Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 119

Lúc Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển trở lại lầu trên, Mị Lục đã sớm bế Lâm Yển đang ngủ đặt lên giường.

Lâm Yển dù đã thiếp đi vẫn không chịu buông tay y, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy một ngón tay của y không rời. Chỉ cần Mị Lục khẽ nhúc nhích một chút thôi, Lâm Yển cũng như có phản xạ có điều kiện mà cử động nhẹ, tựa như đang cố gắng mở mắt ra để nhìn xem y còn ở đó hay không. Chỉ tiếc mí mắt nặng trĩu, thế nào cũng chẳng thể mở ra nổi.

Từng cử động nhỏ ấy của Lâm Yển đều lọt vào tầm mắt Hộc Luật Uyển. Cô bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay kéo lại chăn cho bé, rồi mới ngẩng đầu nhìn Mị Lục đang ngồi bên mép giường.

Cô hỏi Mị Lục:

"Lần này ngươi trở về rồi, có định đi nữa không?"

Mị Lục thành thật đáp:

"Không đi đâu nữa."

"Thật chứ?" Hộc Luật Uyển vui hẳn lên. "Vậy thì tốt quá!"

Dứt lời, cô vội liếc mắt nhìn Lâm Tụng.

Lâm Tụng hiểu ý, ngập ngừng mở lời:

"Thật ra, chúng ta có một chuyện muốn bàn với ngươi."

Mị Lục nghiêng đầu:

"Chuyện gì vậy?"

Lâm Tụng hơi lưỡng lự, nhưng rồi như đánh trống cổ vũ chính mình, nói liền một hơi:

"Ngươi xem, ngươi đã từng giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, tiểu Yển cũng rất thích ngươi. Cho nên chúng ta nghĩ... hay là... chúng ta làm người một nhà đi? Ngươi làm cha nuôi của tiểu Yển, thế nào?"

Mị Lục: "......"

Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng như đông cứng lại.

Vừa rồi thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển, y còn tưởng họ muốn bàn chuyện gì hệ trọng. Kết quả——

Là muốn y làm cha nuôi của Lâm Yển?

Cha nuôi?

Cha nuôi?!

Không thể nào...

Rõ ràng y và Lâm Yển là...

Mặt Mị Lục căng cứng, ánh mắt dừng trên gương mặt say ngủ của Lâm Yển. Một cảm giác nghẹt thở dâng lên, nặng nề như thể toàn bộ không khí trong phòng đều bị rút cạn.

Kiếp trước y chỉ lớn hơn Lâm Yển bốn tuổi, kiếp này lại trở thành cha nuôi của hắn...

Huyệt thái dương giật thình thịch. Hai chữ "cha nuôi" như hai cây búa tạ đập mạnh vào đầu y, khiến đầu óc quay cuồng, choáng váng mặt mày.

Cha nuôi...

Y thật sự có thể làm cha nuôi của Lâm Yển sao...?

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển chờ mãi không thấy Mị Lục trả lời, quay sang nhìn thì thấy sắc mặt y khi trắng khi xanh, ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt đờ đẫn như mất hồn.

Lâm Tụng vội vàng chữa cháy:

"Chúng ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng để bụng."

Hộc Luật Uyển cũng nói:

"Chúng ta mới chỉ nghĩ ra chuyện này trên đường về thôi, nếu ngươi không muốn thì không cần nói gì cả, chúng ta không ép đâu."

"Đúng đó," Lâm Tụng tiếp lời. "Coi như ta chưa từng nói gì."

Hai vợ chồng sợ Mị Lục nghĩ nhiều, cố gắng giải thích một hồi, cuối cùng Mị Lục mới dần tỉnh lại khỏi trạng thái mơ hồ, miễn cưỡng nghe lọt được vài câu.

Tai y vẫn ù ù như bị ong chích.

"Để ta suy nghĩ đã," Mị Lục ngơ ngác đáp.

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển không ngờ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển. Thực ra Mị Lục có đồng ý hay không cũng không quá quan trọng, chỉ là lời đã nói ra thì không thể rút lại. Nếu Mị Lục đồng ý thì dĩ nhiên là quá tốt, nhưng nhìn phản ứng của y... có lẽ vẫn còn xa vời lắm.

Thế nên họ hiểu ý mà không nói ra nữa, cũng không nhắc lại đề tài đó.

Ai ngờ đến trưa hôm sau, sau một đêm trăn trở, Mị Lục lại chủ động nhắc đến chuyện ấy.

Y nói, dù sao y cũng sẽ không có con của riêng mình, nếu coi Lâm Yển là nửa đứa con cũng không phải lựa chọn tồi.

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Tối đó, khi hai người lại nhắc đến chuyện này, Hộc Luật Uyển mới chậm rãi cảm nhận được điều gì đó không ổn từ lời nói của Mị Lục ban ngày.

