Chương 8: Gia nhập và chứng minh.
Sáng hôm sau, Thiện Đạo tỉnh giấc. Mở mắt ra, cảnh tượng trong mắt hắn không còn là trần nhà quán trọ mà hắn thuê hôm qua nữa mà là một căn phòng lạ lẫm.
Sau khi đồng ý gia nhập Ám Thánh, Thiện Đạo đã lên đường luôn với Vân Băng về trụ sở của nhóm. Với tốc độ nhanh chóng thì sau nửa canh giờ hai người đã đến một toà nhà hai tầng nằm ngoài rìa kinh đô. Tiến vào trong, Vân Băng bảo hắn về phòng của khách đi ngủ sớm, còn có việc gì thì mai hãng nói vì bây giỡ đã muộn.
Ngồi dậy, nhắm mắt hơi cúi đầu, Thiện Đạo trầm ngâm một lúc sau rồi mở mắt. Hắn lẩm bẩm:
"Hàn Giai, chờ ta thêm một chút nữa nhé, mọi chuyện sẽ nhanh thôi!"
....
Men theo hành lang xuống cầu thang Thiện Đạo tìm đến phòng khách. Hiện giờ bên trong phòng đang có hai người một trai một gái. Người con trai đang viết lách trên một cuốn sổ còn người con gái đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa. Hai người ngồi đối diện nhau được ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ.
"Ngươi tốt!" Người con trai bình tĩnh mở miệng nhưng lại mắt lại không dời cuốn sổ đang ghi chép. Nhìn từ góc độ chéo không rõ mặt nhưng có thể biết được đây là một tên đẹp mã, cằm vuông vức, mắt sắc lạnh lùng, tóc dài xoã ra trông như trích tiên. Còn người con gái thì quay lại nhìn Thiện Đạo với vẻ mặt khó chịu rồi bất mãn nói:
"Chào!" Nàng có một gương mặt nhỏ nhắn, dễ thương khả ái. Hai mắt to tròn, trong sáng khả ái mang theo vẻ ngây thơ, miệng nhỏ anh đào kèm theo mái tóc được buộc thành hai bím tóc trông cực kì nhí nhảnh dễ thương.
Thiện Đạo khó hiểu nhìn nàng: Hửm? Làm sao vậy? Hình như ta với nàng đâu quen biết nhau?
"Ngươi tốt." Hắn nhàn nhạt chào lại. Thiện Đạo không tò mò nữa vì sao nàng lại khó chịu với hắn bởi vì dù sao hai người cũng là người lạ, ai thèm quan tâm nàng đối với ngươi như thế nào?
Dường như hơi bất ngờ với thái độ của người con gái nam thanh niên ngẩng đầu lên hơi nhíu mày nhìn nàng sau đó lại nhìn Thiện Đạo:
"Xin lỗi, nàng không quen nói chuyện với người lạ."
"Không sao, ta không để ý." Thiện Đạo khoát tay nói.
"Vậy thì cám ơn, chắc ngươi là người mới được Vân Băng mời về đúng không? Ta là Tô Khang Hy, nàng gọi Khúc Dạ, còn tên của ngươi là gì?"
"Thiện Đạo."
"Thiện Đạo đúng không, chắc là ngươi có vấn đề muốn hỏi chúng ta chứ nhỉ?" Tô Khang mỉm cười thân thiện hỏi.
"Không có, những chuyện về nhóm các ngươi ta không quan tâm. Việc ta quan tâm là liệu các ngươi có như lời nàng nói để ta tham gia không thôi."
Nghe xong Thiện Đạo trả lời Tô Khang hơi bất ngờ, hắn đã nghĩ Thiện Đạo sẽ hỏi những thứ như tài nguyên hay gì gì đó nhưng câu trả lời của Thiện Đạo lại khiến hắn nhìn với cặp mắt khác. Mỉm cười trả lời:
"Ha hả, ngươi thật là khiến ta bất ngờ đấy. Vậy, để chứng minh cho điều đó thì cho phép ta được tỉ thí với ngươi chứ? Ta cũng tò mò người được Vân Băng mời về có trình độ ra sao đây. Nhưng..., bây giờ không phải thời gian thích hợp cho việc tỉ thí. Đã sắp đến giờ ăn sáng rồi, ngươi không định đánh với cái bụng trống không đó chứ?"
