Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 8

Mị Lục không vội vàng lên tiếng với hai nam nhân kia mà lặng lẽ ẩn mình sau một gốc cây, lặng lẽ quan sát họ gõ cửa một căn nông xá khác.

Chẳng mấy chốc, cánh cổng sân mở ra.

Hai nam nhân tiếp tục mở bức họa ra dò hỏi tung tích của y.

Mị Lục trầm ngâm suy nghĩ.

Y đã nhiều lần suy đoán rằng sự khống chế của Hộc Luật Yển đối với y hẳn phải có một giới hạn về khoảng cách.

Nếu không, số người lấy đi bộ phận cơ thể của Hộc Luật Yển dù ít dù nhiều cũng có đến hàng chục, vậy tại sao chỉ có y là kẻ bị thao túng?

Vậy nên, đổi góc độ suy nghĩ—

Có phải chỉ cần y đi xa khỏi Hộc Luật Yển, y sẽ thoát khỏi sự khống chế này?

Nếu điều đó là thật, thì đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.

Với sự giúp đỡ của hai nam nhân kia, xác suất trốn thoát của y sẽ tăng lên đáng kể. Chỉ cần y vượt ra khỏi phạm vi khống chế của Hộc Luật Yển là được.

Đến khi Hộc Luật Yển phát hiện ra điều bất thường, mọi chuyện đã rồi.

Nhịp tim của Mị Lục càng lúc càng nhanh.

Căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Chỉ cần nắm chắc cơ hội này, y có thể sửa chữa sai lầm, làm lại từ đầu.

Đến lúc đó, y sẽ suy tính kỹ càng về việc giúp Hộc Luật Yển tìm lại những bộ phận bị lấy đi.

Ý nghĩ xoay vần trong đầu Mị Lục, y đè nén cơn sóng dậy trong lòng, lặng lẽ bám theo hai nam nhân kia.

Thấy bọn họ cứ thế đi ngang qua căn nhà hoang, chẳng hề quay đầu nhìn lại, y liền thu hẹp khoảng cách giữa mình và họ.

Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa thôi.

Đi xa hơn chút nữa.

Thoát ra khỏi phạm vi khống chế của Hộc Luật Yển.

Trước đây y đã quá đơn giản hóa vấn đề, nghĩ mọi chuyện quá mức dễ dàng.

Chỉ khi trở về Mị gia, y mới có thể tìm ra cách đối phó.

Y muốn về nhà!

Y phải về nhà!!

Ngay lúc này, Mị Lục như thấy được ánh bình minh của hy vọng.

"Ai, tìm lâu như vậy mà vẫn chưa thấy thiếu gia, chẳng biết thiếu gia còn sống hay đã..."

"Phì phì phì, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi! Thiếu gia mệnh lớn, tất có quý nhân phù trợ, chắc chắn sẽ vượt qua kiếp nạn này mà trở về bên chúng ta."

"Nhưng mà..." Người kia đang nói thì đột nhiên cảnh giác, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.

Người còn lại lập tức sinh lòng nghi hoặc, cũng quay đầu theo, nhưng không phát hiện điều gì khác lạ. Hắn hỏi: "Sao thế?"

"Hình như ta vừa nghe thấy gì đó." Người kia gãi đầu, "Có lẽ ta nghe lầm rồi."

"Chắc là mèo hoang hay chó hoang gì đó."

"Cũng có lý."

Hai người vừa trò chuyện vừa tiếp tục bước đi.

Sau gốc cây, sắc mặt Mị Lục trắng bệch, một tay bám chặt thân cây, mở to mắt nhìn hai bóng lưng dần hóa thành hai chấm nhỏ.

Y muốn chạy theo. Nhưng đôi chân lại như đeo đá, nặng nề vô cùng.

Trong đầu y tựa như có một xoáy nước, cuốn trôi mọi ý nghĩ.

Cả suy nghĩ về việc bỏ trốn cũng bị hút mất.

