Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 142

Dù ngoài miệng là đang hỏi, nhưng Lâm Yển căn bản không thực sự chờ Mị Lục đồng ý. Vừa dứt lời, Lâm Yển đã chầm chậm nghiêng người về phía y, cẩn thận tiếp cận.

Mị Lục không đáp cũng không từ chối, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Yển ngày một tiến sát, không chớp mắt lấy một lần.

Có thể thấy y hơi khẩn trương.

Lâm Yển cũng cực kỳ hồi hộp. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thân mật với Mị Lục trong thân phận là Lâm Yển. Dù gì thì trên danh nghĩa, y vẫn là cha nuôi của hắn. Sự mới lạ ấy khiến hắn cảm thấy k*ch th*ch, bên tai đều là tiếng tim đập của chính mình.

Thình thịch —

Thình thịch thình thịch —

Lâm Yển không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào khác.

Cho đến khi cảm nhận được làn môi mềm mại và ấm áp kia chạm vào môi mình, Lâm Yển mới chậm rãi hoàn hồn. Gương mặt Mị Lục bị kéo lại gần trong tầm mắt, gần đến mức hắn có thể đếm rõ từng sợi lông mi dài rũ xuống của y.

Lâm Yển phát hiện lông mi của Mị Lục thật dài, cong vút dịu dàng. Khi rũ xuống, một bóng mờ nhỏ phủ trên làn da trắng mịn như sứ, khiến hắn ngẩn ngơ nhìn mãi không dứt.

Mặc dù những chi tiết ấy từ lâu đã khắc sâu trong trí nhớ hắn, nhưng mỗi lần ngắm nhìn, tim hắn lại không khỏi rung động.

Lâm Yển nhẹ nhàng cọ môi mình lên môi Mị Lục. Một lúc lâu sau mới thử thăm dò mà đưa đầu lưỡi ra. Mị Lục cũng vô cùng phối hợp hé miệng, bàn tay bị Lâm Yển nắm lấy bất giác trượt ra, thuận theo cánh tay đặt lên vai hắn.

Tay Mị Lục không đến nỗi lạnh, nhưng khi vòng qua cổ Lâm Yển lại khiến hắn hơi rùng mình.

Hắn nghĩ chắc bản thân vẫn còn quá hồi hộp.

Trong lồng ngực như có một con thỏ nhảy nhót liên hồi, chỉ sợ một giây sau sẽ phá vỡ lồng ngực mà thoát ra.

Mị Lục cảm nhận được điều gì đó, động tác ôm cổ hắn thoáng khựng lại, khẽ ngửa đầu ra sau:

"Sao vậy?"

"Không sao" Lâm Yển nhìn khuôn mặt Mị Lục gần trong gang tấc, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hào của y, vô thức nuốt nước bọt, "Ta chỉ là... hơi căng thẳng."

Mị Lục bật cười khẽ, nâng tay đang đặt trên vai Lâm Yển, tiện đà xoa đầu hắn, dịu giọng nói:

"Không giấu gì ngươi... ta cũng căng thẳng."

Gương mặt Mị Lục bỗng chốc trở nên sáng bừng. Y nheo mắt cười, dịu dàng còn hơn cả gió xuân. Trên người khoác một chiếc trường bào màu nâu nhạt, cổ áo lót lớp lông thỏ trắng muốt bao quanh khuôn mặt thanh tú, càng tôn lên đôi môi đỏ, hàm răng trắng cùng ánh mắt đen láy của y.

Có lẽ vì đời này không còn bị bệnh tật giày vò, Mị Lục trông không còn gầy yếu như kiếp trước. Thân thể vẫn mảnh khảnh nhưng đã không còn nét mong manh nữ khí ngày xưa.

Lâm Yển lặng lẽ nhìn y thật lâu, trong đầu không kìm được hiện lên những hình ảnh —

Hắn và Mị Lục đi dưới bầu trời tuyết trắng bay đầy trên cánh đồng mênh mông, ngủ trong sơn động lạnh giá tĩnh lặng, xuyên qua cánh rừng vắng phủ tuyết dày. Khi phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy trời và đất nối nhau thành một mảng trắng xoá, giữa không gian mênh mông ấy, hai người chỉ có tuyết rơi ngợp trời làm bạn đồng hành.

Giống như cả thế giới chỉ còn lại họ.

Hắn vẫn nhớ, trong sơn động kia, Mị Lục từng chất đầy điểm tâm để làm thành một cái bánh kem chúc mừng sinh nhật hắn.