"Hừ!" Khúc Dạ hừ lạnh. Nàng không thích tên này, ai biết được hắn này có phải kẻ địch trà trộn vào hay không? Kẻ thù của nhóm nàng nhiều lắm. Bọn chúng đều là những kẻ xấu xa độc ác giết người cướp bóc không chuyện gì không làm nên bị liệt vào danh sách ám sát. Bởi vậy nên đối với một người xa lạ không quen biết gia nhập vào nhóm làm nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Chắc gì hắn đã là người tốt. Tô Khang ngươi nên cẩn thận hắn thì hơn."
Nhìn Khúc Dạ, Tô Khang cười:
"Ha ha, cái tính này của ngươi vẫn không thay đổi nhỉ. Ban đầu lúc ta gia nhập hình như ngươi cũng đối xử với ta như vậy, còn bây giờ thì sao, chẳng phải là ta là người tốt sao. Yên tâm đi, ta tin vào cách chọn người của Vân Băng. Nàng sẽ không tùy tiện chọn một kẻ yếu đuối hay có ý đồ xấu vào nhóm đâu." Nói tới đây, ánh mắt của Tô Khang sáng lên, thấy vậy Khúc Dạ ghét bỏ nhìn hắn:
"Hừ! Tên si tình!"
Nàng khó hiểu, tại sao ai cũng không cảnh giác với tên này hết vậy? Nhỡ đâu hắn mang ý đồ xấu đến thì sao.
Giận dùng dằng bỏ đi, Tô Khang thấy vậy lắc đầu ra hiệu Thiện Đạo theo mình đến nhà ăn. Đến nơi, Thiện Đạo thấy trong phòng ăn đã có sẵn vài người bên trong. Hai cô gái đang nói chuyện với nhau vừa nói vừa nấu đồ ăn, người đứng bên phải đang thái hành có làn tóc màu đen bóng mượt, dáng người thon nhẹ, điều khiển Thiện Đạo hơi bất ngờ là trên đầu nàng có một đôi tai màu đen giống Vân Băng, chắc hai người là người một nhà. Người kia đang khuấy nồi, mặc quần áo màu tím viền đen được thêu dệt rất cẩn thận, trông bộ dáng thuộc về điển hình ngự tỷ hầu gái. Hiển nhiên, cả hai có một đặc điểm chung là đều rất xinh đẹp. Dưới sàn nhà gần chỗ Thiện Đạo đứng là một người đàn ông tầm 30 với vóc dáng đô con đang luyện tập chống đẩy bằng một ngón tay trên sàn nhà, mặt vuông hiền lành chất phác không khỏi khiến Thiện Đạo nghĩ đến Phong Lâm. Khi thấy có người tiến vào họ đều ngẩng đầu lên nhìn, cô gái ngự tỷ mở miệng trước:
"Các ngươi tốt, thức ăn đã chuẩn bị sắp xong rồi, ngồi vào chỗ đi. A! Cậu hẳn là người mới đúng không? Cùng vào ăn chung với chúng tôi đi nào."
Cô gái tai mèo bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ theo. Còn người đàn ông trung niên thì dừng lại động tác rồi đứng lên tiến lại gần Thiện Đạo, khoác tay lên bả vai hắn mở miệng nói:
"Ha ha ha! Chào mừng lính mới, ta đã nghe qua đội trưởng nói về cậu, Thiện Đạo. Từ giờ phút này cậu đã là một thành viên trong chúng ta. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ kêu Đại Dương này. Ầy, quên mất, xin tự giới thiệu tên ta là Đại Dương Sinh."
"Ta là Linh Tiên Nhi" Ngự tỷ cười khẽ che miệng.
