Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 121

Từ trước tới nay Mị Lục vẫn luôn chiều theo mọi yêu cầu của Lâm Yển, huống chi chuyện nhỏ nhặt thế này lại càng chẳng thể từ chối. Còn chưa đợi Lâm Yển nói hết câu, y đã nắm lấy một bàn tay của Lâm Yển, dịu dàng thổi mấy hơi.

Thổi xong tay này, lại thổi sang tay kia.

Có thể thấy rõ Lâm Yển vui đến mức nào, đôi mắt dài hẹp cười cong cong, khóe mắt đuôi mày đều lấp lánh niềm vui.

Trẻ con luôn biểu lộ tâm trạng rõ ràng hơn người lớn, vui là cười, không vui thì khóc, như lúc này đây, khóe miệng của Lâm Yển cong đến mức như sợ Mị Lục không nhận ra mình đang vui ra sao.

Mị Lục thấy Lâm Yển vui, bản thân cũng chẳng giấu được nụ cười, nhẹ nhàng nhét hai tay Lâm Yển lại vào trong chăn:

"Bây giờ không đau nữa chứ?"

"Còn đau mà." Lâm Yển vèo một cái rút tay ra, lại chìa tới trước mặt Mị Lục, "Cha nuôi thổi thêm lần nữa đi."

Mị Lục hỏi: "Còn đau chỗ nào?"

"Cả hai tay đều đau." Lâm Yển sốt ruột giục, "Cha nuôi thổi thêm đi, thổi nữa là khỏi liền!"

"Nếu thổi rồi vẫn còn đau thì sao?" Mị Lục cau mày, "Chỉ thổi thì chẳng ích gì, để ta đi lấy chút cao dược cho con."

Y để thuốc dán trong túi Càn Khôn, túi lại treo ở áo ngoài, mà áo ngoài thì vắt trên giá gỗ ở cuối giường.

Vừa dứt lời, y định ngồi dậy đi lấy thì đã bị Lâm Yển vội vàng kéo áo lại.

"Cha nuôi, không nghiêm trọng tới mức đó đâu, không cần cao dược đâu mà." Lâm Yển không muốn chuyện bé xé ra to, càng không muốn hai tay bị bôi cao dược nhớp nháp, liền kéo áo Mị Lục, nài nỉ: "Thổi một cái là được rồi."

Mị Lục khẽ cười: "Nhưng vậy thì không có tác dụng."

"Có mà!" Lâm Yển buông tay khỏi áo y, lại chìa tay ra, "Vừa nãy còn rất hiệu nghiệm luôn!"

Mị Lục nhìn đôi tay đang đưa tới sát môi mình, cố ý hỏi:

"Nếu vừa nãy có tác dụng, sao giờ vẫn còn đau?"

"..."

Lâm Yển bị hỏi nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.

Mị Lục thì bật cười thành tiếng.

Y sao có thể không biết Lâm Yển đã giả vờ ngay từ đầu? Nhưng thấy Lâm Yển diễn hăng say như vậy, bản thân lại không nhịn được muốn trêu chọc Lâm Yển thêm chút.

Y cũng không ngờ Lâm Yển lại dễ gạt đến thế, chỉ giả bộ đứng dậy đi lấy thuốc thôi mà đã để lộ sơ hở chồng chất.

Mị Lục càng cười càng không kiềm được, đến mức sau cùng bật cười ha hả.

Nhưng vừa nhớ ra bên cạnh còn có Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển, Mị Lục lập tức ngừng cười.

Dù vậy, khóe miệng y vẫn cong cong, đôi mắt cong cong, ánh trăng trắng dịu dàng phủ lên gương mặt Mị Lục như tấm lụa mềm, mạ lên làn da ấy một tầng ánh sáng ấm áp và hiền hòa.

Ban đầu Lâm Yển bị tiếng cười đột ngột của Mị Lục làm cho giật mình, sững người trong thoáng chốc, sau khi phản ứng kịp rằng mình bị trêu, cậu lập tức vừa tức vừa xấu hổ.

