Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 134

Mị Lục còn đang tưởng Lâm Yển mê sảng khi ngủ lâu, định xuống giường rót cho cậu chén nước.

Nào ngờ cổ bỗng căng chặt, tiếp theo là một khuôn mặt bất ngờ phóng đại trước mắt.

"Lâm Yển..." Y vừa thốt lên, môi đã bị đối phương chiếm lấy.

Lâm Yển như chim gõ kiến, cắn mổ liên tiếp trên môi Mị Lục, chẳng chút kỹ xảo, đến mức miệng y đau rát.

Mị Lục theo bản năng ngửa người ra sau, vội giơ tay đẩy vai Lâm Yển.

Nào ngờ Lâm Yển lại dùng sức cực lớn, cả người dán sát lên người y như sợ không đủ gần.

"Lâm Yển..."

Mị Lục khó khăn lắm mới bật ra được hai chữ thì —— choang! —— bên cạnh vang lên tiếng loảng xoảng chấn động trời đất, rồi tiếp theo là tiếng quát đầy giận dữ và kinh hãi: "Lâm Yển! Ngươi đang làm gì đó?!"

Tiếng động bất ngờ không chỉ dọa Mị Lục giật mình, mà còn khiến Lâm Yển đang mê mờ cũng chấn động bừng tỉnh.

Lâm Yển ngây người.

Ánh mắt dại ra nhìn khuôn mặt kinh hoàng của Mị Lục, lại quay đầu đối diện Hạ Phong đang tràn đầy phẫn nộ tiến về phía mình, dưới chân còn là chén thuốc đổ tung tóe.

Hỏng rồi...

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Yển.

Ngay sau đó ——

Cha nuôi sao lại ở đây?

Cậu vừa làm cái gì với cha nuôi vậy?!

Từng luồng suy nghĩ hỗn loạn va vào nhau, khiến đầu óc Lâm Yển đau nhức như muốn nổ tung.

Cha nuôi sẽ nghĩ gì về cậu?

Liệu cha nuôi có giận không?

Cậu không cố ý! Cậu còn tưởng mình vẫn đang mơ!

Dù rằng Lâm Yển cũng chẳng thể giải thích vì sao trong mộng lại làm ra chuyện như thế, nhưng nếu là ở hiện thực, cậu tuyệt đối sẽ không như vậy...

Cậu...

Cậu...

Cậu như thể mất kiểm soát.

Trái tim như bị vô số sợi tơ quấn lấy, ngột ngạt đến khó thở. Lâm Yển không nghe thấy Hạ Phong đang quát gì, trong mắt chỉ còn Mị Lục.

Hồi đầu khi nằm mơ thấy y, Lâm Yển vừa bất lực vừa sợ hãi, không dám đối diện, sợ mình chỉ là vật thay thế cho người trong lòng y — kẻ tên Hộc Luật Yển.

Sau đó, cậu càng không kìm được mà muốn gặp y, nhưng luôn bị nhốt lại nơi này, chẳng thể tiến gần.

Đây là người cậu khắc khoải suốt bốn, năm năm, là người ngay cả trong mộng cũng không thể buông tay.

Đây là... cha nuôi mà cậu yêu.

Hai mắt Lâm Yển chợt cay xè.

Trong phút chốc, mọi nỗi hoảng sợ đều trở thành hư ảo, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung trào dâng mãnh liệt, lấp đầy lồng ngực, khiến Lâm Yển chẳng thể thở nổi.

"Cha nuôi!" Lâm Yển lao vào lòng Mị Lục, nghẹn ngào bật thốt, "Con nhớ người lắm!"

Tưởng niệm đè nén bốn, năm năm rốt cuộc vỡ òa.

Tiếc rằng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đã chẳng còn thân hình nhỏ bé của tuổi mười một, mười hai, nên cái gọi là "nhào vào lòng ngực" của Lâm Yển chẳng khác gì một con gấu koala bám lấy Mị Lục không buông.