Y không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng đây chính là quyết định của y.

Cùng lắm là chết một lần, lại bước vào vòng luân hồi kế tiếp.

Dù sao thì, y cũng đã quá quen với luân hồi rồi.

Mị Lục khẽ khép mắt, đợi đến khi sóng lòng dần lặng, y mới rút tay lại, chậm rãi đứng thẳng người.

Y chuẩn bị quay về tìm Hộc Luật Yển.

Nhưng vừa xoay người, một bóng dáng quen thuộc đã ngoài dự liệu lọt vào tầm mắt y.

Người đó đứng cách y không xa, bóng in dưới đất bị ánh mặt trời kéo dài, sau lưng là những cánh đồng đan xen, cỏ dại mọc lộn xộn, còn có những cây khô chỉ cần một cơn gió thổi qua là rụng lá.

Gió thu thê lương, làm người kia trông càng đơn độc.

Trong khoảnh khắc, Mị Lục ngỡ như mình cảm nhận được sự cô độc từ bóng hình ấy.

Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua.

Y tập trung nhìn kỹ lại, chỉ thấy gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, cùng biểu cảm lạnh lùng gần như vô cảm.

Mị Lục vô cùng kinh ngạc.

Hộc Luật Yển sao lại theo đến đây?

Y đã ở bên hắn nửa tháng, rất rõ ràng mức độ dị dạng của tay chân hắn đến mức nào. Nếu không phải vì Hộc Luật Yển đến cả đi lại cũng không nổi, y cũng chẳng phải ôm hắn mãi.

Thế mà một Hộc Luật Yển như vậy, lại kéo lê đôi tay đôi chân dị dạng của mình mà đuổi theo y!

Khi Mị Lục thấy Hộc Luật Yển tiến về phía mình, y còn kinh hãi nghĩ rằng tay chân hắn đã được chữa lành.

Nhưng suy nghĩ ấy vừa lóe lên, y liền nghe thấy một tiếng "bịch"—Hộc Luật Yển bước đi không vững, ngã nhào xuống đất.

Vậy nên, tay chân dị dạng của hắn vốn chưa hề hồi phục.

Hôc Luật Yển chỉ là không muốn để y đi mất.

Hóa ra, cái gọi là "buông tay" trước đó, chẳng qua chỉ là một phép thử.

Thử xem y có từ bỏ không.

Thử xem y có rời đi không.

Thế nên, Hộc Luật Yển theo tới.

Dù có phải lết tới bằng đôi tay đôi chân dị dạng, hắn cũng sẽ lết đến.

Nghĩ đến đây, Mị Lục rùng mình một cái.

Cả người y lạnh ngắt, não bộ dường như mất đi năng lực chỉ huy, toàn thân y cứng đờ như đá tảng, chỉ có mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ sống lưng.

Nếu vừa rồi y bỏ trốn, hậu quả đã quá rõ ràng.

Không chỉ Mị Lục sẽ mất mạng, mà hai nam nhân kia, thậm chí cả Mị gia cũng sẽ lập tức bị liên lụy.

Y suýt nữa đã một bước giẫm vào vực thẳm.

Y đã đi theo Hộc Luật Yển suốt mấy trăm năm, sao có thể quên được con người này vốn dĩ cực kỳ ghi thù chứ?

Đang lúc Mị Lục sững sờ, Hộc Luật Yển lảo đảo đi đến trước mặt y. Hắn chưa kịp đứng vững đã lập tức vươn tay tóm lấy cổ tay Mị Lục.

Khoảnh khắc đó, cơn đau dữ dội ập tới.

Mị Lục thậm chí còn nghe được tiếng "rắc" khe khẽ từ cổ tay mình.

Cùng lúc ấy, Hộc Luật Yển mất thăng bằng, ngã thẳng lên người y.

