Cửu Vực Ma Vương

Chương 1 - Sa Mạc Vĩnh Hằng

Đâu đó trên một hành tinh xa xôi, một tinh cầu được bao phủ bởi cát bụi trắng xóa, mặt cát trắng lóa đập vào mắt thổi bùng lên cát bụi mịt mù, lấp ló sau những đồi cát hùng vĩ là cảnh hoang vắng đến rợn người. Trời đêm trên cao chỉ lẻ loi ánh sáng trắng mờ nhạt chiếu rọi khung cảnh hùng vĩ mà tĩnh lặng bên dưới, từ trong nền cát truyền đến tiếng động nhỏ xé toang sự im lặng vốn có, mặt cát bỗng xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, cát trắng hai bên tràn xuống dần lộ ra một sinh vật hình thù kỳ lạ, sinh vật với hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, đôi mắt lấp lánh màu bạc của nó chuyển động xung quanh một lúc mới bắt đầu chuyển thân, tám chiếc chân nhỏ di chuyển trên mặt cát không chút tiếng động, tốc độ cực nhanh, từ xa chỉ có thể loáng thoáng trông thấy vài bóng mờ xẹt qua giữa hoang mạc.

Sinh vật nhỏ rất nhanh nhưng nó có vẻ không ngờ mình lại không hề an toàn, ngay lúc sinh vật nhỏ xuất hiện thì cách nó không xa, từ trong đồi cát phiá sau lóe lên hai ánh sáng đen âm u, sinh vật nhỏ di chuyển thì hai đốm đen kia cùng ẩn trong lớp cát bám sát phía sau. Sinh vật nhỏ vẫn hồn nhiên không hay biết, nó di chuyển một lúc thì dừng lại, xuất hiện trước mặt nó là một bông hoa kỳ lạ, giữa sa mạc vắng vẻ lại cô độc một bông hoa trắng tinh khiết, đóa hoa sáu cánh như mọc lên từ lớp cát, phần thân mọc đầy gai nhọn chi chít nhưng vẻ đẹp của bông hoa không hề bị ảnh hưởng, bông hoa không gió mà vẫn đung đưa, theo từng nhịp qua lại mà rãi ra hàng ngàn đốm sáng nhỏ tuyệt đẹp, đốm sáng tỏa ra từng tia sáng vàng ấm áp cứ thế theo gió bay về phương xa tựa như một đàn đom đóm bay lượng giữa trời đêm. Ánh sáng từ những vì sao trên bầu trời cũng không làm lu mờ đi vẻ đẹp của những đốm sáng, chúng cứ thể phất phơ đủ hình dạng sáng rọi trong đêm, cả hoang mạc trông như huyền ảo lên rất nhiều.

Đốm sáng bay đi cũng có vài đốm rơi xuống mặt sa mạc lạnh lẽo, chúng chạm nhẹ vào lớp cát như giọt nước rơi vào sa mạc nóng cháy, liền tan biến không còn. Sinh vật nhỏ bặt đầu di động, tám chân chuyển động cực nhanh, di chuyển qua lại quanh bông hoa trắng, từng đốm sáng rơi xuống hầu như đều bị nó thu hết, cả cơ thể của sinh vật nhỏ cũng vì thế phát ra ánh sáng dịu nhẹ dần dần cả người nó như phủ một lớp huỳnh qua tỏa ánh sáng trắng nổi bật.

Trong sa mạc u tối, ánh sáng như thế quá khác biệt, tựa như một ngọn nến trong đêm đen vĩnh cửu, vô số cặp mắt phát sáng trong màn đêm đều nhìn về một hướng. Sa mạc yên tĩnh xuất hiện vô số tiếng động, có âm trầm có dữ dội, tiếng cát chảy lại nghe như tiếng thác nước báo hiệu sự xuất hiện của một sinh vật to lớn nào đó. Sinh vật nhỏ vẫn hồn nhiên không lo lắng, nó vẫn như còn chưa đủ no, tốc độ di chuyển càng nhanh như không muốn bỏ sót một đốm sáng nào.

Kẻ tới thì rồi cũng sẽ tới, đồi cát phía sau sụp đổ, từ trong mặt cát lộ ra một cái đầu to lớn, một con rết không lồ hiện ra trong tầm mắt, nó mở chiếc miệng đầy răng nhọn, từ hai bên miệng hai chiếc sừng dữ tợn lấp lóe sắc xanh yêu dị như cảnh báo kẻ thù về một sinh vật sở hữu độc tố không tầm thường. Con rết tham lam nhìn sinh vật nhỏ phát sáng trong đêm, như không kìm được ham muốn bản năng, nó bỏ mặc vô số ánh mắt cảnh giác xung quanh, lao về phía sinh vật nhỏ. Nhưng cảnh tượng đáng lý sẽ xảy ra lại không tồn tại, chỉ nghe một tiếng "rít" đau đớn truyền ra từ miệng rết, hai mắt nó tràn đầy sợ hãi nhìn những đốm sáng đang bay đầy trời, một đốm sáng vừa vặn rơi vào chiếc sừng của nó, chiếc sừng nhìn như vô cùng cứng rắn kia giờ lại trông như một tờ giấy thật mỏng mạnh, vừa chạm liền tan thành nước rơi xuống nền cát bốc lên từng luồng khói đen.

Nhưng điều kỳ lạ còn ở phía sau, con rết cặp mắt tuy vô cùng sợ hãi nhưng không hề lùi lại mà nó càng như điên cuồng lao vào sinh vật nhỏ, há chiếc miệng to lớn muốn nuốt chửng con mồi trước mắt nhưng khi bốc lên chỉ toàn cát là cát, sinh vật nhỏ kia vẫn vô tư đuổi bắt đốm sáng phía xa. Con rết hai mắt tuyệt vọng cũng không truy đuổi con mồi nữa, ngẩng đầu nhìn đốm sáng nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ tích tắt sau con rết khổng lồ liền tan thành nước đen, nước đen nhanh chóng bị nền cát hấp thu, bông hoa phía xa bỗng lay động càng thêm dữ dội, tựa như hưng phấn, lại như vui vẻ, từ nhụy hoa tỏa ra vô vàng đốm sáng làm bừng lên cả một góc sa mạc.

Bình Luận (0)
Comment