Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 26

Khi Minh Toại đến được hố Vạn Xà, bên ngoài khu rừng đã chật kín người, chen chúc như nêm cối. Có nam, có nữ, có già, có trẻ, có tu sĩ, cũng có phàm nhân—nhưng phần lớn đều là những người nghe tin mà tới hóng chuyện.

Thậm chí, vài thương nhân nhanh nhạy còn dựng lều bán trà nóng ngay tại bãi đất trống gần đó.

Thời tiết giá lạnh, tuyết bay lất phất từ sáng đến giờ, nên quán trà làm ăn cũng tấp nập, mọi người chen chúc bên trong, ríu rít trò chuyện:

"Bày trận lớn thế này, không biết hôm nay ai sẽ ôm được mỹ nhân về nhỉ?"

"Chỉ riêng nửa năm nay thôi, số người đàn ông theo đuổi Vãn Cơ nhiều không đếm xuể, thế mà các ngươi có từng thấy ánh mắt nàng ấy dừng lại trên người ai chưa? Theo ta thấy, chắc nàng ấy sớm đoán được sẽ không có ai có thể vượt qua hố Vạn Xà hôm nay."

"Chuyện ấy chưa chắc! Đừng quên thiếu tông chủ của Linh Đan Tông và thiếu đường chủ của Dược Tông Đường đều đã tới. Nghe nói còn có không ít tu sĩ tu vi sắp đột phá Trúc Cơ đỉnh phong nữa!"

"Hừ, thiếu đường chủ? Thiếu tông chủ? Cả Trúc Cơ đỉnh phong?" Một nam tử đang cầm chén trà nóng cười giễu, lắc đầu chế giễu, "Các ngươi quên mất Vãn Cơ vốn dĩ đã là Trúc Cơ đỉnh phong rồi à? Các ngươi nghĩ nàng sẽ để mắt tới đám người có tu vi kém hơn mình sao?"

Người bên cạnh đang định phản bác, nhưng bỗng cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Một nam nhân cao lớn đang đứng chắn trước mặt họ.

Nhìn rõ diện mạo người đó xong, mấy người đang ngồi trên ghế con cầm chén trà đồng loạt biến sắc—kẻ vừa tới chẳng phải ai xa lạ, chính là người họ vừa mới nhắc đến: thiếu đường chủ Dược Tông Đường, Minh Toại.

Vẻ mặt Minh Toại đầy cáu kỉnh, hàng mi cụp xuống cũng không che được sát ý lộ trong mắt.

Hắn tất nhiên đã nghe hết mấy lời người ta bàn về mình. Nếu là thường ngày, mấy kẻ đó sớm đã bị hắn rắc tro bỏ gió rồi. Nhưng hôm nay đặc biệt, nếu hắn mà gây sự tại đây, chẳng phải sẽ làm Vãn Cơ mất mặt sao?

Lúc ấy nếu nàng nổi giận, hắn lại phải tiêu tốn vài chục pháp khí cao cấp cùng vô số linh thạch mới mong dỗ nổi nàng vui trở lại.

Chuyện hao tổn của cải chưa hẳn là vấn đề chính, điều khiến hắn ngán nhất là phải tốn thời gian—ai mà biết Vãn Cơ nổi giận rồi sẽ khó dỗ đến mức nào chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Toại đành cố nhịn cơn giận sôi sục, lạnh giọng hỏi: "Tên bên Linh Đan Tông cũng đến rồi à?"

Mấy người ngồi trên ghế con sợ đến tái mặt, run rẩy hồi lâu mới hiểu ra Minh Toại đang hỏi chuyện.

"Bẩm... bẩm thiếu đường chủ, thiếu... thiếu tông chủ Linh Đan Tông đúng là có tới..."

"Hắn đâu?"

Người vừa đáp chỉ tay về một hướng: "Thiếu... thiếu tông chủ đã vào hố Vạn Xà từ hai canh giờ trước..."

