Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 123

Ở bức thư gần nhất, Hộc Luật Uyển dường như sợ Mị Lục suy nghĩ nhiều, nên đã nhiều lần khẳng định rằng mình nhất định sẽ trông coi Lâm Yển cần thận, tuyệt đối sẽ không để Lâm Yển đến quấy rầy cuộc sống của Mị Lục. Dù có ý định để Lâm Yển rời đi, cũng sẽ là sau khi cô cùng Lâm Tụng giải quyết xong việc nhà, ba người họ mới cùng nhau rời đi.

Từng nét chữ trên phong thư đều thể hiện sự cẩn trọng và quan tâm của Hộc Luật Uyển.

Có thể thấy rõ, Hộc Luật Uyển rất hiểu đứa con trai của mình, biết rõ Lâm Yển có khả năng làm ra những chuyện quá khích đến mức nào.

Mị Lục nhét lá thư trở lại vào phong bì.

Một lúc lâu sau, y khẽ thở dài.

Nói thật thì, việc chia xa với Lâm Yển khiến y cảm thấy rất khó chịu. Ở kiếp trước, y đã ở bên Hộc Luật Yển một thời gian dài, mà kiếp này, chính tay y đã nuôi lớn Lâm Yển. Y đã sớm quen với sự hiện diện của người kia, giờ đột nhiên phải xóa sạch hình bóng một người vốn bên mình sớm chiều khỏi tầm mắt, Mị Lục cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Thậm chí y không muốn thừa nhận rằng mấy ngày gần đây kể từ sau khi tách khỏi Lâm Yển, mỗi đêm y đều trằn trọc khó ngủ, phiền muộn, bứt rứt, bồn chồn, thấp thỏm... Những cảm xúc hỗn độn ấy như một tấm lưới khổng lồ, siết chặt lấy toàn thân y.

Y vẫn luôn nôn nóng muốn đi gặp Lâm Yển.

Nhưng lá thư này hoàn toàn đập tan suy nghĩ đó.

Lâm Yển đã được Hộc Luật Uyển đưa tới Hành Thiên Phái. Mà Hành Thiên Phái là nơi quản lý cực kỳ nghiêm ngặt—chớ nói người bên trong khó mà ra được, đến cả ruồi muỗi từ ngoài cũng khó mà bay vào.

Với thân phận đặc biệt của mình, nếu lúc này y đến Hành Thiên Phái tìm Lâm Yển, chỉ càng khiến Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng thêm phiền não. Huống hồ, trên người y còn mang hai mạng người.

Mị Lục suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phải đè nén nỗi xúc động đang ngọ nguậy trong lòng xuống.

Đúng lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên, kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ.

Mị Lục đứng dậy, cất phong thư vào ngăn tủ trong thư phòng, sau đó lên tiếng:

"Vào đi."

Cửa mở, một nha hoàn bưng khay bước vào, đi tới trước án kỷ, cung kính hành lễ với Mị Lục:

"Chủ tử."

Mị Lục gật đầu:

"Là Tiểu Tiếu à."

Tiểu Tiếu là một trong ba hạ nhân mà quản gia vừa mới tuyển chọn không lâu trước đây, đảm nhiệm các việc như quét tước, giặt giũ, nấu nướng. Tuy Mị Lục không mấy cần người hầu hạ, nhưng để hòa nhập vào cuộc sống của phàm nhân, cũng để không bị lộ tu vi, hiện tại y gần như không dùng đến linh lực.

Vì thế, ba nha hoàn ấy vẫn được giữ lại để làm việc.

Trong số đó, Tiểu Tiếu phụ trách chăm lo bữa ăn và sinh hoạt hằng ngày cho Mị Lục. Nếu trong bếp có món gì mới, nàng sẽ lập tức chạy đến mang cho y nếm thử.

"Chủ tử, Tiểu Châu vừa mới nấu xong một nồi tuyết nhĩ, Lý quản gia bảo nô tỳ mang tới cho người nếm thử." Tiểu Tiếu nhẹ giọng nói.

Mị Lục nhìn về khay trong tay nàng, quả nhiên là một chén tuyết nhĩ vừa mới múc ra, còn bốc khói nghi ngút, trên bề mặt tràn đầy hơi nóng.

Nếu là ngày thường, y đã ngồi xuống nếm thử, nhưng giờ trong lòng nghẹn đến khó chịu, chẳng thiết gì ăn uống, dù chỉ là một chén tuyết nhĩ.

"Đặt đó đi." Mị Lục hất cằm về phía bàn bên cạnh, "Lát nữa ta ăn."

Nhưng Tiểu Tiếu lại không nhúc nhích. Nàng có vẻ còn căng thẳng hơn vừa rồi, đứng đó hơi luống cuống tay chân, bưng khay không biết nên làm gì.

Mị Lục cầm lấy sổ sách trên án kỷ, định dùng công việc để phân tán suy nghĩ rối ren, nhưng chỉ lật được vài trang, liếc mắt vẫn không thấy Tiểu Tiếu nhúc nhích chút nào.

"Sao vậy?" Mị Lục ngẩng đầu.

