Cuồng Vọng

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mic

Trong tiệm trà sữa, Ân Chi Dao tính tiền, bưng hai ly trà sữa đi qua, đẩy một ly đến trước mặt Trình Vọng: “Em gọi cho anh loại ít ngọt.”

“Cảm ơn em kiki.”

Kiều Chính Dương thấy cô chỉ mua trà sữa cho Trình Vọng thì trong lòng thoáng không vui, nói: “Của tao đâu?”

Ân Chi Dao: “Muốn uống tự đi mà mua.”

Kiều Chính Dương thấy cô nhóc lật mặt trong chớp mắt, kỳ kỳ quái quái nói: “Được, cậu ấy mới là anh trai ruột của mày, tao là kẻ thù không đội trời chung.”

“Không, anh không phải kẻ thù một mất một còn của tôi.”

Tâm tình Kiều Chính Dương hơi tốt lên một chút thì lại nghe Ân Chi Dao nhấn nhá từng chữ: “Anh – không – xứng.”

“……………..”

Kiều Chính Dương uất nghẹn tự mua cho mình một ly trà sữa size siêu bự, ngọt toàn phần, cộng thêm một đống trân châu thạch dừa đầy cả một ly, buồn bực ngồi uống.

Trình Vọng xé vỏ bọc ống hút, trước tiên cẩn thận cắm vào ly cho Ân Chi Dao, đưa tới trước mặt cô.

Ân Chi Dao nói: “Anh mau uống thử đi, vị này em thích nhất đó.”

Trình Vọng uống một ngụm trà sữa, sau đó nói với cô: “Em kiki thích, vậy anh cũng thích.”

Hai tay Ân Chi Dao đặt úp trên bàn, uống trà sữa, đuôi mắt nhướn lên, hàm chứa nét cười trong veo.

Kiều Chính Dương nhìn hai người, có cảm giác vô cùng không thoải mái: “Hai người….quan hệ không khỏi tốt quá mức đấy!”

Ân Chi Dao cảm nhận được trong lời nói của anh chàng lại có sự tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Nhiều trân châu thạch dừa như vậy cũng không bịt được mồm anh.”

“Tiểu quỷ chết tiệt, không phải mày nhìn trúng huynh đệ của tao rồi chứ.” Kiều Chính Dương một lời đã tiết lộ thiên cơ: “Tao nói cho mày hay, đừng có mà si tâm vọng tưởng. Mày coi lại mày đi, thành tích tệ như thế, tướng mạo lại chẳng đẹp, huynh đệ của tao…mày không xứng đâu.”

Ân Chi Dao quả thực bị anh chàng tức chết, mặt đỏ bừng: “Làm gì có!”

“Nói bậy gì đấy.” Trình Vọng vo tròn tờ giấy chọi Kiều Chính Dương: “Em gái ngoan như thế, xứng với bất kỳ ai.”

Câu này đâm vào trái tim Ân Chi Dao.

Cô nghiêng đầu nhìn Trình Vọng.

Thiếu niên mặc đồng phục trắng chống khủy tay lên bàn, cầm ống hút trà sữa, cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ mí mắt anh, khí chất dịu dàng.

“Em kiki là cô gái rất tốt.” Ngữ điệu của anh vừa lười nhác lại vừa ôn nhu, nói với Kiều Chính Dương: “Đừng có công kích người ta nữa.”

Kiều Chính Dương hầm hừ với Ân Chi Dao: “Xem đi, huynh đệ tao lương thiện như vậy, lời cậu ấy mày nghe chơi là được rồi, ngàn vạn lần đừng có mà tưởng thật.”

Ân Chi Dao hút một ngụm trà sữa: “Anh cứ tha hồ nói, dù gì tôi cũng không muốn tìm bạn trai.”

“Mày không tìm bạn trai là vì mày tìm không được.” Kiều Chính Dương tiếp tục tức giận: “Ngoan ngoãn thì xài được cái đếch gì, không có nam sinh nào thích loại con gái vừa xấu tính vừa bạo lực như mày đâu.”

“Tôi không cần người khác thích!” Ân Chi Dao vươn khủy tay định thúc Kiều Chính Dương

Kiều Chính Dương vội vàng đỡ: “Xem xem! Mày không thể nào yếu ớt một chút giống như bạn nữ cùng bàn của mày được à. Mày thế này á, tìm được bạn trai mới là lạ!”

