Cửu Châu hoang mang chất vấn cô.
Khiêu khích d*c vọng của đàn ông là một sự nguy hiểm không lường.
Hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được mình mất.
- Sợ gì chứ.
Anh đang bị trói chặt mà.
- Em không nghĩ là tôi có thể thoát ra nếu tôi
muốn à?
- Không.
So với tin lời người khác, cô tin vào bản thân hơn.
Triệu Gia Hân đã chắc chắn cô cột chặt hết sức rồi, đảm bảo Cửu Châu không thể thoát ra được.
Hắn chỉ đang muốn làm cô sợ thôi.
"Reng...!Reng...!"
Triệu Gia Hân vừa dứt lời, chuông điện thoại của cô đã reo lên.
Thấy số lạ, cô biết là hàng đã giao tới.
Cô lại vali lấy một ít tiền, vừa tìm vừa nghe.
- Anh ở đó đi! Tôi ra ngay đây.
Triệu Gia Hân nói với người bên kia một tiếng rồi cúp máy.
Cô vui vẻ liếc nhìn Cửu Châu rồi đóng sầm cửa lại đi ra ngoài.
Vài phút sau, Triệu Gia Hân quay lại với một lọ thuốc màu trong suốt, bên trong là bột màu trắng.
Không cần hỏi, Cửu Châu cũng hiểu thứ đó là gì.
- Em pha nhé!
Cô rót hết chỗ rượu còn lại được gần hết cốc.
Sau đó, Triệu Gia Hân đổ hết toàn bộ thuốc trong lọ vào rượu.
Hắn nhìn theo mà lạnh người.
Người con gái này ra tay cũng độc ác thật.
- Anh tự uống hay để em giúp anh uống.
Triệu Gia Hân cầm rượu lắc lư trước mặt hắn.
- À, quên mất.
Anh có tay đâu.
Để em giúp anh
nhé!
Không hề báo trước, Triệu Gia Hân tiến lại bóp miệng Cửu Châu như hắn đã từng làm với cô rồi trực tiếp đổ rượu vào họng hắn.
Động tác của cô nhẹ nhàng, từ từ, nhưng vẫn không tránh khỏi việc rượu bị đổ ra ngoài.
- Triệu Gia Hân, em không muốn sống nữa hay sao?
Khi ly rượu đã được trút cạn, Cửu Châu gằn giọng lên.
Lòng hắn bắt đầu bốc lửa, mồ hôi nhễ nhại chảy ra, cơ thể như có hàng nghìn con côn trùng đang cắn xé.
Rượu cùng với thuốc kích d*c đã làm h@m muốn nổi lên nhanh chóng, Cửu Châu đã không còn vững vàng kiểm soát được mình.
Hắn ta như một con sói hoang điên cuồng ngọ nguậy trên giường với mong muốn có thể thoát ra khỏi những thứ đang trói chặt mình.
- Cửu Châu...!Thuốc bắt đầu tác dụng rồi sao?
Chiếc giường rung lắc liên hồi, tiếng động phát ra làm cho Triệu Gia Hân cảm thấy rùng mình.
Dù đã chắc chắn là trói chặt nhưng nhìn cảnh này, Triệu Gia Hân lại sợ hãi.
Cô cắn môi, ngồi xuống cạnh hắn:
- Nhìn anh khổ sở như vậy thật tốt.
Gương mặt đẹp trai cau lại vì đau đớn.
Ngửi thấy mùi hương của cô lại quanh quẩn đâu đây, hắn khó nhọc nhả ra từng chữ:
- Em...!Triệu Gia Hân...!Gia Hân...!Giúp anh với! Giọng nói khàn đặc vang lên mang theo h@m muốn tình d*c.
Cổ họng hắn khô không khốc, thứ quý giá dưới thân đã nhô lên căng cứng, muốn được giải phóng khỏi lớp vải mỏng manh.
- Không!
Cô cương quyết.
- Xin em đấy! Một chút thôi cũng được! Tôi sắp không chịu nổi rồi.
Hắn có lẽ sẽ chết thật mất.
Lí trí của Cửu Châu đã không còn nữa, hắn quên hết thảy lời hứa không chạm vào mà cầu xin cô.
Nhiệt độ ngoài trời mát mẻ, nhưng nhiệt độ trong cơ thể Cửu Châu nóng đến điên lên.
Không có nước lạnh để dội vào, hắn không thể dập tắt được ngọn lửa này.
Trong vô thức, Cửu Châu nhớ lại những lúc hai người quấn quýt với nhau, nhớ lại hình ảnh cô không mặc gì r3n rỉ dưới thân hắn.
Càng nghĩ về cơn kh0ái cảm quá khứ, Cửu Châu càng không chịu nổi hiện tại.
Cả người bị cột chặt khiến Cửu Châu chỉ biết giãy dụa trong tuyệt vọng.
- Gia Hân, giúp anh! Giúp anh! Xin em hãy giúp anh!
Cửu Châu liên tục cầu xin cô gái trước mặt.
Chịu sự hành hạ này, hắn thà nổ tung còn hơn.
- Không.
Miệng cương quyết là thế nhưng ánh mắt Triệu Gia Hân cũng có chút lay động.