Ai ngờ chỉ một câu nhẹ nhàng, Tiểu Tiếu liền giật bắn người. Đôi vai mỏng run lên thấy rõ, ngón tay nàng siết chặt lấy khay, siết đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Mị Lục ngẩn ra, không nhịn được bật cười, đặt sổ sách xuống rồi bước tới trước mặt nàng.

Tiểu Tiếu thấp hơn y nửa cái đầu, lại còn cúi đầu, khiến y chẳng nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy vạt áo và đôi chân của mình.

Lớn hơn chân nàng một chút.

Vừa nhận ra điều đó, mặt Tiểu Tiếu lập tức nóng bừng, tim đập thình thịch—nàng chưa từng quan sát kỹ chân của nam nhân bao giờ, vội vàng quay đầu đi.

Đúng lúc ấy, giọng nói mang ý cười của Mị Lục vang lên trên đỉnh đầu nàng:

"Ta cũng đâu phải dã thú, cũng chẳng ăn thịt người, sao lại bị dọa thành thế này?"

Tiểu Tiếu lập tức lắc đầu như trống bỏi:

"Nô, nô tỳ không có ý đó!"

"Ta biết, ta chỉ đùa thôi." Mị Lục thấy nàng như khúc gỗ cứng đờ, liền không dám đùa tiếp.

Y ho nhẹ một tiếng, hỏi lại: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"

"Không... không có." Tiểu Tiếu nói, rồi như nhớ ra gì đó, lại ấp úng mở miệng:

"Chủ tử, tuyết nhĩ vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng, người nên ăn lúc còn nóng, để nguội là không ngon đâu..."

Mị Lục đáp:

"Giờ ta không muốn ăn gì cả."

Tiểu Tiếu vừa nghe thế liền hoảng, đôi mày thanh tú cau chặt lại:

"Sao lại không muốn ăn? Có phải người không khỏe không? Dạo này trời trở lạnh, gió lớn, người lại ăn mặc phong phanh như vậy, có phải..."

"Không có gì." Mị Lục sợ nàng đi gọi đại phu đến, vội cắt lời.

Nhưng Tiểu Tiếu vẫn lo lắng, sắc mặt đầy âu lo.

"Chẳng qua buổi trưa ăn hơi nhiều, chưa tiêu thôi..." Mị Lục ngừng một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, xoay người trở về ngồi xuống bên án kỷ,

"Đưa đây đi, ta ăn bây giờ."

Niềm vui lập tức tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, khóe miệng Tiểu Tiếu cong lên, vội vàng mang bát tuyết nhĩ tới trước mặt Mị Lục.

Chén tuyết nhĩ không nhiều, ba thìa là hết.

Mị Lục đặt chén và thìa lại lên khay, phất tay:

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Tiểu Tiếu vui vẻ mang khay rời đi.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, đúng lúc Lý quản gia từ ngoài đi vào. Tiểu Tiếu khom người hành lễ với ông, Lý quản gia gật đầu đáp lại. Khi nàng lui ra, ông lại ngoái đầu nhìn thêm hai lần, ánh mắt khó hiểu.

Trong thư phòng, Mị Lục lau khô khóe miệng, rồi lại tiếp tục xem sổ sách. Trong tầm mắt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, y chẳng ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt mở lời:

"Vào đi."

"Chủ tử..." Lý quản gia mới từ cửa tiệm về, liền một năm một mười báo cáo hết thảy tình hình mấy ngày qua.

Mị Lục vừa lắng nghe vừa chậm rãi chọn vài chi tiết cùng ông bàn bạc. Hai người cứ thế trò chuyện suốt một canh giờ.

Cuối cùng, Mị Lục nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, xem như kết thúc.

Lý quản gia còn việc khác phải làm, vốn nên cáo từ, song lại lưỡng lự chà tay mãi, vẻ mặt đầy do dự như có điều khó nói.

Mị Lục ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa phức tạp vừa lúng túng kia, không khỏi dở khóc dở cười.

Hôm nay sao ai nấy đều trở nên kỳ quặc thế này?

"Có gì thì nói thẳng đi."

"Đã chủ tử cho phép, lão nô xin nói thẳng." Lý quản gia liếc nhìn cánh cửa đã khép, rồi hơi cúi người, hạ thấp giọng: "Chủ tử, không biết có phải lão nô đa tâm không, nhưng lão nô nhìn thấy... nha đầu Tiểu Tiếu hình như có chút tâm tư với ngài."

Mị Lục nhàn nhạt "ừ" một tiếng: "Rồi sao nữa?"

"Nếu chủ tử thấy phiền, lão nô sẽ sắp xếp nàng đi làm chỗ khác."

Lý quản gia xưa nay tinh ý, sống lâu quen nhìn mặt đoán lòng, ở bên Mị Lục bao năm, biết rõ y là người ngoài lạnh trong nóng, cũng hiểu chủ tử hiện giờ chưa từng có ý nghĩ liên quan đến tình cảm nam nữ.

Nếu Mị Lục ngại mở miệng, ông liền thay y ra mặt cũng chẳng sao.