"Ta là Vân Quan Mễ" Cô gái tai mèo mở miệng theo
"Các ngươi tốt." Phép lịch sự vẫn phải có, nên Thiện Đạo chào xong tiến lên bắt tay từng người một. Đây là một thói quen ở đời trước mà hắn vẫn giữ đến bây giờ. Đến lúc bắt tay Vân Quan Thiện Đạo hơi chút để ý nàng. Dường như nhận thấy ánh mắt của Thiện Đạo nàng mở miệng:
"Vân Băng nàng là tỷ tỷ ta."
"Ồ!" Bừng tỉnh, bảo sao Thiện Đạo thấy hai người đều có tai màu đen giống nhau, hoá ra cả hai là tỷ muội.
Sau khi ăn cơm và nghỉ ngơi một lúc, Thiện Đạo theo chân Tô Khang đến một khoảng đất trống rộng lớn sau nhà. Ngôi nhà là này là trụ sở của nhóm, nằm trong khu bình dân sát tường thành với vị trí xa trung tâm hoàng cung nên rất thích hợp làm căn cứ.
"Được rồi, chắc là ngươi tò mò xem thực lực của chúng ta ra sao lắm hả? Ta cũng vậy! Thế nên hãy ra tay toàn lực nhé. Ta không muốn lỡ tay giết chết lính mới đâu bởi đội trưởng sẽ cằn nhằn rất nhiều đó." Bày ra tư thế chiến đấu Tô Khang nhếch miệng nói.
"Được rồi. Ta tới đây!" Thiện Đạo không nhiều lời. Thầm thôi động sáu phần trạng thái Cuồng Thần Phụ Thể, Thiện Đạo không định lộ rõ thực lực trước mắt. Nếu lỡ tay giết tên trước mắt này thì sẽ có rắc rối, mà hắn sợ nhất bây giờ là rắc rối. Vì sao? Tất nhiên là vì phí thời gian rồi.
Kích hoạt Ẩn Giấu, Thiện Đạo muốn dò xét thực lực của tên này. Nếu hắn quá yếu sẽ không thể nhìn thấu kĩ năng này được, còn nếu ngang cơ Thiện Đạo hoặc hơn thì hắn chắc chắn sẽ nhìn xuyên được và Thiện Đạo có thể biết được lựa chọn gia nhập của mình đúng hay là sai.
Từng đợt sóng linh khí sôi trào lên từ trong cơ thể Thiện Đạo, da dẻ dần dần đen lại, các đường vân hình dọc bắt đầu hiện, tóc và mắt bắt đầu chuyển đỏ, trông như một tôn đáng sợ ma thần hiện thế. Nhưng cùng lúc cũng có một luồng sức mạnh khác lan toả ra toàn thân hắn và che giấu đi hình dạng Cuồng Thần Thể chỉ để lại ngoại hình hắn bình thường ban nãy. Quá trình che giấu rất nhanh nên cơ hồ là khiến Tô Khang không thấy gì.
"Ừm?..." Cảm thấy nguy cơ phát ra từ Thiện Đạo, Tô Khang bắt đầu nghiêm trọng lên, hắn theo bản năng nheo mắt nhìn kĩ thì phát hiện Thiên Đạo dường như bị một làn khói mờ ảo che phủ. Thấy vậy Tô Khang vận dụng linh khí lên mắt, sương mù tản đi hiện ra một thứ khiến Tô Khang vô cùng kinh ngạc. Hắn thấy Thiện Đạo trông giống như một tôn ma đầu tuyệt thế đang đứng đấy, đôi mắt mà Thiện Đạo nhìn hắn khiến hắn rùng mình, như là hắn đang đứng trong một biển lửa, một biển lữa vô cùng giận dữ, vô cùng bạo ngược. Hiển nhiên là hắn có thực lực. Nhưng muốn Thiện Đạo biết còn cần phải tỉ thí đã.
Cố nặn ra một nụ cười, Tô Khang mở miệng:
"Không nghĩ tới ngươi lại mạnh như vậy, còn nữa, đây rốt cuộc là thứ sức mạnh gì vậy? Thật đáng sợ!...Nếu như là bình thường ta chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu dùng tới nó thì có thể sẽ khác." Dường như quyết định cái gì, hắn chắp hai tay trước ngực hét lớn:
"Bí pháp, Tàm Ti Linh Ứng Thủ."
