Chuyển ngữ: MicÂn Chi Dao rối rắm nhìn số điện thoại trong di động hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không gọi cho Trình Vọng.
Làm xong bài tập của các môn khác, cô nhanh chóng leo lên giường ngủ.
Nhưng sáng hôm sau trên đường tới trường, Ân Chi Dao mới bắt đầu hối hận.
Hùng hổ chơi lớn không đếm xỉa tới anh, cuối cùng người bị thiệt vẫn là mình thôi!
Nếu không lấy vở bài tập tiếng Anh về, nhất định sẽ bị Ms. Trương hung hăng phê bình, thậm chí rất có thể sẽ lại phải mời phụ huynh.
Ân Chi Dao ảo não vò tóc, cúi đầu ủ rũ đến trường.
Ánh mặt trời ban mai trải khắp con đường, tiệm điểm tâm ngoài trường học bốc khói trắng xóa.
Lúc ngang qua tiệm điểm tâm, Ân Chi Dao ngửi thấy mùi bánh bao thịt nóng hổi.
Đúng lúc này lại trông thấy Trình Vọng ngậm bịch sữa tươi đi vào trong tiệm, bên cạnh còn có đám nam sinh Kiều Chính Dương.
Tình cờ gặp mặt, trái tim không nghe lời của Ân Chi Dao đập loạn xạ, nhanh chân bỏ đi.
Nhưng chưa được mấy bước, trong đầu cô liền hiện lên gương mặt nổi giận đùng đùng của Miss Trương thì không khỏi run cầm cập, chỉ có thể sượng mặt quay lại, cắn răng đi vào tiệm điểm tâm.
Kiều Chính Dương chọn hai cái xiaolongbao, đang nhồm nhoàm ăn với mấy nam sinh.
Trình Vọng ăn món nào cũng không có dáng vẻ thô lỗ như những nam sinh khác, nhưng cũng không hề tao nhã, cắn một cái hết nửa cái bánh bao, kế đó là sữa tươi, nhanh chóng thuần thục xử lý xong.
Kiều Chính Dương trông thấy Ân Chi Dao thì mặt liền lạnh tanh: “Làm gì đấy, tao không quen mày, biến đi biến đi!”
Ân Chi Dao bĩu môi: “Cũng đâu phải tìm anh, ảo tưởng sức mạnh.”
“Mày…….”
Trình Vọng ngẩng lên, đồng tử đen láy bình thản lướt nhìn cô, cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, không nổi cơn.
Ân Chi Dao đi tới cạnh Trình Vọng, nhỏ giọng nói: “Vở bài tập của em có ở chỗ anh không?”
Trình Vọng không đáp, tiếp tục ăn bánh bao.
Anh không phải người xấu tính, nhưng thái độ giữa chừng bỏ về ngày hôm qua của cô nhóc khiến anh khó chịu rất lâu.
“Vở bài tập của em để quên trong thư viện, anh có cất giùm em không?”
Đỗ Gia Dĩnh trong nhóm anh lớn bên cạnh thấy gương mặt cô nhóc đã đỏ hết cả lên, không nhịn được huých khủy tay đụng Trình Vọng: “Người ta nói chuyện với cậu đó.”
Trình Vọng không khách sáo trả lời: “Cậu no rồi?”
“Hả, vẫn chưa.”
“Chưa no còn lo chuyện bao đồng.”
Đỗ Gia Dĩnh:……
Không hiểu sao khi không bị dính đạn, anh chàng liền không lên tiếng nữa, lom lom nhìn vị đại gia tâm tình không vui này.
Ân Chi Dao thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, nếu cô vẫn chưa lấy lại bài tập thì ngay cả thời gian chép đáp án cũng không kịp.
Cô cắn răng, dứt khoát kéo cặp sách bên hông Trình Vọng, chuẩn bị mở ra tìm vở bài tập của mình.
Trình Vọng chộp lấy tay cô, dứt mạnh ra.