Minh Toại hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

Nhưng vừa bước được mấy bước, hắn như nhớ ra điều gì, quay đầu lại liếc nhìn mấy người kia, giọng rét buốt:

"Sau này còn để ta nghe thấy các ngươi lắm mồm như vậy nữa, ta sẽ cắt luôn lưỡi các ngươi, cùng với lưỡi mẹ và vợ con các ngươi!"

Mấy người sợ tới mức làm đổ hết chén trà nóng xuống đất, run bần bật quỳ rạp cầu xin:

"Tiểu nhân biết sai rồi! Thiếu đường chủ tha mạng!"

Minh Toại không buồn liếc nhìn nữa, xoay người bỏ đi. Trong lòng lại cứ nghĩ mãi về những lời vừa nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng tối.

Không ngờ cả Tề Hằng cũng đến.

Tề Hằng là con trai độc nhất của tông chủ Linh Đan Tông, Tề Vọng Thiên, đồng thời cũng là thiếu tông chủ Linh Đan Tông.

Nhắc đến Linh Đan Tông, rất nhiều người sẽ so sánh nó với Dược Tông Đường, bởi vì chúng đều sinh ra ở Ma giới, nhưng trong quá trình phát triển sau này lại dần dần ngả về phía chính phái, vừa chiếm một vị trí trong chính phái, lại chưa hoàn toàn tách khỏi Ma giới.

Chính vì có cùng xuất thân, Linh Đan Tông và Dược Tông Đường luôn ngấm ngầm cạnh tranh. Tề Hằng và Minh Toại, thân là thiếu tông chủ và thiếu đường chủ, cũng ghét nhau ra mặt. Giờ lại thêm cả hai đều say mê Vãn Cơ, từng vì nàng mà đánh nhau mấy trận, mâu thuẫn giữa đôi bên càng thêm gay gắt, không đội trời chung.

Chỉ là, vị trí của Tề Hằng trong Linh Đan Tông lại khác hẳn Minh Toại.

Dược Tông Đường gần như là "cha con đồng lòng", lời hắn và cha hắn chính là luật. Còn Linh Đan Tông lại là thế lực chằng chịt, các nhánh phụ, các trưởng lão kiềm chế nhau, nghe nói mấy chuyện Tề Hằng gây ra ở huyện Cửu Nghiêu đã khiến các trưởng lão bất mãn, khiến tông chủ Tề Vọng Thiên phải ra mặt trừng trị con trai mình không ít lần.

Vậy mà hôm nay Tề Hằng vẫn tới.

Ha ha, không hổ là người phụ nữ mà Minh Toại để mắt tới, sức quyến rũ đúng là không phải dạng vừa.

Nhưng mà quyến rũ thì đã sao?

Cuối cùng nàng ta cũng sẽ là của hắn mà thôi.

Khóe môi Minh Toại nhếch lên nụ cười ngạo nghễ, vung tay hất tung đám đông chật kín ven hố Vạn Xà, lao thẳng vào cánh rừng đã bị tuyết dày phong tỏa.

Lúc đó, Mị Lục đang cầm lá phù chú do Hộc Luật Diễn đưa, cảm nhận được luồng linh lực dẫn dắt hướng về phía tây nam, còn hướng tây nam có gì, chỉ cần hỏi một người trên đường là biết.

Y tìm đến một quầy hàng bán kẹo hồ lô, lúc trả tiền tiện miệng hỏi thăm.

Chủ quầy nghe hỏi thì lộ vẻ kỳ quái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Mị Lục, đảo qua đảo lại mấy vòng:

"Cậu không phải người bản địa đúng không?"

Mị Lục đáp: "Bọn ta từ nơi khác đến."

"Thảo nào," người kia gật gù, "Nơi cậu hỏi hẳn là hố Vạn Xà ngoài huyện Cửu Nghiêu. Cứ đi thẳng về hướng tây nam, nếu không tìm thấy thì hỏi bất kỳ ai cũng được."

Nói rồi, ông ta nheo mắt, ra chiều hiểu chuyện:

"Tiểu công tử, cậu đến đây cũng là để ngắm dung nhan tiểu thư Vãn Cơ phải không?"