Khi đó, hắn đã thầm ước một điều.

Hắn không nói điều ước ấy cho Mị Lục biết, nhưng hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Đến nay, hắn cũng đã hoàn thành tâm nguyện đó.

Tâm nguyện của hắn là — hắn muốn đời đời kiếp kiếp ở bên Mị Lục. Nếu Mị Lục chết rồi, hắn cũng không muốn sống một mình. Nếu hắn chết, thì hắn sẽ hóa thành một cơn gió, một trận mưa, một bông tuyết, mãi mãi ở bên cạnh Mị Lục, không bao giờ rời xa.

Hắn muốn cùng Mị Lục, kiếp này kiếp khác, trói buộc bên nhau.

Họ sẽ không bao giờ tách ra. Dù cho sinh ly hay tử biệt cũng không thể khiến hai người họ chia lìa.

Yết hầu Lâm Yển khẽ chuyển động, bỗng dưng khẽ gọi:

"Lục Lục."

Mị Lục khựng lại, như không ngờ hắn lại gọi nhũ danh của mình, nhất thời luống cuống một thoáng.

"Ta yêu ngươi," Lâm Yển khẽ nói, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y.

Mị Lục khẽ thở ra một hơi, cười nói:

"Ta từng nghe ngươi nói câu đó rồi."

"Hả?" Lâm Yển ngẩn người, "Khi nào?"

"Kiếp trước," Mị Lục kéo cổ áo Lâm Yển, bắt chước cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, "Ta từng nói ta vẫn còn ý thức, nên khi ngươi nói những lời ấy, ta đều nghe thấy cả."

Lâm Yển nhìn nụ cười của y, cũng bật cười, khóe môi cong cong.

Khi họ rời đi, chỉ có quản gia Lý và Tiểu Thanh đi cùng lên xe ngựa. quản gia Lý vừa nhìn đông lại ngó tây, rồi quay đầu hỏi Tiểu Thanh:

"Tiểu Tiếu đâu?"

"Không rõ nữa," Tiểu Thanh lắc đầu, "Ta cũng đang tìm nàng, nhưng ai nấy đều bảo là không thấy."

"Lạ thật," quản gia Lý xoa râu, "Những lúc như thế này chẳng phải nàng là người chạy nhanh nhất sao? Hôm nay lại không thấy đâu."

Quản gia Lý không phải không biết Tiểu Tiếu có chút tâm tư với Mị Lục. Nhưng cũng phải công nhận, Tiểu Tiếu là người chăm chỉ nhất, mỗi khi chăm sóc Mị Lục cũng hết mực chu đáo. Vì vậy trong tình huống thế này, ông vẫn luôn muốn đưa nàng theo.

Thế nhưng Tiểu Tiếu mãi không thấy đâu, ông cũng không thể để cả đoàn người phải chờ. Cuối cùng đành giục xa phu lên đường.

Ngồi trên xe ngựa, ngoài Mị Lục và Lâm Yển, còn có quản gia Lý và Tiểu Thanh. Nhưng Lâm Yển chẳng hề coi họ là người ngoài, cứ dính lấy Mị Lục suốt chặng đường, ôm lấy y không rời, đến cả khi ngủ cũng nắm chặt tay y không buông.

Mị Lục sớm đã quen với sự "dính như keo sơn" này của Lâm Yển, chẳng hề có phản ứng gì, chỉ rút tay còn lại ra cầm sách, yên lặng đọc suốt đường đi.

Nhưng đối diện với họ là quản gia Lý và Tiểu Thanh thì đã khác, hai người ngồi nghiêm chỉnh, mỗi người một vẻ mặt, liên tục liếc nhìn hai người đang ôm nhau bên kia với ánh mắt vô cùng... phức tạp.

Ánh mắt ấy vô tình chạm phải Lâm Yển, khiến hắn có cảm giác như bị kim đâm vào mông, đứng ngồi không yên.

Lâm Yển lại làm như không có gì, mặt dán vào vai Mị Lục, tươi cười hớn hở nhìn bọn họ.

"Sao vậy?" Lâm Yển hỏi, "Các ngươi có chuyện gì muốn nói à?"

Quản gia Lý: "......"

Tiểu Thanh: "......"

Nghe vậy, Mị Lục cũng buông sách, quay đầu nhìn họ.

Quản gia Lý cứng đờ mặt, vội vàng lắc đầu xua tay:

"Công tử hiểu nhầm rồi, chúng ta... không có gì cần nói đâu."