Trình Vọng khẽ kéo Ân Chi Dao đang kích động, ấn cô ngồi yên, chậm rãi nói: “Em tranh cãi với tên thẳng nam ngốc nghếch này làm gì.”

Ân Chi Dao lè lưỡi với Kiều Chính Dương: “Thẳng nam ngốc.”

Kiều Chính Dương cũng không khách khí đáp trả: “Mày giống như con ki không ai thích.”

“Anh mới không có người thích!”

“Như nhau như nhau!”

Trình Vọng rốt cuộc không nghe nổi nữa, nói với Kiều Chính Dương: “Ai nói em ấy không có người thích.”

Kiều Chính Dương chớp chớp mắt: “Hở?”

Anh đặt ly trà sữa xuống, mỉm cười nhẹ nhàng, đuôi mắt cong cong: “Mình thích không được sao.”

Nghe thấy lời này, trái tim Ân Chi Dao gần như trống rỗng, nhìn chàng thiếu niên bên cạnh với ánh mắt khó tin.

Kiều Chính Dương cũng nghi ngờ chính mình nghe lầm, đứng dậy chỉ vào Trình Vọng: “Cậu cậu cậu….cậu nói thật hay đùa đấy!”

Trình Vọng bình thản tựa vào lưng ghế, nói với Ân Chi Dao: “Nếu thật sự không có ai cần, sau này đi theo anh trai, tóm lại sẽ không để em thật sự biến thành…cẩu.”

Lồng ngực Ân Chi Dao bắt đầu rền rú như xe lửa, xình xịch xình xịch điên cuồng nhảy loạn.

Kiều Chính Dương từ trong biểu cảm thong dong của Trình Vọng nhận ra được ý tứ trêu đùa của anh, ngồi xuống khoanh tay lại: “Huynh đệ của mình thật sự lương thiện, cái chậu nát này cũng đồng ý nhận.”

Ân Chi Dao không định so đo với Kiều Chính Dương, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng cô nhiều thêm một mục tiêu be bé—

Cố gắng solo! Solo tới cùng, không chừng thật sự có thể trở thành người chiến thắng đấy nhá!

……..

Sau khi uống trà sữa, dưới sự yêu cầu của Trình Vọng, Kiều Chính Dương tâm không cam lòng không nguyện xin lỗi Ân Chi Dao, hơn nữa còn qua loa viết một tờ cam kết, bảo đảm sau này sẽ không làm mấy chuyện quá đáng như đêm hôm trước nữa.

Ân Chi Dao miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của anh chàng.

Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Trình Vọng, đêm nay Ân Chi Dao không tiếp tục bỏ gần tìm xa quay về nhà Tạ Uyên.

Mười giờ tối, Trình Vọng làm xong bài tập, ra khỏi phòng, nhưng lại bắt gặp Kiều Chính Dương đang ngồi trên sàn hí hoáy máy chiếu trong nhà anh.

Mà Ân Chi Dao thì ngồi trên tấm thảm cạnh sofa, rót ba cốc nước ngọt. Trên bàn trà còn chất đồ ăn vặt mà hai người mang qua từ nhà mình.

Bởi vì Trình vọng cả năm đều chỉ sống một mình một nhà, cho nên Kiều Chính Dương có chìa khóa nhà anh, thường xuyên không mời mà tới, hoàn toàn coi đây như nhà của mình.

Lần này còn dẫn theo một cái đuôi nhỏ.

“Trình ca, tâm tình cậu không tốt, hiệu suất học tập nhất định không cao, bọn mình xem phim đi, mình đã chọn một bộ kinh dị Hàn Quốc.”

Trình Vọng chậm rãi xuống lầu, nói: “Ngại quá, hiệu suất rất cao.”

“Tình cờ bọn mình cũng muốn thư giãn đầu óc một chút được không.” Kiều Chính Dương cười gượng, vừa nói vừa cố gắng nháy mắt với Ân Chi Dao: “Kiki, mày nói đúng không.”

Ân Chi Dao hệt như người máy, gật đầu lia lịa.

Lần này, hai người vậy mà lại đứng trên cùng một chiến tuyến.

Trình Vọng thấy quan hệ hai người dịu đi như vậy thì cũng không muốn khiến hai người mất hứng, dứt khoát ngồi xuống sofa.

