Ở giữa có một căn nhà gỗ cao nhất, phía trên cửa có một tấm bảng gỗ được khắc ba chữ lớn “Sảnh Tụ Nghĩa”.
“Ha ha ha....”
Khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên nụ cười giễu cợt đầy mỉa mai: “Chỉ với các người mà cũng xứng để chữ nghĩa ư?”
Hắn bước đến cửa “Sảnh Tụ Nghĩa”, lẳng lặng lắng nghe. động tĩnh bên trong.
Bên trong Sảnh Tụ Nghĩa.
Một nam tử mặc y phục màu đen lạnh lùng đang ngồi trên chiếc ghế da hổ, vừa uống rượu, vừa có vẻ say khướt nói: “Các vị huynh đệ, các vị đương gia của mọi người xuống núi làm việc, chỉ cần thành công, sau này, người của núi Nhị Song sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”
“Nào, uống cạn chén này đi!”
Bọn thổ phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa cầm bát rượu lên, có chút say sưa hét lên: “Uống!”
Khí phách hào hùng. Bọn thổ phỉ uống một ngụm cạn sạch. “Ha ha ha..."
Sau khi uống rượu xong, bọn thổ phỉ bắt đầu reo hò: “Sảng khoái!"
“Tam thánh sứ, nghe nói bên cạnh tên Hoàng tử phế vật kia có một đại mỹ nhân tuyệt thế đi cùng!”
“Đúng! Đúng! Đúng!”
“Nghe nói nàng chính là mỹ nhân tuyệt thế đứng hạng thứ ba trong bảng xếp hạng mỹ nhân đứng đầu thiên hạ - Tư Mã Lan, dáng vẻ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, vừa liếc mắt một cái lad có thể khiến người trên khắp. thiên hạ phải say lòng!”
Trong cơn say, bọn thổ phỉ càng nói càng trở nên táo bạo, càng nói càng dung tục: “Một tiểu mỹ nhân như vậy, một chân cũng đủ để ta chơi nửa năm rồi.”
“Nếu có thể chơi đùa cùng tiểu mỹ nhân như vậy, một đêm ta sẽ phải chơi mười lần, có chết trên bụng của nàng cũng đáng.... ha ha ha... đúng là một chuyện tuyệt vời!”
“Nếu như chơi chết, hãy lột da nàng ra phủ lên người của nữ nhân khác, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh tai”
“Còn nữa, chặt đầu của nàng xuống, moi hết máu thịt ra, ngâm thành rượu, mỗi ngày đều uống!”
“Không đủ, chúng ta còn có thể...”
“Tam thánh sứ, ngươi nói xem sắp xếp như vậy có được không?”.
“Ha ha ha..."
Tam thánh sứ mặc y phục đen như nghĩ đến điều gì đó, nở nụ cười d@m đãng: “Các ngươi nói đúng!”
“Tiểu mỹ nhân là dùng để chơi đùa” “Người càng xinh đẹp thì chơi càng vuil” Chính vào lúc này.
“Ầm..”
Cánh cửa gỗ của sảnh Tụ Nghĩa bị đẩy mạnh ra, bay ra khỏi khung cửa, rơi “ầm” xuống đất.
Bọn thổ phỉ hoảng sợ: “A?” Ánh mắt Tam thánh sứ tràn ngập sát ý: “Cút ra đây!”
Lúc này.
“Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Chín thi thể đóng băng từ ngoài cửa bay vào sảnh Tụ Nghĩa, đáp xuống giữa đại sảnh.
“Ầm ầm ầm...”
Mặt đất cũng rung chuyển.
Trong các khối băng, dáng vẻ của đứa trẻ sơ sinh chết không nhắm mắt vô cùng bắt mắt.
Bọn thổ phỉ rút binh khí ra, đôi mắt nhập nhèm lờ đờ vì say khướt không khỏi tỉnh táo trở lại một nửa từ trong men say: “Đây không phải thi thể đóng băng ở sườn núi sao?”
“Sao lại chạy lên đây?”