Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 133

"......"

Hạ Phong âm thầm rủa thầm trong bụng: tiểu tử này sao còn dám ra điều kiện với ông? Sắc mặt ông trầm xuống, rõ ràng lộ vẻ không vui, lạnh giọng:

"Trước tiên ngươi hãy nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ngươi làm thế nào."

Mị Lục không đáp, chỉ yên lặng nhìn Hạ Phong, vẻ mặt không hề biểu cảm, nhưng ánh mắt thì lại lạnh băng đến mức khiến người rợn tóc gáy.

Không hiểu vì sao, ánh mắt ấy lại khiến Hạ Phong bỗng chột dạ.

Ông lặng lẽ nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn trắng trẻo yếu ớt, mảnh khảnh như con gà con vừa mới nở, thế mà tính tình lại bướng bỉnh đến thế, không những không hề nể nang, mà còn dám dùng ánh mắt vô lễ ấy nhìn thẳng vào mình.

Phải biết ——

Nhìn khắp Hành Thiên phái, ai dám nhìn ông bằng ánh mắt đó?

Trừ phi là chán sống!

Ngay cả gia chủ Hộc Luật, Hộc Luật Uyển, cũng phải nhường ông ba phần kia mà.

Nghĩ tới đây, cảm giác chột dạ trong lòng Hạ Phong lập tức hóa thành bực bội. Ông cau mày, lấy tay áo che miệng ho nhẹ hai tiếng, đang định mở miệng giáo huấn đứa trẻ không biết tôn ti trật tự này thì đã nghe thấy y cất lời.

"Hạ Phong trưởng lão, ta gọi ngươi một tiếng trưởng lão, là nể mặt Hộc Luật Uyển và Lâm Yển, bằng không với cách ngươi đối đãi Lâm Yển, ta tuyệt đối sẽ không đứng đây nói chuyện tử tế với ngươi."

Dù tu vi thua kém đối phương một đoạn dài, nhưng vẻ mặt Mị Lục vẫn không hề có chút e dè hay lùi bước. Y nhìn thẳng vào mắt Hạ Phong, bình tĩnh nói:

"Nếu ngươi thật sự quan tâm tới Lâm Yển thì đã không truy hỏi ta những chuyện vốn chẳng đáng để quan tâm."

Hạ Phong nhất thời sửng sốt, miệng há ra mà không thốt nên lời.

Mị Lục đưa mắt lướt qua ba người còn lại, đang trợn mắt há mồm, ánh nhìn rất nhanh quay trở lại đặt lên người Hạ Phong. Y nhấn từng chữ rõ ràng:

"Chư vị trưởng lão, có thể kể lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong những năm qua không?"

Ba người ngoài Hạ Phong đều hết sức kinh ngạc.

Bọn họ sống cùng Hạ Phong mấy chục năm, sớm đã quen nhìn người khác khúm núm cúi đầu trước ông. Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến có người trẻ tuổi ép cho Hạ Phong phải cứng họng, không nói nên lời.

Quả nhiên là sống lâu, chuyện gì cũng có thể thấy được sao?

Không biết có phải lời nói của Mị Lục vừa vặn đạp trúng chỗ đau trong lòng Hạ Phong hay không, mà sắc mặt Hạ Phong lúc này lại trở nên trắng bệch xen lẫn u sầu.

Giằng co một hồi, ông rốt cuộc cũng buông xuôi, kể lại rành rẽ những chuyện đã xảy ra suốt bốn, năm năm qua.

Mị Lục lặng lẽ lắng nghe, nét mặt y không có gì biến hóa, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo thì đã siết chặt từ lúc nào.

"Đại khái là như vậy." Hạ Phong kể xong, lại nhớ tới lời nói khi nãy của Mị Lục, không nhịn được mà kêu oan cho mình:

"Ta đối xử với Tiểu Yển như thế nào? Ta đã làm gì tổn thương nó? Là do nó bạo tẩu, không nhận người thân, ngay cả lời cha mẹ cũng chẳng nghe. Ta không nhốt nó lại thì chẳng lẽ cứ để nó chạy ra khỏi núi Vân Lĩnh sao?"

