Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 136

Ban đêm, Lâm Yển lại nằm mơ.

Từ sau khi Mị Lục đến núi Vân Lĩnh, những giấc mộng kỳ quái kia đã dần biến mất. Nhưng lần này, mộng cảnh lại khác hoàn toàn với trước đây.

Lâm Yển mơ thấy mình đứng trên một đài cao, ngoài trời vừa tối đen, màn che tầng tầng lớp lớp màu trắng lay động trong gió, cậu bước giữa những làn rèm mờ ảo, thấp thoáng trông thấy một bể tắm bị che khuất.

Trong không khí phảng phất một mùi hương xa lạ chưa từng ngửi qua.

Hương ấy như một bàn tay vô hình, níu lấy tay áo Lâm Yển, dịu dàng nhưng chắc nịch, dẫn cậu đi sâu vào trong lớp màn.

Không bao lâu, Lâm Yển đã đứng trước trung tâm bể tắm.

Một ao nước tròn đầy nước ấm, từng làn sương trắng như lụa mỏng uốn lượn trong không trung.

Bên cạnh bể là một chiếc bàn nhỏ, đặt một đĩa hương đang cháy âm ỉ.

Lâm Yển biết, mùi hương ấy là từ đó phát ra.

Cậu chỉ lướt mắt qua chiếc bàn, rồi tầm nhìn nhanh chóng bị hút lấy bởi dáng người đang ngồi bên mép bể tắm.

Bóng dáng ấy... rất quen thuộc.

Chưa kịp nhận ra người đó là ai, hai chân Lâm Yển đã cầm lòng không đặng mà bước về phía người kia.

Tóc người kia bị nước làm ướt, xõa xuống dính trên lưng. Tuy vóc người mảnh khảnh, nhưng bờ vai và sống lưng lại không hề gầy yếu. Giọt nước theo lưng chảy xuống, đọng nơi hõm eo, tan vào mặt nước ấm.

Lâm Yển ngây ngẩn.

Ánh mắt cậu dõi theo theo vệt nước lăn dài, xuyên qua làn hơi nước lờ mờ, Lâm Yển nhận ra người đó có hõm eo.

Không chỉ vậy.

Eo của người đó...cũng rất nhỏ

Dường như cậu chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Giống hệt như cậu đã từng ôm qua.

Lâm Yển khựng lại, rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.

Cổ họng khô rát, toàn thân nóng bừng như chỉ chực bốc cháy.

Mồ hôi túa ra sau lưng, ướt đẫm.

Ngay lúc ấy, người kia phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Yển, lặng lẽ xoay lưng về phía bể, cảnh giác nhìn về phía cậu.

Xuyên qua tầng sương mờ, cuối cùng Lâm Yển cũng nhìn rõ gương mặt kia.

Là... gương mặt của cha nuôi cậu.

Cha nuôi hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Những gì xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của Lâm Yển, cũng vượt khỏi mọi dự liệu của cậu.

Lâm Yển—biến thành Hộc Luật Yển.

Cậu thấy chính mình cùng Mị Lục giằng co vì một bộ quần áo. Khi Mị Lục đang định mặc vào, cậu lại giơ tay xuống...

Và sờ được một thứ. Tay cậu—rõ ràng nắm lấy thứ ấy.

Là nam nhân, Lâm Yển không thể không biết mình đang chạm vào cái gì. Nếu chỉ là vô tình, có lẽ cậu còn có thể tự an ủi là ngoài ý muốn.

Nhưng chuyện này... không phải ngoài ý muốn.

Trong lòng Lâm Yển như có sấm sét giáng xuống, đại não trống rỗng, bên tai chỉ còn ầm ầm tiếng vang.

Mình đang làm gì?

Mình điên rồi sao?

Chính cậu còn chưa chạm qua của mình mấy lần, vậy mà lại...

Không không không.

Đây không phải trọng điểm.

Quan trọng là— "cậu" bây giờ không phải Lâm Yển mà là Hộc Luật Yển!

Nói cách khác——

Hộc Luật Yển từng đối xử với Mị Lục như vậy?

Lâm Yển hoảng loạn.

Kinh hoàng vì hành động của mình, lại đố kỵ với Hộc Luật Yển từng có thể chạm vào Mị Lục như thế. Lâm Yển hận không thể lôi Hộc Luật Yển ra, bầm thây vạn đoạn, hoặc chặt tay hắn, ném cho chó gặm!

Nhưng giữa cơn choáng váng hỗn loạn ấy, vẫn có một ý nghĩ len lỏi trỗi dậy——

Hai người đàn ông...

Cũng có thể... làm như vậy sao?

Hoảng hốt trong khoảnh khắc, một cánh cửa lớn còn mới tinh chầm chậm mở ra trước mắt Lâm Yển, sau cánh cửa là phong cảnh mà cậu chưa từng nhìn thấy—lạ lẫm, xa xôi, lại khiến người ta không thể rời mắt.

Lần đầu tiên, Lâm Yển cảm nhận được một luồng chấn động chạy khắp toàn thân, tê dại cả da thịt.