Mị Lục cúi xuống nhìn, chỉ thấy năm ngón tay của hắn siết chặt cổ tay y, gần như cắm sâu vào da thịt.

Dù đã quyết định không quay lại Mị gia, nhưng nghĩ đến việc người nhà vẫn đang lùng sục khắp kinh thành để tìm y, Mị Lục không thể không rời xa nơi này, hướng về phía Tây Bắc mà đi.

Địa thế Tây Bắc hiểm trở, vừa có núi non gập ghềnh, lại có rừng sâu thăm thẳm, hoang vu ít người, giữa mỗi thôn trấn đều cách nhau rất xa, khó bị phát hiện tung tích.

Hơn nữa, linh khí nơi đó vô cùng dồi dào, nếu bỏ qua yếu tố môi trường khắc nghiệt, thì đây chính là một vùng đất lý tưởng để tu luyện.

Ban ngày, Mị Lục cõng Hộc Luật Yển đi đường.

Ban đêm, y tìm một nơi phù hợp để dừng chân nghỉ ngơi.

Dù nghỉ ngơi, y cũng không quên tu luyện.

Chưa đầy hai ngày, y đã đột phá Luyện Khí đỉnh phong, thành công Trúc Cơ.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Mị Lục thận trọng hơn rất nhiều.

Khi Hộc Luật Yển tỉnh, y sẽ giữ khoảng cách với hắn.

Chờ đến khi Hộc Luật Yển ngủ say, y mới cõng hắn tiếp tục hành trình.

Nào ngờ đi được nửa đường, Hộc Luật Yển trên lưng y lại âm thầm tỉnh dậy.

Giống như quỷ đói đầu thai, hắn lập tức hút sạch linh lực của Mị Lục, khiến y lại rơi xuống luyện khí kỳ.

Mị Lục: "..."

A a a a a!!!

Công sức tu luyện của ta!!!

Mị Lục đau đớn đến chết lặng, cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp vứt Hộc Luật Yển xuống đất.

Hộc Luật Yển như một con búp bê rách, bị quẳng xuống đất liền nằm im không động đậy.

Nhìn thấy cảnh này, Mị Lục tức đến nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi đúng là tham lam vô độ! Hút một hai lần thì thôi, ai đời lại liên tục hút cạn ta như vậy?"

Hộc Luật Yển mặt không biểu cảm, ngay cả tư thế cũng chẳng buồn thay đổi.

Mị Lục hất vạt áo, phẫn nộ ngồi xổm xuống cạnh hắn:

"Đừng có giả ngu. Ta biết ngươi nghe thấy ta nói gì."

Hộc Luật Yển vẫn im lặng.

Mị Lục nhìn hắn một lúc, mới sực nhớ — cho dù Hộc Luật Yển có nghe thấy thì sao?

Lưỡi hắn đã bị hiến tế, dù muốn cũng chẳng thể đáp lời.

Mị Lục hít sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, rồi đổi cách nói:

"Thế này đi, ta với ngươi thương lượng một chút, thế nào?"

Hộc Luật Yển vẫn im lặng.

Mị Lục nói tiếp:

"Nếu ngươi hiểu lời ta nói, thì gật đầu một cái."

Hộc Luật Yển vẫn bất động.

Mị Lục chăm chú quan sát hắn hồi lâu, cũng chẳng thấy dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ gật đầu, không khỏi có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ y nghĩ sai?

Thực ra Hộc Luật Yển không nghe thấy y nói gì sao?

Nhưng mấy ngày trước, Hộc Luật Yển rõ ràng đã phản ứng với những lời y nói ra.

Mị Lục không nghĩ ra lời giải, mà Hộc Luật Yển cũng không có ý phối hợp với y. Bất đắc dĩ, y chỉ đành tiếp tục nói:

"Ta có thể để ngươi hút linh lực của ta, nhưng có một điều kiện—ngươi không được hút sạch toàn bộ tu vi ta vừa khổ cực bồi đắp. Điều này không chỉ vì ta, mà còn vì ngươi."

