Cuồng Nộ Phụ Hệ Thống

Chương 7 - Chương 7:

Chương 7:

Đúng vậy, người nằm trên cáng là Ngũ Hải. Người đi đường phát hiện ra đây chẳng phải là tên thường ngày hay hống hách Ngũ Hải hay sao? Sao hắn lại bị như vậy? Họ tụ lại xì xào bàn tán về Ngũ Hải bởi tiếng xấu của tên này nổi lắm. Trong vùng này không ai là không biết chuyện có một tên xấu xa luôn luôn tìm cách vơ vét của cải của dân chúng. Hắn dựa vào có Tướng quân Mặc Trác nên không ai dám quản. Cái gì? Có thế mà cũng sợ? Chỉ sợ ngươi không biết, đã từng có một nhóm nổi loạn đứng lên đấu tranh chống lại hắn. Và kết cục là gì, kết cục là không những không gây ra ảnh hưởng gì đến hắn mà còn tăng thêm chiến tích đáng sợ của hắn: Giết sạch tất cả những người tham gia vào cuộc bạo động, sau đó Mặc Trác ra lệnh tìm và giết sạch người thân của họ, tổng số người chết lên đến hơn năm trăm người. Đi trêu vào hắn, chắc hẳn ngươi là vua? công chúa hay hoàng tử?

Quay trở lại sân đấu, khoảnh khắc Ngũ Hải sắp đấm trúng mặt Thiện Đạo thì Thiện Đạo động. Hắn dùng tốc độ cực nhanh tránh thoát nắm đấm của Ngũ Hải đồng thời vung nắm đấm lên, cuồng phong gào thét, nắm đấm như một con tê giác lao thẳng vào mặt Ngũ Hải. Ngũ Hải chỉ cảm giác như hắn đang bị một ngọn núi đè lên mặt khiến hắn ngay lập tức bất tỉnh. Thiện Đạo đấm ngã Ngũ Hải xuống sàn, lực đập mạnh đến nỗi khiến sàn đấu nứt ra, đầu Ngũ Hải cắm lún xuống.

Thu tay lại, Thiện Đạo xoay người rời đi mà không chịu ảnh hưởng của công pháp Ngũ Hải bày ra. Trước đó hắn đã dùng điểm cuồng nộ để phá vỡ sự ảnh hưởng của quy luật công pháp này. Ngươi tự hỏi tại sao hắn lại dùng tùy tiện điểm như vậy? Không phải! Thiện Đạo hắn không phải phí phạm hoặc ngu ngốc gì cả. Hắn chỉ muốn mau mau một chút hồi sinh Hàn Giai mà thôi. Một năm thì sao? Một tháng, một ngày hay một giây hắn đều sẽ không để phí. Mỗi giây hắn đang phí phạm thì Hàn Giai cùng con hắn lại phải ở thêm trong bóng tối đó chờ hắn thêm một giây nữa. Điều đó là không thể chấp nhận được. Ít nhất là khi hắn còn đang thở, hắn sẽ dùng hết tất cả những gì mình có để tăng thêm cơ hội hồi sinh nàng.

Trong đám đông, một thân ảnh đeo mũ trùm đầu chỉ hở miệng khẽ cười:

"Thú vị!" Sau đó, hắn biến mất mà không để lại một tiếng động.

....

Tìm một tửu điếm vào dừng chân, Thiện Đạo kêu một tên tiểu nhị lại gần hỏi han về tình hình đế quốc.

Tên tiểu nhị nói rằng thế giới Vẫn Thiên này tồn tại sáu đế quốc lớn, mỗi nơi đều chấp chưởng một phương và làm bá chủ ở đó. Còn nơi hiện giờ hắn đang ở là một trong bốn khu thuộc quản lý của tướng quân Mặc Trác. Ngoài hắn ra còn hai vị tướng quân nữa, họ là ba trụ cột dưới trướng của hoàng đế và mỗi người đều sở hữu sức mạnh khủng bố. Cả ba đều được ngài hết sức coi trọng, tín nhiệm. Hiện giờ là tháng tám, kinh đô sắp tổ chức sinh nhật cho công chúa đệ nhị Viên Tiểu Thiến... Sau cùng một thứ khiến Thiện Đạo rất quan tâm đó chính là hệ thống tu luyện. Thế giới này mặc dù là có tu tiên giả nhưng không có nghĩa là ai muốn cũng có thể tu luyện. Hệ thống được chia như sau:

Võ giả (Chia làm mười sao)

Linh giả (Chia làm mười sao)

Đế giả( chia làm ba sao)

Thánh giả (Chia làm mười sao)

Bán Tiên giả (Chia làm sơ kỳ, trung kì, hậu kỳ và đỉnh phong)

Sau cùng mới là Tiên giả.

