Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 124

Hộc Luật Uyển không thể nói là không lo lắng. Nhưng lo lắng quá nhiều, cô lại cảm thấy có lẽ là do mình suy nghĩ quá mức. Trước kia cô và Lâm Tụng vùi đầu tu luyện, vẫn luôn là Mị Lục thay bọn họ chăm sóc Lâm Yển. Khi lớn lên, Lâm Yển bám Mị Lục đôi chút, cũng coi như là chuyện bình thường.

Đứa nhỏ chưa từng trải qua đả kích hay biến cố gì, nhớ thương người thân là chuyện thường tình. Mị Lục, chẳng phải cũng xem như là nửa người cha của Lâm Yển sao?

Tự mình an ủi một hồi, Hộc Luật Uyển cuối cùng cũng nhẹ nhõm được đôi chút.

Hộc Luật Uyển lưu lại Hành Thiên Phái một thời gian để chăm sóc Lâm Yển. Chờ đến khi thương thế Lâm Yển có chuyển biến tốt, cô mới quay về Thần Tiên Cốc tiếp tục bận rộn. Tuy vậy, pháp trận mà Hộc Luật Uyển bố trí xung quanh Hành Thiên Phái vẫn giữ nguyên không hủy.

Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng đã nghiêm túc bàn bạc — rồi bỗng nhiên cảm thấy lòng mình được khai mở.

Việc một đứa trẻ thân thiết với cha nuôi cũng không phải việc lớn lao gì. Nếu Mị Lục thật sự không muốn bị bám lấy, chắc chắn y sẽ có cách để đối phó với Lâm Yển.

Huống chi hiện tại Lâm Yển vẫn còn nhỏ, lại mới từ thôn quê ra, e là mang theo tâm lý non nớt, nhất thời lưu luyến không nỡ rời Mị Lục. Biết đâu sau này gặp được cô gái mình thích, lại sẽ ngày ngày chạy theo bóng lưng người ta mất thôi.

Thời gian có thể xoa dịu mọi thứ — bao gồm cả sự ỷ lại của Lâm Yển dành cho cha nuôi mình.

Đã cởi bỏ được khúc mắc, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng cũng không còn cố gắng ngăn cản Lâm Yển nữa. Dù không nói ra lời, nhưng cũng không giống trước kia thường xuyên cảnh báo Lâm Yển không được tự tiện đến Ngạc Thành huyện tìm Mị Lục.

Ai ngờ, sau khi dưỡng thương xong, Lâm Yển lại có biến hóa lớn đến khó tin, không còn ba ngày hai bận muốn rời khỏi Hành Thiên Phái, cũng chẳng còn nhắc đến cái tên Mị Lục. Tựa như chỉ sau một đêm, Lâm Yển đã nghĩ thông suốt tất cả, bắt đầu học tập chăm chỉ, dốc lòng tu luyện.

Lâm Yển tư chất cực tốt, nói là "học một hiểu mười" cũng không ngoa. Chỉ cần Lâm Yển có thể bình tâm tĩnh khí mà tu luyện, thì tốc độ tăng tiến tu vi chẳng khác gì diều gặp gió.

Các trưởng lão Hành Thiên Phái trước giờ nổi tiếng mắt cao hơn đầu, chẳng mấy khi nhìn trúng ai. Ấy vậy mà lần này lại đồng loạt coi trọng Lâm Yển, coi cậu như châu báu quý giá, hận không thể dốc hết mọi thiên tài địa bảo trên đời này giúp cậu tu luyện.

Lâm Yển cũng chẳng phụ kỳ vọng. Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng không thiếu lần được nghe các trưởng lão ca tụng về "kỳ tài" của Hành Thiên Phái – chính là Lâm Yển.

Nghe mãi cũng thành quen, đến nỗi những lời khen ấy còn truyền cả ra ngoài.