Ân Chi Dao tắt đèn trong nhà, mở màn chiếu, trên màn hình bắt đầu chiếu phim.

Anh lười nhác hỏi: “Phim gì vậy?”

“Bệnh viện ma ám”

Nguyên văn: Côn trì nham. Ban đầu tui mò quài không biết tên tiếng Việt là gì, đúng lúc vô tình coi vietsub phỏng vấn của CP tui ship mới biết nó là Giải mã gonjiam hay Bệnh viện ma ám J. Định mệnh hihi 

Kiều Chính Dương cởi giày trèo lên sofa, ôm cánh tay Trình Vọng, co rúm người ngồi cạnh anh.

Trình Vọng đẩy anh chàng vài cái, kết quả lần nào anh chàng cũng như bạch tuộc dính chặt lấy, ôm cánh tay Trình Vọng cứng ngắc không buông.

Trình Vọng: “Cách mình xa một chút được không.”

Kiều Chính Dương: “Người ta sợ mà.”

“Mắc ói.”

Trình Vọng đẩy anh chàng hai cái, biết anh là cái đức hạnh tồi tệ này nên cũng mặc kệ.

Anh nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao, cô nhóc ngồi trên một chiếc sofa đơn bên cạnh khác, ôm đầu gối, co rúm người lại, híp mắt, sợ nhưng lại tò mò chăm chú nhìn màn hình.

“Tiểu quỷ, sợ à?”

Ân Chi Dao vội lắc đầu, trưng ra bộ dáng dũng cảm: “Em mới không thèm sợ.”

Kiều Chính Dương cười bảo: “Cậu nhìn nó rúm ró kìa.”

“Anh mới rúm ró ấy.” Ân Chi Dao không khách khí đáp trả: “Sau này anh đi xem phim với bạn gái, không chừng cũng sẽ sợ đến độ ôm chặt bạn gái không buông?”

Kiều Chính Dương tức thì phản bác: “Chuyện này không đời nào xảy ra!”

Ân Chi Dao lại nói: “Cũng đúng, anh làm gì tìm được bạn gái chứ.”

“…………”

Đệch!

Phim cũng không có tình tiết cao trào gì, nhưng tới lúc bầu không khí đầy ám ảnh, Trình Vọng nhìn Ân Chi Dao hết sức đáng thương cô đơn một mình trên sofa, sợ đến toàn thân rúm ró, anh dứt khoát nói: “Qua đây ngồi, anh trai che chở em.”

Ân Chi Dao nghe anh nói vậy, rất muốn chạy qua nhưng lại có chút ngượng ngùng, do dự rồi lắc đầu, rụt rè từ chối: “Em không sợ.”

Trình Vọng không cưỡng ép cô.

Thế nhưng sau đó Ân Chi Dao hiển nhiên có chút không mấy tập trung vào nội dung phim, thi thoảng lại nhìn nhìn Trình Vọng, rồi lại nhìn nhìn Kiều Chính Dương đang co quắp cả người bên cạnh anh.

Nếu cô là con trai thì tốt rồi, nếu là con trai thì có thể quang minh chính đại ngồi chung với anh, nói không chừng còn có thể thử ôm anh.

Úi, hình như ôm anh.

Hâm mộ Kiều Chính Dương dễ sợ.

………..

Ân Chi Dao ép mình phải dời lực chú ý vào bộ phim, đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung mấy chuyện không đâu nữa.

Vào giây phút Ân Chi Dao suy nghĩ vẩn vơ thì Kiều Chính Dương dường như rốt cuộc có chút ý thức của người làm anh, gào lên với Ân Chi Dao: “Con nhóc thối, thấy mày sợ đến vậy, có muốn qua đây ngồi không?”

Ân Chi Dao nhìn Trình Vọng, ánh sáng xanh âm u trên màn hình hắt lên mặt anh, đường nét mạnh mẽ, nhưng gương mặt lại vô cùng nhu hòa.

Cô cuối cùng tóm lấy cơ hội, rón ra rón rén tới cạnh Trình Vọng, ngồi xuống.

Kiều Chính Dương vốn định phát huy mong muốn bảo vệ của kẻ làm anh một chút, để cô ngồi xuống cạnh mình, nào ngờ cô nhóc theo phản xạ đã trực tiếp sát lại gần Trình Vọng.

