Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 116.1

Hoắc Nhĩ Phi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước mắt, trong lòng phỉ báng: Quả nhiên không chịu được tịch mịch! Người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp!

Vào giờ phút này, trong một góc sảnh chính, có một người cầm điện thoại di động lên, chụp lại hình ảnh bốn người mặt đối mặt, lưu, gập điện thoại di động lại, như không có việc gì nói chuyện tiếp với một người nào đó.

“Xin chào, tôi tên là Hoắc Nhĩ Phi.” Hoắc Nhĩ Phi cũng không muốn trò chuyện nhiều với cô ta.

Trong mắt Camilla lóe lên vẻ kinh ngạc, Hoắc Nhĩ Phi? Xem ra “Phi Phi” trong miệng Thư tiểu thư và “Tiểu Miêu” trong miệng Đoạn thiếu gia đều là cô ta! Quả nhiên.

“Thì ra là Hoắc tiểu thư, hân hạnh hân hạnh! Nghe nói người lập kế hoạch chính của bữa tiệc hôm nay là Hoắc tiểu thư, quả nhiên rất không bình thường.”

“Cám ơn.” Hoắc Nhĩ Phi hình như không muốn nói nhiều với cô ta.

“Thư nhị thiếu, không phải bạn gái của anh coi trọng Phi Phi chứ, tôi đây một đại soái ca đứng ở chỗ này làm như không thấy, tôi thật sự đã đánh giá cao sức quyến rũ của mình rồi!” Âu Dã Sâm đương nhiên nhìn thấu Camilla người đó đến không có ý tốt, nên giở trò cười giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục.

Camilla hoảng hốt trong lòng, dinendian.lơqid]on hình như hôm nay mình hơi vượt khuôn rồi, chỉ có thể giảng hòa vì mình, “Âu tổng quả nhiên rất bảo vệ cho Hoắc tiểu thư rồi, tôi cũng chỉ thưởng thức tài hoa của Hoắc tiểu thư, rất muốn kết giao bạn bè với cô ấy mà thôi.”

Lại quay đầu nhìn Thư Yến Tả, nửa làm nũng nửa trêu đùa nói: “Nhị thiếu, anh nhất định phải tin tưởng em.”

Thư Yến Tả liếc nhìn cô ta, tầm mắt lại đặt trên người một cặp nam nữ, lần đầu tiên đưa tay ôm eo Camilla, “Bạn đồng hành của tôi, tôi đương nhiên tin tưởng.” Giọng nói vô cùng quyến rũ vang lên.

Không chỉ có bản thân Camilla sững sờ, ngay cả Hoắc Nhĩ Phi và Âu Dã Sâm cũng không rõ trong hồ lô của anh bán cái gì?

Camilla bị hoảng sợ xong ngay lập tức vui mừng trở lại, ban đầu cô cũng không ngờ tới mình có thể thuận lợi trở thành bạn đồng hành của tổng giám đốc, bởi vì biết Á Ninh và Thư Á là một nhà, cho nên cô đoán chừng tổng giám đốc sẽ đi, nên giả bộ cảm thấy rất hứng thú với lễ kỷ niệm mừng Á Ninh tròn ba mươi năm, tỏ vẻ muốn vé mời, Thư Yến Tả vẫn rất thưởng thức năng lực làm việc của cô, không phải là vé mời nho nhỏ sao? Nhưng ai ngờ không chỉ có vậy, anh lại có thể có thể mang bạn đồng hành vào, vì vậy có một màn này.

(*) Bạn đồng hành (người đi cùng) trong tiếng Trung 女伴 (男伴).  女伴 có thể hiểu là bạn gái hoặc bạn đi cùng giới tính nữ. Trong các bữa tiệc có thể dẫn theo bạn gái hoặc thư ký, người đi cùng là bạn gái hay bạn đồng hành giới tính nữ thì người trong cuộc hoặc người hiểu rõ chuyện biết. 男伴 Bạn đồng hành giới tính nam cũng mang nghĩa tương tự.

“Không phải em muốn khiêu vũ sao? Đi thôi.” Phong cách quyến rũ của Thư Yến Tả quả thật là bẩm sinh, khiến cho không một ai có thể ngăn cản.

Camilla gần như sắp đắm chìm trong tình cảm dịu dàng ngọt như mật của anh, trên mặt phối hợp tràn đầy hạnh phúc.

“Em nhìn em đi, ăn bánh ngọt cũng dính đầy quanh miệng.” Thư Yến Tả vừa dịu dàng lau khóe miệng vốn không dính mảnh vụn bánh ngọt cho Camilla.

