Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 135

Hộc Luật Uyển vẫn nhớ rất nhiều chuyện của quá khứ.

Nàng còn nhớ rõ Mị Lục từng nói rằng những điều y làm không phải vì nàng hay Lâm Tụng, mà là bởi Lâm Yển - đứa trẻ khi ấy còn chưa ra đời. Duyên phận giữa Mị Lục và Lâm Yển đã sớm kết thành từ trước cả khi Lâm Yển được sinh ra.

Vì thế Mị Lục cam tâm tình nguyện ở bên Lâm Yển, cùng Lâm Yển trưởng thành. Lâm Yển quấn quýt lấy y còn hơn cả cha mẹ ruột của mình.

Trước kia nàng từng rất muốn biết vì sao. Nhưng sau ngần ấy chuyện xảy ra, Hộc Luật Uyển bỗng nhận ra—những lý do ấy giờ đã chẳng còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, Lâm Yển vẫn còn sống, bình an mạnh khoẻ. Quan trọng là Lâm Yển thật sự hạnh phúc. Quan trọng là ba người bọn họ vẫn luôn bên nhau.

Một khối đá tảng đè nặng trong lòng nàng suốt bao năm, cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống.

Hộc Luật Uyển khẽ thở phào, xoay người đối diện Mị Lục, cổ họng nghẹn ứ, gian nan nói ra một câu:

"Xin lỗi."

Mị Lục thoáng sửng sốt, sau đó bật cười:

"Vì sao lại xin lỗi?"

"Không chỉ vì người là là ân nhân cứu mạng của ta và Lâm Tụng, mà còn vì ngươi là cha nuôi của Tiểu Yển. Chúng ta luôn miệng nói xem ngươi là người một nhà, vậy mà vào chuyện quan trọng như thế, lại vẫn gạt ngươi."

Hộc Luật Uyển dù ngồi ở vị trí gia chủ bao năm, đã học được cách che giấu cảm xúc, nhưng trước mặt Mị Lục, nàng vĩnh viễn vẫn như cô nương mới lớn, non nớt và dễ tổn thương.

Nàng trông thật khổ sở.

Thực ra, suốt bốn, năm năm qua, nàng và Lâm Tụng đều chẳng dễ chịu gì. Một mặt phải lo lắng mọi việc cho Lâm Yển, một mặt lại phải chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã giấu giếm Mị Lục.

Còn cả nỗi sợ—sợ Mị Lục biết được những ý nghĩ ích kỷ đó, sợ y trách cứ.

Bây giờ nghĩ lại, sự lo lắng ấy thật sự thừa thãi.

Mị Lục đã sống cùng họ mười mấy năm, vậy mà họ đến chút tin tưởng tối thiểu với y cũng không có.

"Lẽ ra chúng ta nên nói sớm cho ngươi biết. Như thế mới tốt cho cả ngươi lẫn Tiểu Yển."

Hộc Luật Uyển cười khổ: "Chúng ta đã vô cớ lãng phí mất bốn, năm năm."

Mị Lục im lặng một lát, bất chợt vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Hộc Luật Uyển.

Nàng ngây ra như hóa đá.

Mặc dù đã quen biết hơn mười năm, nhưng giữa nàng và Mị Lục chưa từng có sự thân mật như vậy. Nàng luôn nghĩ Mị Lục không thích bị người khác chạm vào, nên ngày thường nàng và Lâm Tụng đều rất cẩn thận tránh va chạm.

Thế nhưng... cảm giác này, thật tốt biết bao.

Có một thoáng, Hộc Luật Uyển gần như muốn bật khóc.

Nàng nâng tay, khựng lại giữa không trung một lát rồi chầm chậm vòng ra sau ôm lấy y.

"Ngươi không cần xin lỗi ta," Mị Lục nói. "Ta hiểu các ngươi. Nếu ta là các ngươi, ta chưa chắc đã làm tốt hơn."

Khi ấy, y từng đầy lửa giận, từng oán hận Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng, cho rằng bọn họ nợ y. Nhưng ngẫm kỹ lại, người Mị Lục đáng trách nhất vẫn là bản thân mình—rõ ràng từng cùng Hộc Luật Yển trải qua cả một đời, vậy mà vẫn bị danh phận cha nuôi – con nuôi trói buộc, bị tục niệm kéo chân.

Y đã quá câu nệ. Sớm nên gạt bỏ mọi ràng buộc từ lâu rồi.

Hộc Luật Uyển chớp mắt, chẳng ngờ bản thân thực sự đã rơi nước mắt. Nàng không biết mình khóc vì áy náy hay vì vui mừng. Có lẽ, cả hai.

Nàng vội lấy lòng bàn tay lau sạch, điều chỉnh cảm xúc xong mới cất lời:

"Sau này ta và Lâm Tụng sẽ ngày càng bận rộn. Tiểu Yển... giao cho ngươi vậy."

Mị Lục khẽ "ừ" một tiếng.