Sắc mặt Mị Lục trắng bệch, hàng lông mày nhíu chặt, trên gương mặt lặng lẽ hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo như băng. Ánh mắt y sắc bén như lưỡi kiếm, rõ ràng đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài nữa.

Từ trước đến nay, y vốn rất ít khi bộc lộ cảm xúc. Nếu vui thì mỉm cười, không vui thì không cười. Còn lại, dù nội tâm có dậy sóng tới đâu, y cũng đều dùng vẻ mặt vô cảm để che giấu.

Nhưng giờ phút này ——

Đây là lần đầu tiên y thể hiện rõ ràng đến vậy:

Y đang giận.

Rất giận.

Cực kỳ, cực kỳ giận.

Bầu trời ngoài kia không còn bị màn sương đen che phủ. Cây cối, hoa cỏ lại lần nữa đâm chồi nảy lộc, phủ lên vùng đất này một màu xanh thẳm mơn mởn. Ánh sáng cũng đã tươi sáng hơn trước nhiều.

Nhưng gương mặt Mị Lục vẫn âm trầm như cũ.

Y siết chặt nắm tay, đến mức khớp xương vang lên lách cách. Giọng nói phát ra tựa như nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi đã dùng xích sắt để trói Lâm Yển lại."

"Ta không còn lựa chọn nào khác..." Hạ Phong dường như bị phản ứng của Mị Lục làm cho bối rối, giọng nói cũng mang theo vài phần hoảng loạn, "Trận pháp phong ấn không giữ nổi nó, ta chỉ còn cách dùng xích sắt khóa lại. Hơn nữa, đó không phải là loại xích thường đâu..."

"Nhưng dù là gì đi nữa, nó vẫn là xích sắt, đúng không?"

Sự phẫn nộ của Mị Lục đã tràn ra khỏi mắt mày, từng câu từng chữ đều mang theo ý vị hùng hổ dọa người:

"Các ngươi xem Lâm Yển là gì? Phạm nhân sao? Hay là quái vật? Tại sao phải đối xử với hắn như một yêu thú, giam cầm hắn như thế?"

Hạ Phong mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi.

Ông hoàn toàn không ngờ Mị Lục lại phản ứng dữ dội đến mức này.

Ông biết rõ dùng xích sắt là hạ sách, nhưng nếu lúc đó Lâm Yển chịu nghe lời, bọn họ đâu cần phải làm vậy?

Sợi xích ấy vốn là pháp khí mà Hành Thiên phái dùng để đối phó yêu thú cỡ lớn.

Dùng nó để trói Lâm Yển... chính ông cũng thấy đau lòng.

Nhưng... bọn họ thật sự không còn cách nào khác...

Nếu không phải vì trong lòng vẫn còn áy náy với chuyện dùng xích sắt, thì ông đã sớm dạy dỗ lại tên hậu bối vô lễ kia rồi!

Ba người đứng cạnh thấy tình thế căng thẳng, liền vội vàng lên tiếng đỡ lời:

"Chúng ta chưa bao giờ xem Tiểu Yển là quái vật hay phạm nhân. Việc chúng ta dùng đến xích sắt cũng đã được gia chủ nhà Hộc Luật đồng ý."

"Đúng thế, nếu không có sự đồng thuận của gia chủ, sao chúng ta dám làm vậy?"

"Huống chi ngươi cũng thấy tình huống lúc ấy rồi đấy. Nếu có cách nào tốt hơn, sao chúng ta lại phải dùng hạ sách này?"

Mị Lục hít sâu một hơi:

"Cho nên các ngươi cứ thế nhốt hắn suốt bốn, năm năm?"