Không biết vì sao, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy lòng đau ê ẩm, thì ra anh dịu dàng không chỉ với mình.

Nhìn bọn họ càng lúc càng xa, cùng đi vào sàn nhảy, tâm tình Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên không ổn.

“Phi Phi, em không sao chứ.” Âu Dã Sâm cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.

“Không có việc gì, Âu đại ca anh không cần phải để ý đến em, em muốn đi phòng nghỉ ngơi ngồi một chút, chân quá tê dại.” Hoắc Nhĩ Phi cười cười, tỏ vẻ bản thân mình không có việc gì.

“Phi Phi, em quyết định là được rồi.” Âu Dã Sâm làm sao mà không nhìn ra mờ ám ở trong này, chỉ có điều nếu Phi Phi quyết định ở cùng một chỗ với tiểu Luân, như vậy cũng rất tốt.

“Vâng, anh đi nhanh đi, em sợ những người phụ nữ ái mộ anh sẽ dùng ánh mắt lăng trì em.” Hoắc Nhĩ Phi không quên nhạo báng anh một phen.

“Vậy cũng được, ai bảo dáng dấp của anh phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong! Haizzz...” Âu Dã Sâm có phong cách trước sau như một.

Hoắc Nhĩ Phi cũng không nhịn được bị anh chọc cười rồi, Âu đại ca quả nhiên là một kẻ dở hơi.

Sau khi Âu Dã Sâm đi, nét mặt Hoắc Nhĩ Phi lập tức bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn hai người bay múa trong sân khiêu vũ, thì ra anh còn có thể khiêu vũ.

Buồn buồn uống ly rượu đỏ, ra khỏi sảnh chính, tìm một chỗ không có ai, ngồi ngẩn người.

Mấy ngày nay cô một mực nghĩ có nên đi xem Lucus một chút không, đã ba tháng không thấy thằng bé rồi, cũng không nghe thấy giọng nói của con, chẳng lẽ thằng bé không thích mẹ của bé sao?

Mà lúc này trong sân khiêu vũ, mặc dù Thư Yến Tả vẫn đang khiêu vũ cùng Camilla, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mèo nhỏ, cho đến khi nhìn thấy một mình cô rời khỏi sảnh chính, mới buông eo Camilla ra, đi ra khỏi sàn nhảy.

Camilla nhất thời mất mát trong lòng, quả nhiên nhị thiếu cố tình diễn trò cho người phụ nữ kia nhìn.

Khi Hoắc Nhĩ Phi nghĩ đến mất hồn thì một người đàn ông uống say đến ngất ngư đi từ toilet đến, thấy một mình diee ndda fnleeq uysd doon Hoắc Nhĩ Phi cô đơn đứng đó, lảo đảo đi đến.

“Hi, tiểu thư xinh đẹp, sao bạn trai em lại cam lòng để một mình em ở đây vậy, không bằng đi hàn huyên một chút với anh đây.” Người đàn ông say rượu vừa nấc rượu vừa tỏ vẻ bỉ ổi nói.

Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi ghét bỏ, sao không thể để cho một mình cô tỉnh táo một chút chứ?

Người đàn ông say rượu bình thường rất khó dây dưa, do đó, đã bắt đầu động tay động chân.

“Tiên sinh, xin tự trọng một chút.” Hoắc Nhĩ Phi rất không vui nói, nếu không phải hôm nay cô mặc bộ đồ này không tiện, cô đã sớm dùng cầm nã thủ * đánh hắn ta ngã xuống đất rồi.

(*) Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình. (Theo Vũ Đức Sao Biển)

“Tự trọng? Mấy minh tinh các em ai không phải kiểu như vậy, giả bộ cái gì chứ? Cô em biết anh là ai không? Anh chính là chủ tịch tập đoàn Dương Minh, đi theo anh bảo đảm em được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, anh còn có thể giúp em kéo thêm mấy bước tiếp theo.” Người đàn ông say rượu rất tự cho là đúng nói.

Hoắc Nhĩ Phi muốn đi qua tát hắn ta hai cái, chủ tịch tập đoàn Dương Minh thì rất giỏi hả! Hắn ta nói ra tiếng người à! Cái gì mà minh tinh đều kiểu như vậy! Quả thật là miệng chó không mọc được ngà voi!

“Cút ngay, tao không cần!” Hoắc Nhĩ Phi từ trước đến giờ đều không có ấn tượng tốt với hạng người như thế.

“Cô em còn giả bộ thanh cao cái gì!” Người đàn ông say rượu đưa tay sờ soạng mặt Hoắc Nhĩ Phi.

