Mị Lục mơ màng lẩm bẩm:
"Ngươi còn chưa tròn mười bảy, vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ con."
"Còn thiếu chút nữa là đủ mười bảy rồi."
Lâm Yển thấy gương mặt ngẩn ngơ của Mị Lục, trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó nói, đưa tay nâng cằm y lên, lại hôn một cái nữa, hôn xong mới nói tiếp:
"Cũng không còn nhỏ nữa."
Mị Lục không đáp lời, chỉ lặng lẽ liếc Lâm Yển bằng ánh mắt ngờ vực.
Y cảm thấy Lâm Yển nói câu đó... có khi chẳng phải đang nói về tuổi tác.
Không biết có phải Lâm Yển nhìn thấu suy nghĩ của y hay không, hắn khẽ nhướng mày, nửa cười nửa không.
Mị Lục: "......"
...Thôi được rồi.
Chắc chắn là y đã nghĩ quá nhiều.
—
Bên kia, quản gia Lý và Tiểu Thanh lúc này đã lén quay trở lại, họ đang trốn sau xe ngựa, thở hồng hộc vì hoảng hốt, mặt đối mặt, cả hai đều mồ hôi lạnh vã đầy trán.
Tiểu Thanh vốn nhát gan thì không nói, nhưng đây là lần đầu cậu thấy quản gia Lý sợ đến mức mất cả thể diện, tay ôm ngực, mắt trừng trừng như chuông đồng.
Một lúc lâu sau, quản gia Lý lắp bắp hỏi:
"Hắn... hắn có nhìn thấy chúng ta không?"
Tuy không chỉ đích danh, nhưng Tiểu Thanh biết rõ người quản gia đang nói là ai — chính là Lâm Yển.
Lúc nãy, khi họ tới gọi Mị Lục và Lâm Yển trở về, vừa bước qua bên kia đã thấy hai người kia đang ôm nhau hôn đắm đuối, cách một đoạn xa mà vẫn thấy rõ ràng.
Cả hai như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.
Định thần lại, chưa kịp quay đầu rời đi thì bỗng bắt gặp ánh mắt Lâm Yển nhìn thẳng về phía mình.
Thế là hai người hoảng hồn chạy bán sống bán chết.
Tới giờ, họ vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ ngập trời ấy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ thực sự không dám tin mối quan hệ giữa hai người kia lại là loại quan hệ như vậy...
Chủ tử của họ... lại cùng với đứa con nuôi của chính mình...
Trời ơi!
Không thể tưởng tượng nổi!
"Chắc là không thấy đâu, trước mặt chúng ta còn mấy gốc cây che khuất mà."
Tiểu Thanh vừa run vừa xoa hai cánh tay, trong lòng thầm hy vọng như níu lấy cọng rơm cuối cùng.
"Ừm... chắc vậy." Quản gia Lý ngượng ngùng gật đầu.
Nhưng Tiểu Thanh thì chỉ nói vậy thôi, chứ trong lòng đã rối như mớ bòng bong. Một lúc sau, c** nh* giọng hỏi:
"Quản gia Lý, ngài nói xem chủ tử với công tử kia rốt cuộc là—"
Chưa nói hết câu, đã bị quản gia Lý lườm một cái cháy mặt:
"Không nên nói thì đừng nói, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu à?"
"......" Tiểu Thanh lập tức ngậm miệng.
Quản gia Lý im lặng một lát, rồi nghiêm túc căn dặn:
"Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra, đừng nhắc tới với bất kỳ ai. Có ai hỏi cũng cắn răng mà im. Chôn xuống bụng, mang theo xuống mồ, hiểu chưa?"
"Hiểu hiểu!" Tiểu Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
"Kể cả là chủ tử hay công tử có hỏi, thì một câu không biết, ba câu cũng không biết, hiểu chưa?"
"Hiểu hiểu!"
Hai người thì thào xong xuôi, trái tim vẫn đang hoảng loạn mới dần bình ổn. Cả hai chỉnh lại nét mặt, từ phía sau xe ngựa bước ra, liền thấy Mị Lục và Lâm Yển đã trở lại.
Mị Lục ngoài đôi má hơi hồng ra thì không có gì khác thường.
Lâm Yển thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ một cái.
Mỗi lần bị hắn liếc tới, cả hai như con thỏ bị nhấc gáy, toàn thân căng cứng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Xa phu đã thu dọn bàn ghế xong xuôi, chỉ còn chờ họ lên xe.