Lâm Yển tiếp lời:

"Không có gì mà cứ liếc trộm chúng ta mãi thế?"

Quản gia Lý: "......"

Mị Lục ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm quản gia Lý. Ông muốn nói lại thôi, gương mặt già nua đỏ ửng như nghẹn lời đến mức sắp nổ tung. Vậy mà Lâm Yển chẳng chịu tha, còn gặng hỏi:

"Quản gia Lý, sao ông không nói gì cả? Ông cứ thử nói xem, ta hiểu lầm các ngươi chỗ nào?"

"Được." Mị Lục giơ tay che lại mắt Lâm Yển, dịu giọng: "Trời sắp sáng rồi, ngươi cứ ngủ thêm một lát nữa đi."

Hộc Luật Yển chớp chớp mắt, hàng mi dày khẽ lướt qua lòng bàn tay Mị Lục, có chút ngưa ngứa.

Tay Mị Lục khẽ run lên.

Lâm Yển cong môi cười, nghe lời nhắm mắt lại: "Được."

Lâm Yển nói ngủ là ngủ, chỉ chốc lát sau đã tựa vào Mị Lục mà chìm vào giấc mộng.

Mị Lục cúi đầu nhìn Lâm Yển một cái, thấy hắn tuy đã nhắm mắt nhưng giữa mày vẫn hơi cau lại, hô hấp tuy đều đều mà trông vẫn chẳng yên lòng. Y dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào giữa hai hàng lông mày của Lâm Yển, chậm rãi xoa dịu.

Trước đây Lâm Yển khi ngủ vốn không có thói quen nhíu mày, thường là vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng một giấc đến trời long đất lở. Chỉ có Hộc Luật Yển là luôn thiếu vắng cảm giác an toàn, dù trong lúc say ngủ cũng thường xuyên cau chặt mày, trông dáng vẻ như đang ôm mối thâm thù đại hận, tựa như lúc này. Mị Lục lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Yển, trong khoảnh khắc ngơ ngẩn, gương mặt này lại dần trùng khớp với gương mặt của Hộc Luật Yển kiếp trước.

Ngón tay y nhẹ nhàng thay đổi lực đạo, từ một ngón thành hai ngón, từ giữa chân mày dần dần xoa ra tới trán.

Rất nhanh sau đó, nét mặt Lâm Yển cũng dần giãn ra.

Mị Lục khẽ cười trong lòng. Hộc Luật Yển thật chẳng khác gì so với đời trước, ngay cả mấy chi tiết nhỏ này cũng giống nhau đến kinh ngạc.

Y thu tay lại, đang định cầm sách lên đọc tiếp, lại vô tình chạm phải ánh mắt của quản gia Lý và Tiểu Thanh đang ngượng ngùng né tránh.

Hai người nọ cuống quýt cúi đầu, giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả.

Đợi đến hừng đông, quản gia Lý sai phu xe tìm một nơi bằng phẳng để dừng xe. Bọn họ đã ngồi trên xe suốt một ngày một đêm, vẫn nên ra ngoài hít thở khí trời, tiện thể ăn chút gì đó lót dạ.

Phu xe dừng xe bên một hồ nước. Mặt hồ chưa đóng băng, phản chiếu ánh nắng sớm mai lấp lánh, song ven hồ lại phủ một tầng tuyết trắng, cần quét dọn sơ qua.

Quản gia Lý đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Trong lúc phu xe dọn tuyết, ông cùng Tiểu Thanh cũng khiêng bàn ghế từ trên mui xe xuống.

Mị Lục xưa nay chẳng ham ăn uống, chỉ dùng qua vài món điểm tâm là đã thấy đủ, liền tranh thủ lúc người khác còn đang ăn, dọc theo hồ nước tản bộ đôi chút.

Nắng mùa đông không gắt, nhưng khi phản chiếu lên nền tuyết vẫn khiến đôi mắt y hơi xót. Mị Lục nheo mắt, đứng bên hồ ngắm nhìn đàn cá bơi lội thong dong trong làn nước.

Bất chợt, một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo y.

Mị Lục giật mình, còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy giọng Lâm Yển: "Lục Lục, ngươi đang nhìn gì đó?"

"Là ngươi à." Mị Lục thở phào nhẹ nhõm, y vỗ nhẹ vào tay Lâm Yển đang ôm quanh eo mình, "Ngươi đi kiểu gì mà chẳng phát ra chút tiếng động nào thế?"