Nhìn cơ thể quằn quại khó chịu kia, cô mềm lòng.
Vốn dĩ biết Cửu Châu có d*c vọng rất cao rồi.
Giờ còn phải chịu sự tác dụng của thuốc, đây là tra tấn chứ không phải vui đùa nữa.
Cô tự kiểm điểm lại bản thân.
Có ai yêu đương giống cô không? Mới ngày đầu tiên đã hành hạ người ta sắp chết.
Triệu Gia Hân định làm thêm vài động tác sờ mó quyến rũ Cửu Châu.
Tuy nhiên, khi thấy hắn đã khổ sở quá rồi, cô không muốn thêm dầu vào lửa nữa.
- Ưm...!Khó chịu quá.
Giúp anh! Triệu Gia Hân! Chưa bao giờ Cửu Châu thấy mình thảm hại như thế này.
Miệng hắn không ngừng r3n rỉ cầu xin sự giúp đỡ của Triệu Gia Hân.
- Anh đừng xin nữa! Em không có điên.
Vừa nói, cô vừa lên mạng tìm thông tin thuốc.
- Chết tiệt!
Cô há hốc mồm khi đọc dòng chữ "có tác dụng trong mười hai giờ đồng hồ".
Có nghĩa là phải mười hai giờ thuốc mới hết tác dụng.
Tới đây, Triệu Gia Hân bắt đầu thấy hối hận.
Cô đang làm gì vậy chứ? Đáng ra cô nên yên phận ôm hắn ngủ ngon lành.
Hại hắn ra nông nỗi này, cô tự thấy có lỗi.
Triệu Gia Hân cố gắng tìm xem có thuốc giải không.
Có lẽ do hoảng quá mà cô không tìm thấy gì hết.
Triệu Gia Hân tuyệt vọng nhìn người đàn ông bất hạnh trên giường.
Nếu bắt hắn chịu đến mười hai giờ, cô tin là
hắn sẽ chết thật.
Mà Triệu Gia Hân lại không muốn hắn chết.
Cô yêu hắn.
- Cửu Châu!
Cô hít một hơi thật sâu, đứng trước Cửu Châu.
Toàn bộ sự ngông cuồng ban đầu đã biến mất, cô run rẩy nắm lấy tay hắn.
- Giúp anh!
- Xin lỗi! Anh vào phòng tắm tự giải quyết được không? Em sẽ cởi trói cho anh!
- Em...
Cửu Châu nghe câu được câu mất, hắn không khỏi thất vọng.
Cô bảo hắn tự giải quyết trong tình trạng thế này ư?
- Anh phải đảm bảo là không chạm vào em! Có
được không?
Cô biết mình làm vậy là không phải.
Nhưng h@m muốn của Cửu Châu rất mãnh liệt.
Cô sợ mình sẽ không chịu được mất.
- Ưm...!Ưm...
Sự giày vò khiến Cửu Châu không thể nói được gì.
Triệu Gia Hân lại nhầm tưởng đó là sự đồng ý của hắn.
- Vậy...!Em sẽ cởi ra.
Cô đi lên phía cuối giường, cởi trói cho hai chân trước.
Được giải thoát, hai chân hắn đạp liên
tiếp vào không trung.
- Hứa nhé! Không được chạm vào em đâu!
Khi tháo phần dây trói ở tay hắn, cô vẫn không nhịn được mà lo sợ.
Triệu Gia Hân còn cẩn thận dặn dò hắn.
Cô cứ nghĩ hắn vẫn đang nghe cô nói, nhưng đâu biết được, trong mắt Cửu Châu hiện tại chỉ dán chặt vào cơ thể cô.
- Xong rồi, anh mau vào nhà tắm đi!
Lo sợ hắn không giữ lời, Triệu Gia Hân vừa tháo lỏng dây ra đã nhảy xuống giường chạy ngay.
-Á!
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Cô có chạy nhanh đến mấy thì chân cũng chẳng dài bằng hắn.
Vừa ra khỏi cửa cô đã bị một bàn tay kéo lại.
Rồi "sầm" một cái, Triệu Gia Hân bị bao phủ bởi cơ thể Cửu Châu.
Hắn chống tay lên cửa, phả hơi thở nóng ấm lên người cô.
- Anh...!Cửu Châu, bỏ em ra.
Anh vào nhà tắm mà tự giải quyết đi.
Triệu Gia Hân nhận thức được sự nguy hiểm đang tiến gần, cô vô thức giãy dụa, cố thoát ra khỏi người hắn.
Tuy vậy, sự phản kháng của cô chẳng là gì so với cơ thể cường tráng của người đàn ông này.
Cửu Châu không cần dùng lực, chỉ tùy tiện đứng yên là Triệu Gia Hân đã không có cơ hội nhúc nhích rồi.
Thân thể nhỏ bé của Triệu Gia Hân run lên nhè nhẹ, cô cố trấn an mình, muốn thương lượng với Cửu Châu.
- Cửu Châu, anh bình tĩnh đi được không? Chuyện đâu còn có đó mà?
- Em bảo tôi có thể cùng em "làm việc" đến sáng mai đúng không? Mấy giờ nhỉ? Em nhắc lại cho tôi nhớ với.