Cửu Vạn Phong

Chương 55

Mùa đông năm Tuyên Hòa thứ 7.

Kim Quốc viện cớ Tống che chở cho tướng phản đồ của nhà Kim, rũ bỏ minh ước đã ký năm xưa, chia binh làm hai ngả kịch liệt tiến công.

Tây lộ do Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn đầu, tấn công Thái Nguyên, đông lộ do Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ huy, thế như vũ bão tiến về Yến Kinh.

Sau đó, Tống Quốc Quách Dược Sư đầu hàng, Tông Vọng bức hắn làm tiền tiêu, hướng kinh sư tiến sát.

Triệu Cát long thể vẫn không thể khang phục, độc dược vào thân nhiều năm như vậy, hiện giờ đang trong thời kỳ phụng dưỡng chậm chạp—— chịu không nổi kinh hách.

Nhưng Kim nhân lại cố tình làm hắn kinh hách.

Triệu Cát nghe công văn ngàn dặm cấp báo—— Gia Cát đang đứng bên cạnh hắn.

Hắn thấy rõ ràng Hoàng Thượng tứ chi run rẩy —— kẻ đứng đầu thiên hạ, cũng nên là người uy nghiêm nhất thiên hạ, giờ phút này hoảng sợ tột cùng mà cầm tay hắn, run rẩy nói, “Ai… không nghĩ tới Kim Nhân lại đối với ta như vậy.”

Nói còn chưa dứt, hoàng đế liền hôn mê bất tỉnh.

Gia Cát bỗng nhiên có cảm giác thế thời mạt vận —— đây là Hoàng Thượng hắn tận trung phục tùng sao? Đây là thiên tử của Đại Tống sao?

Gia Cát lần đầu tiên rất muốn cười.

Một trí giả, có lẽ nhất định phải ổn trọng, nhất định phải đạm mạc, rất ít khi có được cơ hội cười tận lực, cười sảng khoái

Gia Cát lại lại thầm cười lớn trong lòng—— Đây rốt cuộc, là nỗi bi ai của ai đây?

Triệu Cát sau hồi vất vả lắm mới tỉnh lại được, việc làm đầu tiên là, truyền ngôi cho Thái tử Triệu Hoàn, còn hắn cùng Đồng Quán và thân tín chuồn thẳng tới Tống Giang tị nạn.

Triệu Hoàn cũng muốn chạy trốn —— nhưng lúc này, Đại Tống lại xuất hiện một vị tướng tài.

Sau nhiều lần được Gia Cát Tiên Sinh đề nghị, nguyên Thái Thường Thiếu Khanh Lý Lương Lý Bá Kỷ bị triệu hồi về triều, nhậm chức Binh Bộ Thị Lang, chủ trương chiến đến cùng với giặc Kim.

Vì hắn kiên trì, nên Triệu Hoàn cũng không thể không quên đi ý tưởng chạy trốn, hạ chiếu đích thân lĩnh binh kháng Kim.

Một năm kia, thời mạt vận nhà Tống đã điểm, thiên hạ đều nghe thấy một thanh âm vang vọng.

Lý Bá Kỷ trước mặt thiên tử yếu đuối kia, lớn tiếng quát hỏi cấm quân tướng sĩ xếp hàng chỉnh tề.

“Các ngươi, muốn tử thệ bảo vệ thành trì, không làm hàng binh bại tướng, hay là muốn lâm trận bỏ chạy, làm rùa đen rút đầu?”

Một khắc kia Đại Tống trăm miệng như một, trảm đinh liệt thiết.

Trăm ngàn binh sĩ cùng đồng thanh, “Chúng thuộc hạ nguyện tử thủ kinh sư!”

Nhiều năm sau, lịch sử cũng không thể quên —— một hoàng triều mạt vận, vẫn có những khí phách nam nhi tử thủ non nước, thề sống chết chiến đấu quyên sinh, bất ly bất khí.

Ngày đó, Triệu Hoàn cũng khóc —— làm cho tướng sĩ nghe được Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, tiếng hoan hô thấu trời, vọng xa trong lịch sử muôn đời chua xót.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, mình có thể làm một hoàng đế tốt không?

Chính mình cũng có khí chất cơ mà.

Chỉ có điều, khí chất của hắn, cũng chỉ tồn tại trong những ngày tháng ngắn ngủi này thôi.

Hắn nghe thiết huyết hán tử kia gầm vang lời hứa với non sông, “Lưu thủ kinh sư, ai dám bàn lùi, lập tức xử trảm!”

Quân kỷ nghiêm minh —— tức khắc gia cố thành trì, tu sông đào bảo vệ thành, thề sống chết bảo vệ kinh sư.

Kim quân đến Đông Kinh, chuẩn bị mấy chục chiến thuyền, chuẩn bị hỏa công phá cửa sông.

Lý Bá Kỷ chiêu mộ 2000 cảm tử quân, xếp thành hàng phòng thủ ở dưới thành, dùng lưỡi câu liêm một đầu ngoặc lấy thuyền chiến quân Kim, đầu kia buộc đá nặng, hỏa thuyền quân Nguyên bị đánh chìm, toàn quân ngụp trong nước.

Một trận chiến bảo vệ kinh sư, thắng lợi trước mắt.