Hộc Luật Uyển mỉm cười, vỗ nhẹ lưng y:

"Trước đây là ta không nhìn rõ. Giờ thì ta đã hiểu. Sớm biết vậy, lúc mới đến huyện Ngạc Thành lẽ ra nên để Tiểu Yển ở cạnh ngươi luôn."

Nàng ngừng lại một chút, giọng nhẹ hẫng như gió thoảng:

"Hy vọng... bây giờ vẫn chưa muộn."

Nếu như trước đó Mị Lục còn chưa nhận ra điều gì, thì đến lúc này, y không thể không ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt chấn động:

"Ngươi..."

Đúng lúc đó, từ đằng xa vang lên tiếng gọi của Lâm Tụng:

"Uyển Uyển!"

"Lâm Tụng gọi ta, ta qua xem một chút."

Hộc Luật Uyển vội vàng lau mặt, buông Mị Lục ra, xoay người chạy đi.

Mị Lục bàng hoàng nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, trái tim đập loạn nhịp.

Có phải Hộc Luật Uyển... đã phát hiện ra điều gì?

Không... không thể nào.

Dù Hộc Luật Uyển có nghĩ nhiều cũng không thể nghĩ đến chuyện kiếp trước y từng ở bên Hộc Luật Yển. Khả năng duy nhất... là Hộc Luật Uyển đã nhận ra tình cảm y dành cho Lâm Yển.

Vậy nên—

Mị Lục l**m môi khô khốc, chậm rãi đặt tay lên ngực mình.

Trái tim Mị Lục chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, như thể chỉ cần một giây nữa thôi... sẽ nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng chỉ ở trên ngọn núi vài ngày rồi phải rời đi. Trước khi đi, nàng không nhắc lại chuyện ngày hôm ấy, mà chỉ nói đến một việc khác:

Họ dự định tổ chức thật lớn sinh nhật 17 tuổi của Lâm Yển.

Trước kia vì bảo vệ Lâm Yển khỏi những lời đàm tiếu, họ gần như không để cậu ra ngoài gặp gỡ ai. Vậy nên, dù khắp Tu chân giới đều truyền tai nhau về "thiếu gia chủ", nhưng rất ít người biết mặt thật của Lâm Yển.

Ngay cả trong nhà Hộc Luật, cũng có không ít người chưa từng gặp Lâm Yển.

Lần này, làm yến tiệc long trọng như thế, chính là để công khai giới thiệu Lâm Yển với toàn giới tu chân.

Từ nay đến sinh nhật chỉ còn chưa đầy nửa tháng, mọi việc sẽ dần bận rộn, Hộc Luật Uyển nhắc Lâm Yển chuẩn bị tâm lý.

Nghe nàng nói xong, ánh mắt Lâm Yển lập tức căng lên, quay đầu liên tục nhìn về phía Mị Lục:

"Cha nuôi cũng đi chứ?"

Chưa kịp để Mị Lục trả lời, Hộc Luật Uyển đã cười gật đầu:

"Yên tâm, người cha nuôi của con yêu thương nhất là con, y sao nỡ không đi?"

Nghe vậy, Lâm Yển thở phào, mỉm cười ôm lấy tay Mị Lục, cằm cọ cọ lên vai y làm nũng:

"Chỉ cần cha nuôi đi cùng, con đi đâu cũng được~"

Giọng mũi của Lâm Yển lúc làm nũng vẫn y như hồi nhỏ, đáng yêu đến lịm tim. Nhưng giờ Lâm Yển đã lớn, sao còn giống khi xưa được?

Mị Lục cảm thấy lỗ tai như bị lông vũ phẩy qua, ngứa đến tận trong tim.

Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng nhìn Lâm Yển như bạch tuộc tám chân quấn quanh Mị Lục, cũng chỉ biết bất lực thở dài. Hộc Luật Uyển không nói gì, còn Lâm Tụng thì nhẹ nhàng trách:

"Con còn cao hơn cha nuôi, đừng suốt ngày như con nít nữa, làm phiền y."

Lâm Yển chẳng thèm nghe, ôm chặt tay Mị Lục, ngả đầu cười toe:

"Con cứ phiền đó!"

Lâm Tụng lắc đầu:

"Thế này cha nuôi con đi đường kiểu gì?"

"Không cần đi đường, con có thể bế cha nuôi!" – Lâm Yển nói dứt câu là thực hiện ngay, ôm eo Mị Lục nhấc bổng y lên!

"Lâm—Lâm Yển!!"

Mị Lục không phòng bị, hoảng loạn đập vai Lâm Yển:

"Thả ta xuống mau!!"

Không biết Lâm Yển lấy đâu ra sức, cứ thế ôm Mị Lục nhẹ nhàng như không bước đi mấy bước.

Mị Lục vừa bối rối vừa xấu hổ, không dám nhìn ai, đành dùng hai tay chống lên vai Lâm Yển, thẹn quá hoá giận:

"Đừng nghịch nữa!"