Cơ thể Ân Chi Dao bị anh hất nghiêng sang một bên, vội nói: “Anh còn không trả vở bài tập, em không nộp bài được sẽ bị giáo viên mời phụ huynh đó!”
Trình Vọng sắc mặt thản nhiên: “Ồ, dính dáng gì đến anh?”
Đỗ Gia Dĩnh có chút không xem nổi nữa, Trình Vọng trước nay chưa bao giờ xấu tính với con gái như thế, một lần cũng không có.
“Vọng ca, cần gì vậy chứ.”
Trình Vọng: “Cô ấy tự tìm.”
Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo khiến tim Ân Chi Dao chua xót.
Tí tách, lệ từ hốc mắt đỏ quạch rơi xuống.
Trình Vọng:….
Không chỉ anh mà mấy nam sinh xung quanh đồng thời cũng ngừng ăn, sững sờ nhìn cô nhóc ấm ức đau lòng khóc trước mặt Trình Vọng.
Chỉ có Kiều Chính Dương là mặt lộ vẻ vui sướng: “Đệch, con nhỏ trâu bò này mày cũng biết khóc à, hung dữ hả, cho mày hung dữ với tao nè!”
Ân Chi Dao nổi điên gào lên với anh: “Anh cút xa một chút!”
Kiều Chính Dương ôm ngực, nuốt nước bọt.
Bộ dạng lúc khóc….càng dữ hơn.
Còn có hơi đáng sợ nữa.
Có điều Trình Vọng mới là người bắt nạt nó, nó hung dữ với mình làm quái giề hả.
Kiều Chính Dương không phục, bất mãn nói với Ân Chi Dao: “Khóc có tác dụng gì, cậu ta không trả vở bài tập cho mày, mày đánh cậu ta đi, không phải mày đánh người ta dữ dội lắm à!”
Ân Chi Dao hít hít mũi, nhìn Trình Vọng, trái lương tâm nói: “Người ta trước nay không hề đánh người.”
Kiều Chính Dương:…….
Ân Chi Dao mặc kệ Kiều Chính Dương, dùng tay áo lau nước mắt, bắt đầu lên án Trình Vọng: “Rõ…rõ ràng anh giữ vở bài tập của em, cố ý không trả.”
“Anh không trả vở bài tập cho em, em không nộp bài được, sẽ bị giáo viên mắng chết…”
Cô vừa lên án vừa nức nở, níu góc áo anh, càng khóc càng đau lòng, như thể Trình Vọng trước mặt là tên đàn ông xấu xa đã hại cả đời cô.
Trình Vọng chưa bao giờ trải qua tình cảnh hiện tại, anh hiếm khi tiếp xúc với con gái, lại càng không thể bắt nạt bạn nữ.
Nhất thời cảm thấy…mình như cầm thú.
Tính xấu của Trình Vọng nháy mắt liền biến đi hơn nửa, trong lòng anh không vui, nhưng tuyệt đối không hề muốn bắt nạt cô, còn chọc cô khóc.
Trình Vọng lập tức mở cặp, lấy ra vở bài tập của Ân Chi Dao, đưa cho cô: “Trả em nè, đừng khóc nữa.”
Nói rồi xé khăn giấy, lung tung lau mặt cho cô.
Cô nhóc cúi đầu, vai khẽ rung, vẫn còn rơi nước mắt.
Trình Vọng thấy thế bất mãn nói: “Cũng đã trả cho em rồi, còn khóc nữa.”
“Không kịp thời gian.” Cô ồm ồm nói: “Anh trả cho em cũng vô dụng.”
Trình Vọng bị dáng vẻ vừa khóc vừa mếu máo của cô chọc cười, khóe môi nhếch lên: “Thế em còn không mau về chép đi.”
Có thể chép nhanh một bài thì sẽ ít bị mắng hơn một chút.
Ân Chi Dao dùng tay áo lau nước mắt, trừng mắt với anh, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào trường.
Hơn phân nửa bạn học đã vào lớp, ủy viên lớp cũng bắt đầu chuẩn bị thu bài tập.