Kim nhân gặp phải Lý Bá Kỷ quân kỷ nghiêm minh, kinh sư đánh lâu không chiếm nổi, liền ngừng chiến dịch, ngược lại nghị hòa.

Triệu Hoàn nghe lời dèm pha của Tể Tướng Bạch Thì Trung và Lý Bang Ngạn, quyết định nghị hòa.

Cắt đất đền tiền, thậm chí tôn Chúa Kim làm “Bá phụ”.

Cắt “Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian” ba khu vực —— đây là quốc thổ Đại Tống cơ mà.

Lý Bá Kỷ ghét ác như thù, liều chết không phát chiếu thư cắt đất —— đánh lui Kim Nhân đắc thắng trở về.

Ai ngờ Triệu Hoàn vì lấy lòng kim nhân, hạ lệnh bãi miễn Lý Bá Kỷ.

Việc này khiến cho thiên hạ dân chúng bất mãn, 1000 thái học sinh do Trần Đông dẫn đầu, phủ phục ngoài cửa cung lên lớp giảng bài, “Khất phục dụng Lý Bá Kỷ.” (Xin hãy phục chức trọng dụng Lý Bá Kỷ)

Triều đình không đáp ứng, dân chúng cùng đám học giả quyết quỳ rạp không dậy.

Bất đắc dĩ, triều đình rốt cục đồng ý phục chức cho Lý Bá Kỷ —— không lâu, quân Kim lại vây hãm Biện Lương, Lý Bá Kỷ suất lĩnh hào kiệt toàn thành, dân chúng cùng quan binh quyết liệt chống cự, lại dành được thắng lợi.

Nhưng hoàng đế hoa mắt ù tai kia cuối cùng lại yếu đuối, vì tránh để Kim Nhân càng thêm phẫn nộ —— trục xuất Lý Bá Kỷ ra khỏi kinh sư, đẩy xuống Quỳ Châu, còn giáng thêm cho cái tội, “Chuyên chủ chiến nghị, tang sư phí tài”.(Chỉ thích chiến tranh, phí tiền lắm tang tóc)

Thật sự là đại bịp cả thiên hạ.

Đó là Quỳ Châu—— nội thành của Bạch Đế, sử sách lưu ý Thi Tiên “Triều từ bạch đế thải vân gian”.

Đại Tống quốc thổ, sẽ có ngày bị xóa sổ vĩnh viễn sao?

Sau đó, Kim Phong Tế Vũ Lâu nghe được tin tức —— Kim Nhân phái 13 hảo thủ, dọc đường truy sát Lý Bá Kỷ, giết càng nhanh càng tốt.

Nếu—— Lý Bá Kỷ chết, Đại Tống không còn khí thế ngụt trời mới đây, Đại Tống lúc đó nguy cơ mới trùng trùng.

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nhận được tin, nhanh chóng chạy tới trợ lực.

Khi đó Vương Tiểu Thạch đang ở Biện Lương, dẫn theo võ lâm đồng đạo kinh sư, cùng quan binh và dân chúng kháng địch.

Mà áp lực ngay lúc đó, cũng không chỉ đến từ phía bọn Kim Nhân xâm lấn.

Khi đó Phương Ứng Khán rốt cục giấu không được lòng muông dạ thú —— cùng Kim cấu kết, đấu tranh nội bộ, giáng cho Đại Tống một đòn phản kích đau đớn.

Cơ hồ là trí mạng.

Vương Tiểu Thạch cơ hồ suy sụp —— tuy rằng hắn từ đầu đến cuối phòng bị tên kia.

Khi kiếm hắn sắp ra khỏi vỏ, Phương Ứng Khán lại thu hồi Huyết Hà Thần Kiếm —— “Ta hiện tại, không đấu với ngươi.”

“Vì sao?” Ánh mắt trầm trọng của Vương Tiểu Thạch cơ hồ khiến Phương Ứng Khán ứng phó không lại.

“Chờ thiên hạ này —— tất cả đều nằm trong tay ta, chờ giang hồ này, tất cả đều do ta nắm giữ —— chúng ta sẽ quyết phân thắng bại.”

Lần này Phương Ứng Khán dứt lời, lại cười như một tiểu hài tử —— “Ta muốn đối thủ của ngươi, chỉ còn lại mình ta mà thôi.”

Cùng lúc đó Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đang cùng 13 hảo thủ của Kim Nhân quyết đấu —— Lý Bá Kỷ không thể chết được.

Anh hùng Đại Tống—— hắn không thể chết được.

Nghịch Thủy Hàn cùng Cửu Vạn Phong song kiếm hợp bích —— bảo vệ con người trọng yếu trên quãng đường 8000 dặm Thần Châu.

Giết quân xâm lược, lưu trung thần —— thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.

Giờ khắc này, ngươi, hoặc là ta, đều là hiệp giả, chết vì chính nghĩa.

==

Ghi chú:

Tảo phát Bạch Đế thành (Lý Bạch)

Triều từ Bạch Đế thải vân gian

Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn

Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ

Khinh chu kỷ quá vạn trùng sơn

Sáng sớm rời thành Bạch Đế

Rời thành rực rỡ sáng mây trong

Ngàn dậm một ngày đã tới nam

Đôi bờ xao xác nghe vượn hú

Thuyền nhẹ bơi quanh núi chập chùng

(Quỳnh Chi phóng dịch)
Bình Luận (0)
Comment