Hộc Luật Yển siết chặt tay ôm hơn, cằm khẽ tựa lên vai Mị Lục: "Là tại ngươi nhìn đến ngẩn người, đến cả tiếng bước chân ta cũng chẳng nghe được."

Mị Lục lười đôi co, nhưng lại nhớ tới chuyện khác, bèn hỏi: "Giờ không gọi ta là cha nuôi nữa à?"

"Ngươi vốn dĩ đâu phải cha nuôi ta." Lâm Yển lầu bầu, "Kiếp trước ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tuổi, giờ sống lại một đời, bối phận liền đảo ngược."

Mị Lục vừa nghe xong, tức đến nghiến răng: "Ta cũng cùng cha mẹ ngươi nuôi ngươi hơn mười năm, vậy mà giờ lại chẳng nhận ta là cha nuôi?"

Lâm Yển kề sát tai y cười khẽ: "Ta không cần ngươi làm cha nuôi."

Mị Lục giả vờ tức giận, quay người lại trong lòng Lâm Yển, giơ tay định vỗ đầu hắn một cái.

Lâm Yển nhanh như chớp bắt lấy tay y, cong môi cười, cúi đầu hôn lên mu bàn tay y một cái.

"Chụt" một tiếng.

Còn vang dội vô cùng.

"...Đừng như vậy, tay ta bẩn lắm." Mị Lục vội vàng rút tay về.

Lâm Yển chỉ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn y không chớp.

Mị Lục đỏ mặt như bị thiêu, rõ ràng đâu phải trẻ con mới lớn chưa từng trải chuyện đời, vậy mà chỉ với một hành động nhỏ ấy của Lâm Yển lại khiến y tim đập thình thịch, bối rối đến quẫn bách.

Mị Lục cố gắng áp chế cảm xúc hỗn loạn, nghiêm giọng chuyển đề tài: "Nuôi ngươi mười mấy năm, vậy mà ngươi đến cái danh cha nuôi cũng không nhận."

"Không phải không nhận." Lâm Yển cười xong thì kéo Mị Lục vào lòng, nói rất nghiêm túc, "Nếu giờ ta quen miệng gọi ngươi là cha nuôi, sau này sợ là sẽ ảnh hưởng đến... phát huy."

Lâm Yển nói câu đó rất đỗi nghiêm trang, khiến Mị Lục cũng không khỏi thu lại vẻ đùa cợt.

Nhưng y vẫn chưa hiểu: "Phát huy? Phát huy cái gì cơ?"

Lâm Yển trầm mặc, giọng nói mơ hồ mang theo ẩn ý: "Lục Lục, ngươi nói xem... phát huy cái gì?"

Mị Lục khựng lại.

Rồi y dần hiểu ra.

"Lâm Yển!" Mặt Mị Lục đã đỏ như máu, gần như muốn phun khói đến nơi, lắp bắp nói, "Ngươi, ngươi sao có thể nói ra những lời thế này..."

Lâm Yển vẫn cười, còn giả vờ không hiểu: "Lời nào cơ?"

"Chính là... là mấy lời như vừa rồi đó!"

"Phát, huy?" Lâm Yển nhấn từng chữ, rõ ràng rành mạch, âm cuối còn khẽ nâng cao, chỉ hai chữ đơn giản mà nhuốm đầy ám muội.

"...!" Đầu Mị Lục như sắp bốc khói, không phải vì giận, mà là vì xấu hổ.

Y nhớ lại những chuyện bị Hộc Luật Yển trêu đùa ở kiếp trước, từ khi bị Hộc Luật Yển dẫn dắt mở ra một "cánh cửa đến thế giới mới", dường như y đã trở nên không biết ngượng là gì nữa.

Chỉ có Hộc Luật Yển mới có thể nói ra hai chữ "phát huy" này.

"Lâm Yển, ngươi đúng là..."

Mị Lục còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Lâm Yển kéo vào lòng, cúi đầu chặn lại đôi môi y đang khẽ mở.

Nụ hôn ấy sâu đến nỗi khiến Mị Lục choáng váng.

Tách ra rồi, Lâm Yển nhẹ giọng thở dài: "Lâm Yển cũng chỉ là một trong những thân phận của ta thôi, chúng ta đã quen biết lâu như vậy... đừng cứ xem ta như đứa trẻ mãi được không?"

Bình Luận (0)
Comment