Dạ Quang

Chương 29

CHƯƠNG 29

“ Dạ nhi, vừa rồi ngươi thổi khúc nhạc gì vậy, sao lại bi thương như thế, ngươi có biết phụ hoàng nghe được rất buồn hay không, nghĩ đến việc ngươi vẫn còn chuyện giấu diếm phụ hoàng, có lúc phụ hoàng cũng không biết phải làm sao đối mặt ngươi.” Lăng Quang thuận thế áp lên người Lăng Dạ, rất có bộ dáng nếu không nói cho y biết thì sẽ cho Lăng Dạ biết tay.

“ Khúc nhạc vừa rồi, tên là “Phong cảnh cũ của cố hương”, nghe hay không?” Thấy Lăng Quang áp lên người mình, Lăng Dạ cảm thấy có chút quái quái, sao cứ cảm thấy y không có ý tốt vậy a.

“ Hay thì có hay, nhưng mà phụ hoàng không thích, về sau đừng vừa thổi vừa khóc nữa được không, có chuyện gì thì đừng cứ chôn ở trong lòng, nói với phụ hoàng này.” Lăng Quang vuốt vuốt tóc mai Lăng Dạ nói.

“ Biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa.” Lăng Dạ có chút ủy khuất nói, cảm thấy có một cánh tay cứ loạn động trên người mình. Lăng Dạ liền bắt lấy nó, nói: “Phụ hoàng, hiện tại chúng ta dang nói chuyện chính sự à, đừng như vậy.”

Bị Lăng Dạ nắm lấy cánh tay Lăng Quang lại không có chút xíu hối cải nào, trực tiếp hôn lên môi Lăng Dạ, đổi cánh tay khác tiếp tục sờ mó.

Lăng Dạ cảm thấy có chút buồn bực, cái người này thật sự là hoàng đế sao, sao lại không có gì khác với mấy tên vô lại phố chợ vậy. Môi bị Lăng Quang hôn lấy, căn bản là không nói được gì, chỉ có thể phát ra vài tiếng ô ô.

Qua rất lâu sau Lăng Quang mới buông tha cho đôi môi của Lăng Dạ, Lăng Dạ cảm thấy hiện tại điểm tiến bộ duy nhất của bản thân là khả năng nín thở thôi. Nhìn thấy nhãn thần của Lăng Quang, thật nguy hiểm a, liền nghĩ muốn đẩy y ra, nhưng mà, tay lại bị Lăng Quang giữ chặt lấy.

“ Dạ nhi, hiện tại ta cũng là đang làm chuyện chính sự a.” Lăng Quang cười xấu xa nói, nói xong liền bắt đầu giải khai y phục của Lăng Dạ.

Lăng Dạ bị ngữ khí trong lời nói của Lăng Quang chọc tức đến xém thổ huyết, chỗ nào là đang làm chuyện chính sự a, muốn bắt lấy cánh tay của Lăng Quang đang giải khai y phục của mình, nhưng mà, bị nhãn thần của y trừng một phát, liền run rẩy co người lại, khủng bố quá đi, chỉ có thể yếu ớt nói: “Phụ hoàng, thân thể của ta không thoải mái lắm, bỏ qua cho Dạ nhi đi.”

Lăng Quang trực tiếp dùng ánh mắt cự tuyệt, Lăng Dạ chưa nản chí tiếp tục nói: “Phụ hoàng, hiện tại là ban ngày đó, đừng mà.”

Lăng Quang tiếp tục không thèm để ý đến thỉnh cầu của Lăng Dạ, hai tay rờ rẫm trên thân thể Lăng Dạ. Trong lòng Lăng Dạ nỗi lên oán hận: “Phụ hoàng, ngươi bỏ qua cho ta đi, không dễ dàng gì nửa thân dưới của ta mới hồi phục được một chút, ngươi cũng không thể nhẫn tâm như thế a, lại một lần nữa làm nó không xài được.”

Lần này Lăng Quang cuối cùng cũng chịu nói chuyện: “Dạ nhi, dù sao thì chỉ là hồi phục một chút, cũng không thể xuống giường, vậy làm thêm mấy lần cũng không có quan hệ đâu, hơn nữa, có nghiêm trọng như thế không, chẳng qua chỉ là nằm trên giường mấy ngày thôi, phụ hoàng có chừng mực mà, không có để nó không xài được đâu.”