Tư duy cậu như bị ngưng đọng, mà hành động vẫn tiếp diễn theo quán tính.

Cậu cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên má Mị Lục, trong giọng nói đầy ý cười, nửa như trêu chọc, nửa lại nghiêm túc:

"Ta giúp ngươi giải quyết nhé?"

Gương mặt Mị Lục vốn đã ửng đỏ vì nước ấm, giờ lại càng thêm hồng thắm:

"Không cần ngươi giúp, ta tự mình giải quyết được."

Cậu hỏi:

"Ngươi định giải quyết thế nào đây?"

Mị Lục tức tối đáp:

"Ta giải quyết kiểu gì là việc của ta, trước tiên ngươi đi ra đi! Ngươi ở đây không ổn đâu!"

Cậu bật cười:

"Không ổn ở đâu cơ? Ta thấy rất ổn mà."

"Ổn chỗ nào!"

"Chúng ta đã có quan hệ đến mức này rồi, còn có gì không hợp?"

Lâm Yển thở gấp.

Quan hệ...?

Mị Lục với Hộc Luật Yển... rốt cuộc là quan hệ gì?

Lẽ nào... đúng như cậu nghĩ sao?

Không bao lâu sau, thực tại đã trả lời cho cậu.

Một hồi kéo đẩy, cậu bế ngang Mị Lục ra khỏi hồ nước, đặt y lên tấm ván gỗ giữa giá áo, một gối quỳ xuống đất, rồi cúi đầu xuống.

Gió đêm quét qua màn che, phát ra âm thanh sột soạt, chẳng thể che lấp được tiếng thở ngày một dồn dập của Mị Lục.

Khoảnh khắc ấy, thân nhiệt Lâm Yển như tăng vọt, cậu như bay lượn giữa trời cao, lao đi giữa thác nước ầm ào, đại não bị nhồi nhét quá nhiều thông tin, đến mức sắp nổ tung.

Cậu—lại làm điều đó với Mị Lục.

Không—là Hộc Luật Yển làm điều đó với Mị Lục.

Tâm trí hỗn loạn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Yển gần như nghĩ mình chính là Hộc Luật Yển.

Bởi vì cậu cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt mà Hộc Luật Yển từng có—niềm vui của việc chế ngự Mị Lục.

Một khát vọng chiếm giữ, lạ lẫm, nhưng đầy mê hoặc.

Đó là thứ chỉ tồn tại trong thế giới kia.

Lâm Yển mở choàng mắt, vẫn nằm im nhìn trần giường quen thuộc.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Kết giới vẫn chưa hạ xuống, mà cậu cũng chẳng có thói quen đóng cửa sổ. Ánh nắng vàng xuyên qua khe hở, chiếu nghiêng vào đầu giường.

Lâm Yển đặt tay lên trán.

Rất lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi.

Lâm Yển từng mơ vô số giấc mộng về Hộc Luật Yển và Mị Lục.

Dù trong mơ, kẻ hành động là cậu, thế thân cho Hộc Luật Yển, nhưng tư tưởng và thân thể cậu luôn tách biệt.

Mỗi lần tỉnh lại, cũng chẳng bao giờ bị cuốn vào cảm xúc quá mức.

Nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Mới tỉnh dậy, cậu thậm chí chẳng phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật.

Lâm Yển thực sự tưởng mình là Hộc Luật Yển.

"Hộc Luật Yển..." Lâm Yển khẽ gọi tên ấy, trong lòng dần dần dâng lên một tầng cảm xúc trầm nặng.

Một cái tên giống cậu, một dung mạo y hệt cậu—nhưng lại mang một tính cách và cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Hộc Luật Yển, rốt cuộc... có phải chính là cậu trong một thế giới khác?

Ở thế giới kia, Mị Lục không phải là cha nuôi của Hộc Luật Yển—mà là ái nhân của hắn.

Hai từ đó nghe xa lạ biết bao, nhưng lại diệu kỳ như mộng.

Một cảm xúc chưa từng có như đang trỗi dậy, non nớt như chồi mầm chuẩn bị đội đất mà lên.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi quen thuộc của Mị Lục:

"Tiểu Yển, con dậy chưa đó?"

Vèo một tiếng—

Chồi non kia lập tức rụt lại, trốn đi.

"Con dậy rồi!" Lâm Yển vội vàng đáp lời, cuống quýt định bò dậy khỏi giường.

Nhưng vừa động đậy một chút, Lâm Yển đột nhiên phát hiện có điều gì đó khác lạ.

Cơ thể cậu cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống—

Bề ngoài không thấy gì bất thường.

Nhưng Lâm Yển biết—

Mình đã ướt.

Mị Lục đợi bên ngoài một lúc lâu mới thấy Lâm Yển mặt đỏ bừng mở cửa bước ra, vẻ mặt cậu vừa xấu hổ vừa khó xử, ngón tay siết chặt, giọng nói lí nhí như muỗi kêu:

"Cha nuôi..."

