Cuồng Vọng

Chương 14

Chuyển ngữ: Mic

Mặt trời ban trưa nóng hầm hập, phòng tự học trong thư viện rất ít người, chỉ có vài học sinh lớp mười hai đang nằm bò ra bàn nghỉ ngơi.

Dưới sự giám sát của Trình Vọng, Ân Chi Dao cuối cùng làm xong bài tập tiếng Anh.

Trình Vọng xòe tay, cô nhóc lề mà lề mề đẩy quyển vở vào tay anh, để anh kiểm tra.

Trình Vọng cầm bút lên, gạch gạch xoành xoạch trên vở.

Ân Chi Dao thấp thỏm nhìn anh.

So với đối mặt với giáo viên còn thót tim hơn, nghe tiếng bút mà lòng căng thẳng.

Anh thu lại ánh mắt nhu hòa bình thản, không nhìn ra được là cảm xúc gì, thật sự giống một giáo viên vừa nghiêm nghị lại lạnh lùng.

Sau khi kiểm xong bài tập, Trình Vọng đặt bút xuống, không biết làm sao: “Bạn nhỏ, cấp hai em không học tiếng Anh à?”

Ân Chi Dao lí nhí do dự hỏi: “Em sai mấy câu à?”

“Em nên hỏi là làm đúng mấy câu.”

“Hic….”

Ân Chi Dao đỏ mặt.

Lúc trước cũng không thấy làm sai là chuyện gì xấu hổ dữ dội, nhưng trước mặt anh…lại cảm thấy không còn mặt mũi.

Trình Vọng cũng không châm chọc cô, dùng bút gõ đầu cô: “Thực không hổ cho vị trí hạng nhất đếm ngược từ dưới lên trong khối của em.”

“Em xin lỗi.”

Trình Vọng vốn cũng không mắng cô, nhưng thấy bộ dạng như suýt khóc của cô thì cảm thấy mình như một giáo viên nghiêm khắc.

Thấy nhóc con bị dọa sợ….

Anh đẩy vở bài tập đến trước mặt cô, kiên nhẫn chỉ dạy: “Vậy chúng ta bắt đầu giảng từ mẫu ngữ pháp căn bản nhất nhé….”

Thời gian cả một buổi trưa, Trình Vọng dựa theo hình thức của bài tập để bổ túc lỗ hổng cho Ân Chi Dao, gần như bao gồm tất cả mẫu ngữ pháp tiếng Anh cấp hai.

Ân Chi Dao nghe rất chăm chú, cô thấy Trình Vọng giảng siêu hay, so với giáo viên tiếng Anh còn dễ nghe dễ hiểu hơn nhiều.

Đương nhiên, chủ yếu là vì anh đẹp trai, ngắm gương mặt anh thôi, Ân Chi Dao một chút cũng không thấy buồn ngủ.

Buổi chiều, Ân Chi Dao tới phòng giáo viên nộp bài tập.

Miss Trương mở vở bài tập của cô, tất cả các bài đều đã làm, hơn nữa còn làm đúng. Ở trên hình như còn có nét bút gạch xóa, gôm gôm tẩy tẩy, mà trên câu mẫu cũng có dấu vết bị gạch xóa.

Miss Trương gấp vở lại: “Xem ra đã có cao thủ giúp em học bổ túc.”

Ân Chi Dao chột dạ, không dám trả lời.

“Nếu đã bổ sung đủ thì chuyện này xem như kết thúc, lần sau nhớ bài tập hàng ngày phải làm đúng hạn, tôi đặc biệt để mắt đến em, đừng hòng qua loa cho xong.”

Ân Chi Dao nghe Miss Trương nói vậy thì thở phào nhẹ hõm.

Chỉ cần đừng bắt cô mời phụ huynh thì sao cũng được.

“Cảm ơn cô ạ!” Ân Chi Dao khom lưng, sau đó như cá được phóng sinh, vui vẻ ra khỏi phòng giáo viên.

Cuối cùng đã sống lại rồi!

Hai ngày nay Ân Chi Dao đều ở lại nhà Tạ Uyên. Buổi chiều khi tan học, Tạ Uyên tới đón cô về.

Dụ Bạch và Ân Chi Dao cùng ra đến cổng trường, Ân Chi Dao kéo cô nàng tới trước mặt Tạ Uyên, giới thiệu: “Đây là người mà tớ từng nhắc với cậu….anh trai thối của tớ.”

