Khóc thôi chưa đủ, Lâm Yển còn bật dậy lao về phía cửa xe, như thể chịu không nổi nữa, muốn quay lại tìm Mị Lục.
Hộc Luật Uyển hoảng sợ, sau khi hiểu Lâm Yển định làm gì, một cơn giận muộn màng như thiêu như đốt bốc thẳng l*n đ*nh đầu.
Cô chộp lấy vai Lâm Yển, rõ ràng không dùng nhiều sức, vậy mà lại ấn được cậu trở lại chỗ cũ.
Phải biết Lâm Yển là con của Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng, dù còn nhỏ tuổi nhưng sức lực chẳng hề thua kém ai, một hi đã muốn thì chín trâu kéo cũng không được.
Có thể thấy Hộc Luật Uyển lúc này tức đến nhường nào—cô chưa bao giờ ra tay mạnh với Lâm Yển như vậy.
Lâm Tụng nghe động tĩnh, không yên tâm hỏi vọng vào:
"Có chuyện gì sao?"
"Không sao hết." Hộc Luật Uyển lớn tiếng đáp.
"Nhưng ta nghe thấy Tiểu Yển đang khóc... nó lại nháo với nàng à?"
Hộc Luật Uyển không phủ nhận, chỉ đáp:
"Không phải chuyện lớn. Chàng cứ tập trung đánh xe đi."
Nghe vậy, Lâm Tụng lập tức im bặt.
Tuy đau lòng con, nhưng phần lớn thời điểm Lâm Tụng vẫn nghe lời vợ hơn. Nhất là gần đây, Lâm Yển càng lớn càng khó bảo, chẳng biết do giống ai, cứ như con nhím đầy gai nhọn.
Trong xe, Lâm Yển thấy giãy giụa vô ích, bèn giận dỗi quay người, ngửa mặt lên trời, oà khóc nức nở.
Lâm Yển từ bé đã rất ít khi khóc. Dù gây hoạ bị cả cha lẫn mẹ mắng cho một trận cũng chưa từng đỏ mắt. Vậy mà giờ đây lại như thể chịu ủy khuất lớn lao lắm, nước mắt từng giọt như châu lăn dài trên má, rơi không ngừng.
Hộc Luật Uyển bị tiếng khóc chói tai của Lâm Yển làm cho đau cả đầu, quát lớn:
"Khóc cái gì mà khóc! Có gì đáng để khóc?!"
Lâm Yển phớt lờ mẹ mình, cứ thế mà khóc đến tan nát cõi lòng.
Hộc Luật Uyển tức đến môi cũng run lên. Cô còn tưởng con mình chỉ khóc lớn đến độ như muốn lịm đi như vậy vào ngày cô hoặc Lâm Tụng mất đi thôi chứ.
"Vừa rồi ta kêu con xuống từ biệt cha nuôi, con nhất quyết không chịu. Giờ xe đã đi xa rồi, con khóc cũng vô ích. Con tưởng cha nuôi con nghe được chắc?" Hộc Luật Uyển lạnh giọng. "Nếu y muốn đi cùng thì đã sớm đồng ý rồi. Y từ chối dứt khoát như vậy hiển nhiên là có lý do. Con không nghĩ cho cha nuôi thì thôi lại còn dám cáu với y? Uổng công cha nuôi nuôi con lớn đến chừng này."
Nói xong một tràng, Hộc Luật Uyển cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng.
Cô đã sớm thấy Lâm Yển bám lấy Mị Lục quá chặt, đến mức khiến người ta phiền lòng. Nếu không phải Mị Lục hiền lành, chắc đã chẳng ai nhẫn nại nổi như vậy.
Có đôi khi ngay cả mẹ ruột như cô cũng không thể chịu nổi nhìn Lâm Yển thêm nữa.
Chẳng rõ Lâm Yển có nghe lọt được lời cô nói hay không, nhưng xem phản ứng thì chắc hẳn cũng thấm được ít nhiều. Rõ ràng nhất chính là tiếng khóc của Lâm Yển dần dần yếu đi.
Bên tai Hộc Luật Uyển cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Cô nhìn Lâm Yển vẫn còn đang khóc nức nở, đôi vai run rẩy từng chặp, hai mắt đỏ hoe sưng vù, trông đáng thương đến nao lòng.
"Mẹ không muốn nặng lời với con, nhưng chính con cũng phải nghe lời một chút." Hộc Luật Uyển thở dài, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng dần dịu xuống, lời nói nhẹ nhàng mà thấm thía, "Cha nuôi con cũng có cuộc sống riêng, không thể cả đời ở bên chúng ta mãi được."
