Cửu Vạn Phong

Chương 56

Bọn họ giết đến máu nhuộm tầm mắt—— 13 gã Kim tặc, lưu mạng lại đây.

Cố Tích Triều lần đầu tiên hiểu được, kỳ thật thừa lúc Cửu Vạn Phong thượng thanh thiên, không bằng thống khoái giết địch, nhiễm huyết sa trường.

Năm đó kiếm nhiễm tộc nhân huyết, giết giặc Kim xâm lược.

Anh hùng hàn khí bức người, trí thượng thanh thiên—— “Chỉ cần ta sống một ngày, tặc nhân này, ta sẽ giết!”

Nhưng hắn không biết, bọn họ cũng không biết, cuối cùng của cuối cùng.

Cuối cùng, quay đầu ý mông lung, nghẹn ngào không ngăn nổi u sầu.

Thời mạt vận, không có “Hảo Phong”, có thể đưa ta hướng thượng thanh thiên.

Mặc dù Cửu Vạn Phong có thể chắp cánh cho nam nhi chi chí —— làm sao biết cố thổ đã bị giặc kia giẫm đạp.

Trận chiến ấy, Cố Tích Triều ói ra huyết, trên kiếm Kim Nhân có độc, bảy người một kiếm lại hướng Thích Thiếu Thương —— Cố Tích Triều liền nhảy ngay trước người, thay hắn đỡ một kiếm.

Kỳ thật từ đầu đến cuối, bảo hộ cho Thích Thiếu Thương, vĩnh viễn đều là Cố Tích Triều.

Trận chiến ấy Thích Thiếu Thương chém nát 3 gã Kim tặc —— khi ôm thân thể của Cố Tích Triều vốn lạnh lẽo,nay lại càng lạnh, dường như chưa bao giờ có thể sưởi ấm được, Thích Thiếu Thương cảm thấy lạnh thấu xương.

Có phải vì đã yêu một người —— nên đã không còn là chính mình hay không?

Lý Bá Kỷ cuối cùng cũng tới Quỳ Châu, hắn thấy hai nam tử liều chết bảo vệ mình —— chỉ còn biết vái lạy thật dài mà thôi.

Sau này, được phục chức đến lần thứ 3 —— hắn thường thường nhớ tới hai nam tử ấy, hai người mà hắn thậm chí còn không biết tên.

Thanh sam thư sinh, môi tái nhợt, im lặng nằm trên lưng bạch y nam tử, mí mắt buông xuống, càng giống cành liễu rủ đầu hè.

Tam khởi tam lạc, cựu thần chìm nổi chiến trận suốt đời cùng triều đình, vĩnh viễn không thể nào quên cảm giác an tâm khi bọn họ nói lời từ biệt với hắn—— hắn biết, cứu hắn, không chỉ là cứu chính hắn Lý Bá Kỷ, mà là cứu sống lưng của toàn Đại Tống.

Hắn nói, “Công tử…”

Thanh sam nam tử phong lưu, nhìn kiểu gì cũng chỉ giống một thư sinh, thản nhiên giọng yên bình, “Lý đại nhân, xin yên tâm, tại hạ… không chết được đâu.”

Hắn nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, cảm thấy được thanh liêm —— đây là nỗi lòng bình yên.

Cuối năm đó, Triệu Hoàn không thèm để ý tiếng hô hào của dân chúng Biện Lương kháng chiến, chính thức đầu hàng Kim Nhân.

Xuân nhị niên, Hoàng Thượng cùng Thái Thượng Hoàng, cùng với hoàng tộc hơn 3000 người, bị Kim Nhân bắt đi, cướp đoạt toàn bộ bảo bối hoàng cung, lập Tể tướng Trương Bang Xương làm hoàng đế bù nhìn.

Toàn bộ thành Biện Lương, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

Đây chính là “Tĩnh Khang sỉ nhục”.

Một năm kia Kim Phong Tế Vũ Lâu dùng hết khí lực của mình —— Vương Tiểu Thạch không chỉ có tịch mịch, hơn nữa còn tiều tụy.

Rốt cuộc, rốt cuộc là diệt vong —— vài thứ hắn dồn hết sức tàn lực kiệt bảo hộ, cuối cùng cũng mất đi.

Chính là, hắn không chết.

Không chết, còn sống.

Còn sống, luôn là điềm tốt.

Tháng 5 năm sau, Khang Vương Triệu Cấu ở Nam Kinh xưng đế —— an phận góc phía nam, sống tạm qua ngày.

Một năm kia Phương Ứng Khán cơ hồ khống chế được toàn bộ võ lâm Trung Nguyên —— người chết, kẻ thương, tặc phản, binh trốn, lòng người hỗn loạn, thầm lo mạng sống.

Mà duy nhất không thu phục được, chính là Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Trải qua một kiếp này, Kim Phong Tế Vũ Lâu rời tới Lâm An, Lục Phân Bán Đường đã nắm giữ được đại bộ phận khu vực phía Bắc.

Chiến tranh vẫn đang tiếp tục, giang hồ cũng vẫn là giang hồ.

Sinh tử luân hồi, chút khí khái cuối cùng không thể diệt vong.

Kiến Viêm năm thứ 3, đường ra biên quan, hai ngựa sóng đôi.