Hạ Phong bị cảnh tượng này dọa cho hồn xiêu phách lạc, vừa nghĩ đến chuyện mới nãy, ông không dám liếc nhìn Mị Lục lấy một cái, vội tiến lên định kéo Lâm Yển ra.

Nhưng tay còn chưa chạm tới, đã bị Mị Lục chặn lại.

Hạ Phong kinh ngạc ngẩng đầu.

Mị Lục từ tốn thu tay về, nhẹ nhàng đặt lên lưng Lâm Yển, vỗ vỗ an ủi, khẽ nói: "Hạ trưởng lão, nơi này đã có ta trông coi, ngươi đi nghỉ đi."

"......"

Hạ Phong tưởng mình nghe nhầm. Hoặc vừa rồi là ảo giác? Lâm Yển căn bản không có... hôn Mị Lục?

Nếu không sao Mị Lục lại có thể bình tĩnh như vậy?

Nhưng không đúng! Rõ ràng chính mắt ông thấy mà!

Nghĩ đến đây, ông lại nhìn sang Mị Lục.

Chỉ thấy Mị Lục thần sắc bình thản, như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng nhắc tới, cứ như vậy, ngược lại khiến Hạ Phong cảm thấy bản thân mình mới là người chuyện bé xé ra to.

"Được, có ngươi ở đây, chúng ta đều yên tâm." Hạ Phong đứng thẳng người, khẽ xoay cổ tay, toàn bộ chén thuốc cùng nước đổ dưới đất thần kỳ trở về tay ông.

Hạ Phong nói: "Ta sẽ bảo Khúc Kim Trọng mang chén khác đến, các ngươi cứ từ từ nói chuyện đi."

Hạ Phong rời đi rồi, Mị Lục đẩy Lâm Yển ra, xuống giường rót cho cậu một chén nước.

Lâm Yển quả thực khát khô cả cổ, ngẩng đầu liền ừng ực uống cạn sạch, không sót một giọt.

Khi đưa chiếc chén rỗng lại cho Mị Lục, Lâm Yển không nhịn được mà lặng lẽ đánh giá người kia.

Đã bốn, năm năm không gặp, cha nuôi của cậu gần như không hề thay đổi. Vẫn đẹp như xưa, vẫn cao gầy, vẫn nổi bật khiến người ta không thể không nhìn thêm lần nữa. Đặc biệt là đôi tay thon dài trắng nõn kia, khi cầm chiếc ly làm bằng ngọc trắng, thậm chí còn đẹp hơn cả ngọc.

Ánh mắt Lâm Yển dừng lại trên bóng dáng Mị Lục, mãi đến khi y đặt ly xuống và xoay người trở lại, cậu mới giật mình như bị bắt tại trận, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Lâm Yển giả vờ bình tĩnh mà cụp mi, thực ra lưng đã thẳng đơ như dây cung căng cứng. Trong lòng thì căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Mị Lục, rất nhiều câu hỏi muốn tìm lời đáp.

Nhưng khi thật sự đối mặt với người kia, Lâm Yển mới nhận ra họ đã xa nhau quá lâu rồi, lâu đến mức dù có đầy bụng lời muốn nói cậu cũng chẳng biết mở miệng thế nào.

Lâm Yển không biết phải nói sao về những giấc mộng.

Không biết làm sao kể ra chuyện trong mộng có một người giống cậu như đúc, lại mang cái tên "Hộc Luật Yển".

Lại càng không biết phải nói thế nào — về nỗi chua xót và ghen tuông đến phát cuồng trong tim.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng những giấc mộng kia đều từng thực sự xảy ra, rằng cha nuôi và Hộc Luật Yển có thể đã làm biết bao chuyện sau lưng cậu, là cậu như sắp phát điên.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim cũng đã đau như sắp vỡ.

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Lâm Yển.

Lâm Yển ngẩn người. Còn chưa kịp ngẩng lên, đã nghe thấy giọng nói chậm rãi, ôn hòa của Mị Lục vang lên bên tai:

"Lâu rồi không gặp, con lớn quá rồi."