Cảnh giới cuối này vẫn chưa ai đạt đến và được coi là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hiện nay trong đế quốc cảnh giới cao nhất là hoàng đế cũng mới chỉ là Đế giả hai sao thôi đã mạnh mẽ như vậy rồi thì cảnh giới Tiên giả không biết mạnh đến bao nhiêu. Sức mạnh võ giả một sao là sức năm người trưởng thành, hai sao là mười, cứ dần dần thêm năm người. Nhưng một khi lên đến Linh giả sẽ có bay vọt về thể chất, lực lượng. Đến cảnh giới này, ngươi đã có thể vận dụng linh khí tạo thành vũ khí, phòng hộ. Vũ khí bình thường đã không còn có thể gây uy hiếp nữa. Cảnh giới Đế giả thì nắm giữ sức mạnh vạn quân, tiêu biểu cho câu nói nhất nhân tử thủ kháng vạn quân và một quyền mở núi không phải nói điêu. Thánh giả đã có thể thoát khỏi ràng buộc của trọng lực và bay được. Nghe nói, cảnh giới cuối cùng, cũng là Tiên giả khi đó, ngươi đã đã có thể miễn cưỡng ngao du vũ trụ, sáng lập quy tắc, thọ nguyên bất tử, vân vân, mặc dù còn chưa có ai đạt tới Tiên giả nhưng từ thời xa xưa đã có ghi chép về nó.

Trong sách ghi rằng từ thời Hoàng Đế đời đầu đã tồn tại cảnh giới này rồi, lúc đó là khoảng thời gian hùng mạnh nhất của đế quốc Viên Hùng. Cường giả bay đầy trời, Linh giả, Đế giả có thể thấy lác đác trên đường, Tiên giả trong đế quốc thì tồn tại hai vị: một là Hoàng Đế hai là một vị Trưởng môn. Cũng khi đó, thế giới này còn có một tên gọi khác đó chính là Bàng Thiên. Lúc này là khoảng thời gian thịnh vượng nhất của người tu tiên bởi ma thú, u linh hoành hành khiến mọi người phải tăng lên thực lực. Cộng thêm linh khí nồng nặc khiến các tông môn hay hoàng cung cơ hồ là không thiếu thiên tài địa bảo...

Sau khi hỏi han tiểu nhị một chút nữa về các thế lực Thiện Đạo đưa hắn một đồng bạc. Rời đi nơi này, hắn cần tìm một tông môn và gia nhập. Chỉ có nơi đó mới có thể cung cấp tài nguyên cho hắn tu luyện được. Nhớ lại lời tên tiểu nhị chỉ, hắn tìm đến một tông môn tên là Xích Chỉ. Tại sao hắn lại không tìm nơi khác mà lại tìm chỗ này? Bởi ít! Với lòng tham của mình Viên Hạo không cho phép bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến ngai vàng của hắn. Từ hơn sáu mươi năm trước hắn đã tiêu diệt tất cả các môn phái lớn nhỏ trong đất nước và chỉ cho phép tông môn được thành lập dưới sự quản lý của hắn, hắn tạo ra điều lệ rằng mọi tông môn phải được xây dựng trong kinh đô nơi hắn có thể kiểm soát và ra tay tiêu diệt ngay lập tức nếu cần. Theo lời tiểu nhị, những tông môn đều có một khẩu hiệu chung: Giết kẻ xấu và đi theo chính nghĩa. Hầu hết đều rất khắt khe trong việc nhận người nhưng Xích Chỉ lại khác, mặc dù cũng đi theo khẩu hiệu chung vơi các tông môn khác nhưng Xích Chỉ lại thoải mái hơn. Tôn chỉ của tông môn là tự do, khoái hoạt, nhưng không được gây bất lợi cho tông môn, cố gắng cống hiến cho tông môn, không làm việc xấu, còn đâu ngươi tu luyện cái gì, là ai thì họ cũng sẽ không quản, trừ phi công pháp ngươi tu luyện quá mức độc ác thì sẽ bị xử lý.