Kiều Chính Dương hơi ganh tỵ, nói: “Ý thức rõ, ai mới là anh trai hợp pháp của mày.”

Trình Vọng vờ như tức giận, đưa tay ôm vai Ân Chi Dao: “Ai tốt với em kiki, người đó mới là anh ruột.”

Ân Chi Dao được anh ôm che chở như thế, cách lớp quần áo nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của làn da cùng cơ bắp săn chắc của anh.

Tế bào toàn thân cứng đờ, như thể không biết làm thế nào để tiến hành trao đổi chất.

May mà lúc này đèn đã tắt, không ai chú ý thấy gương mặt cô đã đỏ bừng như thạch lựu.

Tình tiết tiếp theo lại giật gân, Ân Chi Dao theo bản năng…co rụt vào người anh.

Trình Vọng dịu dàng hỏi: “Sợ sao?”

“Ừm.”

Bàn tay thiếu niên đưa sang, che đi đôi mắt cô: “Đừng sợ, anh trai che chở em.”

Ân Chi Dao ngửi thấy mùi hương bạc hà mát rượi dìu dịu trên người anh, ngũ quan khuếch đại, trái tim cũng như sắp nổ tung.

Thời gian một bộ phim nhưng Ân Chi Dao lại cảm giác dài dằng dặc như cả một đời.

Kiều Chính Dương thấy hai người sát gần nhau như vậy thì bất mãn nói: “Kiki, mày đừng có nhân cơ hội ăn đậu hũ của huynh đệ tao.”

Ân Chi Dao muốn mắng anh, nhưng lại có phần chột dạ.

“Tôi là con gái, còn có thể ăn đậu hũ anh ấy chắc.”

“Vậy cũng thật sự không chắc, trường chúng ta bao nhiêu nữ sinh đều canh me cậu ấy, đừng nói là lợi dụng, trực tiếp xông tới đụng rồi vờ xỉu cũng có đó.”

Đi chung với Trình Vọng, đối với hàng loạt chiêu thức tấn công của lớp lớp nữ sinh mà nói, Kiều Chính Dương xem như đã nhìn no con mắt.

“Có điều, hết cách rồi, Vọng ca người ta có hôn ước rồi.”

Lời vừa thốt ra liền khiến Ân Chi Dao làm rớt miếng snack khoai tây trên tay, cô sửng sốt quay sang nhìn Kiều Chính Dương: “Hôn ước?”

“Đúng vậy, đây đâu phải bí mật gì đâu.” Kiều Chính Dương thuận miệng đáp: “Không ít người trong trường đều biết.”

“Không, không phải tin đồn?”

“Không phải.”

Ân Chi Dao bỗng cảm thấy tim mình như thể bị dao xuyên qua thành lỗ hổng, hiu hiu gió rét.

Không phải tin đồn ư?

Đối với đề tài này, Trình Vọng dường như cực kỳ không thoải mái, ném gói snack khoai tây vào ngực Kiều Chính Dương, mất kiên nhẫn nói: “Xem phim của cậu đi, bớt nói một chút không được à, phá hỏng không khí.”

Kiều Chính Dương không tiếp tục chủ đề này nữa. Đầu óc Ân Chi Dao sau khi trống rỗng vài phút thì không đầu không đuôi hỏi: “Là….bạn trong lớp em?”

Kiều Chính Dương cười ha hả: “Nhìn đi nhìn đi! Con gái chính là như vậy, tò mò muốn chết, còn nhiều chuyện hơn cả mình.”

Vì Ân Chi Dao nhắc tới nên Trình Vọng không tiếp tục lảng tránh, trả lời: “Hứa Nhã Đồng, chắc là bạn học của em.”

Nghi vấn này Ân Chi Dao vốn dĩ hỏi Kiều Chính Dương, không ngờ lại nhận được đáp án từ chính Trình Vọng.

Lại một dao nữa đâm vào ngực cô, tách.tách.tách.tách rỉ máu.

Cô im lặng ăn khoai tây. Miếng khoai vị mù tạt xộc lên mũi cô chua sót, mắt cũng đỏ quạch.

Kiều Chính Dương tiếp tục: “Là khi Vọng ca còn rất nhỏ thì ông nội đã định hôn cho cậu ấy.”