Theo lời nói, mười đầu ngón tay của hắn toả ra một sợi dây mỏng phát sáng màu xanh dương nhạt nhanh chóng tụ thành một đôi găng cánh tay có móng vuối sắc kéo dài từ bả vai xuống bàn tay.
Mắt loé ra ánh sáng, cơ hồ chưa đến một giây Tô Khang đã lao cực nhanh đến chỗ Thiện Đạo rồi cào một chưởng. Xoẹt, tiếng xé gió cao vút phát ra do ma sát với không khí nhằm thẳng vào ngực Thiện Đạo, cùng lúc đó Thiện Đạo cũng bao bọc nắm đấm bằng linh lực rồi ngênh tiếp Tô Khang.
Cốp!
Keng! Tiếng nắm đấm được bao bọc bởi linh lực va chạm vào nhau vang lên như tiếng sắt thép khiến người nghe nổi da gà, sau đó là liên miên chưởng pháp được tung ra nhanh đến nỗi tạo thành tàn ảnh của hai người. Từng cú đòn đập vào nhau, linh lực với linh lực, quyền với quyền toé ra ánh sáng xanh và đỏ trông cực kì cuốn mắt. Tất cả cú trảo hay nắm đấm của Tô Khang đều chuẩn xác tung vào vị trí hiểm trên người Thiện Đạo nhưng hầu hết đều bị hắn chặn lại.
Tay đối tay, chân đối chân. Cơ hồ là mọi đòn của Tô Khang đều không thể gây tổn thương Thiện Đạo mảy may, Thiện Đạo cũng vậy. Trong một khoảnh khắc, thấy Thiện Đạo lộ ra sơ hở Tô Khang cào thẳng về phía trước bụng Thiện Đạo nhưng, đột nhiên Thiện Đạo ngạng kháng cực hiểm dùng cánh tay đập xuống đỡ lại. Tấn công thất bại ngay sau đó Tô Khang giữ nguyên động tác tấn công rồi vận linh lực đẩy cơ thể lộn ngược dùng chân đá vào đầu Thiện Đạo từ trên xuống dưới. Thấy vậy Thiện Đạo phản ứng cực nhanh đón lấy bằng cách dùng cánh tay còn lại giơ lên trên như ban nãy.
Buỳnh! Hai người bị lực đẩy bức nhau ra xa.
Tô Khang khó tin nhìn Thiện Đạo, hắn đã dùng tới 7,8 phần thực lực nhưng lại không thể gây thương tổn được tên này. Phải biết hắn là Linh giả bốn sao a! Cũng coi là một tên cao thủ mạnh mẽ trong đế quốc nhưng giờ đây hắn lại bị Thiện Đạo chặn lại mặc dù chưa dùng tuyệt chiêu. Đồng thời, bên kia Thiện Đạo cũng đồng dạng bất ngờ. Hắn cũng không nghĩ Tô Khang có thể ngạng kháng lại hắn dưới trạng thái này. Hiển nhiên tên này cũng không yếu. Vậy là sự lựa chọn của hắn là chính xác, cũng có nghĩa là hắn có thể trở nên mạnh mẽ nhờ ở đây!
"Dừng lại thôi!" Kèm theo tiếng nói, linh khí bao bọc cánh tay Tô Khang tản đi trở lại bình thường.
"Ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ được thực lực của bọn ta rồi chứ? Mà, thực lực của ngươi cũng mạnh đấy. Ban nãy vài lần ta đã suýt chút nữa bị trúng chiêu của ngươi đó." Nói đến đây Tô Khang có hơi cảm khái.
Đứng từ đằng xa Khúc Dạ thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm, trận chiến ban nãy nàng cũng chứng kiến. Thực lực của Tô Khang nàng biết hơn ai hết, tên này nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng thực lực lại rất mạnh, đứng thứ ba trong nhóm chỉ sau người đứng thứ nhất là tỷ nàng và người thứ hai là Linh Tiên tỷ tỷ. Vậy mà hắn có thể đánh ngang tay Tô Khang! Thật bất khả tư nghị.
Hết chương.