Dụ Bạch nhìn Ân Chi Dao mắt đỏ chạch chạy vào, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bài tập tiếng Anh chưa làm.” Ân Chi Dao không kịp giải thích nhiều hơn, hớt ha hớt hải mở cặp của mình, rút vở bài tập tiếng Anh ra: “Bạch Bạch, cho mình mượn chép bài tập tiếng Anh một chút.”
“Chép?”
“Không kịp thời gian!”
Dụ Bạch khó xử nói: “Chép bài tập sao……Không được đâu, tình chị em plastic* của chúng ta không cho phép mình làm vậy.”
*Chị em đồ nhựa, chỉ lựa cho mìnhÂn Chi Dao thấy nét mặt cô nàng kiên quyết, nhất định là năn nỉ cũng không được, chỉ có thể dứt khoát từ bỏ. Mở vở bài tập định viết đại thì phát hiện trong đó kẹp một tờ giấy.
Cô tò mò mở trang giấy được gấp lại đó, thấy trên đó rõ ràng là đáp án của bài tập.
Nét chữ tiếng Anh đẹp vô cùng, mỗi một chữ cái vừa tròn trĩnh vừa mạnh mẽ.
Đây là nét chữ của Trình Vọng, chữ viết như người, chỉ có anh mới có thể có nét chữ như thế.
Tên này sáng sớm hung dữ nói chuyện chả liên quan đến mình, không ngờ vậy mà từ trước đã viết xong đáp án cho cô.
Ân Chi Dao hơi bối rối, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, đang định cầm bút chép đáp án thì ở mặt sau tờ giấy lại thấy một hàng chữ tiếng Anh khác—
“copy or not, choose.”
Ân Chi Dao:………
Nếu không có dòng chữ này thì cô đã sẵn sàng chép rồi, nhưng giờ thấy nó lại có cảm giác cứ như anh đứng trước mặt cô, hỏi cô: “Có phải muốn làm chuyện xấu không, có phải muốn làm một cô gái không tốt không, tự mình chọn đi.”
Lúc này, cán sự tiếng Anh đã bắt đầu đi thu bài tập.
Cô lại nhìn tờ đáp án đầy chữ kia.
Chép đáp án, chọn ABCD, vài phút là đã có thể xong bài tập tiếng Anh, sẽ không bị giáo viên Anh văn mắng, thậm chí là tránh được việc bị mời phụ huynh.
Nhưng trong lòng Ân Chi Dao hiểu rõ, làm như thế là không đúng.
Hơn nữa….Đây là lựa chọn mà Trình Vọng đưa cho cô.
Cô đặt anh ở vị trí trân quý tốt đẹp nhất trong lòng mình, cô không muốn anh thấy cô là một cô gái không tốt.
Ân Chi Dao cắn răng, vò đáp án thành một nùi nhét vào trong cặp, sau đó mở vở bài tập bắt đầu hí hoáy, có thể làm được bài nào hay bài nấy.
Rất nhanh, cán sự tiếng Anh Hoàng Lị Lị đã tới chỗ cô, thấy cô vẫn còn đang làm bài thì khinh thường nói: “Ân Chi Dao, nộp bài.”
“Mình chưa làm xong.”
Hoàng Lị Lị nhún nhún vai: “Thế cậu tự đi giải thích với giáo viên tiếng Anh nhá.”
Hoàng Lị Lị ghi tên Ân Chi Dao vào cuốn sổ nhỏ, cùng nộp lên cho Miss Trương. Ân Chi Dao theo sau cô ấy đến văn phòng giáo viên, mếu móc khóc nhận sai với Miss Trương—
“Miss Zhang, I’m sorry. I forgot take my homework to go home yesterday, I’m very very sorry.”
Hoàng Lị Lị vừa kiểm bài vừa cười lạnh chế giễu.
Miss Trương nghe câu tiếng Anh ngữ pháp bét nhè của cô thì khóe môi giật giật: “Tiếng Anh của em tôi thật sự nghe không hiểu, vẫn nên nói tiếng Trung đi.”