"Vãn Cơ?" Mị Lục khựng lại, sau đó chợt nhận ra điều gì, cảm xúc vốn dĩ trầm ổn bỗng dâng trào, "Ông nói đến ma tu tên là Vãn Cơ à?"

"Chính là cô ấy."

"Vãn Cơ đang ở đây?!"

"Phải." Ông chủ quầy hàng nhìn Mị Lục một cách khó hiểu, "Cậu không biết à? Chẳng phải cậu đến đây vì nàng ta sao?"

Mị Lục đứng đơ ra như tượng, gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng không xong.

Vãn Cơ... lại đang ở huyện Cửu Nghiêu?

Thế nhưng y nhớ rất rõ, trong mười lần luân hồi trước, Hộc Luật Yển bị ba đại thế gia liên thủ với nhau—trừ Mị gia ra—ám toán, bị đẩy đến kinh đô ma giới Ám Đô, và chính tại đó mới vô tình gặp ma tu Vãn Cơ.

Khi ấy Vãn Cơ đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, là một trong năm cao thủ nổi danh nhất Ma giới. Nàng vừa gặp Hộc Luật Yển đã đem lòng si mê, thậm chí không tiếc từ bỏ tất cả, cùng hắn vào sinh ra tử.

Nhưng đó là cốt truyện của rất lâu sau này.

Trước có Nghê Văn Tuệ, sau có Vãn Cơ, y đã trọng sinh, không chỉ cốt truyện trong sách bị thay đổi, mà tuyến tình cảm giữa nam chính và các nhân vật nữ có tiềm năng thành nữ chính cũng bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Cứ tiếp diễn thế này, có khi cái kết của quyển sách kia thật sự sẽ thay đổi mất.

Mị Lục hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

Đợi tâm trí bình ổn trở lại, thì người bán hàng trước mặt đã tự nói một hồi:

"Vậy ra cậu chỉ là nghe danh cô nương Vãn Cơ, nên mới tới thử vận may thôi à? Nếu thật vậy, ta khuyên cậu mau từ bỏ ý định. Hố Vạn Xà đâu phải nơi người thường có thể tùy tiện bước chân vào? Cho dù là xuân hạ ấm áp, cũng đã có vô số người một đi không trở lại, huống chi bây giờ tuyết lớn thế này."

Người đàn ông bán hàng quét mắt nhìn từ đầu đến chân, thở dài lắc đầu:

"Dựa vào thể trạng này của cậu, lại thêm tu vi chỉ mới Trung kỳ Luyện Khí... chứ đừng nói là vượt qua hố Vạn Xà, chỉ e còn chưa bước vào được, đã bị chết dí ở rìa ngoài rồi."

Mị Lục dở khóc dở cười, định lên tiếng giải thích rằng bọn họ vốn không phải đến vì Vãn Cơ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang lên tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Hộc Luật Yển:

"Minh Toại ở đâu?"

Lúc này lão bán hàng mới để ý bên cạnh Mị Lục còn có một người nữa—Hộc Luật Yển.

So với Mị Lục trắng trẻo sạch sẽ, lễ độ hòa nhã, Hộc Luật Yển mặc toàn thân đen, gương mặt lạnh lẽo không biểu cảm, y như một người vô hình. Lại thêm chiếc mặt nạ che đi dung mạo, trong mắt người đàn ông bán hàng, Hộc Luật Yển chẳng khác nào một gã quái nhân mặt mũi tầm thường, cả người tỏa ra khí tức u ám.

Mà lúc này đây, cái gã quái nhân đó đang dùng đôi mắt trống rỗng băng lãnh nhìn chằm chằm ông.

Người đàn ông bán hàng là người bản xứ ở huyện Cửu Nghiêu, từ nhỏ đến lớn đã gặp không ít loại người kỳ quái. Nhưng chưa từng có ai chỉ cần nhìn thôi cũng khiến sống lưng ông lạnh toát như vậy.

"Ý cậu hỏi là thiếu đường chủ Minh Toại của Dược Tông Đường?"—ông vừa nói vừa rụt cổ, nổi hết da gà—"Ngày trọng đại như hôm nay, thiếu đường chủ dĩ nhiên đã sớm vào hố Vạn Xà rồi. Dù gì thì cũng phải vượt qua nơi đó, mới có thể giành được trái tim Vãn Cơ cô nương mà hắn ngày đêm nhung nhớ."