Tiến lại gần môn định đi vào trong thì bỗng cảnh vệ cửa chặn lại Thiện Đạo:

"Dừng lại! Đây là tông môn Xích Chỉ, người lạ không được tùy tiện đi vào."

Thấy vậy Thiện Đạo mở miệng:

"Ta là đến để gia nhập tông môn."

Tên hộ vệ ngữ khí nghiêm khắc:

"Không được! Thời gian tuyển chọn đã qua từ tuần trước. Hiện giờ đã hết thời gian, ngươi không thể xin vào được nữa. Nếu muốn vào hãy chờ mười năm nữa rồi quay lại."

Thiện Đạo nhíu mày: Muộn rồi sao? Sau đó hắn cố mở miệng lần nữa:

"Liệu có th..."

"Không được! Luật là luật. Mời đi cho!"

Nhìn vẻ mặt hộ vệ Thiện Đạo biết dù có nói thêm thì cũng vô dụng nên hắn xoay người rời đi. Trời đã tối, tìm một quán trọ để nghỉ qua đêm, hắn quyết định ngày mai sẽ tìm một tông môn khác. Nếu không nơi nào nhận hắn thì hắn chỉ còn cách vào rừng săn dã thú với giết u linh để đổi tài nguyên tu luyện. Mặc dù không được như trong tông môn nhưng ít ra hắn cũng có thể rèn luyện bản thân bằng thực chiến. Tuy hơi nguy hiểm vì sẽ có cả trường hợp giết người đoạt bảo nhưng nếu may mắn hắn cũng có thể tìm được bảo vật trong đó. Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Nghĩ xong hắn nhắm mắt lại. Giữa đêm khuyan, đang trong mộng Thiện Đạo bỗng nhiên cảm giác được bén nhọn nguy hiểm. Nhanh chóng lách đầu sang một bên thì một âm thanh xé gió lao vút đến:

"Viu....phập!" Một thanh chủy thủ đâm vào gối bông sát nơi hắn vừa gối đầu. Vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh nhằm tìm kẻ địch chỉ thấy có một tiếng cười khẽ ma mãnh vang vọng trong phòng. Rồi từ trong góc tối đi ra một thân ảnh mặc áo choàng mũ màu đen che lại đầu, do đang buổi tối cộng thêm không có nến nên Thiện Đạo không thể thấy mặt nhưng nhờ vào một chút ánh trăng mờ nhạt hắn vẫn có thể phán đoán đây là một phụ nữ nhờ vào bộ phận nhô lên cực kì rõ ràng, hiển nhiên chúng không nhỏ. Đánh giá từ trên xuống dưới người phụ nữ trước mặt, Thiện Đạo mở miệng dò hỏi:

"Ngươi là người nào? Tại sao lại tấn công ta vào ban đêm?"

"Phư phư! Không nghĩ tới ngươi lại có thể né được đấy. Thật là khiến ta bất ngờ mà, quả nhiên Tiểu Mễ không lừa ta." Người phụ nữ vừa cười nói tay phải dần dần gỡ xuống mũ trùm đầu.

Dưới mũ là một gương mặt cực kì xinh đẹp, hai mắt sắc lẹm mang theo sát khí lạnh người, mũi cao thẳng như được một nghệ nhân chạm khắc. Cặp môi hồng nhỏ mềm mại khiến cho nam nhân nhìn vào chỉ muốn cắn. Da dẻ trắng noãn, dưới ánh trăng nàng trông như một bức hoạ tuyệt đẹp, khiến người ta say mê nhưng cũng khiến ta rùng mình vì sự lạnh lẽo từ nụ cười và đôi mắt của nàng. Đặc biệt là trên đầu nàng, trên đó có hai đôi tai mèo màu đen trông cực kì hấp dẫn mắt người khiến cho Thiện Đạo nhớ tới một thứ ở thế giới cũ: 'Gái tai mèo', thứ mà những nhóm xem một thể loại hoạt hình tên là anime cực kỳ yêu thích. Hắn đã từng cũng rất thích thể loại này. Nhưng giờ đây, đã qua cái thời kỳ yêu thích đó và có gia đình khiến Thiện Đạo chỉ cảm thấy hứng thú với cô gái trước mắt này. Nhưng, cảnh giác thì vẫn phải, đằng nào thì cô gái này ban nãy cũng đã từng tấn công hắn. Thiện Đạo mở miệng:

"Trả lời ta! Tại sao ngươi lại tấn công ta!"