"Mị công tử nói sẽ không có con của riêng mình... là ý gì?" Hộc Luật Uyển bỗng dưng nổi lên một suy đoán, hoảng hốt đưa tay che miệng, bình tĩnh nhìn Lâm Tụng. "Chẳng lẽ... y..."

Bốn chữ "không thể sinh dục" nghẹn trong cổ họng cô, mãi vẫn không thể thốt ra.

Lâm Tụng hiểu Hộc Luật Uyển muốn nói gì, vỗ nhẹ vai cô an ủi.

Một lúc sau, hắn thở dài:

"Thôi thì, còn may bây giờ vẫn còn tiểu Yển ở bên y."

Cùng lúc đó, Mị Lục trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Thường ngày y luôn cố nén cảm xúc, nhưng đến đêm nhưng cảm xúc ấy lại bùng lên như ngọn lửa cháy dữ dội, thiêu đốt nơi lồng ngực y.

Nhưng Mị Lục không thể làm gì được. Chỉ có thể nằm đó, hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại chuyện ban ngày, rồi lại bực bội, khó chịu đến muốn phát điên.

Tại sao mối quan hệ giữa y và Lâm Yển lại biến thành thế này?

Rốt cuộc là sai ở bước nào?

Chẳng lẽ từ nay về sau y chỉ có thể làm cha nuôi của Lâm Yển thật sao?

Chỉ cần nghĩ tới hai chữ "cha nuôi", trước mắt Mị Lục liền tối sầm, đất trời như đảo lộn.

Hai chữ ấy khiến y hoài nghi cả nhân sinh.

Nghĩ đến sau này, khi Lâm Yển lớn lên có người mình thích, còn y thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa với thân phận "cha nuôi", thậm chí còn phải nở nụ cười chúc phúc...

Mị Lục thấy ngực mình như bốc cháy, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Mấy ngày tiếp theo, Mị Lục không đến tìm vợ chồng Lâm Tụng nữa. Không gặp được y, Lâm Yển khóc nháo không ngừng.

Cuối cùng, Hộc Luật Uyển đành mặt dày ôm con đưa tới cửa.

Lâm Yển khóc đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt như hạt châu thi nhau rơi xuống, hai bàn tay nhỏ khua loạn trong không trung.

Vừa thấy Mị Lục mở cửa, Hộc Luật Uyển lập tức nhét đứa bé vào lòng y.

Mị Lục còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong lòng có gì đó nặng nặng. Y cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt to tròn của Lâm Yển — tiếng khóc lập tức ngưng bặt.

Lâm Yển không khóc nữa.

Hộc Luật Uyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại chẳng biết nên vui hay ghen tỵ — vui vì con mình có người dỗ dành được, ghen vì người duy nhất làm được chuyện đó... lại không phải cô.

Hộc Luật Uyển thầm thở dài. Nghĩ bụng, Mị Lục đúng là mắc nợ cả nhà cô mà.

Mị Lục dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt Lâm Yển, đổi tư thế ôm bé nhẹ nhàng hơn.

Lâm Yển không những không khóc nữa, còn khanh khách bật cười, bàn tay nhỏ túm lấy một lọn tóc dài rơi trên vai Mị Lục, không chịu buông ra.

Hộc Luật Uyển đứng nhìn, chỉ thấy Lâm Yển dụi đầu vào ngực Mị Lục, trong lòng dù là mẹ cũng không kìm được nỗi ganh tỵ trào lên từ tận đáy lòng:

"Xem ra sau này tiểu Yển chỉ nghe lời ngươi thôi."

Mị Lục khẽ cười, không đáp lại câu nói ấy, chỉ bảo:

"Khóc đến khản cả tiếng rồi."

"Khóc nhiều lắm," Hộc Luật Uyển nói. "Ta với cha nó đều dỗ không được, đành phải đưa đến cho ngươi."

Mị Lục gật đầu:

"Vậy cứ để ta chăm đứa nhỏ này mấy ngày. Cũng để hai người được nghỉ ngơi chút."

Hộc Luật Uyển hơi ngại vì lại làm phiền y, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cô dặn vài câu rồi trở về lấy thêm ít đồ của Lâm Tụng mang sang.

Mị Lục từng chăm Lâm Yển một lần rồi. Hôm đó, Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển bận tiếp khách, không rảnh trông con, y là người nhận lấy bé về phía mình...

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Mị Lục dùng thân phận "cha nuôi" để chăm sóc Lâm Yển.

Mị Lục bế Lâm Yển đặt lên giường, nhìn cậu bé vung vẩy đôi tay nhỏ trong không trung, cố bắt lấy một sợi tóc dài vừa rơi xuống.

Y nghẹn lời một hồi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng:

"Ngoan nào, cha nuôi dỗ con ngủ nha."

Bọn họ sống ở thôn này tròn mười năm, thân thể Lâm Tụng cũng dần dần hồi phục.

Với những người cần tu luyện như Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển thì mười năm không ngắn mà cũng chẳng dài. Nhưng với Mị Lục – người từ lâu đã không để tâm đến chuyện tu luyện – thì mười năm ấy như đếm từng ngày trôi qua.

