Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 9

Tu vi của hai nữ tử kia chắc là dưới Luyện Khí đỉnh phong, giọng nói của họ truyền vào tai Mị Lục cực kì rõ ràng.

Khi nghe thấy mấy chữ "Thiếu gia Hộc Luật gia", Mị Lục thoáng sững lại, theo phản xạ quay đầu nhìn Hộc Luật Yển sau lưng.

Y phát hiện Hộc Luật Yển cũng hơi nghiêng đầu về phía hai nữ tử nọ, không rõ có nghe thấy gì không.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hộc Luật Yển đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay Mị Lục.

Hộc Luật Yển dùng sức rất mạnh, như thể muốn bóp nát cổ tay Mị Lục vậy.

Mị Lục lập tức tái mặt, định giãy ra, ai ngờ Hộc Luật Yển lại càng siết chặt năm ngón tay hơn, thậm chí còn áp cả người mình lên người y.

Lúc này, hai nữ tử kia cùng bà chủ tiệm đi đằng trước đều nhận ra điều khác thường, đồng loạt quay đầu nhìn qua.

Mị Lục muốn vùng ra, nhưng lại không muốn làm quá lộ liễu trước mặt họ, đành nghiến răng cố nhịn cơn đau nơi cổ tay.

Ngay sau đó, y nếm được vị tanh ngọt của máu lan trong khoang miệng.

Ánh mắt bà chủ tiệm lướt qua khuôn mặt bị bọc kín của Hộc Luật Yển, rồi dừng trên nửa khuôn mặt lộ ra của Mị Lục.

Dù y chỉ để lộ đôi mắt, bà chủ vẫn nhạy bén nhận ra điều gì đó, bèn hỏi với vẻ quan tâm: "Vị tiểu công tử này có chỗ nào không khỏe à?"

"Ta không sao." Mị Lục khẽ lắc đầu, khách sáo nói, "Làm phiền bà chủ tiếp tục dẫn đường."

Bà chủ thấy vậy cũng không hỏi thêm, thu lại ánh mắt.

Đợi họ đi xa, hai nữ tử chọn vải mới lặng lẽ trao đổi ánh nhìn.

Có những lời không cần nói ra cũng tự hiểu với nhau.

Người bên ngoài ngày càng kỳ quái, tính tình kỳ quái không nói, ngay cả cách ăn mặc cũng chẳng giống ai.

Nhất là kẻ phía sau, đến đôi mắt cũng che kín, không biết đi đường kiểu gì, chẳng lẽ mặt mũi thực sự không dám gặp người?

Hai người nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, tiếp tục bàn luận chủ đề vừa rồi trong lúc chọn vải.

"Nói đi cũng phải nói lại, thiếu gia Hộc Luật gia vừa qua sinh thần, cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân rồi nhỉ? Hắn và Tuệ Tuệ quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, đáng lẽ sớm nên định thân rồi."

"Đúng vậy, cũng may Tuệ Tuệ kiên nhẫn chờ, đợi suốt mười năm trời, đổi lại ta thì chịu không nổi."

"Chưa chắc đâu, thiếu gia Hộc Luật gia là rồng phượng trong loài người, không chỉ tài mạo song toàn, mà còn là người thừa kế duy nhất của Hộc Luật gia. Quan trọng hơn, hắn là Hỏa linh căn hiếm có trong tu chân giới, chưa đầy mười bốn tuổi đã sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ. Nếu là người như vậy, ngươi có chờ không?"

"Hừm—" Nữ tử nọ tỏ vẻ do dự, rồi dứt khoát gật đầu, "Đương nhiên phải chờ rồi, ta đâu có ngốc? Một nam tử tốt như vậy sao có thể nhường cho người khác?"

"Hahahaha! Ta biết ngay ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo mà!"

"Hừ! Ngươi dám nói ngươi không thế không?"

Hai người cười rộ lên.

Cười đùa một lúc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì.

"Đúng rồi, Tuệ Tuệ vẫn ở khách đ**m nhỉ? Hay chúng ta chọn giúp nàng một đoạn vải?"

"Nàng vừa rồi thấy không khỏe, ta bảo nàng nghỉ ngơi rồi, chúng ta cứ chọn giúp nàng đi."

"Ai, sức khỏe của Tuệ Tuệ ngày càng kém, hy vọng lần này đến Hộc Luật gia có thể tìm được cách giải quyết."

Ở bên kia, Mị Lục nghe vậy liền cau mày.

Nếu y đoán không lầm, "Tuệ Tuệ" mà họ nhắc tới chính là độc nữ của giáo chủ Vân Yên giáo—một trong mười đại môn phái của tu chân giới, nơi chỉ thu nữ đệ tử—Nghê Văn Tuệ.

Cái tên Nghê Văn Tuệ đối với y không hề xa lạ.

Dù trong quyển sách này, Nghê Văn Tuệ chỉ là nhân vật phụ, nhưng đất diễn của nàng nhiều đến mức có thể gọi là nữ chính cũng không sai. Ở ngoài sách, còn có vô số fan của cặp đôi Hộc Luật Yển và Nghê Văn Tuệ, ngày nào cũng khóc lóc đòi tác giả viết thêm tuyến tình cảm cho hai người.

