Mị Lục hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Hộc Luật Yển nữa rồi.
Y ngây người nhìn hắn một lúc lâu, mãi đến khi Hộc Luật Yển chủ động nghiêng người tránh đường, y mới chậm chạp phản ứng lại, nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Y ngơ ngác nói:
"Ta đâu có nói sẽ rời đi."
"Nhưng ngươi từng nghĩ đến việc đó, đúng không?" — Hộc Luật Yển nhắc lại, giọng bình thản như đang kể một chuyện không liên quan đến mình — "Hai tháng trước, có người đến tìm ngươi. Khi ấy, ngươi đã có ý định bỏ đi."
Mị Lục lập tức nhớ ra.
Đúng là có chuyện đó.
Khi ấy người nhà họ Mị đã lần ra đến ngoại ô kinh thành, còn y thì bị Hộc Luật Yển hút linh lực liên tiếp nhiều lần đến mức tinh thần gần như sụp đổ. Lúc ấy, quả thực y có một khát vọng mãnh liệt muốn thoát khỏi hắn.
Nhưng cuối cùng, y vẫn không đi.
Có thể là vì không muốn liên lụy đến nhà họ Mị.
Có thể là vì biết bản thân không thể trốn thoát.
Cũng có thể là vì y vẫn còn ôm một chút hy vọng với Hộc Luật Yển...
Y không nhớ nổi tâm trạng khi ấy nữa rồi.
Chỉ biết giờ nghĩ lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác may mắn.
Giờ đây, y đã cùng Hộc Luật Yển đi được đến bước này. Nhìn thấy hắn lấy lại được giọng nói sớm hơn trong cốt truyện gốc— thì y càng không thể rời đi.
Y còn nhớ trong mười lần luân hồi trước, Hộc Luật Yển không chỉ giết Minh Đức Nghĩa một cách vô cùng tàn nhẫn, mà còn huyết tẩy Dược Tông Đường, chỉ trong vài ngày đã khiến một tông môn nổi danh trong giới tu chân hoàn toàn diệt vong.
Thế nhưng ở đời này, cục diện đã thay đổi rất nhiều. Ngoài Minh Đức Nghĩa rơi vào tay hắn, những chuyện còn lại đều chưa xảy ra.
Không biết có phải do nỗ lực của y cuối cùng cũng bắt đầu có tác dụng hay không.
Nghĩ vậy, Mị Lục bất giác cảm thấy phấn chấn hơn, nói với Hộc Luật Yển:
"Ta sẽ không đi đâu."
Hộc Luật Yển rõ ràng khựng lại một chút, dường như không ngờ Mị Lục lại trả lời dứt khoát đến thế.
"Mục tiêu của ta không chỉ có vậy, ta còn nhiều điều muốn làm. Nên ta sẽ không đi, ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi." Nói đến đây, Mị Lục chợt thấy mình nói hơi quá.
Y trầm ngâm một chút, rồi bổ sung:
"Tất nhiên... là trong trường hợp ngươi vẫn cần ta."
Hộc Luật Yển im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
"Vì sao?"
"Gì cơ?"
"Vì sao lại là ta?" — Người hỏi câu này như đang thực sự không hiểu. Hắn chậm rãi nhíu mày, yết hầu khẽ động mấy lần, mới thốt ra những lời còn lại:
"Bao nhiêu người như thế, tại sao lại chọn ta?"
Bởi vì ngươi là nam chính.
Bởi vì cả thế giới này đều xoay quanh ngươi.
Bởi vì... chỉ có ngươi mới có thể kết thúc luân hồi.
Mị Lục thầm đáp trong lòng.
Đáng tiếc, những điều đó y không thể nói ra.
Y chỉ yên lặng nhìn Hộc Luật Yển. Đợi đến khi hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, y mới nhẹ giọng bảo:
"Bởi vì ta nợ ngươi."
Nghe câu trả lời ấy, hàng lông mày nhíu chặt của Hộc Luật Yển từ từ giãn ra.
Hắn bất ngờ tiến lên hai bước, túm lấy tay Mị Lục, giọng trầm thấp:
"Vậy thì, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
"Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi. Chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này, từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan, không ai nợ ai."
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
"Bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Nếu ngươi đã chọn ở lại, thì từ giờ trở đi, cho dù ta phải đánh gãy chân ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi rời đi nửa bước."
Giọng Hộc Luật Yển vẫn khàn đặc, nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng.
Mị Lục nghe ra, hắn không nói đùa. Biết đâu một ngày nào đó, hắn thật sự sẽ đánh gãy chân y — chuyện này, hoàn toàn là điều hắn có thể làm.