Cô chậm chạp đáp: “Thời đại nào rồi chứ.”

Nhớ trước đây không lâu, giáo viên ngữ văn giảng một bài của Lỗ Tấn có nhắc tới việc ép hôn giữa Lỗ Tấn và Chu An, chuyện này khiến cô hiểu ra, ép duyên đối với hai bên mà nói đều là đau khổ.

“Có điều nghe nói em gái Hứa gia kia rất được.” Kiều Chính Dương tiếp tục thao thao: “Thành tích tốt, tướng mạo cũng chuẩn, cực kỳ xứng đôi với Vọng ca của mày.”

Ân Chi Dao nhịn không được phản bác: “Xứng hay không xứng bộ anh nói là được à? Nếu không có tình cảm thì ở chung tóm lại sẽ không vui vẻ gì.”

Kiều Chính Dương nhíu mi, nhìn Ân Chi Dao: “Nè, con nhóc thối, sao mày biết Vọng ca của mày không có tình cảm với em ấy?”

“Tôi….chưa bao giờ thấy họ nói chuyện với nhau.”

“Chưa từng nói chuyện thì sao chứ, cưới trước yêu sau, lâu ngày sinh tình, có hiểu không hả.”

Thấy hai người càng nói càng xa, Trình Vọng lạnh nhạt giải thích: “Quả thật anh và cô ấy không thân, lúc nhỏ từng gặp vài lần, nhưng chưa từng trò chuyện.”

“Nhìn đi!” Ân Chi Dao như thể được tiếp sức cùng chỗ dựa: “Xem đi xem đi! Đây chính là ép duyên độc ác bá đạo!”

Kiều Chính Dương bác lại: “Là ép duyên thì người ta bộ không biết phản kháng à, mày ở đây tức tối phát hỏa, mày đừng có mà ghen nhé.”

“Tôi…..tôi ghen gì chứ! Tôi chỉ cảm thấy với anh ấy như vậy là không công bằng!”

Ân Chi Dao khống chế cảm xúc của chính mình, nói: “Anh ấy là sinh viên đại học trường điểm, lẽ nào còn không thể tự tìm bạn gái cho mình chứ.”

Trình Vọng bật cười: “Em kiki còn rất chi hiệp nghĩa.”

Ân Chi Dao nhìn anh, hỏi: “Cho nên, anh và Hứa Nhã Đồng sẽ ở cạnh nhau sao?”

Trình Vọng tựa vào sofa, lơ đễnh đáp: “Có lẽ sẽ như vậy, mà cũng có lẽ sẽ không.”

“Đây mà là câu trả lời sao.” Ân Chi Dao ôm đầu gối, buồn bã nói: “Trước đây anh còn nói mấy lời như nếu thật sự gặp được cô gái mình thích thì tuyệt đối sẽ không buông tay, lừa đảo.”

Trình Vọng vuốt ve mái tóc xõa tung của cô: “Em kiki, em có biết không, có thể gặp được người mình thật sự thích là chuyện khó khăn biết bao, một vài người mất cả đời cũng không gặp được.”

Trong lòng Ân Chi Dao rất khó chịu, dụi dụi đôi mắt cay xè: “Vậy lỡ như….anh hứa hẹn với cô gái mà mình không thích, nhưng rồi lại gặp được người mình thật sự thích thì sao?”

“Nếu thật sự như vậy, đại khái anh sẽ rất đau lòng.” Trình Vọng dịu dàng nhìn cô, trêu chọc: “Đau lòng không thôi, chạy trong mưa khóc to cũng không chừng.”

Kiều Chính Dương sờ cánh tay nổi đầy da gà da vịt, nói: “Vậy trước khi cậu khóc, nhất định phải gọi điện nói mình biết, mình chụp hình đăng vòng bạn bè.”

Ân Chi Dao cúi đầu, nhìn đôi vớ hoa của mình, buồn bã nói: “Tiện thể cũng gọi cho em luôn.”

Trình Vọng cười vỗ đầu cô: “Sao, em cũng muốn đăng lên vòng bạn bè?”

Cô kéo kéo một sợi chỉ trên vớ, nói với anh: “Em không đăng, nhưng em sẽ ở cạnh khóc cùng anh.”
Bình Luận (0)
Comment