Lựa chọn xong, chỉ thấy tên lính trước mặt hắn bị một luồng vô hình sức mạnh kéo vào một cái lỗ đen đang xoáy kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
"A..a...a...!"
Nhìn vậy trong lòng Thiện Đạo không nổi lên một chút thương xót hay gì cả. Hắn cảm thấy như vậy mới chỉ là sự bắt đầu của cơn ác mộng với tên lính. Là địa ngục mà tự tay hắn tạo ra.
Nhìn thấy đồng bạn mình bị kéo vào một cái lỗ đen rồi biến mất khiến lũ lính còn lại kêu lên hoảng sợ, nào còn biểu tình châm chọc như ban nãy nữa, chúng quay người bỏ chạy.
"A...a..a!"
"Cứu tôi với!"
"Hắn là ác quỷ!"
"Làm ơn tha cho ta!"
Đứng im nhìn bọn lính chạy, sau một lát Thiện Đạo động, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi chỉ để lại tàn ảnh nơi hắn vừa đứng.
Xoẹt! Một tên lính bị bàn tay màu đen xuyên thủng ngực, màu tươi phun ra từ miệng và ngực.
"Một tên."
"Ựa...oặc..."
Xoẹt! Một tên khác đầu lâu bị bắn bay lên không trung.
"Hai tên."
"..."
Thiện Đạo ra tay tàn nhẫn, hắn không hề có một sự thương hại nào với những tên này, ra tay quả đoán, mỗi một lần ra tay là một tiếng kêu thảm thiết của một tên lính. Khi tên lính cuối cùng còn đang chạy, Thiện Đạo bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt hắn. Tay bóp chặt cổ, hắn áp sát mặt vào mặt tên lính, gằn từng chữ:
"Ngươi! Về và mang theo lời của ta đến đất nước ngươi. Tất cả các ngươi, bao gồm những kẻ tham gia vào cuộc chiến này, tất cả ĐỀU SẼ CHẾT!"
Mắt Thiện Đạo loé lên một ánh sáng đỏ rồi biến mất, thả lỏng tay ra. Tên lính chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa kêu to: "Cứu tôi với!"
Nghe thấy, Thiện Đạo hừ cười khinh bỉ: "Cứu? Không biết ai sẽ đủ bao dung để cứu các ngươi đây."
Nói xong, hắn đi ra ngoài. Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng kêu cứu từ một đống đổ nát, dù cách xa nhưng giờ đây dưới trạng thái này cho dù con kiến đi lại hắn cũng có thể nghe thấy. Thoắt biến, hắn phóng nhanh đến chỗ kêu cứu bởi tiếng kêu này hắn nhận biết.
"Cứu..tôi với!... Cứu tôi với!" Phong Lâm yếu ớt kêu, hắn đang đi tuần tra trong một căn nhà xập xệ, nào ngờ tự nhiên từ đâu ra một tên địch nhân lao đến đâm vào bụng hắn khiến hắn lảo đảo ngã về cây cột nhà sau lưng, trên cột còn treo một phần mái bị do mất thăng bằng nên đổ ầm xuống. Cả hai người bị mái nhà đè lên, tên lính xấu số bị một cục gạch to rơi thẳng vào mặt còn thân dưới bị gỗ đè lên nát bét khiến hắn chết ngay tại chỗ. Còn Phong Lâm thì cực kì may mắn không bị làm sao, hắn chỉ bị kẹp trong góc do đống đá và gỗ đè lên nhau tạo thành. Nhưng do nhiều đống đổ nát đè lên cơ hồ khiến hắn không thoát ra được. Bụng mang vết thương, kèm thêm mệt mỏi, khản giọng kêu cứu cho đến khi hắn hắn cơ hồ sắp không xong thì từ bên ngoài truyền đến tiếng dỡ đá, mừng rỡ kêu to hơn:
"Ta ở đây! Ta ở đây! Chỗ này!"