Tạ Uyên đánh giá Dụ Bạch. Nữ sinh cũng mặc đồng phục trường giống Ân Chi Dao, có điều bên trong cổ áo đồng phục là áo sơ mi trắng sạch sẽ, còn thắt một chiếc nơ bớm màu đỏ san hô dễ thương. Cô để tóc dài, mặt mày hiền lành ngoan ngoãn.

“Em là Dụ Bạch.”

Thực ra trước khi Ân Chi Dao giới thiệu Tạ Uyên với cô, từ trong đám người cô vừa liếc mắt đã trông thấy anh.

Giữa một nhóm học sinh trung học ngoan ngoãn mặc đồng phục trường, bất luận là dáng dấp hay khí chất thì Tạ Uyên đều toát lên vẻ tự do tự tại, rất chi nổi bật.

“Không ngờ em ki ki còn có thể kết bạn với người có thành tích tốt.”

“Nè, sao anh biết cậu ấy thành tích tốt chứ?” Ân Chi Dao thắc mắc.

“Khí chất này của bạn em đã thể hiện là học sinh giỏi.” Một tay Tạ Uyên khoác lên vai Ân Chi Dao: “Cũng giống như em, hạng nhất đếm ngược thì vẫn bốn chữ đó, VIẾT Ở TRÊN MẶT.”

Ân Chi Dao không phục vùng ra: “Có tin hay không em đánh gãy luôn tay còn lại kia của anh!”

“Em thử coi!”

“Thử thì thử!” Ân Chi Dao dùng sức khống chế tay trái anh, dùng hết sức lực toàn thân cũng không đấu lại sức cánh tay anh, chẳng hề nhúc nhích.

Dụ Bạch thấy tay phải Tạ Uyên bó bột thì vội kéo Ân Chi Dao ra: “Cánh tay anh cậu bị thương đó.”

“Không sao, anh ấy da dày thịt béo, mình đâu thể thật sự làm anh ấy bị thương được chứ.”

“Đi thôi.” Tạ Uyên cười nói: “Nếu bạn cùng bàn của em kiki đã tới, anh mời hai đứa ăn kem.”

“Anh trai thối hiếm khi mời khách, em phải ăn tới khi anh phá sản!”

Mấy người đi tới cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường, Ân Chi Dao chọn cho mình và Dụ Bạch loại kem có bọc chocolate bên ngoài mắc nhất.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Dụ Bạch vẫn như lệ thường, xé vỏ túi kem cả buổi nhưng vẫn không mở được.

Mày cô nàng nhíu lại, đáng thương tội nghiệp nhìn Tạ Uyên.

Tạ Uyên thấy vậy cười nói: “Không xé được?”

“Dạ phải.”

Tạ Uyên quay đầu nhìn Ân Chi Dao đang liếm kem: “Tri kỷ của em không xé túi kem được, kiki, tới lúc biểu diễn công phu chân chính rồi!”

Ân Chi Dao ngậm cây kem, nhận túi kem trong tay Dụ Bạch, “roẹt” một tiếng, giấy bọc bị xé làm hai, suýt nữa thì hỏng luôn cả cây kem.

“Thật hay giả vậy?” Cô nhìn Dụ Bạch: “Có phải cậu dạo gần đây lại trở nên yếu ớt hơn không? Hay là đang biểu diễn trước mặt anh trai thối của tớ đấy?”

Dụ Bạch:…..

Rất không muốn để ý đến cậu.

Tạ Uyên cười nói: “Không phải người ta yếu ớt, là kiki lại mạnh hơn rồi.”

“Làm gì có chứ!” Ân Chi Dao mạnh mẽ phản bác: “Người ta cũng là em gái yếu đuối chớ bộ.”

Trên đường về nhà, Ân Chi Dao vừa liếm kem vừa liến thoắng với Dụ Bạch: “Anh trai thối đi xe đạp cũng có thể ngã gãy tay, cậu nói anh ấy có phải rất ngốc không.”

Ánh mắt Dụ Bạch như có như không liếc về phía Tạ Uyên: “Mình đi xe đạp hay bị té, rất bình thường.”

“Tạo phản à?” Ân Chi Dao nhìn Dụ Bạch: “Cậu nói giúp ông anh thối.”

“Mình nói sự thật thôi mà.”

Dụ Bạch nhỏ nhẹ cắn cây kem, sau đó lại liếc nhìn Tạ Uyên, Tạ Uyên cũng nhìn cô, khóe môi nhếch lên ý cuời ấm áp.

Cô mất tự nhiên dời mắt.