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển bận rộn tu hành, còn y thì bận bịu nuôi con.

Lâm Yển bé xíu nay đã lớn thành một cậu thiếu niên mười một tuổi. Tính tình chẳng đổi chút nào, vẫn nghịch ngợm và thích quấn lấy Mị Lục. Gương mặt dần dần rõ nét, không còn vẻ bầu bĩnh trẻ con, trông càng ngày càng giống Hộc Luật Uyển.

Mười tuổi là thời điểm lý tưởng để dẫn khí nhập thể, bước chân vào ngưỡng cửa tu hành. Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển muốn để Lâm Yển theo con đường họ từng đi, nên bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi thôn.

Nhưng sau mười năm, trong thôn đã thay đổi long trời lở đất, chưa kể thế giới ngoài kia chắc đã xoay vần từng ngày.

Ngày xưa chỉ có hai người họ, đi đâu cũng chẳng cần quá lo nghĩ. Giờ bên cạnh lại có thêm một đứa trẻ, họ không thể không cân nhắc mọi chuyện kỹ lưỡng hơn.

Họ lo Lâm Yển sẽ không thích nghi được với thế giới bên ngoài, cũng lo nhà Hộc Luật vẫn chưa chịu buông tha, nên chuyện rời thôn cứ lần lữa mãi.

Mãi đến khi Lâm Yển vừa qua sinh nhật mười hai tuổi vài ngày, Hộc Luật Uyển nhận được tin từ Ôn Liễu Liễu – cha mẹ cô đã qua đời vì bệnh.

Mười mấy năm qua, gia chủ và phu nhân nhà Hộc Luật vì không có con trai nên luôn rêu rao lời độc địa khắp nơi: muốn kẻ đã giết con họ phải trả giá bằng mạng sống. Chuyện này từng gây ra sóng gió không nhỏ trong giới tu chân.

Nhưng sau bao năm tìm kiếm, không những chẳng tìm ra hung thủ g**t ch*t con trai mình, mà đứa con gái duy nhất cũng biệt tích tăm hơi. Hai vợ chồng ôm cả ngày hết hận lại sầu, suy nghĩ nhiều, cuối cùng mắc tâm bệnh.

Người ta thường nói tâm bệnh cần thuốc lòng, nhưng con trai thì đã chết, con gái thì biến mất, kẻ thù như bốc hơi khỏi thế gian, đào ba thước đất cũng chẳng thấy tung tích. Oán hận gặm nhấm suốt nhiều năm, cuối cùng hai người cũng không vượt qua được, ngã xuống trước lúc Hộc Luật Uyển quyết định trở về.

Dù Hộc Luật Uyển đã chẳng còn tình cảm gì với cha mẹ, nhưng họ vẫn là người sinh ra và nuôi nấng cô, nên cô quyết định về thăm.

Sau một đêm trăn trở, sáng hôm sau, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng nói với Mị Lục chuyện này.

Mị Lục đương nhiên là sẽ đi cùng họ.

Chỉ là... sau khi rời khỏi thôn rồi có còn tiếp tục đồng hành hay không, còn phải xem tình huống cụ thể. Dù y đã là người nhà, nhưng cũng khó tiện theo về nhà họ Hộc Luật giải quyết chuyện nội bộ.

Huống chi, mười mấy năm trước, chính Mị Lục đã ra tay g**t ch*t Hộc Luật Hạnh.

Mị Lục chưa bao giờ nói với Hộc Luật Uyển về chuyện đó, cô cũng chưa từng hỏi. Y không rõ cô có biết hay không.

Nhưng y nghĩ, Hộc Luật Uyển hẳn là biết.

Suốt bao năm qua, Hộc Luật Uyển đâu có cắt đứt với thế gian, cô vẫn luôn giữ liên lạc với Ôn Liễu Liễu và những người khác.

Một người thông minh như cô, làm sao lại không nhận ra điều gì?

Chỉ là, nếu Hộc Luật Uyển không hỏi, thì Mị Lục cũng sẽ không nói.

Họ chỉ mất nửa ngày để thu xếp đồ đạc.

Tạm biệt dân làng, dưới sự tiễn đưa của mọi người, họ rời khỏi thôn. Dân làng còn chỉ đường cẩn thận và chọn cho họ con ngựa kéo xe khỏe nhất.

Lâm Tụng đánh xe bên ngoài, còn Mị Lục và mọi người nghỉ ngơi bên trong.

Đường núi gập ghềnh, xe ngựa chòng chành nghiêng ngả.

Khi đặt chân ra thế giới bên ngoài lần nữa sau hơn mười năm, Hộc Luật Uyển khó tránh khỏi hồi hộp. Nét mặt nghiêm túc, cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn Lâm Yển thì nằm tựa vào người Mị Lục, cũng có vẻ hơi buồn rầu.

Bình Luận (0)
Comment