Bàn tay đang nắm lấy tay y càng siết chặt, Hộc Luật Yển gằn từng tiếng:
"Mị Lục, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Mị Lục bị mùi máu nồng nặc trên người hắn làm cho nghẹt thở.
Y khẽ nhắm mắt lại, theo bản năng hơi ngửa người ra sau, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Hộc Luật Yển kéo trở lại, đập thẳng vào người hắn.
Hộc Luật Yển tiện tay áp một bàn tay lên sau gáy y, trầm giọng hỏi:
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Lần này là câu hỏi thật sự.
Không hiểu vì sao, rõ ràng trông Hộc Luật Yển như đang "rất lý trí", nhưng Mị Lục vẫn cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Nếu y chọn rời đi, liệu hắn có thật sự thả y đi không?
Mị Lục không đoán được câu trả lời. Mà y cũng không còn cơ hội để kiểm chứng nữa.
Y túm lấy vạt áo trước ngực Hộc Luật Yển, nhẹ giọng nói:
"Ta nghĩ kỹ rồi, ta không đi."
Hộc Luật Yển chấn động toàn thân, người cứng đờ như khúc gỗ.
Mị Lục nói:
"Ta sẽ ở lại, bên cạnh ngươi."
Hộc Luật Yển không đáp lời.
Mị Lục lại nói tiếp:
"Ít nhất... cũng sẽ cùng ngươi tìm lại tất cả những bộ phận cơ thể mà ngươi đã đã bị cướp mất."
Lần này, Hộc Luật Yển cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn khẽ nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười. Bàn tay đang đặt sau gáy y nhẹ nhàng siết lấy lớp da mềm nơi đó, trầm giọng:
"Được. Chính ngươi nói đấy nhé."
Mị Lục khẽ "ừ" một tiếng:
"Ta nói."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hộc Luật Yển càng sâu thêm một chút.
Hắn vốn có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng vì thường xuyên mặt không biểu cảm cộng thêm hai hốc mắt trống rỗng, nên mỗi khi hắn nở nụ cười, sẽ toát ra một vẻ quái dị khó tả. Tuy vẫn đẹp... nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Thế nhưng giờ phút này, Mị Lục cảm thấy — Hộc Luật Yển thật sự đang vui.
Trong lòng y vẫn còn vô số thắc mắc, nhưng y cũng biết nơi này không thể nấn ná lâu. Nhất là vừa rồi hai người còn trì hoãn khá lâu.
Y nhanh chóng thi triển thuật tẩy trần, làm sạch bản thân và Hộc Luật Yển, rồi hỏi:
"Đúng rồi, Minh Đức Nghĩa đâu?"
Hộc Luật Yển thản nhiên đáp:
"Chết rồi."
Mị Lục lắp bắp:
"V-vậy chúng ta phải nhanh chóng xử lý thi thể hắn."
Nói rồi y lập tức định vào trong phòng, ai ngờ lại bị Hộc Luật Yển kéo trở lại.
Chưa kịp mở miệng, y đã thấy Hộc Luật Yển đưa ra bàn tay giấu phía sau nãy giờ.
Tay hắn dính đầy máu, đến mức cả ống tay áo cũng nhuốm một màu đỏ chói mắt.
Hắn giơ tay lên trước mặt Mị Lục, mở lòng bàn tay ra — để lộ một viên châu xanh đậm vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Viên châu này có chút giống với Hóa Thi Châu của Ngôi Sinh, nhưng kích thước lớn hơn một chút,màu sắc cũng đậm hơn. Bề mặt ngọc châu phủ một tầng sương mờ mờ, khiến người ta không thể nhìn rõ hết những biến hóa bên trong.
Chỉ cần liếc mắt cũng biết — đây là một pháp khí cấp cao, quý giá hơn Hóa Thi Châu của Nghiêu Sinh không biết bao nhiêu lần.
Mị Lục trợn tròn mắt nhìn viên châu trước mặt, kinh ngạc hỏi:
"Đây là... Hóa Thi Châu sao?"
Hộc Luật Yển gật đầu: "Đây là Hóa Thi Châu của Minh Đức Nghĩa."
Sau đó, hắn nói thêm: "Ta đã nhét xác hắn vào trong rồi."
Mị Lục: "Hả?!"
Khoan đã, đại ca à, đại ca học xài pháp khí của người ta nhanh dữ vậy luôn á?
Nếu y nhớ không lầm, thì viên Hóa Thi Châu này chính là pháp khí bản mệnh của Minh Đức Nghĩa chứ còn gì?
Vậy mà Hộc Luật Yển không chỉ cướp mất pháp khí bản mệnh của người ta, mà còn đem xác người ta nhét vô trong luôn á? Minh Đức Nghĩa không bị tức đến mức bật mồ sống lại mới lạ đó!