Một bạch y hán tử, dáng vẻ hào sảng tiêu sái vô song.

Một thanh sam nam tử, thư sinh khí phách phong lưu bất khuất.

Đi ngang qua một quán trà, bạch y hiệp khách có ý săn sóc thanh sam thư sinh kỹ càng, bèn nói, “Xuống ngựa nghỉ ngơi một chút đi.”

Thanh sam thư sinh môi vẫn tái nhợt, nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn chậm rãi xuống ngựa, cùng bạch y hán tử tiến vào quán trà.

Tiểu nhị nhiệt tình hầu trà. Trong quán trà biên quan này, các đạo nhân mã lai vãng thật không ít.

Bạch y thanh sam chỉ nghe rất nhiều người đang nói, ” Kim Phong Tế Vũ Lâu Vương Lâu Chúa, cùng Phương Ứng Khán của Lục Phân Bán Đường —— không, hiện tại đã là Kim Quốc Nguyên soái, ngày 5 tháng 5, tiết Đoan Ngọ, quyết đấu một trận ở Biện Lương Tam Hợp Lâu.”

Hôm đó là này 3.5, còn có hai ngày nữa là tới hồi quyết chiến —— đại khái, vô luận như thế nào, cũng không kịp.

Bạch y nam tử cô tịch thở dài —— “Xin hỏi các vị đại hiệp, quyết chiến lần này không chết không ngừng sao?”

Một đại hán gật gật đầu, “Hai vị xem ra không hỏi thế sự đã nhiều năm, Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Lục Phân Bán Đường tranh đấu nhiều năm, hao tài tốn của, Vương Lâu Chúa không đành lòng để các huynh đệ chịu liên lụy, quyết cùng Phương Ứng Khán một trận tử chiến, không chết không ngừng.”

Đại hán khác gật đầu phụ họa, “Phương Ứng Khán cấu kết kim tặc, phản bội quốc gia, Vương Lâu Chúa nhất định sẽ trảm hắn thành trăm mảnh dưới kiếm, xả hận cho chúng ta!”

Thanh sam nam tử nhẹ nhàng nhấp trà, “Huynh suy xét cẩn thận chưa?”

Bạch y nam tử cười cười, “Đại khái, hắn cũng chỉ vì một trận chiến này thôi.”

Ai thắng ai bại —— ngày 5 tháng 5 năm đó, cũng sẽ có kết quả thôi.

“Ta nghĩ…” Thanh sam nam tử nhíu mày, “Hắn có thể cũng không biết, mặc dù hắn không tường tận, nhưng Tiểu Thạch từ lâu đã coi hắn là đối thủ.”

Bạch y nam tử hơi hơi nhướng mày, “Có lẽ —— chẳng qua, bọn họ cuối cùng phải có một trận chiến.”

Lúc này, biên quan tiết tháng 5 cánh hoa rợp trời —— bay lả tả, giống tuyết rơi.

Nơi này là biên ngoại rộng rãi mà the lương, không có những mái cong san sát tầng tầng chốn kinh thành.

Thanh sam nam tử bỗng nhiên nói, “Cũng không biết năm ấy khu lầu năm ấy còn trụ thẳng hết được không.”

Nhất thời hai người không nói gì, uống xong mấy chén trà nhỏ, liền đứng dậy, lại dong duổi về hướng biên quan.

Vừa ra khỏi quán, một người vận quân phục võ tướng vén mành tiến vào.

Bạch y thanh sam không khỏi thầm khen trong lòng, thầm thốt lên tiếng “Hảo”.

Thật là hảo nhất phái uy vũ anh hùng khí khái.

Bạch y nam tử bỗng nhiên cảm thấy, người này tựa như kia đại điêu, là muốn thuận gió bay phủ trời cao.

Bỗng nhiên cảm thấy khí thế dũng mãnh ập đến trong lòng.

Tam thập công danh trần dữ thổ,

Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.

(Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

Tám nghìn dặm dầm sương dãi nguyệt.)

Chính mình coi như không phụ cả đời này đi.

Cũng từng cưỡi trường xa, đạp phá Hạ Lan Sơn.

Cũng từng

Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,

Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

(Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.)

Thầm nghĩ, cùng người đứng bên cạnh mình đây, lưu lại lần nữa, thu lại núi sông cũ, thử thách thức khiếm khuyết thiên mệnh.

Hắn nhìn thanh sam nam tử bên người, biết hắn cũng muốn làm quen với kỳ nhân ngàn năm có một này.

Hắn bỗng nhiên chắp tay, “Xin hỏi tính danh huynh đệ?”

Nam tử uy vũ kia cũng chắp tay hoàn lễ, “Tại hạ Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử.”

==

Ghi chú:

Nhạc Phi là vị tướng đại tài cuối thời Tống, Võ Mục Di Thư trong Đồ Long Đao (Ỷ Thiên Đồ Long Ký) chính là kiệt tác quân sự của ông.

() Bài thơ Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi, bản dịch của Nam Trân, chi tiết xem tại

http://www.dulichtrungquoc.vn/dia-diem-du-lich/125-mieu-nhac-phi.html

== CHÍNH VĂN HOÀN ==
Bình Luận (0)
Comment