Mị Lục lên xe trước.
Quản gia Lý và Tiểu Thanh thì do chột dạ nên cùng đứng dưới xe ngựa, định chờ Lâm Yển lên rồi mới đi sau.
Ai ngờ Lâm Yển mới bước được nửa đường lại đột nhiên quay đầu nhìn xuống chỗ hai người đang đứng.
Cả hai lập tức như gặp đại địch.
Lâm Yển dường như không phát hiện ra họ đang căng thẳng, nụ cười tươi rói như cảnh xuân rạng ngời, nhưng giọng nói phát ra lại không mang chút ý cười nào:
"Các ngươi đều nhìn thấy hết rồi phải không?"
Tiểu Thanh giả vờ điếc, không nói không rằng.
Quản gia Lý mặt trắng bệch, im lặng một lúc lâu mới lắp bắp nói:
"Thấy... thấy gì cơ?"
Lâm Yển nghiêng đầu, nhướn mày hỏi lại:
"Ngươi nói xem thấy gì?"
Quản gia Lý: "......"
Lăn lộn bao năm, xử lý giúp Mị Lục không ít cửa hàng lớn nhỏ, kinh qua bao phong ba, có loại người nào mà ông chưa từng thấy?
Vậy mà lần đầu tiên, ông lại cảm thấy Lâm Yển thật sự khiến người ta áp lực đến rợn người, dường như đây là năng lực bẩm sinh đã có. Dù cho Lâm Yển có cười rạng rỡ cũng khiến ông tê dại da đầu, lông tơ dựng đứng cả lên.
Không hổ là con trai của nhà Hộc Luật. Mẹ là Hộc Luật Uyển nổi danh một cõi, thì hắn sao có thể kém được?
Chẳng trách dạo gần đây, đám Tiểu Tiếu bị hắn doạ đến không dám ló mặt.
Nghĩ tới đây, quản gia Lý thầm cảm thấy thương cảm cho Tiểu Tiếu.
Xét mối quan hệ giữa Lâm Yển với chủ tử, có khi người Lâm Yển ghét nhất chính là Tiểu Tiếu ấy chứ.
Quản gia Lý suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định — thôi, cứ giả ngu cho rồi.
Lâm Yển thấy cả hai đều im thin thít, cũng không nổi giận.
Hắn nhẹ nhàng nhảy khỏi xe ngựa, bước đến trước mặt họ, hạ giọng nói:
"Mấy chuyện này các ngươi biết là được rồi. Nếu dám truyền ra ngoài... ta sẽ khiến các ngươi biến mất, đến thi thể cũng chẳng còn."
Giọng Lâm Yển nhẹ nhàng, chẳng hề mang vẻ uy h**p, nhưng trong ánh nắng ấm áp rực rỡ ấy, lời nói lại khiến hai người run cầm cập như gặp băng tuyết giữa hè.
Bọn họ biết, Lâm Yển không nói đùa.
Thiếu niên này tuy tuổi không lớn, nhưng việc như vậy, hắn chắc chắn dám làm.
Quản gia Lý vội vã nói:
"Chuyện của chủ tử, dù có chết chúng ta cũng ngậm chặt trong bụng."
Tiểu Thanh đã sợ đến mức mặt trắng như tờ giấy, đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
"Phiền các ngươi rồi."
Lâm Yển nói xong thì xoay người lên xe.
Gần chạng vạng, xe ngựa thuận lợi đến chân núi Vân Lĩnh.
Quản gia Lý và Tiểu Thanh tiễn hai người một đoạn rồi phải quay về.
Với tính tình hai người này, đáng lẽ phải dặn dò ba câu bảy lời mới yên tâm rời đi, nhưng lần này lại lặng lẽ ít lời, chỉ khẽ dặn một câu "bảo trọng" trước khi chia tay.
Chia tay xong, Mị Lục hỏi Lâm Yển:
"Ngươi lại dọa bọn họ rồi hả?"
Lâm Yển nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc sa sầm, đầy vẻ không vui:
"Ngươi nghĩ ta là kẻ tệ hại như thế sao?"
Mị Lục lại thấy buồn cười, đưa tay nhéo nhéo má Lâm Yển:
"Ngươi không xấu."
Khóe môi Lâm Yển vừa định cong lên, đã nghe Mị Lục chậm rãi bổ sung:
"Nhưng ngươi cũng chẳng phải người tốt gì."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lâm Yển đã sụp xuống còn thê thảm hơn lúc nãy.