Nghe thấy Lăng Quang nói như vậy, trong lòng Lăng Dạ có một tư vị không nói nên lời, bị áp lại không phải là ngươi, đương nhiên không có quan hệ, ngươi để ta áp xem thử xem. Nhưng mà chỉ là nghĩ thầm trong lòng, nếu như thật sự nói ra, Lăng Dạ sợ mình lần này thật sự là xong đời. Ô……ta tại sao lại trở nên vô dụng như thế này. Xem thường chính mình, thật hoài nghi bản thân có còn là nam nhi không.

Lăng Quang thấy Lăng Dạ đang ngây ngẩn, liền trực tiếp đưa dục vọng của mình đỉnh nhập thẳng vào trong: “Dạ nhi, đang nghĩ cái gì a, xem ra phụ hoàng còn chưa có làm tốt phải không, cho nên mới có thể để thần trí đi đâu đâu.”

Lăng Dạ đột nhiên cảm giác có thứ gì đó xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó liền truyền đến từng trận đau nhức, nghe lời nói của Lăng Quang, Lăng Dạ nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng y một cái, có hiểu thương hương tiếc ngọc là gì không, cho dù ta không phải nữ nhân, nhưng mà tốt xấu gì cũng nên dịu dàng một chút chứ.

Nhìn thấy ý tứ hàm chứa trong nhãn thần của Lăng Dạ, Lăng Quang xấu xa cười, bày ra một bộ biểu tình ngươi có thể làm gì ta được đây, sau đó bắt đầu thực hiện mưu đồ đại nghiệp của mình.

Trên giường hai khối thân thể nhiệt hỏa cuộn trào quấn quit, tựa như một chút cũng không biết cái gì là mệt, đương nhiên, ít nhất thì một người trong đó là như vậy, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng rên rỉ và thở dốc.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng, rất nhanh một buổi chiều liên cứ thế trôi đi, Lăng Quang ôm Lăng Dạ vào trong dục trì, từ tốn thanh tẩy cho y. Toàn thân Lăng Dạ nằm trườn lên trên người Lăng Quang, tùy ý y quấy rối, thật sự không biết, bản thân cứ tiếp tục như vậy không biết có bị làm đến tàn tật không. Nghĩ lại, rất có khả năng đi, xem ra phải bắt phụ hoàng ký kết hiệp ước tam chương mới được, nếu không bản thân cứ để thế này, nửa đời sau thật sự là phải nằm trên giường mà sống a.

Lăng Quang tẩy rửa thân thể cho Lăng Dạ xong, hỏi: “Dạ nhi, vẫn tốt chứ.”

Lăng Dạ ngẩng đầu lên nhìn cái tên đầu sỏ gây chuyện Lăng Quang, hung hăng trừng mắt: “Ngươi lại thử xem đi.”

Nhìn bộ dáng của Lăng Dạ, Lăng Quang hiếm thấy có được một chút áy náy, nói: “Lần sau phụ hoàng nhất định chú ý a. Tha thứ cho phụ hoàng đi.”

“ Trong vòng hai tháng tới, không cho phép ngươi chạm vào ta, nếu không hậu quả tự trách.” Lăng Dạ hung hăng vứt lại một câu.

Câu nói này nghe vào trong lỗ tai của Lăng Quang, quả thật so với thời Mãn Thanh thập đại khổ hình còn muốn tàn khốc hơn, thương lượng nhìn Lăng Dạ: “Dạ nhi, phụ hoàng biết sai rồi, đừng nhẫn tâm như thế a, nếu không thì, phụ hoàng trong vòng ba ngày không chạm vào ngươi được không, hai tháng quá lâu rồi.”

“ Không có thương lượng.” Lăng Dạ hung hăng nói, ngươi cũng có lúc phải cầu ta a, trong lòng của Lăng Dạ vô cùng sảng khoái. “Ôm ta lên giường đi, còn nữa, ta đói bụng rồi, muốn ăn vãn thiện.”