Lúc này, Ân Chi Dao đột nhiên như thể nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi! Hôm nay cậu tới ngày!”

Dụ Bạch: “Cậu la to thế làm gì!”

Ân Chi Dao nhìn cây kem trong tay cô nàng: “Cô gái đến nắp bình cũng không mở được nhưng lại ăn kem khi tới ngày?”

Dụ Bạch chột dạ, chống chế nói: “Ngẫu nhiên ăn một chút cũng không sao.”

Nhưng lúc này, Tạ Uyên đã đi qua cướp lấy cây kem trong tay Dụ Bạch: “Một chút cũng không được, tránh lát nữa về nhà đau bụng, vậy thì anh không đúng rồi.”

“Nhưng như thế rất phí tiền đấy.”

“Không phí.” Tạ Uyên cắn một miếng to: “Anh ăn giúp em, em về uống chút nước nóng.”

Dụ Bạch:……

Đúng lúc này vang lên tiếng còi ô tô bên đường, Dụ Bạch đỏ mặt nói với hai người: “Nhà tớ đến đón tớ rồi, bye bye!”

“Ừ, bye bye!”

Sau khi Dụ Bạch rời đi, Ân Chi Dao lơ đễnh nói với Tạ Uyên: “Kỳ lạ, cậu ấy bình thường không thích ăn kem, mỗi lần em mua cậu ấy đều nói dễ bị mập, hôm nay còn mè nheo đòi ăn….”

Tạ Uyên lại thở dài, nói: “Có thể vì không quen với anh nên không tiện từ chối đó.”

“Anh thô lỗ thiệt đấy!” Ân Chi Dao ghét bỏ: “Cắn hai ba phát là xong!”

“Con trai ai cũng thế.”

“Đâu phải ai cũng vậy.” Ân Chi Dao bĩu môi: “Có nam sinh không như thế.”

Tạ Uyên nhìn cô: “Em không phải đang nhắc tới ông anh hàng xóm đó chứ?”

Ân Chi Dao không ngờ anh trai thối lại thông minh dữ vậy, có chút chột dạ nhìn cây kem trong tay mình, lại nghĩ tới Trình Vọng, dứt khoát cắn hết một nửa rồi cũng đưa cho anh: “Anh có thể ăn nhiều vậy thì ăn hết giúp em luôn đi.”

“Em không tự ăn à?”

“Dễ mập đó!”

Hai anh em ầm ĩ đi trên đường, Trình vọng và Kiều Chính Dương đang chờ đèn đỏ, vừa liếc mắt đã thấy hai người.

Kiều Chính Dương sáp lại gần Trình Vọng, bà tám nói: “Nhìn con nhỏ xấu xa kia coi, đúng là chả ngoan chút nào, bé tí mà đã quen bạn trai, gã trai đó lớn hơn nó nhiều nhen!”

Trình Vọng thấy Tạ Uyên đeo cặp cho cô, lại nhận lấy cây kem trong tay cô.

Bàn tay đang giữ ghi đông của anh siết lại, không khỏi hơi mỏi, chậm rãi nói: “Không chắc là bạn trai, có thể chỉ là bạn bè.”

“Đã như thế còn không phải bạn trai!” Kiều Chính Dương gào lên: “Không phải cậu chưa từng yêu đấy chứ?”

Trình Vọng lạnh lùng lườm anh chàng một cái.

“Ờm đúng, Vọng ca của chúng ta thật sự chưa từng yêu.”

Sáng thứ bảy, Ân Chi Dao sáng sớm đã bỏ ra khỏi chăn, đứng ở ban công bắt đầu cục ta cục tác học thuộc bài khóa.

Miss Trương điểm danh nói thứ hai tuần sau sẽ trả bài cô, tuần này của cô coi như xong, còn phải nhớ bài khóa.

Kiều Chính Dương mặc áo ba lỗ từ trong phòng đi ra, tóc tai bù xù, mặt mày mệt mỏi nhìn Ân Chi Dao, có chút bất mãn nói: “Mặt trời chắc mọc từ phía Bắc quá, tiểu quỷ mày vậy mà cũng bắt đầu quyết chí tự cường.”

Ân Chi Dao lười để ý anh chàng.

Không sai, phải quyết chí tự cường, còn không cố gắng cho tốt nữa thì khoảng cách giữa cô và người ấy sẽ càng ngày càng lớn.

Quan trọng nhất là cô không muốn anh cảm thấy mình là người không có chí cầu tiến, không biết theo đuổi.