Ân Chi Dao đỏ mặt nói: “Xin lỗi cô, em quên mang vở bài tập về nhà, cho nên vẫn chưa làm xong. Nếu cô muốn mời phụ huynh, vậy mời đi ạ…”
“Thế nên vò đã mẻ lại sứt sẹo à?” Miss Trương chấm bài, lười nhìn cô, cao giọng nói: “Ngay cả copy cũng lười?”
Hoàng Lị Lị châm dầu vào lửa: “Vừa rồi lúc thu bài, em thấy Ân Chi Dao đang định copy đấy ạ, là em cản bạn ấy.”
“Làm gì có.” Ân Chi Dao khinh thường: “Nếu mình thật sự muốn copy thì cậu còn cơ hội ở đây bày trò à?”
“Tự cậu không làm bài tập, cậu còn nói lý được sao!”
Miss Trương là một cô giáo rất tinh tường, liếc mắt đã nhận ra Hoàng Lị Lị nhằm vào Ân Chi Dao, vì vậy trừng mắt: “Em là giáo viên hay tôi là giáo viên, không thì em tới dạy cho học sinh thay tôi luôn đi?”
Hoàng Lị Lị ngượng ngùng lùi sang một bên.
Miss Trương đưa về phía cô, Ân Chi Dao rụt rè đem vở bài tập giấu sau lưng đưa cho cô giáo.
Miss Trương lật vở, thấy Ân Chi Dao quả nhiên chỉ làm ba câu trắc nghiệm, trong đó còn sai hết hai câu.
Hiển nhiên đây không phải là copy đáp án, dù sao bạn cùng bàn của cô là học sinh ưu tú, không đến mức đề căn bản thế này cũng sai.
“Thật sự không copy?”
“Không có ạ, em tự làm.”
Sắc mặt Miss Trương từ từ dịu xuống, lại hỏi: “Vì sao không mượn bài của bạn cùng bàn để chép? Dù gì giáo viên cũng không biết.”
Ân Chi Dao ngập ngừng trả lời: “Vì cậu ấy không cho mượn.”
Miss Trương:……….
Cô giáo thật không biết nói gì, có khi cảm thấy cô nhóc này quá bướng bỉnh, có khi lại cảm thấy con bé thành thật đơn giản đến đáng yêu.
Cho cái thang cũng không biết cách leo xuống.
“Cho nên toàn bộ là nhờ có bạn cùng bàn kéo em từ bên bờ sai phạm trở về?”
“Cũng…không hẳn vậy.” Ân Chi Dao chắp tay sau lưng, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời, trung thực nói: “Bản thân em cũng không muốn chép.”
“Vì sao?”
Ân Chi Dao đỏ mặt: “Em không muốn nói dối.”
Miss Trương quan sát Ân Chi Dao, biết lời này của cô phát ra từ đáy lòng, trái lại có chút vui mừng, đồng thời cũng rất ngạc nhiên.
Cô nhóc này mặc dù không phải học sinh ngang bướng nhất mà cô từng gặp, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một ngọn đèn cạn dầu. Sao hôm nay bỗng dưng lại hiểu chuyện thế?
“Hối cải trước khi sai phạm à?” Miss Trương rốt cuộc ngước lên nhìn thẳng cô: “Vì sao.”
Ân Chi Dao không biết nên trả lời thế nào, chỉ ấp a ấp úng nói: “Có một người, người ấy rất tốt….Em muốn giống như vậy.”
Miss Trương thấy mặt cô nhóc đỏ ửng cũng đoán được vài phần, cũng không vạch trần cô, chỉ nói: “Nếu đã có mục tiêu, muốn thay đổi để trở nên tốt hơn, như vậy không thể chỉ có nói miệng, hiểu chưa. Với thành tích hiện giờ của em, e là còn phải cố gắng gấp mấy chục mấy trăm lần.”
“Em biết ạ…”
Mấy chục mấy trăm lần vẫn chưa đủ, phải mấy ngàn mấy vạn lần cơ.