Chuyện biến cố ở nhà Hộc Luật vốn đã khiến người ta chú ý, giờ lại thêm Lâm Yển liên tục được nhắc tên, danh tiếng cậu chẳng mấy chốc mà lan khắp nơi, người người đều biết.

Ban đầu, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng còn lo Lâm Yển sẽ vì vậy mà kiêu căng ngạo mạn, nhưng rồi nhận ra Lâm Yển hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán bên ngoài mà vẫn chuyên tâm tu luyện, không màng thế sự, khiến hai người cũng dần yên tâm.

Nhưng khi lòng họ mới yên được một nửa, đột nhiên một ngày, Hành Thiên Phái gửi tới tin khẩn:

Lâm Yển gặp rắc rối!

Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng lập tức bỏ hết công việc trong tay, vội vã chạy về Hành Thiên Phái.

Khi đến nơi, Lâm Yển đã bị nhốt lại chịu phạt, chỉ có mấy vị trưởng lão mặt mày nặng trĩu tiếp đón họ.

Hai người được dẫn vào phòng trong, chỉ thấy một đệ tử mặt mày nghiêm nghị, đang cung kính hai tay dâng lên một lá bùa màu vàng tươi.

Một trưởng lão nhận lấy lá bùa, đưa cho Hộc Luật Uyển:

"Vật này, mời gia chủ Hộc Luật xem qua một chút."

"Đây là?" Hộc Luật Uyển nhíu mày nhận lấy, Lâm Tụng cũng ghé mắt xem cùng.

Chỉ một thoáng sau, sắc mặt hai người đại biến, tựa như mây đen chợt phủ kín cả bầu trời.

Lâm Tụng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Hộc Luật Uyển thì ánh mắt đã bốc lửa. Khi cất lời, giọng cô đã trở nên sắc bén khác thường:

"Đây là thứ gì?!"

Một trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giọng đầy châm biếm:

"Gia chủ Hộc Luật ở Hành Thiên Phái bao nhiêu năm, chẳng lẽ một lá bùa cũng nhận không ra? Huống chi nội dung trên đó, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ."

Hộc Luật Uyển môi run rẩy, nửa ngày không nói được lời nào.

Tất nhiên là cô nhận ra.

Không chỉ nhận ra — mà vừa nhìn liền hiểu ngay.

Chính vì thế cô mới chấn động đến cực điểm, không thể tin nổi vào mắt mình.

Lá bùa này là một cấm thuật thuộc về Hành Thiên Phái. Cấm thuật nơi đây có đủ loại lớn nhỏ, lớn thì bị phong ấn, nhỏ thì cất giữ nơi cao nhất trong Tàng Thư Các, chỉ người có thẩm quyền mới được xem.

Nhưng tuyệt đối không dành cho đệ tử đang tu luyện!

Không ai biết Lâm Yển tìm thấy cấm thuật này bằng cách nào. Điều khiến các trưởng lão thất vọng là Lâm Yển đã thật sự sử dụng nó.

Đây là một loại nguyền rủa, khác với những loại mơ hồ khó thi triển — chỉ cần rót linh lực vào lá bùa, trong vòng ba mươi ngày, dán bùa vào máu của người bị nguyền rủa, lời nguyền sẽ phát tác.

Tuy nhiên hiệu quả đến đâu còn tùy vào vận khí.

Các trưởng lão nằm mơ cũng không ngờ được, đệ tử mà họ xem là hy vọng lớn nhất của Hành Thiên Phái lại làm ra chuyện phản nghịch như thế. Việc này không chỉ khiến Hộc Luật gia mất mặt, mà còn bôi tro trát trấu lên Hành Thiên Phái.

Nếu truyền ra ngoài, thể diện đâu còn?

Các trưởng lão phẫn nộ đến đỏ mặt tía tai, người nào cũng nghiến răng chỉ trích Lâm Yển.

Chỉ có Lâm Tụng là dần bình tĩnh lại. Hắn im lặng một hồi, nghiêng đầu nói với Hộc Luật Uyển:

"Uyển Uyển, có khi nào... chuyện này có ẩn tình?"