Ba người lập tức im bặt như bị bóp nghẹt cổ họng.

Dù nói thế nào, cách họ đối xử với Lâm Yển quả thật có phần tàn nhẫn.

Im lặng kéo dài rất lâu, cuối cùng Hạ Phong thở dài, hỏi:

"Nếu ngươi là chúng ta, ngươi sẽ làm thế nào?"

Mị Lục đáp:

"Ít nhất, ta sẽ không dùng xích sắt trói hắn."

Hạ Phong nhíu mày:

"Không có xích trói, dù chúng ta có thêm người, cũng không thể ngăn nó chạy khỏi nơi này."

"Ta sẽ tìm đủ mọi cách để giữ hắn lại, dù có phải liều cả mạng sống."

Mị Lục dừng một nhịp, lặp lại một lần nữa:

"Nhưng ta tuyệt đối sẽ không dùng xích sắt."

Y không dám tưởng tượng những tháng năm Hộc Luật Yển phải chịu cảnh bị giam cầm như thế nào.

Đời trước, Hộc Luật Yển đã phải chịu bao gian khổ, vượt qua biết bao trắc trở để giành lấy tự do, để thoát khỏi số mệnh bị người khác điều khiển.

Vì sao đến kiếp này, hắn vẫn phải giẫm lên con đường cũ?

Hộc Luật Yển không nên bị giam cầm.

Dù ý thức của quyển sách này đã biến mất, dù cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, dù kiếp sống này chỉ là tàn dư của một kiếp trước — hắn vẫn là nam chính. Là đứa con trời chọn.

Bọn họ đã từng trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, từng bị gió thổi, mưa xối, tuyết phủ, nắng thiêu.

Bọn họ đã bước tới đây bằng máu và nước mắt.

Cuộc đời mà Hộc Luật Yển xứng đáng có được —

Không nên bi thảm như thế này.

Một cơn đau âm ỉ đột nhiên trào dâng trong lòng Mị Lục.

Lúc trước y không nên do dự. Không nên buông tay.

Y tự cho rằng mình có thể đứng nhìn theo Hộc Luật Yển sống một cuộc sống tốt đẹp, lý tưởng.

Nhưng không ngờ —

Chính sự khoanh tay đứng nhìn của y đã khiến Hộc Luật Yển phải chịu đựng bốn, năm năm đau đớn như vậy.

Y thật ngu ngốc.

Y đã từng nghĩ rằng Hộc Luật Yển rời khỏi mình vẫn có thể sống tốt.

Y thật sự quá ngu ngốc.

Hộc Luật Yển... đã từng có bao giờ được sống tốt?

Mị Lục giận Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng máu lạnh vô tình.

Giận đám người Hạ Phong tàn nhẫn.

Nhưng y càng giận chính bản thân mình — yếu đuối, vô trách nhiệm.

Sau cùng, Hạ Phong thở dài:

"Đáng tiếc, ngươi là ngươi, chúng ta là chúng ta. Lúc ấy, người ở cạnh Tiểu Yển... không phải là ngươi."

"...Ta biết."

Mị Lục lẩm bẩm. Một lúc lâu sau, y mới khẽ thốt ra:

"Ta muốn ở lại. Ta muốn ở bên cạnh Lâm Yển."

Lâm Yển lại bắt đầu mơ.

Cảnh trong mơ rất kỳ lạ.

Trong mộng, cậu hóa thân thành Hộc Luật Yển, cùng Mị Lục đi qua vô vàn nơi chốn, cùng trải qua những điều mà cậu chưa từng nghĩ đời này mình sẽ trải qua...

Ấn tượng về Mị Lục trong lòng cậu ngày càng khác biệt, ai ngờ y lại có lúc khóc nhè.

Thé nhưng Mị Lục khi khóc không hề phát ra tiếng nức nở nào, chỉ có giọt lệ lóng lánh như hạt châu cuồn cuộn tuôn ra khỏi hốc mắt, lặng lẽ lăn dài trên gương mặt trắng mịn như tuyết.