Hốc mắt rỗng tuếch của Hộc Luật Yển nhìn chằm chằm lên bầu trời trên cao, trông chẳng khác nào một khúc gỗ mục.

"Ngươi xem, mỗi ngày ta đều phải cõng ngươi đi đường, lại còn giúp ngươi đuổi bọn cướp, xua thú dữ. Nếu tu vi của ta cứ mãi dậm chân tại chỗ, ngươi cũng sẽ rơi vào nguy hiểm, đúng không? Chúng ta là cộng sinh, ngươi không thể chỉ lo cho riêng mình được!"

Mị Lục kiên nhẫn khuyên nhủ, phân tích lợi hại từng chút một.

Chỉ cần Hộc Luật Yển có chút ý thức về được-mất, hắn sẽ hiểu lời y, đồng thời sẽ đồng ý với thỏa thuận này.

Trừ khi trong mắt Hộc Luật Yển, y chẳng khác gì một cái túi máu dùng một lần.

Nhưng dù gì Hộc Luật Yển cũng đã là một thiếu niên mười bốn tuổi, hẳn là hiểu được nguyên tắc phát triển bền vững chứ.

Huống hồ, những gì Hộc Luật Yển đã trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng đủ để hắn không còn là một kẻ ngây thơ nữa.

Mị Lục chăm chú nhìn Hộc Luật Yển, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Kết quả, Hộc Luật Yển nhắm mắt lại.

Mị Lục: "Hửm?"

Ý gì đây?

Là đang suy nghĩ hay buồn ngủ rồi?

Mị Lục không đoán nổi, bèn nói ngay: "Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nếu nghĩ xong rồi thì gật đầu đi."

Hộc Luật Yển không thèm để ý.

"Hộc Luật Yển?" Mị Lục gan lớn thêm chút, ghé sát vào tai hắn, "Ngươi rốt cuộc là không nghe thấy hay đang giả ngốc?"

Lời còn chưa dứt, y chợt phát hiện tai của Hộc Luật Yển có chút khác biệt so với người thường.

Tai hắn ẩn trong mái tóc đen dày, chỉ lộ ra lờ mờ.

Trước đó, tu vi của Mị Lục vẫn kẹt ở Luyện Khí sơ kỳ, mãi mới đột phá Trúc Cơ, kết quả bị Hộc Luật Yển hút một hơi quay lại điểm xuất phát.

Y mải mê tu luyện, không rảnh chú ý đến những chuyện khác, giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra—tai giấu dưới tóc đen của Hộc Luật Yển chỉ còn một nửa.

Vành tai ngoài gần như không còn, chỉ còn lại tai giữa và tai trong.

Nếu đoán không lầm, thì tai này đã bị hiến tế rồi.

Mị Lục thoáng dừng lại, đột nhiên linh quang lóe lên, lập tức đứng dậy, vòng qua phía bên kia của Hộc Luật Yển.

Trước khi hắn kịp phản ứng, y đưa tay vén lọn tóc trước tai hắn lên.

Một bên tai hoàn chỉnh hiện ra ngay trước mắt.

Mị Lục: "..."

Hay lắm!

Người này quả nhiên nghe thấy y nói chuyện! Trước giờ toàn giả ngu!

Mị Lục giận không thể tả, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức.

Y suy nghĩ một chút, rất nhanh đã tìm ra nguyên nhân của cảm giác này.

Hộc Luật Yển dường như không coi y là người, chỉ xem y là một công cụ hữu dụng.

Người thì cần giao tiếp.

Công cụ thì không.

Mị Lục cảm thấy nghẹn lại, như có một búi bông mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không trôi mà cũng chẳng thể nhả ra.

Dù mặt trời treo lơ lửng trên cao, y cũng chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào, ngược lại, chỉ có một luồng hàn khí lan dần từ lòng bàn chân lên.

