Đoạn Tử Lang gần như nửa kéo Thư Tử Nhiễm đi thẳng một mạch đến dưới bóng cây cách rất xa căn phòng, rồi mới buông tay.
Thư Tử Nhiễm thấy cuối cùng anh đã dừng, lập tức hất mạnh tay nắm chặt cổ
tay mình, nhíu mày không vui nói: “Anh Lang, anh làm gì vậy! Đau chết
em!”
“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, anh không cố ý.” Đoạn Tử Lang nhìn cổ tay Nhiễm Nhiễm bị mình bóp đỏ, nói xin lỗi.
Thư Tử Nhiễm không vui nhìn anh chằm chằm, “Không phải anh kim ốc tàng kiều * chứ.”
(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp.
“Khụ.” Đoạn Tử Lang bị sặc, che miệng ho khụ khụ không ngừng.
“Anh Lang, anh không cần xin lỗi, bị em phát hiện cũng không phải chuyện mất mặt gì, hơn nữa em cũng thích chị ấy, cảm thấy chị ấy đặc biệt thân
thiết, sao anh phải lén lén lút lút như vậy, nếu thích người ta thì nên
lấy người ta! Còn giấu đi, chị ấy cũng mang thai rồi, sao anh có thể làm như vậy!” Thư Tử Nhiễm cực kỳ khó chịu chỉ trích.
Đoạn Tử Lang than thở trong lòng: hiểu lầm kia! Cũng quá sâu! Thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Không phải như em nghĩ.” Đoạn Tử Lang chỉ có thể nói úp úp mở mở.
“Vậy là như thế nào! Em đi nói với nhị ca, để anh ấy đại diện cho anh, anh
ấy đã đưa căn biệt thự này cho hai người ở, nhất định đã tán thành.” Thư Tử Nhiễm nói xong lập tức chuẩn bị lái xe đi.
Đoạn Tử Lang kéo cô lại, “Nhiễm Nhiễm, em đừng nhúng tay vào chuyện này, cũng đừng nói gì với nhị ca em, hiểu chưa?”
Tính tình bà cô này thật sự gọn gàng linh hoạt, nếu cô ấy nói cho Yến, Yến
nhất định sẽ giận dữ, anh không cần nghĩ cũng biết, Yến vốn không để cho ai ngoài anh đến đây, haizzz....
Thư Tử Nhiễm kỳ quái nhìn anh,
cô nhất định hiểu được xem xét thời thế, đây được luyện thành khi cô
chung đụng với nhị ca, “Được rồi, em muốn đi về, em còn có thể tới tìm
chị ấy chơi không?”
“Không được.” Đoạn Tử Lang cự tuyệt rất dứt khoát.
Thư Tử Nhiễm cong môi lên, rất không hài lòng, lẩm bà lẩm bẩm lái Lamborghini thể thao của cô đi.
Đoạn Tử Lang nhìn theo bóng dáng xe rời đi, thở phào
nhẹ nhõm, may mà hôm nay Nhiễm Nhiễm không lôi kéo theo đại ca của cô,
nếu không... Thật sự khó làm rồi.
Vẫn phải nói một câu với Yến, Nhiễm Nhiễm thật lợi hại, vài chục năm không tới, lại có thể bị cô tìm được!
Quả nhiên sau khi Thư Yến Tả nghe một mình em gái chạy tới biệt thự ở nông
thôn, mặt âm trầm dọa người, cô em nhỏ này thật sự không đặt lời nói của anh vào trong tai!
Hoắc Nhĩ Phi nhàn nhã uống sữa tươi, nhìn
thấy Đoạn lưu manh ủ rũ cúi đầu trở lại, nhưng không thấy cô bé vừa rồi, nói một câu lành lạnh: “Cô gái nhỏ bị anh chọc tức bỏ đi rồi?”
“Ừ.” Đoạn Tử Lang đáp, Nhiễm Nhiễm đúng là tức giận.
“Tôi thấy cô bé rất tốt, anh phải giải thích rõ ràng với cô ấy, phiền muộn
không vui có gì tốt!” Hoắc Nhĩ Phi nói rất chân thành.
Đoạn Tử
Lang kinh ngạc mà nhìn cô, hôm nay tạo ra hiểu lầm thật lớn, Nhiễm Nhiễm hiểu lầm mèo nhỏ và anh, mèo nhỏ cho rằng anh thích Nhiễm Nhiễm, anh
đầy vạch đen rồi...
Hoắc Nhĩ Phi thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh, còn tưởng rằng anh đau lòng rồi, bị chính cô gái mình yêu mến hiểu lầm, hơn nữa hình như cô gái kia vốn không phải tình yêu thắm thiết với anh, chậc chậc chậc... Đoạn lưu manh cũng sẽ thầm mến?
“Không phải
anh thầm mến người ta chứ! Hiện giờ không lưu hành thầm mến, thích thì
phải lớn mật thổ lộ!” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thức tỉnh anh.
“Nếu biểu hiện này của em là ghen, tôi sẽ rất vui mừng.” Đoạn Tử Lang đột nhiên cười xấu xa mà nói.
“Phụt!” Hoắc Nhĩ Phi bất ngờ không đề phòng phun một ngụm sữa tươi ra ngoài,
“Khụ, khụ, khụ... Tôi là phụ nữ có thai, anh nói chuyện có thể nhìn tình huống một chút không!”