Thế nhưng bây giờ vẫn là giai đoạn đầu của cốt truyện, Hộc Luật Yển và Nghê Văn Tuệ còn chưa từng gặp mặt, hơn nữa Nghê Văn Tuệ vốn là người trong lòng của Hộc Luật Lan—người em trai sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hộc Luật Yển.

Chẳng bao lâu nữa, Nghê Văn Tuệ sẽ cùng Hộc Luật Lan đính hôn.

Còn chuyện giữa Nghê Văn Tuệ và Hộc Luật Yển đều xảy ra sau khi nàng đính hôn cùng Hộc Luật Lan.

Nhưng Mị Lục nhớ rõ ràng là đáng lẽ cnf lâu Nghê Văn Tuệ mới xuất hiện, ít nhất trong hai năm đầu bị trói buộc bên cạnh Hộc Luật Yển sau khi chết, y vẫn chưa từng gặp nàng.

Tại sao bây giờ nàng lại xuất hiện sớm như vậy?

Hay là, Hộc Luật Yển và Nghê Văn Tuệ đã từng gặp nhau từ sớm, chỉ là cả hai đều không nhớ đối phương?

Mị Lục cố gắng hồi tưởng nội dung trong sách, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được gì.

Y chỉ nhớ có một quyển sách như vậy, nhớ đại khái nội dung cùng phản ứng của độc giả bên ngoài, còn những chi tiết khác, trong đầu y chẳng khác nào màn sương mù mờ mịt.

Mị Lục âm thầm thở dài, vừa hoàn hồn đã đối diện với cái đầu bị bị mình quấn kín quần áo cũ.

Cái đầu đó gần sát trong gang tấc, suýt chạm vào y.

Mị Lục giật nảy mình, theo phản xạ định lùi ra sau, lại bị chủ nhân của cái đầu kéo lại gần hơn.

Cùng lúc đó, giọng bà chủ tiệm nửa oán trách nửa làm nũng vang bên tai: "Ai nha, tiểu công tử à, sao lại thất thần nữa rồi? Vừa nãy gọi mấy lần mà chẳng thấy phản ứng gì."

Mị Lục lúc này mới chú ý đến hai bộ quần áo trong tay bà chủ.

Y lập tức lộ vẻ xấu hổ, muốn đưa tay chạm vào chúng, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào, Hộc Luật Yển đã nắm lấy cả hai tay y, còn nắm rất chặt, dường như có ý định cứ thế nắm mãi không buông.

Mị Lục: "......"

Sau vài giây bế tắc, y thấp giọng nói: "Buông tay ta trước đã."

Hộc Luật Yển không hề động đậy.

Mị Lục nghiến răng nghiến lợi, rít ra ba chữ: "Hộc, Luật, Yển."

Hộc Luật Yển vẫn đứng im như cũ, tựa như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm y qua lớp vải bọc.

Một lúc sau, Mị Lục quyết định đầu hàng, thỏa hiệp quay sang bà chủ tiệm: "Làm phiền bà chủ gói hai bộ này lại trước, ta muốn xem thêm mấy kiểu khác."

Bà chủ quán đã mở tiệm hơn chục hai mươi năm, từng gặp đủ kiểu người, làm sao có thể không nhận ra sự lúng túng giữa Mị Lục và Hộc Luật Yển? Nhưng rốt cuộc, chuyện này chẳng liên quan đến bà ta. Sau khi liếc Hộc Luật Yển một cái, bà chỉ biểu lộ vẻ mặt phức tạp rồi quay đi gói đồ.

Mị Lục cũng nhìn về phía Hộc Luật Yển.

Chỉ thấy Hộc Luật Yển lại hóa thành một khúc gỗ.

Y phục quấn kín khuôn mặt hắn, khiến Mị Lục không nhìn ra sắc mặt của hắn... Dĩ nhiên, dù có thấy, y đoán cũng chỉ là gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Mị Lục thực sự không đoán nổi Hộc Luật Yển đang nghĩ gì.

Rõ ràng trước khi vào tiệm vẫn còn rất bình thường.

Chẳng lẽ chỉ vì y liếc mắt nhìn hai cô gái kia vài lần mà hắn đã tức giận?

Mị Lục không hiểu ra sao, chỉ có thể thầm thở phào vì ít ra Hộc Luật Yển đã không còn dùng sức quá mạnh nữa. Nếu không, y e là còn chưa về tới khách đ**m đã phải liều mạng với Hộc Luật Yển rồi.

Y hít sâu một hơi.

Tự nhủ—

Nhịn một chút, dẫu sao "nhẫn một chút sóng yên gió lặng lùi một bước biển rộng trời cao".

Biết đâu nhẫn nhịn mãi lại có thể tìm ra một đường sống.