Hộc Luật Yển lại hỏi:

"Làm sao tìm được hắn?"

"Chờ hôm nay qua đi, các ngươi tới chờ ở cửa Kim Phượng Quán, chắc chắn sẽ thấy hắn. Thiếu đường chủ là khách quen bên đó, coi chỗ đó như nửa căn nhà vậy."

Ai ngờ lời còn chưa dứt, Hộc Luật Yển bỗng bước lên một bước, vung tay bóp chặt cổ người đàn ông bán hàng.

Ông không kịp phản ứng, cả khuôn mặt đỏ bừng như gan heo, vừa ho sặc sụa vừa vung tay đập loạn lên cánh tay Hộc Luật Yển.

Thế mà hắn chẳng những không buông tay, còn nhấc bổng ông lên không trung.

Gương mặt Hộc Luật Yển lạnh đến mức như được đúc từ băng giá:

"Ta không muốn 'sau này'. Ta muốn tìm hắn ngay bây giờ."

Trên phố người qua kẻ lại, thấy có chuyện xảy ra, không ít kẻ đã dừng chân vây xem.

Mị Lục cũng bị hành động bất ngờ của Hộc Luật Yển làm cho giật mình, y vội ôm lấy cánh tay hắn, hoảng hốt nói:

"Ngươi làm cái gì vậy? Người ta có làm gì ngươi đâu, mau thả người xuống!"

Nhưng Hộc Luật Yển không hề để tâm đến lời y, chỉ lạnh giọng hỏi lão bán hàng:

"Làm sao tìm được Minh Toại?"

Ông ta r*n r* đau đớn, mắt đảo trắng dã, cố rặn ra mấy chữ:

"Cậu... vượt qua hố Vạn Xà... là gặp được hắn... khụ khụ..."

Hộc Luật Yển lúc này mới buông tay.

Ông ta rơi bịch xuống đất, hai tay ôm lấy cổ, nơi đó đã in rõ từng dấu tay tím xanh. Ông ho sù sụ, trong mắt là nỗi sợ hãi tột độ khi nhìn về phía Hộc Luật Yển.

Nhưng Hộc Luật Yển chẳng mảy may để ý. Hắn xoay người, bước thẳng về hướng tây nam.

Mị Lục áy náy lấy một thỏi bạc trong túi Càn Khôn, đặt lên bó cỏ có cắm kẹo hồ lô, chắp tay xin lỗi liên tục rồi chen khỏi đám đông đuổi theo hắn.

Phần người đàn ông bán hàng, dù vẫn còn đau, mắt lại sáng rỡ. Ông ta quên cả nỗi sợ, tay chân luống cuống bò dậy nhét thỏi bạc vào người, rồi lại quay đầu nhìn theo bóng lưng hai người dần xa.

Ông ta lắc đầu đầy cảm khái.

Một tiểu công tử tốt biết bao—vừa đẹp người, lại tốt tính—mà lại quen biết một quái nhân như thế.

Đúng là xui xẻo mấy đời...

Một bên khác, Mị Lục vẫn chưa biết mình vừa bị thương hại từ đầu đến chân, còn đang giảng đạo lý cho Hộc Luật Yển:

"Việc ngươi làm lúc nãy quá đáng thật đó. Muốn hỏi chuyện thì hỏi đàng hoàng, sao lại đột ngột ra tay? Nếu người đó không trả lời được thì ngươi định giết người thật à?"

Hộc Luật Yển dừng bước, nghiêng đầu nhìn y, nghiêm túc chỉnh lại:

"Ta không giết hắn."

"Đó là vì người ta có trả lời câu hỏi của ngươi!"—Mị Lục cau mặt lại—"Vậy nếu hắn không trả lời được thì sao?"

Hộc Luật Yển im lặng một lúc, rồi lắc đầu:

"Ta không biết."