"Nào! Đừng cảnh giác như vậy chứ. Tiểu đệ đệ đẹp trai."

Thiện Đạo híp mắt nhìn nàng:

"Ta không tin ngươi lại rảnh rỗi đến nỗi đi dò xét ta chứ? Có phải là tên Ngũ Hải kia phái ngươi đến giết ta đúng không?"

"Ngũ Hải? Không không. Ta không đến để giết ngươi. Ta đến với một lời mời!"

Không chờ Thiện Đạo phản ứng nàng nói tiếp:

"Xin tự giới thiệu tên ta là Vân Băng Băng. Thủ lĩnh của nhóm Ám Thánh. Giờ đây, ta, xin phép mời ngươi gia nhập cùng chúng ta."

Nghi hoặc, Thiện Đạo hỏi:

"Các ngươi là ai và làm những gì? Tại sao lại mời ta?"

"Như đã nói ban nãy, chúng ta là Ám Thánh, những kẻ chuyên đi ám sát người khác. Ấy đừng hiểu lầm, chúng ta là những người tốt, mục tiêu của nhóm là diệt hết những kẻ làm u ám nơi đây, gây hại cho mọi người. Còn về sao lại chọn ngươi thì chắc ngươi hẳn phải nhớ trận chiến sáng nay chứ. Trận đấu của ngươi với tên ừm..gì gì đó đã hấp dẫn Tiểu Mễ, nàng nói ngươi đã không giết tên kia trong khi ngươi có thể và có vẻ ngươi là một kẻ đặc biệt nên nàng đã kêu ta nên mời ngươi vào nhóm. Ban đầu ta còn hơi nghi hoặc bởi Tiểu Mễ không bao giờ làm như vậy nhưng ban nãy ngươi đã khiến ta tin tưởng rằng lựa chọn của nàng là đúng."

Khoát tay định từ chối nàng nhưng chưa kịp mở miệng Vân Băng đã ngắt lời:

"Từ từ, ta biết ngươi định từ chối nhưng thử nghĩ mà xem. Hôm nay ta đã theo dõi ngươi và biết được ngươi đang cần một nơi để gia nhập nhưng lại không được nhận vào. Mà lại, trong nhóm chúng ta có nguồn tài nguyên rất dồi dào, kĩ năng công pháp không ít. Lại còn có những thành viên khác với thực lực rất mạnh. Nên ngươi có thể an tâm khi gia nhập vào chúng ta." Nàng ưỡn ngực tự hào nói.

Trầm mặc suy nghĩ, Thiện Đạo cảm thấy lời mời này hẳn cũng không tệ. Hiện giờ hắn cần phải càng thêm mạnh mẽ để trả thù nhưng với thế giới này thì thứ sức mạnh của hắn được cho là tà ác, của ma quỷ. Thử nghĩ mà xem, có người tốt nào mà khi biến thân lại trông như một tên ma thần không? Hắn lại không muốn phải chạy khỏi cả vương quốc truy sát. Vậy thì lựa chọn này hẳn là phù hợp với hắn, không cần lo lắng sức mạnh bị lộ, có tài nguyên tu luyện và có kinh nghiệm thực chiến với những người mà nàng kêu là mạnh mẽ. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại về tốt và xấu, sau cùng, hắn đồng ý:

"Được, ta tham gia. Nhưng với một điều kiện là không thể ép buộc ta làm theo ý các ngươi. Ta gia nhập với danh nghĩa là hợp tác chứ không phải dưới trướng các ngươi."

Vân Băng mở to mắt duỗi tay ra cười nói:

"Chấp nhận! Từ giờ ngươi là một thành viên trong số chúng ta. Chào mừng gia nhập nhóm Ám Thánh. À mà, ta còn chưa biết tên ngươi là gì?"

Thiện Đạo giơ tay bắt lại rồi mở miệng:

"Tên ta? Là Thiện Đạo!"

Hết chương.

Bình Luận (0)
Comment