"Ừm," Mị Lục dịu dàng nói, "Sao mặt con đỏ vậy, có chỗ nào không khoẻ sao?"

Vừa nói, y vừa giơ tay định chạm vào má Lâm Yển.

Động tác ấy thực ra cũng chẳng hiếm thấy giữa hai người họ—do Lâm Yển hay làm nũng, dính người, khiến Mị Lục lâu dần cũng quen tay quen chân, không nghĩ ngợi gì mà đưa tay lên.

Nào ngờ, động tác ấy lại khiến Lâm Yển như bị hoảng.

Mắt cậu trợn to như chuông đồng, tay xua lia lịa, miệng vội vàng lắp bắp:

"Không có gì, không có gì đâu..."

Tay Mị Lục khựng lại giữa không trung, thấy vẻ mặt Lâm Yển đầy kháng cự thì đành ngượng ngùng rút về, siết chặt rồi lại thả lỏng ở bên người.

Y cười nhẹ:

"Trông con thế này không giống không có gì đâu."

"..." Lâm Yển biết bản thân giấu không nổi.

Trước mặt Mị Lục, cậu chẳng bao giờ nói dối được.

Nhưng dù mất tự nhiên đến mấy, vẫn phải cắn răng cố làm như không có gì.

Lâm Yển mím môi, yếu ớt mở miệng:

"Thật sự không sao đâu, cha nuôi..."

Mị Lục không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Yển chăm chú bằng ánh mắt bình thản.

Lâm Yển và y đối mắt trong chốc lát, da đầu cậu lập tức tê rần, tim đập dồn dập, cậu chột dạ cúi mi, vô thức siết chặt vạt áo—tấm vải mềm mại bị nhàu nát thành một mớ nhăn nhúm.

May là Mị Lục không tiếp tục ép hỏi.

"Không sao là được rồi." Y mỉm cười dịu dàng.

"Tam sư thúc của con đã chuẩn bị bữa sáng xong, rửa mặt xong thì xuống ăn đi, hôm nay còn nhiều việc chờ con lắm."

Lâm Yển thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

"À đúng rồi, hôm nay ta định xuống núi một chuyến." Mị Lục lại nói,

"Ta tính về huyện Ngạc Thành xem thử tình hình bên đó. Mấy cửa tiệm vẫn giao cho quản gia Lý, nhưng cứ để mãi vậy cũng không ổn. Hơn nữa sinh nhật con cũng sắp tới rồi, có thể sau khi chúng ta đến Thần Tiên Cốc sẽ ở lại đó một thời gian, chắc ăn tết ở đó luôn. Nên ta muốn tranh thủ chuẩn bị trước chút ít, sẵn tiện sắp xếp công việc và một số chuyện của hạ nhân trong phủ."

Y nói rất tỉ mỉ, sợ Lâm Yển suy nghĩ lung tung.

Quả nhiên, lời còn chưa dứt, Lâm Yển đã lập tức ngẩng đầu, sốt ruột nói:

"Con cũng muốn đi!"

"Nếu con đi, ai sẽ hoàn thành nhiệm vụ do sư tôn và các sư thúc giao? Nhỡ kéo dài đến đúng sinh nhật thì sao? Chẳng phải sẽ phiền phức cho mọi người à? Huống chi nếu con đi theo ta xuống Ngạc Thành, mọi người sẽ nhìn ta thế nào chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Yển dịu xuống đôi chút.

Cậu có thể mặc kệ người khác nói gì về mình—

Nhưng không chịu được ai nói xấu Mị Lục.

Dù chỉ là một câu cũng không được!

Thấy thế, Mị Lục càng nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Coi như chúng ta phân công nhau để chuẩn bị cho chuyến đi Thần Tiên Cốc, được không? Ta đảm bảo với con, nhất định sẽ trở về trước khi mọi người xuất phát."

Lâm Yển trăn trở hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn ủ rũ:

"Nhỡ đâu người không về thì sao..."

"Không có cái nhỡ đó." Mị Lục bỗng rướn người lại gần, tranh lúc Lâm Yển không chú ý khẽ xoa đầu cậu, khẽ nói bên tai:

"Ta vượt qua trăm đắng ngàn cay để tìm con đâu phải để bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa con."

Lâm Yển ngây người, sững sờ nhìn Mị Lục.

Mị Lục khẽ nhếch môi cười, đôi mắt dưới nắng mai lấp lánh rực rỡ, tựa như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu vầng dương chói lọi, lại giống như những viên đá quý tinh xảo đang tỏa sáng lung linh...

Vô cùng chói lòa...

Còn chói lòa hơn cả ánh mặt trời hôm nay.

"Hãy tin ta một lần, được không?" Mị Lục nói.

Lâm Yển nhìn bờ môi đỏ mọng đầy đặn kia khẽ động, không hiểu sao lại nhớ đến giấc mộng kia...

Những thanh âm th* d*c đ*ng t*nh ấy ... được phát ra từ chính đôi môi này.

Bình Luận (0)
Comment