Lăng Quang lau khô thân thể của Lăng Dạ, ngoan ngoãn ôm y đặt lên giường, sau đó nói: “Dạ nhi, một tuần là được rồi.” Bộ dáng nịnh nọt vô cùng, cũng chỉ có lúc đứng trước mặt Lăng Dạ, Lăng Quang mới gặp phải những lúc khó xử thế này.

“ Một tháng, đây là cực hạn, còn nói nữa thì tăng lên ba tháng.” Mỗi lần đều phải nghe theo ngươi rồi, lần này, ta nhất định phải cường thế một lần, xem ngươi có thể làm gì ta, trong lòng Lăng Dạ vô cùng sảng khoái.

“ Một tháng thì một tháng vậy.” Trong lòng Lăng Quang rất hối hận a, lúc nào thì Dạ nhi lại biến thành nhẫn tâm như thế chứ.

Để Trúc Tâm bưng vãn thiện lên, Lăng Dạ chỉ có thể nằm trên giường mà ăn. Lăng Quang ở bên y cùng dùng thiện.

Thử cử động một chút hạ thân của mình, ai da, đau a. Xem ra ngày mai lại phải tiếp tục nằm trên giường rồi.

Lăng Quang nhìn thấy bộ dáng nhàm chán của Lăng Dạ, bèn nói: “Dạ nhi, có phải là rất vô vị không a.”

Cho Lăng Quang một ánh mắt trắng dã, còn cần phải phí lời nữa sao? Gật gật đầu xem như là trả lời cho câu hỏi của Lăng Quang.

“ Dạ nhi, vậy ngươi kể lại chuyện lúc trước của ngươi cho ta được không?” Lăng Quang vô cùng cẩn thận hỏi.

Nhìn Lăng Quang một cái, thấy bộ dạng của y, Lăng Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Vậy ngươi lên giường nằm trước đi, đừng ngồi đó nữa.”

Nghe được Lăng Dạ đáp ứng mình, Lăng Quang không nói hai lời liền chui vào trong ổ chăn: “Dạ nhi, ngươi thật sự nguyện ý nói cho ta sao?”

Gật gật đầu, Lăng Dạ nói: “Nói sớm hay nói muộn cũng không có khác biệt.”

Lăng Quang nhẹ ôm lấy Lăng Dạ vào lòng, chờ đợi Lăng Dạ nói chuyện.

Hít sâu một hơi: “Phụ hoàng, ngươi biết trước lúc mười tuổi cuộc sống của ta ở trong cung thế nào không?”

Lăng Quang lắc đầu, nói: “Cái này phụ hoàng quên mất rồi.” Cũng có thể nói là bản thân một chút cũng không hề chú ý, lúc đó, ta đối với bất cứ hoàng tử nào thái độ cũng đều như nhau, rất lạnh nhạt.

“ Vậy phụ hoàng ngươi chắc là biết cuộc sống sau lúc ta mười tuổi chứ!”

Lần này Lăng Quang gật đầu, những việc này Tu đã điều tra kỹ rồi báo lại với y rồi, đại khái đều rõ.

“ Phụ hoàng vậy ngươi cũng biết lúc ta mười tuổi bị thương chứ, rồi chuyện mất ký ức sau đó, ngươi biết ta vì sao mất đi ký ức không?

“ Đầu óc bị tổn thương, cái này ngươi không phải là nói qua rồi sao?” Lăng Quang có chút kỳ quái.

“ Đầu óc của ta bị thương, cũng có thể nói là nguyên bản chủ nhân của thân thể này bị thương.” Lăng Dạ chậm rãi nói.

“ Cái gì gọi là nguyên bản chủ nhân của thân thể này?” Lăng Quang bị lời nói của Lăng Dạ làm cho hồ đồ, “Dạ nhi, ngươi không phải là chủ nhân của thân thể này sao?”

Lăng Dạ lắc đầu: “Ta chỉ là kẻ đến sau mà thôi.”

“ Cái gì là kẻ đến sau?” Lăng Quang cảm thấy chuyện này đã càng lúc càng phức tạp.