Phải nói là, Mị Lục bị chấn động tới mức tê rần.
Hộc Luật Yển quả nhiên không hổ là nam chính trong truyện, không chỉ dung mạo đẹp nghiêng trời lệch đất, mà từng hành động cũng khiến người ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Nhưng điều khiến y không ngờ tới... còn có chuyện này.
"Làm sao ngươi biết Hóa Thi Châu có thể nhét thứ khác vào?"
Mị Lục không phải chưa từng thấy Hộc Luật Yển sử dụng Hóa Thi Châu, chỉ là trong mười lần luân hồi trước, Hộc Luật Yển chưa bao giờ dùng nó để nhét gì ngoài rối xác khô vào cả.
Vì vậy y cứ tưởng Hóa Thi Châu chỉ có công dụng chứa rối xác khô mà thôi.
Nghe vậy, Hộc Luật Yển mím môi, bất chợt không lên tiếng nữa.
Thật ra Hộc Luật Yển hoàn toàn không biết Hóa Thi Châu có thể chứa thứ khác. Chỉ là... hắn từng thử bỏ đồ vào, nên mới biết.
Mà người hắn định bỏ vào đầu tiên cũng không phải Minh Đức Nghĩa, mà là——
Người trước mặt hắn đây.
Nếu không lâu trước đó Mị Lục chọn rời đi, vậy thì Hộc Luật Yển sẽ không chút do dự mà nhét y vào trong viên Hóa Thi Châu này.
Mị Lục có thể lựa chọn rời đi.
Nhưng hắn cũng có thể lựa chọn không để Mị Lục đi.
Chỉ là——đó không phải kết cục hắn muốn.
Hắn muốn Mị Lục tự nguyện ở lại. Như vậy, hắn mới có thể thuận lý thành chương mà nói ra lời tiếp theo.
Ngươi xem, ta đã cho ngươi cơ hội. Là tự ngươi không đi.
Ta không ép ngươi. Tất cả đều là do ngươi tự nguyện.
Nghĩ tới đây, Hộc Luật Yển như nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Ổn định mà có lực.
Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên Hộc Luật Yển nhận ra rõ ràng một chuyện——
Thì ra, hắn... cũng không phải là kẻ không ai cần.
Cuối cùng, Hộc Luật Yển không trả lời câu hỏi của Mị Lục. Hắn cất Hóa Thi Châu đi, rồi cất giọng vui vẻ hiếm hoi nói với y: "Chúng ta đi tìm một người."
—
Khi Minh Toại tỉnh lại trong Kim Phượng quán thì trời đã sáng rỡ.
Hắn vừa ngồi dậy, liền có một đôi tay trắng mịn mềm mại từ phía sau vòng qua ôm lấy hắn.
"Đại nhân, hôm nay dậy sớm quá vậy~?"
Nữ nhân cất giọng ngọt ngào, mơ màng nói, "Chi bằng ngủ thêm một chút nữa đi."
Trải qua một đêm buông thả, Minh Toại cả người mệt mỏi, lại thêm đầu đau như búa bổ. Hắn đưa tay xoa xoa thái dương, nhắm mắt hỏi: "Bây giờ là canh giờ gì?"
Người phụ nữ dựa vào lưng hắn nhìn ra trời, ấp úng: "Chắc là giờ Ngọ rồi..."
"Giờ Ngọ?!" Minh Toại mở bừng mắt, lật người nhảy xuống giường: "Chết tiệt, trễ rồi!"
Người phụ nữ bị hẫng ngã chúi về phía trước, bực bội chui trở lại chăn, vừa ấm ức vừa bất lực lườm hắn: "Đại nhân lại đi gặp ma tu đó à?"
Minh Toại bị khí lạnh làm rùng mình một cái, nhưng không kịp quan tâm nhiều, vừa vội vàng mặc y phục vừa soi gương chỉnh lại tóc, không kiên nhẫn nói: "Đừng nhiều chuyện."
Người phụ nữ mặt nóng dán mông lạnh, "chậc" một tiếng rồi im lặng.
Đợi Minh Toại hấp tấp rời đi, nàng mới sang đổi tư thế nằm ngửa, thở dài một tiếng.
Cả cái huyện Cửu Nghiêu to lớn này, mười người đàn ông thì có đến tám người mê muội Vãn Cơ, hoa khôi của Ma giới, còn hai người còn lại thì chẳng hứng thú với phụ nữ.