Lâm Yển ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như có ý cười của Mị Lục, lần nữa ngẩn ngơ. Trong tim như có gì đó mềm nhũn ra, cậu lại như hồi nhỏ, đưa đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay y: "Cha nuôi ~"

Giọng Lâm Yển không còn là thanh âm non nớt của đứa trẻ mười một, mười hai tuổi nữa. Có lẽ do ngủ quá lâu, giọng cậu đã khàn khàn và hơi trầm thấp.

Nghe sơ qua, giống hệt giọng người trưởng thành.

Bốn, năm năm không để lại dấu vết gì trên người Mị Lục, nhưng lại in hằn lên Lâm Yển bao biến chuyển.

"Lớn rồi mà còn làm nũng." Mị Lục vỗ vỗ đầu Lâm Yển. Y đứng bên giường, để mặc cho Lâm Yển một tấc lại muốn tiến một thước, cọ đầu vào ngực mình, nói: "Con sắp mười bảy rồi nhỉ?"

Lâm Yển khẽ ừ một tiếng.

Mị Lục nói tiếp: "Năm nay mười bảy, ta sẽ ở bên con."

"......" Cả người Lâm Yển chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Mị Lục, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi: "Cha nuôi?"

"Không đúng." Mị Lục bật cười, bổ sung, "Là từ nay về sau, sinh nhật năm nào ta cũng sẽ ở bên con. Ta sẽ không đi nữa, sẽ luôn ở bên con."

Ánh mắt Lâm Yển mông lung, nhưng hai tay lại gắt gao nắm chặt vạt áo Mị Lục.

Mị Lục dịu dàng vuốt má Lâm Yển: "Về sau con ở đâu, ta ở đó."

Niềm vui bất ngờ tới quá đỗi đột ngột, khiến Lâm Yển choáng váng cả đầu óc. Mãi đến khi Khúc Kim Trọng bưng chén thuốc bước vào, cậu vẫn còn chưa hoàn hồn.

Chờ Lâm Yển uống xong thuốc, Mị Lục đưa Khúc Kim ra ngoài cửa.

Y hỏi: "Mỗi lần Lâm Yển khôi phục lý trí đều sẽ quên những ký ức trước đó sao?"

Mị Lục nhận ra Lâm Yển hoàn toàn không biết việc mình từng khôi phục ký ức kiếp trước, còn tưởng suốt thời gian qua mình chỉ ngủ mê man.

"Đúng vậy." Khúc Kim chau mày đáp, "Chúng ta từng nghi ngờ Tiểu Yển bị thứ gì đó bẩn thỉu ám vào, nhưng thật sự không dám chắc. Dù sao thì mọi biện pháp có thể thử đều đã thử, kết quả vẫn không hiệu quả bằng vài lời nói của ngươi."

Bọn họ — cả đám sư tôn sư thúc — đúng là chẳng ra gì.

Mị Lục an ủi vị sư thúc đang chìm trong cảm giác thất bại vài câu, sau đó lại hỏi: "Các ngươi đã nói chuyện này với Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng chưa?"

Khúc Kim lắc đầu: "Sư huynh dặn tạm thời không nên nói."

"Ta thấy Hạ Phong trưởng lão suy nghĩ thấu đáo rồi." Mị Lục gật đầu, "Mùa đông sắp đến, bên nhà Hộc Luật e là có nhiều việc bận rộn, chúng ta có thể không làm phiền thì đừng làm phiền."

Tiễn Khúc Kim đi rồi, Mị Lục dùng truyền âm phù gửi tin cho Tiểu Thanh và Tiểu Tiếu dưới chân núi, bảo bọn họ không cần chờ mình.

Nghiền nát phù truyền âm, y ngẩng lên, phóng mắt nhìn toàn bộ điện đàn này. Không còn màn sương đen che phủ, kết giới bên trong xanh biếc um tùm, hoa nở khắp nơi, như cảnh xuân vừa chớm.