Sắc mặt y tái nhợt, vô cảm đứng dậy, định tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Nhưng vừa mới cất bước, Hộc Luật Yển cũng lảo đảo đứng lên.

Theo tốc độ hấp thu linh lực nhanh hơn, tứ chi dị dạng của hắn cũng đang khôi phục rõ rệt.

Dù chưa thể trở lại bình thường ngay, nhưng ít ra, bước đi đã không còn quá khó khăn.

Hộc Luật Yển đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ cảm nhận một lát, sau đó đi thẳng về một hướng nào đó.

Mị Lục không rõ hắn muốn làm gì, chỉ đăm chiêu nhìn bóng lưng hắn.

"Hộc Luật Yển?" Mị Lục lên tiếng gọi, "Ngươi đi đâu vậy?"

Hộc Luật Yển dường như không nghe thấy y—mà thực ra, từ đầu đến giờ hắn vẫn vậy.

Giả điếc giả câm chính là kỹ năng xuất sắc nhất của hắn suốt thời gian qua.

Mị Lục theo phản xạ định đuổi theo.

Nhưng vừa nhấc chân, y lại chợt nhớ ra điều gì, sau một thoáng do dự, y đặt chân xuống.

Y không đi theo Hộc Luật Yển, mà đứng yên tại chỗ.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một cơn đau nhói đột ngột bùng lên từ lồng ngực y.

Mị Lục co giật toàn thân, há miệng hớp mạnh một hơi.

Chết tiệt!

Đau chết mất!

Mị Lục âm thầm chửi rủa, cắn răng đuổi theo bước chân của Hộc Luật Yển.

Vừa đến gần hắn, cơn đau kia lập tức biến mất.

Thật đúng là đến vô hình, đi không dấu vết!

Mị Lục tràn đầy tuyệt vọng.

Y đúng là không nên đặt bất kỳ hy vọng nào vào Hộc Luật Yển!

Hộc Luật Yển đi rất chậm, để tăng tốc, Mị Lục đành gánh lấy nhiệm vụ cõng hắn tiếp tục lên đường.

Họ vừa đi vừa tu luyện, Mị Lục hấp thu linh khí trời đất, còn Hộc Luật Yển hút linh lực của Mị Lục.

Có lẽ lần thuyết phục đầy chân thành trước đó đã phát huy tác dụng, Hộc Luật Yển quả thực đã nương tay, chừa lại cho Mị Lục một chút cơ hội tăng trưởng tu vi.

Dù tiến triển chậm, nhưng ít ra vẫn giữ được ở Luyện Khí đỉnh phong.

Nếu tiếp tục thăng rồi lại giáng vài lần nữa, y hẳn có thể chính thức đạt đến Trúc Cơ.

Nghĩ đến đây, Mị Lục bỗng thấy hơi kích động—quả là không dễ dàng gì!

Dù cách tu luyện này có hơi vòng vèo như đi đường núi mười tám khúc quanh, nhưng ít nhất, y cũng đã phá kỷ lục tu vi cao nhất từ trước đến nay.

Phải biết rằng, trong mười lần luân hồi trước, y còn chưa từng chạm đến Luyện Khí trung kỳ!

Cứ thế đi đi dừng dừng suốt gần một tháng.

Cuối cùng, vào ngày lập đông, họ đến một trấn nhỏ thuộc vùng Tây Bắc.

Do địa thế khác biệt, các thị trấn ở Tây Bắc trông hoàn toàn không giống với kinh thành.

Nơi này xa xa chẳng bằng kinh thành phồn hoa, dù có danh xưng là "trấn", nhưng khi bước vào, mới thấy cảnh sắc nơi đây chỉ hợp với chữ "thôn".

Một tháng trôi qua, đủ để tay chân dị dạng của Hộc Luật Yển hoàn toàn khôi phục. Khi hắn bình phục, Mị Lục cũng không còn cõng hắn nữa.