Hắn thật sự không biết. Có thể hắn sẽ buông tha, cũng có thể sẽ giết. Hắn chỉ biết, hắn muốn có được câu trả lời, và nếu người kia không thể cho hắn điều đó, thì trong mắt hắn, kẻ đó đã trở thành vô dụng.

Mà sinh tử của những kẻ vô dụng, hắn xưa nay chưa từng cân nhắc.

Hắn thậm chí không hiểu nổi—

Tại sao Mị Lục lại giận đến thế?

Tại sao y lại quan tâm đến sống chết của một người dưng như vậy?

Tại sao chuyện nhỏ nhặt như vậy, lại khiến y phản ứng dữ dội?

Mị Lục nhìn biểu cảm mơ hồ của hắn, dần dần dịu xuống. Y kéo tay hắn đi tiếp, vừa đi vừa nhẹ giọng giảng giải:

"Người đó chẳng làm gì sai, cũng chẳng có lỗi gì với chúng ta, chỉ là nhất thời chưa nói ra đáp án mà ngươi muốn nghe. Vậy mà ngươi đã ra tay như thế, chẳng phải coi mạng người như cỏ rác sao?"

Hộc Luật Yển đáp nhạt:

"Thế gian này vốn dĩ là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu."

"Nhưng ngươi không thể vì vậy mà coi thường sinh mạng người khác."

Mị Lục nói tiếp:

"Chỉ những kẻ yếu mới cần chứng tỏ mình bằng cách ra tay với kẻ yếu hơn. Huống chi người đó còn là người tốt bụng chỉ đường cho chúng ta."

Hộc Luật Yển không nói gì nữa.

Mị Lục tưởng rằng hắn đã chịu nghe lời, bèn hạ giọng, nhẹ nhàng nói:

"Chuyện đã qua thì thôi. Ta chỉ muốn nhắc ngươi một điều—sinh tử là chuyện trời định. Dù ngươi có mạnh đến đâu, cũng không nên tự quyết định sinh tử của người khác."

Hộc Luật Yển chợt nhẹ giọng hỏi:

"Vậy còn ta thì sao?"

Mị Lục ngơ ngác:

"Ngươi... nói gì?"

Hộc Luật Yển nâng tay của Mị Lục, đặt lên đôi mắt mình.

Bàn tay của y phá tan ảo tượng do pháp khí dựng nên, vừa khéo phủ lên hốc mắt trống rỗng kia — một khuôn mặt đẹp đến cực điểm, đáng tiếc lại là đôi mắt như hố đen vô đáy.

"Ta cũng là kẻ vô tội, vì sao sinh tử của ta lại luôn nằm trong tay kẻ khác?"

Cổ họng Mị Lục nghẹn lại, môi mấp máy, nhưng không sao trả lời được câu hỏi kia.

Một lúc sau, Hộc Luật Yển buông tay y xuống.

Gương mặt tuấn mỹ ấy một lần nữa bị ảo tượng bao phủ, hốc mắt trống rỗng lại bị một đôi mắt vô hồn, dửng dưng thay thế.

Đôi mắt của Hộc Luật Yển vốn không phải thế này. Hắn có một đôi phượng mâu dài và hẹp, con ngươi màu vàng sáng, giống như vệt nắng chói chang giữa ngày hè oi ả.

Giờ đây, đôi mắt hắn bình thường đến tầm thường, thì những lời khi nãy của Mị Lục lại càng trở nên sáo rỗng, chẳng khác gì đứng nói chuyện mà không cúi lưng.

Mị Lục cứng người thật lâu, chầm chậm nắm lấy tay Hộc Luật Yển, nói:

"Từ nay về sau, sinh tử của ngươi, chỉ do chính ngươi quyết định."

Dứt lời, y nhét cây kẹo hồ lô đang cầm vào tay hắn: "Ăn cái này đi."

Hộc Luật Yển nhận lấy, cho vào miệng, rắc một tiếng, cắn mất cái đầu.

Mị Lục: "..."

Y nhìn viên kẹo đáng thương chỉ còn lại nửa thân người, thở dài trong lòng.

Thôi vậy.