"Nhưng ta vẫn thích ngươi." Mị Lục đột ngột đổi giọng, rướn người lại gần, hôn nhẹ lên môi hắn. Đôi mắt y lặng lẽ nhìn vào mắt Lâm Yển, dịu dàng nói:
"Ta thích con người ngươi, bất kể ngươi là người tốt hay kẻ xấu, đơn giản vì ngươi là Hộc Luật Yển."
Lâm Yển sững sờ nhìn Mị Lục, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh trôi nổi. Hắn khẽ gọi một tiếng, thật khẽ:
"Lục Lục..."
"Ừm." Mị Lục đáp, "Quản gia Lý với Tiểu Thanh đều là những người bạn đã đồng hành cùng ta bao năm qua. Nếu có điều gì không vừa lòng, chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng, được không? Ngươi đừng hù dọa họ nữa, được chứ?"
Lâm Yển như hoàn hồn, vội vàng hôn chụt một cái lên môi Mị Lục. Hắn nheo mắt lại, l**m nhẹ khóe môi, nở nụ cười ranh mãnh như mèo con mới trộm được cá:
"Được, ta nghe lời ngươi."
Mị Lục cười bất đắc dĩ.
Y vốn còn định hỏi đôi chút về Tiểu Tiếu, tuy rằng rất tin tưởng Lâm Yển, nhưng không ngốc đến mức không nhận ra: sáng sớm Lâm Yển nói muốn đi dạo một mình trong phủ, kết quả đi mãi không thấy về, còn khiến Tiểu Tiếu sợ đến mức thấy hắn là chạy trối chết như chuột gặp mèo. Hắn đã làm gì Tiểu Tiếu, chuyện đó không cần hỏi cũng rõ.
Thế nhưng nghĩ lại tính tình ghen tuông đến kỳ quặc của Lâm Yển, Mị Lục lời đến miệng lại thôi, vòng vo một hồi, cuối cùng cũng nuốt xuống.
Thôi vậy.
Lỡ đâu đang yên đang lành lại vì chuyện Tiểu Tiếu mà khiến Lâm Yển càng ghét nàng hơn thì không hay.
Mị Lục thu lại suy nghĩ, trong lòng âm thầm cảm thán: Bất kể là Hộc Luật Yển hay Lâm Yển, vẫn cùng một dáng vẻ y như trước. Đời trước có Ngưỡng Dung, đời này lại có Tiểu Tiếu, hễ là cô nương nào lỡ thân thiết với mình một chút, đều trở thành cái gai trong mắt hắn.
Mị Lục thở dài, kéo tay hắn xuống, thấp giọng trách:
"Bé nhỏ hay ghen."
Lâm Yển nghiêng đầu lại:
"Hả?"
"Không có gì." Mị Lục nói, "Ta nói... ngươi thật đẹp trai."
Lâm Yển sung sướng vô cùng, cười hì hì không dứt.
Khi họ về đến phòng, thì phát hiện Hạ Phong đã không còn ở đó. Trên cửa phòng Lâm Yển chỉ dán một tờ giấy, nói rằng bọn họ có việc phải về Hành Thiên phái một chuyến, hẹn ngày sinh nhật Lâm Yển sẽ gặp lại ở Thần Tiên Cốc.
Mị Lục tính toán thời gian, cách ngày sinh nhật Lâm Yển chỉ còn năm ngày.
Người nhà họ Hộc Luật chắc chắn sẽ cử người đến chuẩn bị trước một ngày, tính ra họ chỉ còn bốn ngày để ở bên nhau.
Hạ Phong không có ở đây, Lâm Yển càng thêm lười biếng, cả ngày quấn lấy Mị Lục, buổi tối còn nhất quyết đòi ngủ chung.
Nhưng cũng chỉ là ôm nhau ngủ thuần túy mà thôi.
Khi còn ở huyện Ngạc Thành, lúc cảm xúc dâng trào, Mị Lục từng có ý nghĩ vượt giới hạn. Nhưng sau đó tỉnh táo lại, y cảm thấy Lâm Yển vẫn chưa tròn mười bảy, chuyện kia hãy để từ từ, ít nhất cũng phải chờ hắn lớn hơn chút nữa.
Trái lại, Lâm Yển thì không được bình tĩnh như vậy.