“ Ta không phải tên là Lăng Dạ, ta là Mạc Vũ, chỉ là một linh hồn đến từ một thế giới khác mà thôi, không biết là tại sao, vốn dĩ ta đã phải chết rồi lại nhập hồn vào trong thân thể bị trọng thương của đứa nhỏ Lăng Dạ này khi ấy chỉ mới có mười tuổi. Khi ta tỉnh lại thì nhìn thấy sự quan tâm và bảo hộ của nương dành cho ta, ta không nỡ nhẫn tâm nói cho nàng chuyện này, chỉ còn có thể giả trang mất ký ức, thay thế Lăng Dạ, tiếp tục sống tiếp.” Lăng Dạ một hơi nói cho hết, sau đó đợi Lăng Quang từ từ tiêu hóa được lời đó, còn tự mình thì lại nhắm mắt, đợi chờ hồi đáp của Lăng Quang, không biết y sẽ đối xử với mình ra sao.

Lăng Quang nghe được những chuyện kỳ lạ đến khó tin, chân mày nhíu chặt, chậm rãi xử lý những suy nghĩ của mình: “Nói như vậy ngươi kỳ thật không phải là hoàng nhi của trẫm.”

Gật đầu, muốn rời khỏi vòng tay của Lăng Quang, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.

“ Vậy kiếp trước tại sao ngươi lại chết?”

“ Cắt mạch tự sát.” Trong ngữ khí có chút tự giễu.

“ Tại sao lại làm như vậy.”

“ Bởi vì không có ai muốn ta sống nữa, ta chẳng qua chỉ là một kẻ dư thừa, là một ôn thần hại chết cha mẹ mà thôi.”

Lúc này Lăng Quang mới nhớ lại lúc Lăng Dạ bị thương đã liều mạng nói mình không phải là ôn thần, thì ra là thế: “Tại sao bọn họ lại không muốn ngươi sống nữa.” Hôm nay có lẽ là ngày mà Lăng Quang hỏi tại sao nhiều nhất.

“ Trong gia đình, ta là ca ca, còn có một đệ đệ, phụ thân kinh doanh một cơ nghiệp, ta là trưởng tử, nên có quyền kế tục cơ nghiệp, còn đệ đệ thì không. Trong ngày sinh nhật hai mươi tuổi của ta, đệ đệ ép buộc phụ thân phải thay đổi quyền kế tục, bởi vì sự an toàn của ta, phụ thân phải đáp ứng, nhưng lại không thể chịu nổi đả kích, bệnh cũ tái phát nên chết đi, mẫu thân cũng bởi vì cái chết của phụ thân, cả ngày đều ưu sầu nhạt nhẽo, cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này, còn ta, lại bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không có tự do, tất cả thân thích không có một ai lo đến sự sống chết của ta, mà đệ đệ mỗi lần tâm tình không tốt toàn bộ đều phát tiết trên người ta. Có lúc sau khi ta bình tâm lại suy nghĩ, cảm giác bản thân thật sự là dư thừa, nếu như không có ta, sẽ không phát sinh tất cả những chuyện này, không có ta, phụ thân sẽ không chết, không có ta, đệ đệ sẽ không biến thành như vậy.” Lăng Dạ tràn đầy bi thương, có lẽ bản thân thật sự là ôn thần.

“ Được rồi, Dạ nhi, đừng nghĩ nữa, những chuyện này đều là quá khứ rồi, không phải là sai lầm của ngươi, ngươi không có dư thừa.” Lăng Quang nghe được Lăng Dạ nói, thật sự muốn đem đệ đệ của y phanh thây vạn đoạn, dám nói Dạ nhi của ta như vậy.

Lăng Dạ không có trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi đó, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Phụ hoàng, ngươi sẽ không cần ta, sẽ vứt bỏ ta sao?

Lăng Quang ôm lấy Lăng Dạ nhẹ nhàng nằm xuống, chôn chặt y vào trong lòng mình: “Mãi mãi cũng không, Dạ nhi, không cần nghĩ nữa, nghỉ ngơi một lát đi, tỉnh lại thì cái gì cũng nên quên hết đi, phụ hoàng sẽ mãi mãi ở bên ngươi.”

Lăng Dạ từ từ chìm vào trong giấc mộng.

Nhìn thấy Lăng Dạ ngủ rồi, Lăng Quang lại than một hơi, Dạ nhi, xin lỗi, khiến ngươi nhớ đến những chuyện đau lòng, phụ hoàng về sau nhất định sẽ cho Dạ nhi được vĩnh viễn hạnh phúc khoái lạc.
Bình Luận (0)
Comment