Ánh nắng chiếu lên người Mị Lục.

Ấm áp vô cùng.

Mị Lục nheo mắt. Đã lâu rồi y không thấy lòng mình vui đến vậy — một niềm vui thuần túy và dịu dàng, như ánh nắng giữa ngày đông.

Vì từng bạo tẩu, Lâm Yển cần một khoảng thời gian mới dưỡng lại được thân thể. Theo thời gian, thể trạng cậu ngày một tốt lên, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu khôi phục về dáng vẻ của rất lâu trước kia.

Hạ Phong và các trưởng bối đều thấy vậy thì mừng trong lòng, đồng thời không khỏi cảm thấy bản thân lúc trước quá ngu xuẩn.

Lúc ấy Lâm Yển phát cuồng đòi gặp Mị Lục, bọn họ lẽ ra nên mặc kệ, để cậu đi tìm. Đó là chấp niệm của Lâm Yển — càng bị ép, càng dễ phản nghịch.

Huống hồ, Lâm Yển vốn dĩ là đứa có tính tình cứng đầu.

Nhưng muốn nói cứng đầu thì cũng phải tùy người. Trước mặt cha nuôi, mỗi lần Lâm Yển đều ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, bảo sao nghe vậy, tuyệt không trái lời.

Nghĩ đến đây, không chỉ Hạ Phong, mà ngay cả mấy vị sư thúc từng chứng kiến Lâm Yển lớn lên cũng âm thầm ghen tị.

A!

Ghen tị chết đi được!

Nhưng mà ghen tị thì có ích gì? Trong mắt Tiểu Yển chỉ có mỗi cha nuôi thôi.

Lâm Yển còn nhỏ, có muốn giấu cũng chẳng giấu được Mị Lục — người sớm chiều ở cạnh cậu.

Mị Lục biết cậu có tâm sự, thậm chí mơ hồ đoán được là chuyện gì.

Nhưng vì Lâm Yển không nói, nên y cũng không nhắc đến.

Thế là hai người cùng nhau làm bộ hồ đồ, không ai vạch trần lớp giấy mỏng manh ấy. Giống như ngày Lâm Yển tỉnh lại, bọn họ cùng ngầm hiểu rằng... chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Lâm Yển không dám quá thân thiết với y.

Giữa họ, vẫn là quan hệ cha nuôi và con nuôi.

Khi mùa đông tới, bên ngoài kết giới đổ trận tuyết lớn.

Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng dẫm tuyết mà đến. Khi nhìn thấy Mị Lục, họ không tỏ ra quá kinh ngạc — dường như đã đoán trước được y sẽ đến.

Nhân lúc Lâm Yển cùng Hạ Phong ra ngoài tu luyện, Hộc Luật Uyển nhẹ giọng nhắc nhở Mị Lục: "Tiểu Yển của bây giờ... có thể không giống như ngươi từng nghĩ."

Mị Lục nhìn về đám hoa cỏ cây cối phía trước, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi ấm, làm tung bay vạt áo của cả hai người. Hộc Luật Uyển mặc áo khoác dày nặng màu tối, sắc áo nhấn thêm vẻ tái nhợt của gương mặt vốn đã xinh đẹp kia.

"Ta biết," Mị Lục đáp, "Ta hiểu nó."

"Nhưng nó vẫn còn nhiều điều, ngươi chưa hiểu." Hộc Luật Uyển nói, "Nó đối với ngươi..."

Nói đến một nửa, nàng chợt bắt gặp ánh mắt Mị Lục.

Y đang nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt ấy ánh lên sắc nâu nhạt trong suốt, như có một dòng nước tĩnh lặng đang chảy bên trong.

Nàng bỗng nhiên nhận ra...

Mị Lục — thực sự có một đôi mắt quá đẹp.

Và ngay khoảnh khắc này thôi, nàng đại khái... đã hiểu ra điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment