Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 120

Lâm Yển từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương của cha mẹ và Mị Lục nên từ trước đến nay chẳng bao giờ che giấu cảm xúc. Hễ không vui là viết hết lên mặt.

Thế nên suốt chặng đường, Mị Lục cứ thấy cậu bé lắc qua lắc lại gương mặt nhỏ.

Nhưng có vẻ càng buồn, Lâm Yển lại càng dính người hơn, gần như dính chặt lấy tay Mị Lục không rời. Mị Lục hỏi gì, cậu chỉ uể oải lắc đầu.

Mãi đến khi xe gần đến huyện Ngạc Thành, Hộc Luật Uyển ngồi đối diện cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêm khắc dạy dỗ:

"Lớn đầu rồi, còn bám lấy cha nuôi thế kia thì ra thể thống gì nữa? Ngồi thẳng lên cho mẹ. Con cứ dựa vào cha nuôi như thế thì cha nuôi con ngồi kiểu gì?"

Lâm Yển nghe xong lập tức không vui, không những ôm Mị Lục chặt hơn mà còn cố tình lè lưỡi trêu ngươi mẹ:

"Con cứ muốn dán vào cha nuôi đó."

Lông mày Hộc Luật Uyển lập tức nhíu chặt thành một đường, cô lạnh giọng:

"Mẹ bảo con ngồi thẳng lên."

"Không không không, con không ngồi đâu." Lâm Yển dụi đầu lên vai Mị Lục, dụi đến nỗi tóc rối tung lên mà vẫn chưa chịu thôi.

Hộc Luật Uyển tức muốn nổ phổi: "Lâm Yển!"

"Không!" Lâm Yển cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt Mị Lục, giọng điệu làm nũng y hệt khi còn bé:

"Cha nuôi không thích con dính người ạ?"

Nghe như làm nũng, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ, nghe ra lại như đang... tủi thân.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, Mị Lục đã khẽ run lông mi một cái.

Bề ngoài Lâm Yển đáng thương là thế, mà trong lòng lại đang sung sướng muốn bay lên.

Không chỉ dân làng, đến cha mẹ cậu cũng thường xuyên nói cha nuôi là người trầm mặc, ít nói, không thích cười, chẳng ưa bộc lộ cảm xúc, cứ như mọi thứ trên đời đều chẳng lọt vào mắt y.

Nhưng chỉ có cậu biết – không phải vậy đâu.

Cha nuôi không phải không có thất tình lục dục, chỉ là người ngoài không để ý kỹ mà thôi. Nếu chịu quan sát một chút, sẽ thấy y có rất nhiều thói quen nhỏ mà chính bản thân y cũng không biết.

Ví như: khi tâm trạng không tốt sẽ mím môi.

Khi nói dối sẽ siết chặt ngón tay.

Và khi không được tự nhiên... sẽ rũ mắt xuống, lông mi còn run mạnh như cánh bướm.

Giống hệt như bây giờ.

Lâm Yển không rõ vì sao Mị Lục lại bối rối, cậu chỉ biết một điều – cậu cực kỳ thích nhìn dáng vẻ không tự nhiên ấy của y.

Người khác chẳng biết cảm xúc thật sự của Mị Lục ra sao. Cha mẹ cậu cũng chẳng nhìn ra.

Chỉ có cậu biết.

Chỉ có cậu là hiểu rõ cha nuôi nhất.

Nghĩ tới đó, trong lòng Lâm Yển tràn ngập một cảm giác dương dương tự đắc. Cậu lắc nhẹ cánh tay đang ôm Mị Lục.

"Cha nuôi ~" Cậu dùng giọng thiếu niên non nớt, trong trẻo mà nũng nịu: "Sao người không nói gì cả? Người thích con bám lấy người thật ạ?"

Mị Lục như bừng tỉnh khỏi cơn thất thần, thở dài:

"Không phải vậy đâu."

Kết quả, Lâm Yển lại làm như không nghe thấy lời đáp của Mị Lục mà giả vở thành dáng vẻ thú nhỏ bị ức h**p rúc vào lòng y, ngước đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Mị Lục:

"Nếu cha không thích thì con sẽ không quấn lấy cha nữa, nhưng mà con vẫn muốn nghe cha nuôi nói cơ."

"......"

Mị Lục lặng im một lát, sau đó giơ tay lên xoa mái tóc rối bời của Lâm Yển, khẽ bật cười:

"Ta đã nói là ta không thích bao giờ?"

Đôi mắt Lâm Yển sáng rỡ: "Vậy là thích rồi?"

"......"

Mị Lục nghẹn lời, bất chợt có chút chột dạ đến mức không dám trả lời câu hỏi ấy.

Bởi vì y rất rõ, cái "thích" mà Lâm Yển nói đâu giống với cái "thích" trong lòng y.