Hộc Luật Yển dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, bước chân dồn dập, nhưng ngay khi tiến vào trấn, hắn lại đột ngột dừng lại.

Mị Lục theo sát phía sau cũng dừng lại, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.

Kết quả là—Hộc Luật Yển chẳng hề động đậy.

Thấy vậy, Mị Lục cố ý vòng đến bên tai lành lặn của hắn, hỏi: "Sao lại đứng yên thế?"

Hộc Luật Yển không hề quay đầu, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn con đường thưa thớt bóng người trong trấn.

Mị Lục khẽ nhíu mày.

Y đột nhiên sinh ra một hoài nghi—có khi nào Hộc Luật Yển thực ra vẫn nhìn thấy? Nếu không, cớ gì hắn luôn bày ra dáng vẻ chăm chú như thế?

Ít nhất cũng có vài lần, Mị Lục thật sự cảm thấy hắn đang dõi theo điều gì đó.

Như lúc này đây.

Y cẩn thận quan sát đôi mắt của hắn, rồi lại tự cảm thấy suy nghĩ ban nãy của mình thật nực cười.

Nhãn cầu của Hộc Luật Yển đã bị hiến tế, trong hốc mắt chỉ còn lại hai khoảng đen sâu thẳm.

Làm sao mà thấy được?

Hẳn là không thể thấy gì cả!

Chắc là y đã nghĩ nhiều rồi.

Thấy Hộc Luật Yển vẫn không có phản ứng, Mị Lục lại gọi: "Hộc Luật Yển?"

Hắn phớt lờ lời y, như thể đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Trên gương mặt tái nhợt kia chẳng có lấy một gợn sóng, tựa như một hồ nước chết lặng, chẳng thể xao động, cũng chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Mị Lục: "..."

Y ghét cay ghét đắng cái sự lầm lì của Hộc Luật Yển.

"Được rồi, thế thì đi theo ta đi." Mị Lục quyết định tự mình làm chủ, thẳng tay kéo lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn.

Đã tới đây rồi, tiện thể chuẩn bị luôn vật dụng chống chọi mùa đông.

Nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là tìm một quán trọ để nghỉ chân.

Mặt trời sắp lặn rồi, ban đêm không chỉ khó di chuyển, mà còn thêm phần nguy hiểm.

Mị Lục dẫn Hộc Luật Yển đi qua hai con phố, cuối cùng cũng tìm được một quán trọ.

Trước đó, Mị Lục đã dùng y phục dư trong túi Càn Khôn để quấn kín mặt mình và Hộc Luật Yển.

Y chỉ chừa ra đôi mắt, còn Hộc Luật Yển thì ngay cả mắt cũng không lộ.

Hai người ăn mặc quái dị, vừa bước vào quán trọ đã lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn về phía mình, Mị Lục thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lặng lẽ đảo mắt quan sát khung cảnh trong quán.

Không ngờ ngoài kia vắng vẻ lạnh lẽo, mà trong này lại náo nhiệt như thế.

Khách nhân trong quán tụm ba tụm bảy ngồi rải rác, trông chẳng giống dân bản địa, mà giống những kẻ từ nơi khác ghé trấn nghỉ chân hơn.

Tiểu nhị vắt chiếc khăn lên vai, cười tươi lấy lòng, bước nhanh tới tiếp đón: "Hai vị khách quan, có gì cần dặn dò không? Là muốn trọ hay dùng bữa?"

Mị Lục nói ngắn gọn: "Hai phòng."

"Được ngay!" Tiểu nhị khom người cúi chào, đưa tay làm động tác mời về phía cầu thang, "Mời hai vị khách quan đi lối này."

Mị Lục gật đầu, dẫn Hộc Luật Yển đi theo sau tiểu nhị.

Bọn họ vừa rời đi, những ánh mắt quan sát cũng lần lượt thu lại.

Ngoại trừ hai người ngồi trong góc đại sảnh.