Ngay cả thiếu môn chủ kiêu ngạo của Dược Tông Đường như Minh Toại, vừa nhìn thấy Vãn Cơ liền si mê đến mất hồn mất vía. Ngày nào cũng gào to: "Không phải Vãn Cơ thì không cưới!", tên lãng tử đào hoa năm nào giờ lại như con chó quấn lấy nàng không rời.
Tiếc là——
Vãn Cơ cũng là một cô nương kiêu ngạo tự cao. Được bao người nâng niu chiều chuộng lâu rồi, những gã đàn ông bình thường sao lọt vào mắt nàng? Dù thân phận của Minh Toại có là thiếu chủ Dược Tông đường tôn quý trong mắt Vãn Cơ, cũng chỉ là một tiếng: "Cũng thường thôi."
Người phụ nữ "chậc" một tiếng, bỗng nổi hứng tò mò.
Không biết phải là người đàn ông thế nào mới lọt nổi vào mắt Vãn Cơ? Chắc hẳn là một kẻ rất đặc biệt.
—
Bên kia, sau khi rời khỏi Kim Phượng quán, Minh Toại lập tức lao về phía hố Vạn Xà ở ngoại ô huyện Cửu Nghiêu.
Tên gọi "hố Vạn Xà" không phải vì nơi ấy thật sự có hàng vạn con rắn.
Đó là một khu rừng rậm không lớn, nhưng cây cối rậm rạp che kín bầu trời, bên trong ngập tràn sương độc và đầm lầy.
Tu sĩ bình thường nếu đi nhầm vào đây thì rất dễ bỏ mạng, còn người thường thì xác định chín chết một sống.
Nhưng thứ cướp đi mạng sống của người ta không phải đầm lầy hay sương độc——
Mà là ảo cảnh do sương độc quá đậm sinh ra.
Hầu hết những ai rơi vào ảo cảnh đều thấy vô số rắn bò khắp nơi. Tên "hố Vạn Xà" chính là bắt nguồn từ đó.
Còn lý do Minh Toại vội vã đến hố Vạn Xà, thì nói ra rất dài dòng.
Ma giới không giống những tông môn thế gia tự xưng chính đạo.
Chính đạo có cái gọi là "Tứ Tông Nhị Phái Tứ Gia"——bốn đại tông môn, hai đại phái, bốn thế gia——cùng cấu thành trục chính, các tông môn lớn nhỏ khác đều xoay quanh chúng, quyền lực cực lớn.
Còn Ma giới thì chẳng có "trung tâm", tựa như một đám cát vụn, tông môn rải rác khắp nơi, nhiều như sao trên trời.
Có không ít tông môn vì lợi ích mà v* v*n chính đạo, thậm chí làm tay sai cho họ, gia nhập vào phe phái chính đạo.
Dược Tông Đường chính là một trong số đó.
Cũng vì thế mà Dược Tông Đường mới đặt tổng bộ tại nơi tụ tập của ma tu——nó vốn thuộc về nơi này.
Vì Ma giới không ai phục ai, mạnh ai nấy làm, nên việc ba hôm cãi nhỏ, năm hôm đánh lớn là chuyện thường như cơm bữa.
Huống chi——
Nửa năm trước, Vãn Cơ, hoa khôi Ma giới, tới huyện Cửu Nghiêu lịch luyện, ở mãi đến bây giờ chưa rời đi, khiến mâu thuẫn giữa các ma tu càng leo thang.
Trước đây tranh giành địa bàn, pháp khí, đàn bà——giờ thì giành Vãn Cơ.
Giành bằng cách nào?
Vãn Cơ đã nói rõ—— Vào ngày tuyết phủ trắng cả khu rừng, ai là người đầu tiên vượt qua rừng rậm và đến được trước mặt nàng, nàng sẽ chấp thuận một yêu cầu của người đó.
Bất kỳ yêu cầu nào.
Vãn Cơ không để lại đường lui cho mình.
Vì nàng biết, đi xuyên khu rừng vào mùa hè đã là chuyện khó khăn, nếu tuyết rơi dày như lông ngỗng, cả khu rừng bị phong bế, thì chuyện xảy ra bên trong sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của người ngoài. Kẻ có thể vượt qua khu rừng tuyết phủ để đến được bên nàng——mới xứng với nàng.
Nhưng băng qua rừng mùa đông... khó như lên trời. Không chết cũng mất nửa cái mạng.
Mọi người đều bảo Vãn Cơ bị đám theo đuổi làm phiền đến phát ngán, nên mới nghĩ ra hạ sách này để đuổi họ đi. Thế nhưng——
Không ai biết rằng, sâu trong thâm tâm Vãn Cơ, vẫn luôn mong chờ——
Chờ một người xứng đáng với nàng xuất hiện.