Trước đây, mỗi đêm Lâm Yển đều mơ những giấc mộng không trong sáng có liên quan đến Mị Lục, lần nào tỉnh dậy cũng phải thay y phục vì bị ướt. Giờ đây, người hắn thầm thương trộm nhớ lại nằm ngay bên cạnh, tưởng rằng có thể khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng, ai ngờ không những không được giải tỏa, mà còn càng thêm khô khốc khó nhịn.
Ôm Mị Lục ngủ đối với hắn chẳng khác nào gãi không đúng chỗ ngứa — không những không đã, mà còn khiến lòng hắn càng thêm nhộn nhạo.
Thế là đôi tay ôm lấy Mị Lục của hắn ngày càng táo bạo. Ban đầu chỉ dám ngoan ngoãn ôm eo y, thấy Mị Lục không phản ứng gì liền nhẹ nhàng vén vạt áo lên, bàn tay nóng rực lặng lẽ luồn vào trong.
Tay hắn bắt đầu từ hõm eo, men theo sống lưng mà đi lên.
Đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại, cảm giác tựa như vuốt nhẹ bề mặt sữa tươi — quen thuộc mà xa lạ, khiến tim hắn đập rộn ràng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nhưng khi đang định đi xa hơn, Mị Lục bỗng trở tay nắm lấy cổ tay hắn.
Lực y không lớn, nhưng dễ dàng khiến hắn khựng lại.
Một phần là vì chột dạ, một phần là vì không nỡ rút tay ra khỏi bàn tay Mị Lục.
Lòng bàn tay y rất ấm, thậm chí hơi rịn mồ hôi.
Có lẽ... Mị Lục cũng đang hồi hộp?
Nghĩ đến khả năng đó, tim Lâm Yển nhảy thình thịch, trong hồi hộp lại pha thêm chút chờ mong.
Hắn chưa từng có cảm giác như thế này.
Khi còn là Hộc Luật Yển, tình cảm hắn dành cho Mị Lục chưa từng khởi đầu từ "thích". Trong mắt hắn, Mị Lục chỉ là mảnh gỗ nổi duy nhất giữa biển khơi, và hắn bắt buộc phải bấu víu mảnh gỗ này. Sự cố chấp và chiếm hữu của hắn đối với Mị Lục đều bắt nguồn từ khát vọng sống sót.
Đến khi hắn nhận ra mình đã yêu Mị Lục, thì hai người đã ở bên nhau quá lâu, trong "thích" đã trộn lẫn quá nhiều cảm xúc khác nhau.
So với "yêu", hắn càng sợ "mất".
Sợ mất Mị Lục, rồi lại trở về với cuộc sống tuyệt vọng lặng lẽ cầu sinh trong bùn lầy như trước kia.
Khi tình cảm bị điều kiện ràng buộc quá nhiều, thì cho dù có mãnh liệt đến mấy, cũng chẳng còn thuần túy nữa.
Nhưng kiếp này, giữa bọn họ đã không còn những điều rối rắm đó. Hắn không còn yêu Mị Lục vì sợ cô đơn, vì sợ cái chết, hay vì bản thân đáng thương.
Hắn và Mị Lục không còn là hai người xa lạ gặp nhau trên cầu treo, mà dù có đi giữa con đường rộng lớn sáng sủa, ánh mắt hắn cũng chỉ vì Mị Lục mà dừng lại.
Hắn yêu Mị Lục — đơn giản chỉ vì đó là Mị Lục.
Y có thể khiến hắn phiền lòng vì một câu nói, khiến hắn hạnh phúc vì một cử chỉ, khiến tim hắn rối loạn chỉ bằng một ánh nhìn.
Cả trái tim hắn, đều bị Mị Lục làm rung động.
Cả trái tim hắn, đều tràn ngập hình bóng Mị Lục.
Mị Lục. Mị Lục. Mị Lục.
Tất cả đều là Mị Lục.
Một người chỉ cần vài câu đã có thể thao túng hỉ nộ ái ố trong lòng hắn.
Lâm Yển nửa mừng nửa lo, chỉ có nhịp tim mỗi lúc một nhanh, như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Trong phòng tối om, không có bất kỳ ánh sáng nào, đến cả cửa sổ cũng đóng kín, nhưng trong bóng tối dày đặc đến mức giơ tay không thấy năm ngón, họ vẫn có thể nhìn rõ gương mặt và biểu cảm của nhau.
Mị Lục không biết đã mở mắt từ bao giờ, lặng lẽ ngước nhìn Lâm Yển. Trên khuôn mặt y không rõ cảm xúc, chỉ có giọng nói hơi khàn, khẽ hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"