Nhưng Lâm Yển cười toe toe, còn quay đầu nói với đám người Hạ Phong đang hóng chuyện:

"Sư tôn ơi, eo cha nuôi con nhỏ xíu luôn á, chỉ một cánh tay là ôm trọn rồi!"

Hạ Phong hí hửng:

"Eo sư tôn cũng không thô, con thử ôm một cái xem?"

"Không cần!"

Lâm Yển quay mặt đi, giọng chắc nịch:

"Con chỉ ôm cha nuôi!"

Hạ Phong lập tức xị mặt.

Ba sư đệ bên cạnh thì cười khoái chí:

"Ha ha ha ha ha!"

Tuy rằng bọn họ không cười Mị Lục, nhưng cũng đủ khiến da đầu y tê rần một trận, chỉ hận không thể tìm ngay một cái khe đất để chui xuống cho rồi.

Đến khi nhận ra Mị Lục sắp phát hỏa, Lâm Yển mới cuống cuồng buông ra.

"Cha nuôi " Lâm Yển làm nũng, giọng mềm như tơ, "Về sau cha nuôi không muốn đi đường thì cứ nói với con, con ôm cha đi luôn"

Mị Lục cả khuôn mặt đỏ lựng như ráng chiều, nhìn Hộc Luật Uyển rồi lại nhìn Lâm Tụng, liếc sang nhóm hạ phong phía sau, không tiện trước mặt bao nhiêu người nổi giận với Lâm Yển, đành nghẹn một hơi.

Mai Nhuận cười ha hả trêu chọc: "Nếu sau này con có vợ thì liệu còn thừa tay để ôm cha nuôi đi nữa không?"

"Không đâu!" Lâm Yển chống nạnh, vẻ mặt nghiêm túc, còn ưỡn ngực ra mà tuyên bố, "Con có cha nuôi là đủ rồi! Không cần vợ!"

Mai Nhuận khẽ nâng mày: "Lỡ như cha nuôi con có vợ thì sao?"

Lời này vừa dứt, sắc mặt Lâm Yển lập tức trầm xuống như mây giông đổ ụp trời chiều, tốc độ nhanh đến mức làm Mai Nhuận giật mình.

"Cha nuôi con không lấy vợ. Cha nuôi đã hứa với con rồi, cha nuôi không được nuốt lời."

Ánh mắt Lâm Yển cụp xuống, rõ ràng là rất không hài lòng với câu hỏi vừa rồi. Cậu cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười, suy nghĩ thêm một giây thôi cũng là lãng phí cuộc đời.

Nhưng Mai Nhuận dù sao cũng là sư thúc, Lâm Yển không thể vô lễ.

Cho nên Lâm Yển lại ngẩng đầu, khí thế bừng bừng mà bổ sung: "Nếu cha nuôi thật sự muốn lấy vợ, con có thể hy sinh thân mình, làm vợ của cha!"

"Phụt ——" Mai Nhuận không nhịn được bật cười thành tiếng, chỉ vào Lâm Yển rồi quay sang lắc đầu với hai sư đệ: "Các ngươi xem đi, nó quý cha nuôi nó thế kia, ngày thường chúng ta thương nó vô ích rồi!"

Nguyệt Thạch và Khúc Kim cũng bật cười.

Chỉ có Hạ Phong là không cười, ông dường như nghĩ đến khả năng nào đó, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, khi nhìn về phía Hộc Luật Uyển thì vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Phong chợt cảm thấy mình đã hiểu được điều gì.

Sau khi Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng rời đi, sắc trời cũng dần ảm đạm. Trên bầu trời âm u, không biết từ lúc nào đã lất phất từng bông tuyết nhỏ, phủ lên mặt đất vốn đã dày một lớp tuyết trắng.

Trên đường về, tuyết đọng dưới chân họ phát ra những tiếng sột soạt không ngừng

Mị Lục đã nguôi giận. Y thấy bông tuyết rơi trên vai Lâm Yển, không nhịn được vươn tay vỗ rơi đi. Khi theo thói quen định vỗ bông tuyết trên đầu Lâm Yển thì mới giật mình nhận ra: Lâm Yển thế mà đã cao hơn y.

Mười sáu, mười bảy tuổi—chính là độ tuổi lí tưởng để phát triển vóc dáng.

Bình thường không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này, Mị Lục mới lặng lẽ nhận ra dấu vết mà thời gian lưu lại trên người hai người bọn họ.

Mị Lục không nhìn thấy đỉnh đầu Lâm Yển nữa, cánh tay giơ lên lơ lửng giữa không trung.

Lâm Yển biết y định làm gì, liền nheo mắt cười, cúi đầu xuống, đưa vào trong tầm tay y.

Mị Lục thuận thế vỗ nhẹ bông tuyết xuống.

Lâm Yển nhân cơ hội dụi mặt vào lòng bàn tay Mị Lục, ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên như cánh cung, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cha nuôi."

Mị Lục nhìn Lâm Yển vô thức cũng bật cười.

Bình Luận (0)
Comment