Y đối với Lâm Yển, không chỉ đơn thuần là tình cảm của một người cha nuôi dành cho con nuôi, mà còn vượt xa thứ tình cảm thuần túy ấy.

Nhưng cái thích đó quá bí mật, quá xấu hổ, quá không thể nói ra trước người khác. Một khi nói ra, chỉ khiến người ta chán ghét, ghê tởm, xa lánh làm cho y đến cả can đảm ngầm thừa nhận cũng không có nổi.

Y không nói gì, nhưng Lâm Yển lại không chịu buông tha, lại tiếp tục lôi kéo cánh tay y, rầm rì:

"Cha nuôi, sao người không nói gì hết vậy?"

"Được rồi."

Hộc Luật Uyển lên tiếng ngắt lời, "Đừng làm phiền cha nuôi của con."

Không được đáp lại, Lâm Yển đành chịu thua, hừ nhẹ một tiếng rồi lại nghiêng đầu, tựa vào người Mị Lục.

Mị Lục bất đắc dĩ cười với Hộc Luật Uyển:

"Không sao đâu, trẻ con mà."

Hộc Luật Uyển khẽ lắc đầu:

"Ngươi quá nuông chiều nó rồi."

Mị Lục chỉ cười, không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa chạy vào địa phận huyện Ngạc Thành thì vô thức chậm dần.

Trời lúc này đã xế chiều, bọn họ cũng không định chạy xuyên đêm đến Thần Tiên Cốc nên quyết định tìm một khách đ**m nghỉ chân.

Họ thuê ba gian phòng: Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển ở một phòng, Mị Lục và Lâm Yển mỗi người một phòng riêng.

Vì sáng mai còn phải lên đường, nên cả nhóm không nấn ná lâu, chỉ hỏi thăm nhau mấy câu rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng chưa bao lâu sau khi Mị Lục trở về phòng, y bỗng nhớ ra một việc quan trọng, đành quay người đi đến trước cửa phòng của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển gõ cửa.

Người mở cửa là Hộc Luật Uyển. Hình như cô đã đoán được Mị Lục định nói gì, sắc mặt thoáng đổi, liền nghiêng người mời y vào.

Mị Lục ngồi xuống bàn, nói thẳng ra ý mình, lời ít mà ý nhiều.

Dù Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển đã sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe Mị Lục thốt ra những lời đó, sắc mặt vẫn không giấu nổi vẻ thất vọng.

Hộc Luật Uyển nói:

"Ngươi thật sự không cùng chúng ta về Thần Tiên Cốc? Vậy ngươi định đi đâu? Giờ đã cùng nhau vào huyện Ngạc Thành rồi cơ mà."

Trên mặt Mị Lục vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng lời y nói ra lại vô cùng sắc bén:

"Ta lấy thân phận gì để đi Thần Tiên Cốc với các ngươi? Cha nuôi của Lâm Yển? Các ngươi là người nhà Hộc Luật thì còn dễ nói. Ta là kẻ không tên không họ, nếu các ngươi là người có thế lực, dẫu sao cũng không ai dám dị nghị, nhưng các ngươi thì không phải. Các ngươi về đó còn phải đối mặt với vô vàn rối ren. Lấy đâu ra thời gian mà lo cho ta?"

Hộc Luật Uyển bị nói đến nghẹn họng, cô và Lâm Tụng đưa mắt nhìn nhau, không thể không thừa nhận rằng Mị Lục nói câu nào câu nấy đều trúng tim đen.

Họ đã khó giữ được mình, còn sức đâu mà bảo vệ y khỏi những lời đàm tiếu bủa vây?

"Trên đời này, không có buổi tiệc nào không tàn." Mị Lục nhẹ nhàng nói, thấy hai vợ chồng kia đều cúi đầu ủ rũ, bèn bật cười:

"Thôi nào, các ngươi đừng làm như đưa tang vậy chứ. Bữa tiệc này chẳng phải vẫn chưa tàn hay sao?"

Hai người nghe vậy thì thoáng sửng sốt.

Mị Lục lại nói tiếp:

"Bằng không các ngươi nghĩ ta theo các ngươi đến tận huyện Ngạc Thành là vì cái gì? Ta là cha nuôi của Lâm Yển, dẫu sau này mỗi người một ngả, thì cũng nên để ta biết chỗ các ngươi sẽ dừng chân."

Nghe thế, Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù Mị Lục không cùng họ về Thần Tiên Cốc, nhưng ở lại huyện Ngạc Thành cũng là lựa chọn không tệ. Nơi này gần Thần Tiên Cốc, họ có thể dễ dàng qua lại. Hơn nữa, huyện Ngạc Thành vốn nằm trong phạm vi quản lý của Thần Tiên Cốc, nếu họ thật sự giành lại được quyền quản gia tộc, thì sau này có thể chăm sóc cho Mị Lục.

Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là con trai họ không nỡ rời Mị Lục. Nếu để Mị Lục đi xa, không biết Lâm Yển sẽ lại làm ầm ĩ đến mức nào.

Chỉ nghĩ đến cảnh Lâm Yển dính lấy cha nuôi như dính vợ, hai vợ chồng Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển thân là cha mẹ đã cảm thấy nhức đầu không thôi... nhưng cũng chẳng đành lòng ngăn cản.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Mị Lục liền cáo từ trở về phòng.

Lúc này đã về khuya. Sau hơn nửa tháng liên tục rong ruổi, Mị Lục thật sự rất mệt. Y dùng thuật làm sạch đơn giản để rũ sạch bụi đường, rồi cởi áo ngoài, trèo lên giường.

Đầu vừa chạm gối, y đã chìm vào giấc ngủ nặng trĩu, rất hiếm khi ngủ sâu được như vậy.

Tiếc là giấc ngủ này cũng không kéo dài đến bình minh.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, y cảm thấy có thứ gì đó đang cựa quậy trong lòng, thỉnh thoảng cọ cằm y, còn có hơi thở ấm nóng phả lên mặt.

Thứ ấy chẳng hề ngoan ngoãn, cứ cựa tới cựa lui trong ngực y, thấy y không tỉnh thì càng được thể mà dụi vào cổ.

Cọ mãi, cuối cùng cũng đánh thức được Mị Lục.

Dù Mị Lục xưa nay tính khí ôn hòa, nhưng một "vị khách không mời" phiền nhiễu như vậy giữa đêm cũng đủ khiến y nhíu chặt mày, gần như mang theo tức giận mà mở mắt.

Ai ngờ, trong khoảnh khắc mở mắt ra, y liền bắt gặp một đôi mắt đang ngơ ngác, ngước nhìn y từ khoảng cách cực gần.

Chủ nhân của đôi mắt ấy ngẩng mặt tựa trong ngực y, tay vòng qua eo y. Rõ ràng đã là một đứa trẻ mười một tuổi, vậy mà vẫn ôm y ngủ như hồi còn bé.

Một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau.

Ngọn lửa giận trong lòng Mị Lục vừa bừng lên lập tức bị dập tắt. Y có thể nổi giận với bất kỳ ai, nhưng duy chỉ không nỡ giận với Lâm Yển.

Y hỏi:

"Con vào đây bằng cách nào?"

"Leo cửa sổ vào ạ."

Nói đến đây, Lâm Yển lại bắt đầu tỏ vẻ ấm ức, nửa trách móc nửa làm nũng:

"Cha nuôi, người ngủ say quá trời. Con gõ cửa lâu ơi là lâu, đến mức gõ đau cả luôn rồi mà người cũng không mở. Con đành phải leo cửa sổ mà vào."

Nói thêm một chút, tuy Lâm Yển chưa chính thức bái sư học cách dẫ khí nhập thể, nhưng dưới sự chỉ dạy của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển, luyện tập thân thể là điều không thể thiếu.

Có điều, điều mà cha mẹ Lâm Yển không biết, là toàn bộ công phu quyền cước cậu rèn luyện hằng ngày... đều dùng để leo cửa sổ phòng Mị Lục.

Mị Lục cũng chẳng có mặt mũi nào kể chuyện này cho Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển.

Nếu họ biết, chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.

"Nơi này không phải chỗ ở cũ của chúng ta, đừng tự ý leo cửa sổ nữa. Nếu bị người ngoài trông thấy sẽ không tránh khỏi lời ra tiếng vào, nếu cha mẹ con biết được thì chắc chắn sẽ mắng con. Đến lúc đó, ta cũng không giúp con được đâu."

Mị Lục dùng ngón trỏ điểm lên trán Lâm Yển. Chờ cậu ra vẻ không vui ậm ừ, y mới kéo tay Lâm Yển ra khỏi chăn, kiểm tra kỹ.

Trong phòng cửa sổ lớn mở toang, ánh trăng lạnh chiếu vào, khiến cả gian phòng bừng sáng.

Nhưng Mị Lục không cần ánh sáng cũng có thể nhìn rõ. Y lật qua lật lại tay Lâm Yển xem xét, không thấy gì, lại nắm tay còn lại lên.

Lâm Yển rất thích được cha nuôi quan tâm như vậy, chẳng những không thấy phiền, mà còn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Mị Lục nhìn một hồi, rốt cuộc cũng yên tâm.

"Tay nào bị đau?"

"Hai tay đều đau hết." Lâm Yển cười hì hì, rồi đưa tay đến trước môi Mị Lục, làm nũng bằng giọng mũi:

"Con gõ lâu lắm đó, đến giờ tay vẫn còn đau luôn nè. Cha nuôi thổi thổi giúp con đi, thổi một cái là hết đau à~"

Nói rồi, đôi mắt Lâm Yển lấp lánh như sao, trông chờ nhìn y không rời.

Bình Luận (0)
Comment