Hai kẻ đó vóc dáng gầy gò, mái tóc dài xõa xuống che lấp gương mặt gầy trơ xương, đôi gò má cao càng khiến diện mạo của họ trông kỳ dị.

Trước mặt họ là vài dĩa đồ nhắm và một bình rượu, tay phải cầm đũa, tay trái tựa hờ lên mép bàn, ngón tay khẽ chạm vào cây roi dài và chiếc mũ trùm đặt trên bàn.

Mãi đến khi bóng dáng Mị Lục và Hộc Luật Yển khuất hẳn nơi góc cầu thang, bọn họ mới chậm rãi dời mắt đi.

Nhưng trong đôi mắt đục ngầu lại ánh lên vẻ kinh ngạc cùng với mừng rỡ như điên.

Hồi lâu sau, một kẻ thấp giọng cất lời: "Là hắn phải không?"

Người còn lại đáp chắc như đinh đóng cột: "Không thể sai được!"

Dù có hóa thành tro, bọn họ vẫn nhận ra—đó chính là kẻ mà họ đang tìm kiếm!

Gọi đây là gì nhỉ?

Đúng là "đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay"!

Chỉ vì có chút chuyện phải nấn ná nơi cái vùng khỉ ho cò gáy này nửa ngày, lại tình cờ bắt gặp hắn ngay đây!

Quả là ông trời cũng đang giúp họ!

"Ngũ Độc, ngươi mau đi báo tin vui này cho sư huynh." Kẻ đầu tiên lên tiếng lại nói, "Đường chủ hai canh giờ trước đã lên đường đến Thần Tiên Cốc, chờ người hạ cánh, chúng ta sẽ dâng lên đường chủ một món quà bất ngờ."

Nam nhân được gọi là Ngũ Độc đáp lời, sau đó lại nói: "Nếu đường chủ khởi hành muộn hai canh giờ, hẳn đã có thể đích thân bắt hắn."

"Như thế thì khác gì đâu?" Kẻ kia liếc lên lầu, ánh mắt âm u như thấm độc, "Chính vì phải do chúng ta tự tay bắt hắn giao cho đường chủ, đường chủ mới có thể coi trọng chúng ta, sau này còn có chỗ đứng vững chắc. Ngươi có từng nghĩ đến điều đó chưa?"

Ngũ Độc bừng tỉnh, vô cùng đồng tình: "Thất Sát, vẫn là ngươi thông minh."

Thất Sát nói: "Việc này không nên chậm trễ, đêm nay ra tay."

"Phải rồi." Ngũ Độc chuyển giọng, "Sao bên cạnh hắn lại có một tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong?"

"Có lẽ khi trước hắn không phải dựa vào sức mình để thoát khỏi vực sâu Hàn Thổ, mà có người giúp đỡ." Thất Sát híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt, "Nhưng mà chỉ là một tên Luyện Khí đỉnh phong, giết hắn chẳng khác nào giẫm chết một con kiến?"

Dừng một chút, Thất Sát nhấn giọng tàn nhẫn: "Đừng để lại mạng sống, giết sạch đi."

"Được."

Mị Lục đưa Hộc Luật Yển vào phòng nghỉ ngơi một lát, tiện thể bảo tiểu nhị mang thức ăn lên.

Là một bữa cơm đơn giản với cháo trắng và vài món rau dưa.

Hộc Luật Yển đứng bên cửa sổ, cửa sổ mở rộng, ánh chiều đỏ rực nhuộm nửa bầu trời.

Những tia sáng vàng óng từng chút từng chút thu lại bên dưới đường chân trời, rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Hộc Luật Yển, làm nó tựa như có thêm chút huyết sắc.

Hộc Luật Yển hẳn là có thể cảm nhận được nhiệt độ ánh sáng trượt qua gương mặt mình, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi—

Không.

Nếu nhìn kỹ, vẫn có chút khác biệt.