Một cái tát của Hoắc Nhĩ Phi lập tức vung tới, “Bốp” một tiếng vang lên trên hành lang không có một ai.

“Gái điếm thúi! Mày lại dám đánh ông đây!” Người đàn ông say rượu đưa tay kéo cánh tay Hoắc Nhĩ Phi, muốn đánh cô.

“Tao thấy mày không muốn sống!” Thư Yến Tả vừa ra tới đã thấy một màn như vậy, trực tiếp phát tiết toàn bộ tức giận lên trên người đàn ông không biết sống chết.

“Ui da! Đau chết tao! Tụi mày đừng để cho tao tra ra được tên họ, nếu không tụi mày sẽ đẹp mắt!” Người đàn ông say rượu vẫn còn tiếp tục nấc rượu điên khùng.

Một quyền của Thư Yến Tả quất tới mặt hắn ta, người đàn ông kia “Rầm” một tiếng té xuống đất, hồi lâu không bò dậy nổi. Nằm trên mặt đất đau kêu rên rỉ.

“Con mẹ nó! Dám đánh ông đây! Không muốn sống! Ui da! Đau chết mất!” Người đàn ông tự xưng là chủ tịch tập đoàn Dương Minh nằm trên mặt đất căm phẫn mắng.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy thật đáng đánh, loại đàn ông này, thật sự không biết làm thế nào leo lên được chức chủ tịch, quá không có tư cách!

Thư Yến Tả kêu hai nhân viên phục vụ đứng đằng xa đến kéo người đàn ông nằm dưới đất đi.

“Mày nhớ, tao chính là Thư nhị thiếu.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Thư Yến Tả lạnh lùng ném lại một câu.

“Thư nhị thiếu, Thư nhị thiếu?” Người đàn ông kia không biết là say hay vẫn bị đánh cho ngất xỉu, trong đầu còn đang suy nghĩ Thư nhị thiếu là ai?

Cho đến khi bị túm choáng váng, trong đầu mới tỉnh táo lại, Thư nhị thiếu? Chẳng lẽ là Thư nhị thiếu ma vương khát máu tung hoành hai nhà hắc bạch? Trời ạ! Mình lại đắc tội một nhân vật lớn, nhất thời khiến cho hắn sợ đến cả người giật thột!

Chờ sau khi giải quyết xong người đàn ông la lối om sòm đó, trên hành lang không người chỉ còn lại hai người Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi.

Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy tình hình như thế hơi lúng túng, rõ ràng đã nói không gặp mặt lại nữa, không ngờ mới qua ba tháng lại gặp được, hơn nữa vừa rồi cũng coi như anh giúp mình giải quyết một phiền phức.

Về tình về lý cũng phải nói một câu, “Cám ơn.”

Thư Yến Tả lạnh lùng liếc nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới một lần, “Cô cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy sao?”

Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn anh chằm chằm, cái gì gọi là cố ý ăn mặc lộ liễu như vậy?

“Tôi không cảm thấy quần áo của tôi có lỗi gì.”

Tròng mắt Thư Yến Tả khẽ híp lại, lóe ra tín hiệu nguy hiểm, “Vậy ý của cô là dung mạo của cô quá đẹp? Khiến những người đàn ông kia không kiềm chế được?”

“Tôi không có.” Hoắc Nhĩ Phi cắn môi, người đàn ông này cố ý sao?

“Ba tháng không gặp, Hoắc tiểu thư ngược lại càng ngày càng biết cách ăn mặc, trang điểm tinh xảo như vậy, hợp với bộ lễ phục khêu gợi như thế, chẳng lẽ cô không phải cố ý tới dụ dỗ đàn ông sao?” Trong lòng Thư Yến Tả tràn đầy khó chịu, nói ra những câu cũng có gai.

“Anh không nên nói lời khó nghe như vậy? Tôi biết rõ tôi không nên xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ tới quan hệ hợp tác giữa Á Ninh và Âu Kỳ, tôi tới đây cũng bởi vì việc công, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không đặt chân tới nơi đây nửa bước.” Hoắc Nhĩ Phi cho rằng Thư Yến Tả nói cô không nên tới Hương Cảng, càng không nên không tuân thủ cam kết.

Nhưng lời này của cô vào trong tai Thư Yến Tả, lại có thể vô cùng chói tai, tiến tới gần Hoắc Nhĩ Phi, “Việc công? Có người ép buộc cô nhất định phải đón lấy kế hoạch này sao? Hay căn bản chính là tự cô muốn đến?”
Bình Luận (0)
Comment