Miss Trương trả vở bài tập lại cho Ân Chi Dao: “Trong hôm nay phải bổ sung đủ bài tập.”
Ân Chi Dao ngạc nhiên nói: “Vậy thôi ạ?”
“Em còn muốn sao nữa?”
“Không, không mời phụ huynh ạ?”
“Nếu em muốn mời phụ huynh đến thế.” Miss Trương cười lấy di động ra: “Vậy gọi mẹ em tới một chuyến nhé.”
“Em nhất định sẽ làm xong bài trong hôm nay, Thank you Miss Zhang!”
Dứt lời liền co cẳng chuồn đi, chạy ra khỏi văn phòng.
Miss Trương nhìn theo bóng lưng cô nhóc, không biết vì sao bỗng hơi thích thích cô.
Ân Chi Dao ra khỏi phòng giáo viên, ngang qua một góc tòa nhà thì trông thấy Trình Vọng đang ôm chồng bài tập chuẩn bị về phòng học.
Cô thả chậm bước, có chút ngượng ngùng, duy trì khoảng cách cách anh mấy mét, muốn đợi anh đi trước.
Trình Vọng đi ngang qua cô thì dừng lại, chủ động lên tiếng: “Gặp gỡ chính là duyên, tới chia sẻ một phần giúp anh trai nào.”
Ân Chi Dao bối rối một lúc, thấy anh ôm chồng bài tập cao như thế thì vẫn ngoan ngoãn bước quá, nhận hai phần ba vở bài tập trong tay anh.
Khóe môi Trình Vọng nhếch lên, cùng cô đi về phía phòng học lớp mười hai.
Suốt cả quãng đường cô nhóc đều cúi đầu, im lặng không nói.
“Không ngờ em nghe lời anh trai đến vậy.”
Trình Vọng chủ động phá vỡ bầu không khí im ắng, trong giọng nói không có một chút khó chịu nào, giống như đơn phương hòa hảo với cô.
Ân Chi Dao nghiêm mặt nói: “Em sợ anh ôm vở nặng như thế trẹo lưng.”
Trình Vọng hạ tầm mắt nhìn vở bài tập trong tay cô: “Anh nói là em nghe lời anh đến vậy, thật sự không có copy.”
“Chuyện đó….đâu phải nghe lời anh gì đâu chứ.” Ân Chi Dao chột dạ nhìn mặt đất: “Chỉ là không muốn copy đáp án của anh mà thôi, nhất định là anh chơi xấu em, viết toàn đáp án sai.”
“Có muốn chơi xấu em cũng không rảnh như vậy.”
Trình Vọng ngáp một cái: “Sức em cũng ghê thật nhỉ.”
“Làm gì có, vốn không nhiều lắm.”
Khóe môi Trình Vọng giật giật: “Mấy chục quyển ôn luyện tổng hợp, không…nhiều.”
Ân Chi Dao khinh thường liếc anh một cái: “Anh yếu ớt thôi.”
“Cẩu nha đầu, nói lại lần nữa xem.” Một tay anh phủ lên đầu cô: “Tưởng anh trai thật sự không dám đánh em hả?”
Tâm tình Ân Chi Dao tốt lên không ít, nở nụ cười với anh: “Anh đánh không lại em.”
Trình Vọng lười đấu võ mồm với cô, nói: “Buổi chiều tới thư viện.”
“Làm gì?”
“Làm cho xong bài tập.”
Ân Chi Dao hỏi ngược lại: “Anh đang mời em hả?”
“Sao lại nói là anh mời em.” Trình Vọng uể oải nói: “Là bổ túc cho em, muốn tới hay là không, tưởng mình đại gia à?”
Ân Chi Dao thầm cắn đầu lưỡi, dè dặt liếc anh, ngữ khí mềm mỏng: “Nếu anh trai có thời gian, vậy em tới nhé.”
Trình Vọng thích nghe giọng điệu cô nói chuyện nhẹ nhàng như thế, vò đầu cô cười rạng rỡ: “Anh trai lúc nào cũng có thời gian.”