Hai người hỏi đường một mạch tìm đến hố Vạn Xà.

Ngoại thành huyện Cửu Nghiêu không ai quét dọn, tuyết đọng qua mắt cá chân Mị Lục, không biết từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi lả tả, gió lạnh lẫn bông tuyết quất lên mặt đau rát.

Dẫu vậy, người bu quanh hố Vạn Xà xem náo nhiệt vẫn chưa chịu tản đi, mấy quán trà dựng tạm vẫn buôn bán tấp nập.

Bước chân Mị Lục giẫm lên tuyết phát ra tiếng lạo xạo, y tùy tiện chọn một quán trà rồi bước tới, hỏi ba người đàn ông ngồi bên rìa quán:

"Xin hỏi hố Vạn Xà đi đường nào?"

"Mặt trước," một người đàn ông giơ tay chỉ, "đi thẳng là tới."

Mị Lục nói cảm ơn, vừa định rời đi, lại nghe thấy Hộc Luật Yển hỏi: "Minh Toại đang ở đâu?"

Vừa nghe thế, ba người đàn ông đồng loạt sững lại, không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần.

Cuối cùng, vẫn là người đàn ông ban nãy lên tiếng: "Ngươi đang tìm Thiếu đường chủ của Dược Tông Đường?"

Hộc Luật Yển "Ừm" một tiếng.

Mị Lục sợ hắn lại nổi máu siết cổ người ta, nên lặng lẽ chắn phía trước hắn một chút.

Chỉ thấy người đàn ông không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: "Ngươi tìm Thiếu đường chủ có việc gì?"

Hộc Luật Yển lạnh nhạt: "Có việc."

Người đàn ông: "..."

Lại đợi một lát, thấy hắn mãi không chịu nói tiếp, người đàn ông bực mình xua tay: "Thiếu đường chủ sớm đã vào hố Vạn Xà rồi, ngươi muốn tìm thì hoặc là vào đó, hoặc chờ hắn ra. Có điều... hắn có thể ra được hay không vẫn còn là vấn đề."

Chưa dứt lời, Hộc Luật Yển đã quay đầu bỏ đi.

Người kia giận tím mặt: "Ê, cái thằng nhóc từ đâu tới vậy? Lại dám coi trời bằng vung! Ta còn tử tế nói chuyện với hắn nữa chứ!"

Mị Lục xấu hổ cúi đầu, liên tục cảm tạ, sau đó vội vã đuổi theo Hộc Luật Yển, kẻ đang cắm đầu cắm cổ lao thẳng về phía trước chẳng buồn để ý gì.

Vừa đuổi kịp, đã nghe Hộc Luật Yển khẽ nói:

"Những lời ngươi nói, ta đều nhớ."

Mị Lục còn chưa kịp hỏi "nhớ lời nào?", thì Hộc Luật Yển đã không ngoái đầu mà bước vào rừng sâu trong hố Vạn Xà, để lại sau lưng một đám người vây xem đang há hốc miệng sững sờ.

Chờ Mị Lục cũng vào theo, đám người kia lập tức nổ tung:

"Không phải ta nhìn nhầm chứ? Vị công tử lúc nãy chỉ có tu vi Trung kỳ Luyện khí đúng không?"

"Cái gì?! Trung kỳ Luyện khí? Ngươi có nhìn nhầm không đấy! Sao có thể chỉ có kỳ Luyện khí?"

"Không sai, không những thế, người đi trước hắn còn chưa dẫn khí nhập thể nữa kìa, chỉ là người thường thôi!"

"Họ có biết hố Vạn Xà là nơi nào không? Còn dám đi vào? Đúng là chán sống rồi!"

"Vì một Vãn Cơ, đến mạng cũng không cần, đúng là điên rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Không lâu sau—

Vãn Cơ: Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?

Hộc Luật Yển: Ta muốn một người.

Vãn Cơ: Ai?

Hộc Luật Yển chỉ về phía nàng: "Ngươi—"

Vãn Cơ mừng rỡ.

Hộc Luật Yển: "Người phía sau ngươi."

Vãn Cơ: "..."

Bình Luận (0)
Comment