Mị Lục chống cằm suy nghĩ một lát, không từ chối đề nghị ấy, chỉ dặn:

"Không phải việc lớn, đừng làm quá rõ ràng."

"Vâng."

Lý quản gia khom mình rời khỏi thư phòng.

Đêm hôm ấy, người mang cơm đến đã không còn là Tiểu Tiếu, mà đổi thành một thiếu niên có chút nhút nhát, tên gọi Tiểu Thanh.

Thân hình và vóc dáng thiếu niên gần như tương đồng với Tiểu Tiếu, Mị Lục nhìn qua còn lầm tưởng là nữ nhi.

May thay, Tiểu Thanh không giống Tiểu Tiếu nhiều tâm tư. Cậu ta rất biết nghe lời, Mị Lục nói gì cũng răm rắp, chưa từng suy nghĩ gì thừa thãi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng ngày.

Do Ngạc Thành nằm trong phạm vi quản hạt của nhà Hộc Luật, nên dân chúng nơi đây đặc biệt chú ý đến những động tĩnh từ phía dòng họ ấy.

Dù Mị Lục thường ở yên trong phủ, nhưng từ lời của Lý quản gia và hạ nhân, y vẫn có thể biết chút ít về chuyện bên ngoài.

Nghe nói, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng vốn không phải kẻ tầm thường. Trước kia bị hãm hại dẫn đến khốn cùng, nhưng lần này trở mình đầy oanh liệt, chỉ trong thời gian ngắn đã dùng thủ đoạn lôi đình để quét sạch mọi thế lực đe dọa đến họ.

Chẳng mấy chốc, Hộc Luật Uyển đã vững vàng ngồi lên vị trí gia chủ Hộc Luật gia.

Từ ngày đó, mọi thứ đều bắt đầu thay đổi.

Thế nhưng, khi Mị Lục gặp lại Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng, lại cảm thấy hai người bọn họ không thay đổi là bao. Ngoài trang phục và khí chất ra, bản thân họ vẫn giống như trước kia.

Vừa nói được vài câu, Hộc Luật Uyển đã thở dài oán trách:

"Thằng nhóc kia càng lớn càng bướng bỉnh, cứ thế này nữa chắc cả ta lẫn cha nó đều chẳng quản nổi."

Lần này họ không dẫn theo Lâm Yển, là bởi vì... họ sợ Lâm Yển lại gây ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.

Có những việc, họ không dám nói với Mị Lục.

Một là chuyện trong nhà Hộc Luật – tuy nguy hiểm nhưng đã được giải quyết. Nhắc lại chỉ khiến y thêm phiền lòng.

Hai là... chuyện liên quan đến Lâm Yển.

Bọn họ không dám nói, không phải sợ Mị Lục lo, mà là... xấu hổ thật sự.

Từ khi bị Hộc Luật Uyển mạnh tay đưa đến Hành Thiên Phái, Lâm Yển vẫn chẳng chịu an phận, khóc trời gọi đất đòi tìm cha nuôi.

Không thấy được y thì không ngủ, không ăn, thậm chí còn trốn khỏi Hành Thiên Phái.

Nhưng Hộc Luật Uyển đã đặc biệt bố trí trận pháp xung quanh. Trốn đi dễ vậy sao?

Lâm Yển vừa ra khỏi cửa đã kích phát trận pháp, linh khí phản phệ khiến Lâm Yển hộc máu đầy miệng.

Dù vậy, Lâm Yển vẫn liều mạng bò ra ngoài.

Nghe tin, Hộc Luật Uyển tức tốc đến nơi, vừa thấy cảnh tượng kia thì đầu óc choáng váng, mắt tối sầm, suýt không đứng vững, chẳng biết vì giận hay vì đau lòng.

Trận pháp kia vốn chỉ dùng để ngăn cản, không gây thương tổn nếu chịu dừng lại đúng lúc. Nhưng càng cố chấp tiến lên, thương tổn sẽ dồn dập chồng chất.

Hộc Luật Uyển biết Lâm Yển cứng đầu, nhưng không ngờ hắn lại liều đến mức này... chỉ để tìm một người.

Dẫu được nuông chiều từ bé, mới học nhập môn dẫn khí, thân thể Lâm Yển đâu chịu nổi sát khí trận pháp toàn lực?

Sau khi phun ra một ngụm máu lớn, Lâm Yển ngất lịm tại chỗ.

Hộc Luật Uyển hoảng loạn đến đỏ hoe cả mắt, một mặt cho người đưa Lâm Yển về chữa trị, một mặt dùng truyền âm phù gọi Lâm Tụng đang ở Thần Tiên Cốc.

Cũng lúc đó, Hộc Luật Uyển mới bắt đầu hoài nghi—

Phải chăng... cảm xúc Lâm Yển dành cho Mị Lục đã vượt quá mức bình thường?

Hộc Luật Uyển cũng không phải chưa từng thấy qua việc con trẻ thích gần gũi với cha mẹ nuôi, nhưng lại lần đầu thấy có đứa trẻ bám dính đến cực đoan như vậy, cố tình đứa trẻ này lại là con cô.

Bình Luận (0)
Comment