Hộc Luật Uyển nắm lá bùa chặt đến nhàu nát, cả khuôn mặt âm trầm như phủ bóng đêm.

Thấy vậy, Lâm Tụng nói tiếp:

"Nàng có thể cảm ứng được từ bùa chú này xem rốt cuộc tiểu Yển... nguyền rủa ai không?"

Hắn nghĩ rất đơn giản: Dù con mình được nuông chiều, nhưng không phải loại người có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.

Hơn nữa, hắn không tin Lâm Yển có thù hằn đến mức phải dùng cấm thuật với bất kỳ ai.

Nếu nói gần đây người Lâm Yển ghét nhất — e rằng chính là mẹ mình, vì mẹ vẫn luôn cản Lâm Yển đến gặp Mị Lục.

Nhưng Lâm Yển sao có thể dùng nguyền rủa với chính mẹ ruột được?

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này quá đỗi kỳ quặc. Hắn liền nhỏ giọng đem suy nghĩ kể lại cho Hộc Luật Uyển.

Nghe xong, cô dần dần bình tĩnh trở lại.

Hai vợ chồng tìm một chỗ yên tĩnh, định tháo gỡ bùa chú.

May mắn thay, nhiều năm trước Hộc Luật Uyển từng tiếp xúc loại cấm thuật này. Khi ấy sư huynh sư tỷ từng dùng nó để giảng bài, nên cô biết có vài cách giải chú nếu chẳng may bị nguyền rủa.

Dù kiến thức không nhiều, việc giải chú quả là gian nan — nhưng cuối cùng Hộc Luật Uyển đã thành công.

Lâm Tụng mắt không rời một khắc, thấy vợ mình mở mắt liền vội hỏi:

"Thế nào rồi? Giải được nguyền rủa chưa?"

Chưa kịp dứt câu, Hộc Luật Uyển bỗng vung tay — lá bùa trong tay nát vụn, bay theo gió.

Sắc mặt Hộc Luật Uyển tái nhợt đến đáng sợ. Ánh mắt thâm sâu, môi mím chặt, tựa như có luồng khí lạnh bò dọc từ cổ lên trán, che kín cả gương mặt.

"Uyển... Uyển Uyển?" Lâm Tụng chưa từng thấy cô như vậy, sợ đến lắp bắp, "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hộc Luật Uyển trầm mặc hồi lâu, chợt lạnh lùng cười khẽ:

"Ta biết ai là người bị nguyền rủa rồi."

"Là ai?"

Hộc Luật Uyển quay đầu lại, đôi mắt băng giá, nhìn chằm chằm Lâm Tụng:

"Là cha nuôi của nó."

"Cha nuôi...của nó... Nàng, nàng nói là Mị Lục?" Câu trả lời kia khiến Lâm Tụng chấn động tới cực điểm, phản ứng đầu tiên chính là không thể tin nổi, "Không, không thể nào, rõ ràng Tiểu Yển thích cha nuôi như vậy, sao lại có thể nguyền rủa người ấy?"

Hắn thà tin rằng Lâm Yển nguyền rủa chính cha ruột mình còn hơn!

Nhưng Lâm Tụng biết, Hộc Luật Uyển không phải hạng người nói dối, huống hồ lại là lúc mấu chốt thế này. Hắn nuốt xuống cú sốc, khó nhọc tiêu hóa sự thật rồi lập tức suy đoán có khả năng nào khác.

"Có khi nào thuật pháp của nàng có vấn đề? Hoặc là chúng ta hiểu sai điều gì?" Lâm Tụng bỗng chợt nhớ ra điểm mấu chốt, "Đúng rồi—nó nguyền rủa cha nuôi nó điều gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Hộc Luật Uyển lập tức trở nên cổ quái, cô hé môi, thở dài một hơi, mãi sau mới nói ra: "Nó nguyền rủi... nó nguyền cha nuôi nó cả đời không thích nữ nhân."