Nếu nói trước đó gương mặt của Hộc Luật Yển luôn bị băng sương bao phủ, thì lúc này, băng sương tan chảy, hội tụ thành một tầng mây đen dày nặng.

Từng lớp mây đen chồng chất, gần như phủ kín toàn bộ khuôn mặt hắn.

U ám, đè nén, bạo liệt— tất cả cảm xúc ấy bị giấu dưới tầng mây, theo thời gian trôi qua mà chồng chất như một tòa tháp cao.

Xuyên qua tầng mây, Mị Lục dường như nhìn thấy sóng ngầm cuồn cuộn.

Nhưng khi chớp mắt, y lại chỉ thấy gương mặt không biểu cảm của Hộc Luật Yển, như thể những gì y vừa thấy chỉ là ảo giác.

Hộc Luật Yển không biết từ khi nào đã xoay đầu lại, đối diện với y.

Trong khoảnh khắc ấy, Mị Lục cảm giác Hộc Luật Yển giống như một con tê tê cuộn tròn, lớp vỏ cứng rắn ngăn cản bất cứ ai đến gần.

Mà bên trong lớp vỏ đó không phải là một nội tâm mềm yếu, mà là một màu đen đặc hơn cả mực.

Bên trong hoàn toàn là đen.

Không hiểu sao, Mị Lục bỗng nhớ đến mười lần luân hồi trước, Hộc Luật Yển đã nói cùng một câu đến mười lần.

Hộc Luật Yển từng nói, hắn cũng muốn làm người tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều bàn tay vô tình đẩy hắn ngày càng xa con đường của một người tốt.

Làm người tốt thật khó, thật mệt, thật ấm ức.

Vậy thì chi bằng làm kẻ xấu đi.

Chỉ cần hắn không vui, người khác cũng đừng mong vui vẻ.

Vậy thì, trước năm mười bốn tuổi, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

Mị Lục thu lại suy nghĩ, hỏi: "Đói không? Ăn chút gì trước đã, lát nữa chúng ta ra ngoài xem thử."

Hộc Luật Yển im lặng chốc lát, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mị Lục tự chuốc lấy bẽ bàng, đưa tay gãi mũi, lúng túng ngồi lại vào bàn.

Sau khi ăn xong, Mị Lục kéo Hộc Luật Yển ra khỏi khách đ**m.

Y hỏi thăm tiểu nhị về vị trí các cửa hàng, dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị, rất nhanh đã tìm được một tiệm may.

Tiệm may này có quy mô khá lớn, phía trước bán vải vóc, phía sau mới là nơi thợ may làm việc.

Bà chủ tiệm đang giới thiệu vải vóc cho hai cô nương, nhìn thấy Mị Lục và Hộc Luật Yển bước vào, liền để hai cô nương tự do lựa chọn rồi nhiệt tình tiến lại chào đón.

"Hai vị công tử muốn mua gì?"

Mị Lục hỏi: "Ở đây có y phục may sẵn không?"

"Có chứ." Bà chủ vừa nói vừa quay người dẫn đường, đi được hai bước lại ngoảnh lại hỏi: "Hai vị công tử ai mua?"

"Cả hai chúng ta đều mua."

"Vậy mời hai vị đi lối này."

Mị Lục kéo Hộc Luật Yển bước theo.

Lúc này, y nghe thấy hai cô nương không xa khẽ thì thầm với nhau.

"Ngày sinh của công tử nhà Hộc Luật tháng sau mới đến, chúng ta còn có thể ở đây thêm một thời gian nữa. Khó khăn lắm mới ra ngoài, chẳng phải nên tranh thủ nhìn ngắm nhiều một chút sao?"

"Nhưng cũng không thể nán lại quá lâu. Có biết bao nhiêu người đi, nếu chúng ta đến trễ quá, chẳng phải quá mất mặt sao?"

Bình Luận (0)
Comment