Lâm Yển đưa tay lên, mạnh mẽ lau nước mắt, đôi mày nhíu chặt, gương mặt cứng đờ, thoạt nhìn dữ tợn như sắp nổi trận lôi đình.
"Tại sao lại không thể?" Lâm Yển gào lên, giọng khàn khàn, "Cha nuôi đã sống cùng chúng ta lâu như vậy, tại sao không thể ở bên nhau suốt đời?"
Hộc Luật Uyển đáp: "Khi đó là tình huống đặc biệt thôi."
Lâm Yển cứng đầu, đôi mắt ướt đẫm vì nước mắt trừng trừng nhìn mẹ mình: "Đặc biệt chỗ nào chứ?"
"Nói ra thì dài lắm..."
"Vậy mẹ nói ngắn thôi."
"......"
Hộc Luật Uyển cảm thấy vô cùng bất lực. Cô không thể giải thích quá nhiều với Lâm Yển, bởi chuyện năm đó dây dưa quá rộng, quá sâu.
Vậy mà Lâm Yển vẫn không chịu buông tha, cứ níu lấy Hộc Luật Uyển truy hỏi mãi: "Mẹ, mẹ cứ nói đi, tình huống năm đó đặc biệt chỗ nào? Vì sao bây giờ lại không đặc biệt nữa? Trước kia mẹ với cha vẫn bảo chúng ta với cha nuôi là người một nhà, còn dạy con đừng phân biệt đối xử giữa hai người cha. Nếu là một nhà, tại sao lại phải chia cách với cha nuôi?"
"......"
"Mẹ, mẹ nói đi mà."
"......"
"Mẹ!!"
Hộc Luật Uyển bị Lâm Yển làm phiền đến mức tức nghẹn, biểu cảm vừa mới dịu xuống lại một lần nữa bị lửa giận xâm chiếm. Cô không đợi Lâm Yển mở miệng đã nói thẳng:
"Cha nuôi con đã bằng ấy tuổi rồi, đến lúc nên cưới vợ sinh con rồi. Nếu vẫn ở với chúng ta thì còn ra thể thống gì nữa?"
Lời vừa dứt, Lâm Yển như bị sét đánh giữa ban ngày. Cả người cậu cứng đờ từ đầu đến chân.
Hộc Luật Uyển thấy vậy liền biết lời mình nói có tác dụng. Cô nhanh chóng nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng:
"Nếu con là một cô gái ở bên cha nuôi thì con có chịu được việc chúng ta cứ ở bên cạnh quấy rầy mãi không?"
Đôi tay hai bên thân thể Lâm Yển khẽ run rẩy. Bề ngoài cậu trông bình tĩnh, nhưng chỉ bản thân mới cảm nhận được cơn lốc cảm xúc đang cuộn trào trong đầu, như muốn cuốn sạch lý trí.
Lâm Yển chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Không, chính xác hơn là — cậu chưa từng nghĩ đến việc cha nuôi sẽ bước lên con đường như những người đàn ông bình thường, sẽ chọn một người phụ nữ xa lạ để sinh con dưỡng cái.
Trong lòng Lâm Yển, cha nuôi luôn là một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống. Họ hiểu nhau, thân thuộc như máu thịt, sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa.
Thế mà lời của Hộc Luật Uyển như một nhát dao sắc bén giáng xuống từ trời cao, "xoẹt" một tiếng, dứt khoát cắt phăng phần ký ức đó khỏi cuộc sống của cậu.
Quá đột ngột. Quá choáng váng.
Cái đầu bé nhỏ của Lâm Yển không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin khổng lồ đó. Một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại được.
Rất lâu sau, Lâm Yển mới lí nhí đáp một câu:
"Nhưng con hông phải cô gái mà."
Hộc Luật Uyển nghe vậy mà dở khóc dở cười, hoàn toàn không biết phải nói gì. Cô bèn đổi cách nói:
"Nếu con là cha nuôi, khi muốn đến với một cô gái nào đó, con có muốn chúng ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh không?"
Lâm Yển im lặng thật lâu. Rồi cuối cùng, như chợt hiểu ra điều gì, nước mắt lập tức tuôn đầy mắt. Cậu nghẹn ngào:
"Con không phải cha nuôi, mà cho dù có là cha nuôi, con cũng sẽ không rời bỏ mọi người để đi tìm cô gái nào hết!"
Hộc Luật Uyển: "......"
Lâm Yển đột nhiên vùng dậy như một con mèo nhỏ bị ép quá mức, làm bộ như muốn nhảy khỏi xe ngựa:
"Con không đi Thần Tiên Cốc nữa! Con phải quay về tìm cha nuôi! Con muốn ở bên cha nuôi... oa ô ô ——"
Tiếng khóc mới bật ra khỏi cổ họng, đã bị một cái tát vô tình của Hộc Luật Uyển làm câm bặt.