Y ngồi bên mép giường, đầu hơi cúi thấp, vành mắt đỏ hoe không giấu nổi, khiến Hộc Luật Yển lo lắng đến mức quanh quẩn bên giường, gấp đến độ không biết làm sao.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành Mị Lục, từng tiếng từng lời như vỗ về châu ngọc dễ vỡ.

Dần dần, những giọt lệ nơi khóe mi nguôi đi.

Hắn vui mừng khôn xiết, tuy chẳng nhìn thấy dáng vẻ chính mình lúc ấy, nhưng khóe môi vẫn nhịn không được cong lên.

Hắn quỳ một gối xuống đất, thò người tiến đến, thật cẩn thận nâng lấy gương mặt của Mị Lục, dịu dàng như đang nâng niu một báu vật thế gian.

Hắn đặt một nụ hôn lên đuôi mắt Mị Lục.

Mị Lục không nói lời nào, ngoan ngoãn tựa vào hắn.

Hắn hôn xuống từng chút một, từ mắt xuống má, rồi môi.

Ngay khoảnh khắc môi chạm môi —— giấc mộng đột nhiên im bặt.

Lâm Yển mở choàng mắt.

Tầm nhìn mơ hồ dần rõ nét, ngay sau đó liền hiện ra một gương mặt đã nhiều năm xuất hiện trong vô số giấc mơ của cậu.

Lâm Yển ngơ ngác nhìn Mị Lục, còn tưởng bản thân đang rơi vào cảnh mộng trong mộng.

"Cha nuôi..." Lâm Yển khẽ gọi, giọng khản đặc, nhưng Lâm Yển rất thích những giấc mơ nơi cậu có thể tự do nói chuyện, không bị cảnh trong mơ điều khiển.

"Ta ở đây." Mị Lục ngồi ngay cạnh, rũ mắt nhìn Lâm Yển, "Khát à?"

Lâm Yển thực sự khát, cổ họng khô rát như muốn cháy, nhưng cậu lại không nỡ để Mị Lục rời đi. Cậu sợ rằng chỉ cần Mị Lục đứng dậy, y sẽ tan vào không khí như khói sương mờ ảo.

Lâm Yển lắc đầu, lại gọi: "Cha nuôi."

Mị Lục vuốt nhẹ má cậu: "Ta vẫn ở đây."

"Vì sao đổi cảnh tượng rồi?" Lâm Yển hỏi, muốn nhìn xem bản thân đang ở đâu. Nhưng tầm mắt chỉ vừa chạm đến đôi môi của Mị Lục liền không thể rời đi.

Mị Lục có đôi môi rất đẹp, căng đầy, sắc đỏ hơi trầm, mềm mại như quả anh đào chín mọng.

Lâm Yển lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trong giấc mộng —— nụ hôn đột ngột bị cắt ngang.

Thì ra Hộc Luật Yển lại thân mật với cha nuôi cậu đến thế.

Cậu cũng từng thân thiết với cha nuôi, nhưng chưa bao giờ là kiểu "môi chạm môi".

Mẹ cậu từng nói, chỉ khi thành vợ chồng hoặc bạn lữ mới có thể hôn môi nhau.

Vậy thì... Hộc Luật Yển và cha nuôi cậu là phu thê sao? Hay là bạn lữ?

Nghĩ đến khả năng đó, đầu óc Lâm Yển như muốn nổ tung.

Không! Không thể nào!

Cha nuôi từng hứa với cậu rằng sẽ không tìm mẹ nuôi! Dù mẹ nuôi có là nam cũng không được! Cho dù có giống cậu như đúc cũng không được!

Lâm Yển như phát điên.

Không biết nghĩ cái gì, cậu bỗng ôm lấy cổ Mị Lục, thô lỗ gặm lấy môi y.

Bình Luận (0)
Comment