Muốn cố gắng trở nên tốt hơn.

Hơn nữa, thái độ của đại ma nữ Miss Trương đối với cô dạo gần đây vậy mà lại không tệ.

Lúc trước, cô ấy luôn nghiêm mặt giáo huấn cô, gặp cô là liền tức giận, nhưng dạo gần đây, vậy mà còn bắt đầu cười với cô, sau khi làm bài còn cổ vũ cô nữa.

Ân Chi Dao chính là một cô nhóc thích mềm không thích cứng, Miss Trương đối tốt với cô như vậy, trái lại cô không muốn phụ kỳ vọng của cô ấy.

Cho nên bài khóa này, tóm lại có là đầu heo thì cô cũng nhất định phải thuộc!

Mười giờ, Ân Chi Dao nhận được điện thoại Trình Vọng gọi tới: “Em gái, dậy rồi à?”

Ân Chi Dao học bài đến đầu óc choáng váng, nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thì liền tỉnh táo như tắm trong gió xuân.

“Bảy giờ em đã dậy rồi.” Ân Chi Dao tự hào nói: “Em đang học bài khóa.”

“Học thuộc chưa?”

“Ờm…học xong được một đoạn.”

“Ba tiếng đồng hồ, em học được một đoạn?”

Ân Chi Dao nghe ra được ý cười có chút trêu chọc trong giọng điệu của Trình Vọng, vội giải thích: “Là đoạn rất dài!”

“Được được, giờ em rảnh không?”

Ân Chi Dao nghe vậy thì vui mừng, nhưng vẫn thận trọng nói: “Làm gì?”

“Mang theo ván trượt, tới nhà anh?”

“Ể?”

“Tuần này ông anh không có ở nhà, em qua học bài, anh chơi trượt ván, thuận tiện giám sát em.”

Ân Chi Dao cười khì khì: “Coi em có rảnh không đã.”

“Được, được thì qua nhé.”

………

Ăn cơm trưa xong, Ân Chi Dao cũng không nghỉ trưa, ôm ván trượt ra cửa, đi tới trước biệt thự nhà Trình Vọng.

Trước sân không có ai, có điều sau vườn hình như thấp thoáng bóng người, dáng người rất giống anh, không biết là đang làm gì.

Ân Chi Dao đi xuyên qua bụi chuối tây tới vườn sau, định im hơi lặng tiếng đi qua dọa anh giật mình.

Cô nhẹ tay nhẹ chân di chuyển lại gần, chống tay bò lên bức tường đầy dây bìm bìm, kiễng chân, chuẩn bị lên tiếng.

Đúng lúc này thì Trình Vọng xoay người, mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn cô.

Chàng thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, làn da trắng nõn, nhưng đồng tử lại đen như mực, đôi môi đỏ hồng, tổng thể ngũ quan hoàn hảo, tựa như yêu nghiệt.

Anh mở to mắt nhìn cô chằm cằm, thoải mái nói: “Em thích anh à?”

Ân Chi Dao nghe thấy câu này thì sợ đến suýt nữa ngã từ trên tường xuống, lảo đảo lùi về sau hai bước, chỉ vào anh tức giận quát: “Chó mới thích anh á! Anh đừng có mà tự mình đa tình! Anh cái đồ….cái đồ……”

Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Trình Vọng nghiêng người, tay trái cầm điện thoại, thờ ơ nói với người trong điện thoại: “Nhóc con xấu xa hàng xóm nói có chó mới thích anh, em rất đẹp, không nên làm chó, rất xin lỗi.”

Cúp điện thoại, Trình Vọng đặt di động lên bàn đá, nói với Ân Chi Dao: “Nghe lén anh nói chuyện điện thoại à? Rất không lịch sự.”

Ân Chi Dao ba hồn mất hết hai hồn rưỡi, giờ mới phát hiện mình sợ bóng sợ gió, lại càng hăng tiết vịt trừng anh: “Ai kêu anh ban ngày ban mặt đứng ở đây, nói…nói loại chuyện điện thoại không đứng đắn.”

Trình Vọng khoanh tay, ngồi trên bức tường thấp màu đỏ, tiện tay vò vò đầu tóc xoăn của Ân Chi Dao, cười nói: “Loại chuyện điện thoại không đứng đắn…anh không ban ngày ban mặt đứng ở đây nói, chả lẽ phải chờ đêm hôm tối hù, chui vào trong mền nghe?”

Ân Chi Dao:…………
Bình Luận (0)
Comment