Lâm Tụng: "......"

Hai vợ chồng không rõ bản thân đã đứng ngoài gió bao lâu mới lững thững quay về phòng. Chuyện này, họ không dám kể cho các trưởng lão Hành Thiên phái, chỉ đành để các trưởng lão chiếu theo môn quy mà xử phạt Lâm Yển.

Sau khi trở về Thần Tiên Cốc, Hộc Luật Uyển vẫn cảm thấy bất an, dứt khoát dựng hẳn một đỉnh núi biệt lập để nhốt Lâm Yển lại, chờ đến khi Lâm Yển "hồi tâm chuyển ý", mới thả ra.

Mỗi khi nhớ lại lời nguyền kia, toàn thân Hộc Luật đều toát mồ hôi lạnh.

Cô đã xem nhẹ sự cố chấp mà Lâm Yển dành cho Mị Lục.

Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không thông—

Lâm Yển còn chưa đến mười hai tuổi mà! Làm sao lại có thể có chấp niệm sâu đậm với Mị Lục đến thế?

Nếu là tình thân, thì quá mức rồi, dù gì Lâm Yển vẫn còn cha mẹ ruột thịt là cô và Lâm Tụng.

Nếu là tình yêu... thì lại càng khó tin. Một đứa bé chưa đầy mười hai tuổi, liệu có thể hiểu được tình yêu là gì?

Nếu chẳng phải hai điều ấy... thì rốt cuộc là gì?

Hộc Luật Uyển suy nghĩ tới lui, vắt óc cân nhắc, cho dù chẳng thể tìm ra lời giải thích hợp lý, vẫn mơ hồ nhận ra một điều—từ khi sinh ra, Lâm Yển đã có một loại chiếm hữu kỳ lạ với Mị Lục.

Cảm tình đó như khắc sâu vào cốt tủy, theo Lâm Yển đến với cuộc đời, rồi cũng sẽ theo Lâm Yển rời khỏi nhân thế.

Một dấu ấn ăn sâu đến tận linh hồn, chẳng ai có thể xóa nhòa.

Hộc Luật Uyển còn nhớ rõ năm xưa Mị Lục từ trời giáng hạ cứu giúp họ, lý do khi ấy y nói—là vì đứa bé còn trong bụng cô, chính là Lâm Yển.

Lẽ nào... đây là nhân quả?

Cuối cùng, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng ngầm hiểu, chọn cách giấu nhẹm chuyện này với Mị Lục. Họ thật sự không muốn để y biết con nuôi mình mang một trái tim vừa ích kỷ vừa điên cuồng đến vậy.

Nhưng khó khăn lắm mới gặp được Mị Lục, Hộc Luật Uyển lại không nhịn được, lải nhải oán trách một tràng dài, chỉ không dám nói thẳng, quanh đi quẩn lại vẫn là phàn nàn Lâm Yển khó dạy.

Mị Lục chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng dịu giọng an ủi vài câu.

Bọn họ ngồi trên giường gần cửa sổ, ánh dương rực rỡ nghiêng xuống chiếu lên nửa khuôn mặt Mị Lục, khiến dung nhan y rạng rỡ như được ánh sáng thanh tẩy. Hàng mi cong vút nhẹ run như cánh bướm lay gió.

Mị Lục cười nhẹ, chẳng khoa trương cũng chẳng xa cách, khóe môi cong lên độ cong vừa vặn, đủ khiến người ta thoáng ngẩn ngơ.

Trong khoảnh khắc ấy, Hộc Luật Uyển nhìn y đến ngây dại, bỗng dưng nhớ lại lời nguyền của Lâm Yển. Cô còn chưa kịp suy nghĩ, lời đã bật thốt ra khỏi miệng: "Nói mới nhớ, tiểu Yển cũng sắp mười hai rồi, ngươi có từng nghĩ đến chuyện... tìm cho nó một người mẹ nuôi?"

Bình Luận (0)
Comment