Hộc Luật Uyển ôm lấy thân thể mềm nhũn của Lâm Yển, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, lẩm bẩm:
"Về sau ai mà làm mẹ nuôi thằng bé này thì thật là xui tận mạng."
Bên ngoài, Lâm Tụng nghe tiếng ồn ào trong xe im bặt, liền đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Đến khi đoạn nhạc dạo nho nhỏ này truyền tới tai Mị Lục, thì đã là mười ngày sau.
Ở huyện Ngạc Thành, Mị Lục đã mua một căn nhà không lớn không nhỏ, thuê một quản gia phụ giúp lo liệu sinh hoạt cùng các việc lặt vặt trong nhà. Ngoài ra còn có mấy phòng dành cho hạ nhân, từ quét dọn đến tuần tra đều cần người làm, theo đề nghị của quản gia, Mị Lục liền tuyển thêm vài thiếu niên, thiếu nữ vào làm.
Đám thiếu niên thiếu nữ ấy đều là con nhà nghèo, không còn đường sống nên mới phải ra ngoài kiếm tiền.
Mị Lục thấy bọn họ ít lời, chăm chỉ, ở chung mấy ngày cảm thấy ai nấy cũng thành thật nên giữ cả lại.
Hưởng phúc đời trước, dù Mị Lục đã tiêu xài hơn mười năm nhưng túi Càn Khôn vẫn còn linh thạch, pháp khí dùng mãi không hết. Trên người y không chỉ có một túi, mà còn cả đống túi Bách Cẩm nhét đầy bảo vật. Chỉ cần đừng làm mất, thì Mị Lục đủ để ăn chơi cả đời.
Thế nhưng kiếp này ngoại trừ gia đình Hộc Luật Uyển, y chẳng quen biết ai. Nay bọn họ ở Thần Tiên Cốc, bận trăm công nghìn việc, không thể phân thân. Một mình Mị Lục ở nơi đất khách quê người như Ngạc Thành huyện, muốn ăn chơi cũng thấy chán chường.
Lang thang chán rồi, Mị Lục quyết định tìm việc gì đó làm để đỡ nhàm chán.
Y sai quản gia đi một vòng quanh các tuyến phố sầm uất, ghi chép lại các cửa hàng muốn cho thuê.
Quản gia là người từng trải, thấy động tác của chủ tử liền đoán ra ngay: "Chủ tử muốn mở cửa hàng ạ?"
Mị Lục chống cằm, y cũng chưa nghĩ ra ý tưởng gì, bèn hỏi lại: "Vậy ngươi thấy ta nên buôn bán gì thì được?"
Việc khác thì còn dám góp ý, chứ liên quan tới tiền bạc thì quản gia nào dám tùy tiện nói?
"Lão nô đi dò hỏi thử giúp chủ tử vài hôm, sau đó ngài cân nhắc lựa chọn. Nếu ngài đã chủ ý rồi, lão nô lại tìm giúp thêm chút thông tin?"
Mị Lục thấy cũng được nên gật đầu cho phép.
Hai ngày sau, quản gia mang tất cả tin tức về trình lên.
Mị Lục suy đi nghĩ lại, thấy mình chẳng cần kiếm tiền, chỉ là muốn tìm chút việc giết thời gian. Cuối cùng y quyết định chọn một cửa hàng nhỏ ở khu náo nhiệt để mở tiệm đồ ngọt.
Dạo này làm đồ ngọt vốn ít, tiệm lại không lớn, không tốn quá nhiều công sức.
Nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là — Lâm Yển thích ăn ngọt.
Nghĩ đến Lâm Yển, Mị Lục lại nhớ tới bức thư mình nhận được hôm nay. Tin do Hộc Luật Uyển viết, phía trước miêu tả sống động cảnh Lâm Yển khóc lóc ăn vạ đủ kiểu ngày rời huyện Ngạc Thành. Đoạn sau thì như nước chảy mây trôi kể lại cách cô đánh một trận rồi suốt đêm đưa Lâm Yển tới Hành Thiên Phái nhập môn.
Lo Lâm Yển nửa đêm trốn đi tìm Mị Lục, Hộc Luật Uyển không chỉ bố trí bốn cao thủ tu vi không tệ theo sát cậu, mà còn dùng pháp khí đặc biệt hạn chế phạm vi hoạt động.
Tóm lại, trước khi học được cách kiểm soát cảm xúc, tám phần mười là Lâm Yển không thể gặp được Mị Lục.