Vì Hộc Luật Yển cứ quấn lấy y quá mức, Mị Lục đành lười so đo, bảo bà chủ tùy tiện chọn vài bộ phù hợp rồi bỏ hết vào túi càn khôn.

Sau khi thanh toán xong, y cùng Hộc Luật Yển vội vàng rời khỏi tiệm may.

Ai ngờ, vừa bước ra ngoài, Hộc Luật Yển lập tức khôi phục vẻ bình thường, không những buông tay y mà còn lặng lẽ đi theo y về phía trước.

Mị Lục: "..."

Thôi vậy, y cũng chẳng muốn đoán mò tâm trạng thất thường của Hộc Luật Yển nữa.

Sau khi mua nốt số vật dụng còn lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối.

Mị Lục đưa Hộc Luật Yển trở về khách đ**m.

Giờ cơm đã qua, tầng một khách đ**m chẳng còn bóng dáng ai, chỉ có hai tiểu nhị vẫn đang bận rộn.

Một tiểu nhị dẫn Mị Lục và Hộc Luật Yển lên tầng hai, chờ bọn họ về phòng xong mới gọi người chuẩn bị thùng gỗ và nước nóng để tắm rửa.

Ban đầu, Mị Lục còn lo Hộc Luật Yển có quen với việc ở riêng hay không. Nhưng sau khi thấy hắn không có phản ứng gì, y cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Hai tháng lang bạt nay đây mai đó khiến Mị Lục vừa tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống chiếc giường mềm mại liền lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù ngủ rất say, nhưng giấc ngủ của y chẳng hề yên ổn, vẫn liên tục chìm trong ác mộng.

Y mơ thấy mình quay trở lại trạng thái linh hồn, trơ mắt nhìn Hộc Luật Yển từng bước giành lại cơ thể của hắn, càng lúc càng điên cuồng, thủ đoạn gi.ết người cũng ngày càng tàn bạo.

Hộc Luật Yển thích cảnh tượng máu tươi chảy tràn đất, mùi máu tanh nồng nặc k*ch th*ch dây thần kinh của hắn. Nhưng hắn lại không thích giết ngay lập tức, mà thích dùng roi dài quất lên người kẻ đó đến nứt toác.

Như mèo vờn chuột, từng chút một hành hạ con mồi đến chết trong sợ hãi cực độ.

Mị Lục cố đứng xa Hộc Luật Yển nhất có thể, nhưng vẫn bị mùi máu tanh đậm đặc đến mức gần như hữu hình bao phủ, khiến y dạ dày cuộn lên, mấy lần muốn nôn mửa.

Thực tế, y đã cúi gập người, khô khốc mà nôn ra.

Khi nôn xong, ngẩng đầu lên, y bất thình lình đối diện với một đôi mắt đỏ rực—Hộc Luật Yển vậy mà có thể nhìn thấy y!

Mị Lục hoảng sợ tột độ, vội quay đầu bỏ chạy, nhưng lại đâm vào một luồng sức mạnh vô hình, như một bức tường trong suốt chắn ngang trước mặt.

Chính luồng sức mạnh này đã trói buộc y bên cạnh Hộc Luật Yển.

Rất nhanh, cổ tay y bị Hộc Luật Yển túm chặt, một lực mạnh mẽ kéo y lại gần.

Khóe môi Hộc Luật Yển nhếch lên một nụ cười trào phúng. Ngũ quan tuấn mỹ phối cùng làn da tái nhợt, tạo thành một dáng vẻ quỷ mị đáng sợ. Hắn vươn tay kia siết lấy cằm Mị Lục, gằn giọng: "Muốn chạy? Mơ đi!"

Khuôn mặt Mị Lục đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh rịn ra, hai chân run rẩy không ngừng, toàn thân chìm trong nỗi sợ hãi khôn cùng.

Cằm y đau nhói, nhưng lực tay của Hộc Luật Yển vẫn không ngừng siết chặt.

"Giữ trái tim ta, ngươi còn trốn đi đâu được?" Trong đôi mắt Hộc Luật Yển, sắc đỏ ngày một đậm, đồng tử đen nhánh tràn đầy điên loạn. Hắn bóp nát cằm Mị Lục, gằn từng tiếng: "Ngươi cũng chết đi cho ta!"

Mị Lục giật mình mở bừng mắt.

Tim y đập dồn dập, từng nhịp nện vang ầm ầm, hòa cùng tiếng thở gấp gáp.

Trước mắt là là bóng đêm nhưng không hoàn toàn đen kịt, có thể lờ mờ thấy cách bài trí đơn giản của căn phòng.

Lồng ngực y phập phồng, hồi lâu sau mới nhận thức được mình đang nằm trên giường khách đ**m, vừa rồi chỉ là một cơn mộng.

Sợi dây thần kinh căng chặt trong đầu y chậm rãi thả lỏng—

Nhưng vừa thả lỏng được một nửa, y bỗng nhận ra một mùi máu tanh.

Trước đó y không chú ý, lúc này mới phát hiện ra cả gian phòng đã bị mùi máu tanh lấp đầy.

Bình Luận (0)
Comment