Thế nhưng chưa kịp nổi cáu, tay cậu đã bị Mị Lục nắm lấy.

Mị Lục thổi hơi vào lòng bàn tay Lâm Yển.

Thổi xong một tay, lại thổi tay kia.

Cuối cùng, y nắm lấy hai tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa.

Nhiệt khí tỏa ra trong lòng bàn tay, như có lông chim phẩy qua, hơi ngứa, hơi ấm, lại khiến người ta chẳng biết làm gì cho phải.

Lâm Yển ngơ ngác để mặc y nắm tay, ánh mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt đang đượm ánh trăng dịu dàng của Mị Lục. Lâm Yển luôn biết cha nuôi mình rất đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nhận ra, thì ra nụ cười của cha nuôi cũng có thể đẹp đến vậy.

"Thế này được chưa?"

Mị Lục lại nhét hai tay cậu vào trong chăn, khéo léo vuốt lại góc chăn, "Muộn rồi, mau ngủ đi."

Lâm Yển vẫn ngơ ngẩn.

Chớp mắt một cái, trong ký ức cậu bỗng lóe lên vài hình ảnh xa lạ. Những mảnh ký ức ấy trôi qua nhanh như gió thoảng, thoắt cái đã biến mất, đến mức cậu còn chưa kịp bắt lấy hay nhìn rõ.

Một lúc lâu sau, cậu ngơ ngác chớp mắt.

Đó là gì nhỉ?

Là những ký ức không thuộc về mình sao?

Tại sao chúng lại xuất hiện trong đầu mình?

Lâm Yển còn quá nhỏ, mới mười một tuổi, chưa từng suy sụp hay trải qua biến cố nào, đối mặt với chuyện như thế này, cậu hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.

Rất nhanh sau đó, Lâm Yển vứt chuyện ấy ra sau đầu, thoải mái rúc vào vòng tay cha nuôi.

"Cha nuôi, có phải người định rời khỏi chúng ta không?" Lâm Yển lo Mị Lục nói dối, vội vàng giành nói trước khi y mở miệng, "Lúc người nói chuyện với cha mẹ con, con đều nghe thấy cả rồi."

Mị Lục chẳng hề ngạc nhiên vì Lâm Yển nghe lén, đứa nhỏ này từ bé đã chẳng ngoan ngoãn.

"Ừ." Y cũng không giấu giếm, cố gắng nói lý lẽ cho Lâm Yển hiểu, "Cha mẹ con về lo việc nhà, ta theo làm gì? Người ngoài nhìn vào lại bàn tán không hay."

Lâm Yển gác cằm lên ngực Mị Lục, chớp chớp mắt nhìn y:

"Cha nuôi, người để ý lời người khác nói lắm sao?"

Mị Lục xoa đầu Lâm Yển: "Sao lại hỏi vậy?"

"Người lúc nào cũng lo người ta nói này nói nọ, trước kia lo các cô các bác trong thôn nói xấu, giờ lại lo người chẳng liên quan gì nói linh tinh." Lâm Yển lơ đễnh nói, "Kệ họ chứ, con chẳng thèm để ý đâu. Nếu ai dám nói xấu cha nuôi trước mặt con, con xé nát miệng họ luôn."

Ngữ khí Lâm Yển đầy hung dữ, vẻ mặt cũng hung dữ, chẳng khác gì tiểu bá vương vô pháp vô thiên.

Mà thực ra, Lâm Yển chính là bá vương của thế giới này.

Mị Lục không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy dáng vẻ tiểu bá vương này đáng yêu vô cùng. Y không kìm được nhéo má Lâm Yển một cái:

"Con hung dữ ghê."

"Nếu hung dữ có thể bảo vệ cha nuôi, con còn có thể hung dữ hơn nữa!"

Lâm Yển kiêu ngạo ưỡn ngực, nhưng lại chuyển sang giọng nũng nịu:

"Cha nuôi đi cùng cha mẹ con tới Thần Tiên Cốc đi, con không muốn xa cha nuôi."