Đến khi hắn nhìn thấy khe hở, chui ra ngoài nhưng chưa kịp nhìn đã cảm thấy rùng mình, cơn sợ hãi khó hiểu từ đâu ra xâm chiếm não hắn, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trước mắt hắn là một người, à không có khi phải gọi là tên. Bởi tên này giống như ác ma từ dưới địa ngục chui ra vậy, toàn thân đen xì, cơ thể trải dài đường vân đỏ....cơ hồ không tìm ra điểm nào giống người thường. Ngạc nhiên và sợ hãi, cho đến khi hắn nhìn lên gương mặt tên này:
" Ngươi là... Thiện Đạo?" Kẻ đứng trước mặt hắn mang gương mặt giống y hệt Thiện Đạo khiến hắn không thể không thận trọng hỏi:
"Ừm, là ta!" Thiện Đạo gật đầu nhẹ nói, giọng hắn khàn khàn.
"Là ngươi! Đây là... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Còn nữa, sức mạnh này là gì?" Vừa nói xong, hắn ngoảnh mặt về sau nhìn đống đổ nát, đống đất đá này không thể bị chuyển dời chỉ với sức người thường.
Không trả lời câu hỏi của Phong Lâm, Thiện Đạo âm thầm trả lời:
"Hàn Giai. Nàng chết rồi."
Trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn Thiện Đạo, sau đó lớn tiếng nói:
"Sao lại! Sao có thể như vậy?"
Cơ hồ cùng lúc Thiện Đạo nói tiếp:
"Nàng bị binh lính Lạc Mĩ giết. Cả đứa con của ta nữa. Trên bụng sáu vết, trên ngực một vết, trên cổ một vết,..." Hắn thong dong trả lời, nhìn bình thường nhưng Phong Lâm lại cảm thấy lạnh run, hắn biết giờ phút này Thiện Đạo đang ở sát bùng nổ biên giới. Hốc mắt đỏ lên, mặc kệ sự sợ hãi, hắn lâm vào tự trách, giơ tay lên tự vả mạnh mặt mình.
"Xin lỗi...do ta...đều là do ta dã không bảo vệ được nàng. Ta đã để nàng bị giết."
"Không! Ngươi đã làm hết trách nhiệm của mình. Lỗi là do chiến tranh, do đế quốc Lạc Mĩ. Là bọn chúng đã giết nàng."
Không nói gì, im lặng một lúc sau Phong Lâm mở miệng:
"Bây giờ...ngươi định làm gì?"
"Định làm gì?"
Nghe Phong Lâm hỏi, Thiện Đạo nghiến răng trả lời:
"Đương nhiên khiến bọn hắn phải trả giá rồi."
Cái gì?! Trả thù Lạc Mĩ? Nghe Thiện Đạo nói Phong Lâm ngẩn ngơ, phải biết Lạc Mĩ là cả một quốc gia, là quốc gia đấy! Nhưng hắn không nói ra, suy nghĩ rồi hắn nghiêm túc nói:
"Ta đi với ngươi!"
"Không" Thiện Đạo ngay lập tức trả lời lời:
"Ngươi còn có vợ con, còn gia đình, còn chưa like truyện. Ta không muốn liên lụy gia đình ngươi."
"Không sao! Đây là lỗi do ta và ta phải chuộc tội. Còn nàng... Chỉ có thể ủy khuất nàng, số tiền kiếm được ta đã đưa cả cho nàng, còn cha mẹ ta ở đó nữa, họ sẽ chăm sóc nàng. Tội lỗi này ta sẽ gánh vác"
"Ta đã mất đi gia đình rồi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thế sao?"
"..."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, ngươi có ngươi gia đình của mình, ta có việc của ta. Đừng làm mọi chuyện khó thêm nữa."
Cảm kích nhìn Thiện Đạo, ban nãy hắn còn tưởng Thiện Đạo đã thay đổi, dù sao vẻ ngoài của hắn nhìn không thế nào thân thiện được. Nhưng sau khi nghe Thiện Đạo nói xong những lời này, Phong Lâm chỉ cảm thấy hắn vẫn là hắn, vẫn chưa từng thay đổi. Không khỏi hốc mắt đỏ ửng, lao lên ôm bả bai Thiện Đạo ngữ khí cảm động nói:
"Anh!....em!....từ bây giờ mày là em tao! Thằng nào đánh mày tao đánh nó!"
(Ahihi đùa tẹo!)
Hết chương.