Hoắc Nhĩ Phi thấy cô
ấy không phải cố ý, hơn nữa rất chân thành nhận lỗi với mình, dễ tính,
đáp lại cô gái nhỏ bằng một nụ cười, “Cũng may, chị không sao.”
Thư Tử Nhiễm cảm thấy chị này thật đẹp mắt, đặc biệt là khi cười lên, mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm.
Không tự chủ được bật thốt lên, “Chị, chị cười lên thật đẹp mắt, mắt cong cong.”
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cô gái nhỏ này còn thẳng thắn hơn mình, có cái gì nói cái đó không hề làm bộ, không hỏi hơi thích.
“Chị, có phải mang thai rất vất vả không, mấy tháng rồi?” Hình như Thư Tử
Nhiễm đã quên mục đích ban đầu khi mình tới đây, hoàn toàn bị cục cưng
trong bụng Hoắc Nhĩ Phi hấp dẫn, quấn quýt lấy cô hỏi cái này cái kia.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cô bé này hơi quen thuộc, rõ ràng là hai người xa lạ,
mới lần đầu tiên gặp mặt lại tỏ vẻ thân quennhư vậy, thật sự không
biết tốt hay xấu.
“Ừ, sáu tháng rồi, lúc mới đầu thật sự khó
chịu, nôn nghén nghiêm trọng, giày vò chết chị rồi. Hiện giờ thì tốt hơn nhiều, chỉ cần bé không đá chị, thì không có cảm giác gì, nhưng mà hành động hơi bất tiện, giống như trái cầu vậy.” Hoắc
Nhĩ Phi dẩu môi nói, thật ra cô cũng là người thẳng thắn, chỉ có điều
cảnh ngộ mấy tháng qua thật sự khiến cô rất dồn nén, không có một người
bạn chân chính, mà đột nhiên xuất hiện một cô gái khiến cô có cảm giác
bạn bè, làm cô không tự chủ muốn thổ lộ tiếng lòng.
“A! Mang thai khổ cực như vậy sao, làm phụ nữ chính là không tốt, bé còn có thể đá
chị, đau không?” Hai mắt Thư Tử Nhiễm sáng long lanh hỏi, cô vẫn rất tò
mò với việc mang thai, ở ben cạnh cô còn chưa bao giờ được tiếp xúc như
vậy, từ nhỏ cô đã sống trong nhà dì, làm bạn với cô chỉ có anh họ hơn
năm tuổi, cộng thêm hai anh trai, cô rất muốn có một chị gái! Thấy Hoắc
Nhĩ Phi, cô cảm thấy có cảm giác thân thiết.
Ngay khi hai người
trò chuyện đến vui sướng thì Đoạn Tử Lang đi ra, anh vốn đang làm việc ở thư phòng lầu hai, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên ngoài, mới đầu cho rằng vú Trần đang nói chuyện phiếm với mèo nhỏ, sau thấy giọng không
giống, anh vội vàng buông việc công trong tay, xuống lầu.
“Nhiễm Nhiễm?” Đoạn Tử Lang liếc nhìn Thư Tử Nhiễm một chút lập tức nhận ra cô.
“Anh Lang? Sao anh lại ở đây?” Thư Tử Nhiễm liếc nhìn anh, lại nhìn Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên ghế mây, mặt ngỡ ngàng.
“Sao em lại tới đây, nhị ca em biết không?” Chân mày của Đoạn Tử Lang cau
lại, bà cô kia, rõ ràng một mình chạy đến, Yến chắc chắn không biết.
“Anh Lang, để em hỏi anh trước, không trách được nhị
ca không cho em đến, thì ra anh và chị dâu ở đây.” Thư Tử Nhiễm cười hì
hì.
Hoắc Nhĩ Phi rất kỳ quái khi nghe hai người nói chuyện, thì
ra bọn họ biết nhau, cô gái này không phải đi nhầm vào, lúc ý thức được, cô đột nhiên mất hứng nghe tiếp, đứng dậy đi vào trong nhà.
“Chị, chị đừng đi!” Thư Tử Nhiễm vội vàng nói.
“Nhiễm Nhiễm, em đi theo anh.” Không đợi Hoắc Nhĩ Phi trả lời, Đoạn Tử Lang
kéo cánh tay Thư Tử Nhiễm, kéo cô đi ra ngoài hàng rào.
“Chị, em sẽ tới tìm chị chơi, chị phải chờ em đó...” Giọng Thư Tử Nhiễm truyền tới từ xa xa.
Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, nghĩ dáng vẻ sốt ruột vừa rồi của Đoạn lưu manh, chẳng lẽ anh ấy thích cô gái này, bị bắt tại chỗ, hì hì! Rất thú vị, khóe môi nhếch lên, tròng mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, thầm nghĩ: Sao suy nghĩ của mình càng ngày càng ranh ma...
Vào nhà, rót ly sữa tươi, lại ra ngoài, quản anh ta làm chi, sao cô phải tránh!
Mặc dù cô gái kia rất hợp lòng cô, nhưng mà cùng đường với tụi Đoạn lưu
manh, vậy coi như xong, cô chỉ hy vọng mau sinh đứa bé ra, sau đó sớm
rời đi, cả đời không cần có bất kỳ dây dưa gì với bọn họ.