Nói xong, Lâm Yển còn thề thốt:

"Cha nuôi cứ yên tâm, nếu ai dám nói xấu người, con là người đầu tiên nhào lên đánh hắn!"

Mị Lục chỉ mỉm cười không đáp.

"Cha nuôi~" Giọng Lâm Yển dỗi hờn, kéo dài từng chữ.

Tiếc là Mị Lục không lay chuyển.

Y có thể nhượng bộ Lâm Yển trong nhiều chuyện, nhưng với điều kiện là những chuyện đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ và cuộc sống giữa họ.

Nói Mị Lục cẩn trọng cũng đúng, gọi là đa tâm cũng được, dù viện cớ là không muốn làm phiền Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển, hay là sợ bị người ngoài bàn tán, thực ra, lý do chân chính là y không dám để bản thân và Lâm Yển thân thiết quá mức.

Y nhận làm cha nuôi của Lâm Yển, là lựa chọn bất đắc dĩ nhất trong đời này.

Hai người cách nhau hai mươi tuổi, Lâm Yển lại không hề nhớ gì về quá khứ. Nếu y không làm cha nuôi, e rằng về sau chẳng còn bất cứ mối liên hệ nào với Lâm Yển nữa.

Làm cha nuôi, ít nhất cũng là một kiểu tự lừa mình dối người — rằng y và Lâm Yển vẫn có một chút liên hệ nào đó.

Nhưng làm cha nuôi suốt mười một năm, Mị Lục lại bắt đầu sợ rằng về sau giữa họ thực sự sẽ chỉ còn lại hai chữ "cha nuôi".

Mà nhìn Lâm Yển cứ ngày càng quấn quýt lấy mình như thế, điều đó càng khiến y sợ hơn — sợ điều mình không mong muốn sẽ thành sự thật.

Giờ Lâm Yển cũng đang bước vào giai đoạn trưởng thành, chính là lúc thích hợp để y bắt đầu giữ khoảng cách.

Khoảng cách sinh ra cái đẹp — y chỉ hy vọng thời gian và khoảng cách có thể gột sạch hình bóng người cha trong lòng đứa trẻ ấy.

Mị Lục đã hạ quyết tâm thì sẽ không còn mềm lòng mà dung túng Lâm Yển nữa. Dù cho Lâm Yển có quấn lấy y cả đêm nói lời ngọt ngào mềm mại đến đâu, y cũng sẽ không mềm lòng lấy nửa phần.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tụng đứng bên ngoài phòng Lâm Yển gõ cửa cả buổi mà vẫn không có ai đáp lại.

Hắn nghĩ chắc Lâm Yển còn đang ngủ nướng, đành bất đắc dĩ lắc đầu tính rời đi. Ai ngờ lại bất chợt thấy cánh cửa phòng bên cạnh khẽ mở ra.

Ngay sau đó, một bóng người giận dữ hầm hầm bước ra.

Nhận rõ là ai, Lâm Tụng vội giữ chặt lấy cậu:

Sao con lại bước ra từ phòng cha nuôi? Con lại ngủ bên đó tối qua à?

Lâm Yển chỉ mặc mỗi áo lót, tóc tai rối bù bù xù xù, nhìn một cái là biết vừa mới ra khỏi giường. Nhưng gương mặt tuấn tú kia—giống Hộc Luật Uyển đến bảy tám phần—lại phủ đầy mây đen u ám.

"Cha đừng kéo con." — Lâm Yển vùng khỏi tay hắn, "Con muốn vào phòng."

Lâm Tụng quá hiểu tính con trai mình. Mới nghe vài câu là đoán ngay được con mình chắc chắn vừa cãi nhau với Mị Lục.

Cũng chỉ có mỗi người cha nuôi kia mới có thể khiến Lâm Yển phản ứng dữ dội đến thế.

