“Không xong rồi!”
“Kẻ địch tấn công!”
Vẻ mặt Tam thánh sứ trở nên nghiêm nghị, quát lên: “Là vị bằng hữu qua đường nào?”
“Mời ra đây nói chuyện!” Trong lúc nhất thời.
Đám thổ phỉ trong sảnh Tụ Nghĩa đều tập trung nín thở nhìn chăm chằm động tĩnh bên ngoài cửa.
Không để bọn thổ phỉ suy đoán.
“Ha ha ha..."
Hạ Thiên cười lạnh, bóng dáng cao lớn thon gầy xuất hiện ở cửa sảnh Tụ Nghĩa: “Ta không phải bằng hữu của các ngươi, bởi vì, ta là chính đạo, không cùng một đạo, không cùng suy. nghĩ”
“Ta đến đây, là muốn giảng đạo lý với các ngươi!”
Vào lúc này.
Hai mắt của Tam thánh sứ trừng lớn, không dám tin kêu lên: “Hoang Thân Vương phế vật!”
“Làm sao có thể?”
“Cái gì?”
Bọn thổ phỉ cũng vô cùng kinh ngạc: “Tên ẻo lã này chính là Hoang Thân Vương mà chúng ta muốn giết ư, vậy các vị
đương gia đâu?”
Tam thánh sứ nheo đôi mắt tam giác của mình lại: “Đương nhiên là đã chết!”
“Không thể nào!”
Bọn thổ phỉ trở nên náo loạn, gào thét một cách mất lý trí: “Các huynh đệ, báo thù cho các vị đương gia, vung đao chém chết tên Vương gia ẻo lã này, sau đó cướp mỹ nhân tuyệt thế đứng thứ ba thiên hạ về đây, gi ết chết hắn!”
“Im lặng!”
Tam thánh sứ tức giận hét lên: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
“Hoang Thân Vương, ngươi muốn nói đạo lý gì với bọn ta?
Hạ Thiên nhếch mắt lên, sải bước đi qua ngưỡng cửa: “Ta muốn nói với các ngươi, kẻ giết người, sẽ luôn phải chết!
“Các ngươi hung ác như ma quỷ, giết người lung tung. Rồi sẽ có một ngày gặp phải một tên ma quỷ tàn bạo hơn các ngươi, gi ết chết các ngươi!”
“Hôm nay, bổn vương sẽ thay trời hành đạo!”
“Cho các ngươi xem thử, các gì mới là ma quỷ thật sự!”
“Ha ha ha...”
Dưới sự ảnh hưởng của rượu, bọn thổ phỉ đều bày ra vẻ mặt không phục: “Chỉ một tên ẻo lả như ngươi mà cũng muốn thành ma ư?”
“Ta khinh - giết!”
“Giết hắn!”
Bọn thổ phỉ vung đao chém về phía Hạ Thiên.
Ở phía đối diện.
Trong mắt Hạ Thiên lóe lên sát ý: “Mọi người, nghe lệnh!”
“Ta muốn rút hết máu trong cơ thể của bọn chúng, rút sạch toàn bộ, dùng máu tươi rửa sạch nghiệp chướng của ngọn núi này!”
“Ta muốn bọn chúng có miệng mà không thể nói thành tiếng, chịu hình phạt băm vẫm thành ngàn mảnh, cảm nhận nỗi đau đớn nhất thế gian!”
“Ta muốn rút gân, bẻ nát xương của bọn chúnghọ, chặt đứt tứ chỉ của bọn chúng, để bọn chúng nếm thử nỗi đau bị moi ruột.”
“Ta muốn chặt đầu bọn chúng, chất thành đống ở kinh thành, để người trong thiên hạ không còn suy nghĩ xăng bậy,
không còn gieo rắc tai họa cho nhân gian nữa!”
“Lý lẽ của ta rất đơn giản... nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”
“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”
“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”
“Để cho người lương thiện có thể sống!”
“Giết!
“Vâng!”
Trong hư không đột nhiên truyền đến âm thanh lanh lảnh, vang vọng khắp trại cướp núi Nhị Long: “Chủ nhân nói, có một đạo lý muốn nói cho các ngươi biết...”