Chuyện liên quan đến Mị Lục, Lâm Tụng không dám lơ là. Hắn nghiêm mặt hỏi:

"Con còn chưa trả lời cha. Con lại chạy sang quấy rầy cha nuôi đấy à?"

Không ngờ câu vừa dứt, Lâm Yển liền trừng mắt:

"Con không quấy rầy. Về sau cũng không bao giờ quấy rầy nữa. Cha nuôi muốn thế nào thì kệ y."

Lâm Tụng sững người, chưa từng nghĩ mình sẽ nghe được loại lời này từ miệng Lâm Yển.

"Cha buông ra đi." — Lâm Yển lại giãy nảy, "Con còn chưa mặc quần áo."

Lâm Tụng đành buông tay.

Lâm Yển như con thỏ bị đốt lửa, vọt thẳng về phòng mình, phịch một tiếng đóng rầm cửa lại.

Lâm Tụng thấy vậy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải đi tìm Mị Lục hỏi chuyện.

Mị Lục đã chỉnh tề, thấy sắc mặt Lâm Tụng phức tạp như có điều muốn hỏi, bèn lên tiếng trước:

"Tiểu Yển muốn ta cùng đi Thần Tiên Cốc. Ta từ chối rồi. Nó nổi giận đấy."

Lâm Tụng cũng đoán được nguyên do, chỉ khổ não thở dài:

"Đứa nhỏ ấy đúng là quá bướng bỉnh."

"Trẻ con mà. Trong lòng nghĩ gì là làm nấy, thành thật hơn chúng ta nhiều." Mị Lục mỉm cười.

"Ta sống cùng các người hơn chục năm, Tiểu Yển cũng quen với sự tồn tại của ta rồi. Giờ đột ngột phải rời xa, nó không vui cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Chờ nó quen rồi sẽ ổn.

Lâm Tụng gật đầu:

"Mong là vậy."

Hôm nay, Lâm Yển nổi cơn tam bành lớn nhất suốt mười một năm qua. Tới tận khi ngồi lên xe ngựa rồi, gương mặt cậu vẫn xụ xuống, từ đầu tới cuối không thèm liếc Mị Lục lấy một lần.

Lâm Tụng đứng bên ngoài xe ngựa, không ngừng gọi cậu xuống từ biệt Mị Lục.

Nhưng Lâm Yển vẫn chẳng nói một lời.

Thấy Hộc Luật Uyển bắt đầu nổi giận, như muốn lên xe lôi Lâm Yển xuống, Mị Lục vội ngăn lại, bảo còn nhiều cơ hội gặp lại, trước cứ để Lâm Yển làm quen với việc chia xa đã.

Hộc Luật Uyển đành chịu, thở dài:

"Nó ỷ vào ngươi sủng nó nên mới dám láo lếu như thế.

Mị Lục chỉ mỉm cười, không trách móc gì thêm. Y chỉ dặn bọn họ lên đường cẩn thận, đợi y tìm được chỗ ở ổn định sẽ liên lạc lại.

Dặn dò mãi rồi cũng đến lúc chia tay. Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển luyến tiếc mà lên xe.

Lâm Tụng đánh xe, còn Hộc Luật Uyển vào trong thùng xe, liền thấy Lâm Yển ngồi phịch trên đệm, mặt mày bực tức, mười ngón tay liên tục xoắn lấy nhau.

Hộc Luật Uyển biết lúc này có nói gì cũng vô ích. Tính Lâm Yển bướng, nhiều khi còn lì hơn cả cô. Căn bản là không thèm nghe.

Nghĩ vậy, cô cũng chẳng nói gì, chỉ lạnh mặt ngồi xuống đối diện, dùng thái độ để biểu lộ sự thất vọng của mình.

Ai ngờ chưa ngồi được bao lâu, vai Lâm Yển bỗng run lên, rồi hít hít một tiếng, không đợi Hộc Luật Uyển phản ứng gì thì Lâm Yển đã "oa" một tiếng bật khóc:

"Cha nuôi!"

Bình Luận (0)
Comment