Dạ Quang

Chương 30

CHƯƠNG 30

Ngày hôm sau, sau khi Lăng Dạ tỉnh lại, phát hiện Lăng Quang lại không ở cạnh nữa, trong lòng có chút thất vọng. Cử động thân thể, cảm giác đã tốt hơn nhiều, cứ cảm thấy như mình là một sản phụ vừa mới sinh con xong, đang trong một tháng ngồi cử vậy.

Lăng Dạ lên tiếng gọi Trúc Tâm, không lâu sau liền thấy Trúc Tâm đi vào, phía sau còn có một nhóm cung nữ.

“ Lục hoàng tử, ngài tỉnh rồi, vậy rửa mặt một chút đi, Trúc Tâm sẽ mang tảo thiện của ngài lên.” Trúc Tâm thấy Lăng Dạ tỉnh lại, bèn đi vào cung kính nói.

Lăng Dạ gật gật đầu, lấy qua vật dụng tẩy rửa trong tay của các cung nữ bên giường, bắt đầu rửa mặt.

Rửa ráy xong xuôi, đợi Trúc Tâm dâng tảo thiện lên.

Ai, hiện tại bản thân càng ngày càng lời rồi a, không biết còn có thể cứu được không, nếu để cho người đời sau hỏi đến lục hoàng tử của Quang Diệp quốc một thân tài hoa tiêu sái, trí dũng song toàn, trí tuệ và soái khí tập trung hết trên người vị nổi danh lịch sử này, tại sao lại chết, sau đó lật lại sử sách tìm kiếm, kết quả biết được là chết do lười, vậy thì một đời anh minh của ta xem như bị phá hủy hết rồi a.

Trúc Tâm đi vào thì phát hiện Lăng Dạ cũng đang suy nghĩ cái gì, bèn hỏi: “Lục hoàng tử, tảo thiện Trúc Tâm đã mang lên rồi, ngài đang nghĩ cái gì mà nhập thần đến thế.”

“ Nga, Trúc Tâm, ngươi đến rồi a, ta hỏi ngươi này, ngươi nói xem ta ngày ngày đều nằm trên giường, cái gì cũng không có làm, liệu có thể có một ngày chết lười trên giường không a!” Lăng Dạ biểu hiện rất nghiêm túc hỏi.

Trúc Tâm nghe xong, nhìn Lăng Dạ tựa như đang nhìn khủng long tiệt chủng tái sinh, nhãn thần đó tổng thể không biết phải dùng từ ngữ gì để có thể hình dung: “Lục hoàng tử, ngài đừng có dọa nô tì, ngài không có phát sốt đi?”

Nhìn nhãn thần và bộ dáng của Trúc Tâm, Lăng Dạ đầy mặt hắc tuyến, có cái gì phải kinh ngạc như thế a: “Bỏ đi Trúc Tâm, cứ coi như ta cái gì cũng chưa có nói, ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là tùy ý hỏi chút thôi.”

“ Thật sao, không cần kêu ngự y đến xem sao?” Trúc Tâm vẫn còn muốn tận trách nhiệm, tràn đầy lo lắng.

“ Không cần, ta chỉ là đói lắm rồi, ngươi cứ đem tảo thiện lên cho ta ăn trước đi, nếu không đợi lát nữa thì phải thật sự đi gọi ngự y đó.” Lăng Dạ thật sự không biết nên nói thế nào, thật là quan tâm tác loạn mà, sao lại chỉ tùy ý hỏi hỏi thôi, chỉ đùa một chút lại liền khẩn trương như thế, không có chút tế bào hóm hỉnh gì cả.

“ Đây lục hoàng tử, ngài ăn nhiều một chút, nếu như ngài xảy ra chuyện gì, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội Trúc Tâm đó.”

“ Yên tâm đi, Trúc Tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu, vẫn rất tốt đây mà, ngươi cũng không cần lo lắng như vậy.” Lăng Dạ lấy tảo thiện từ trong tay Trúc Tâm, vừa ăn vừa nói.

Lăng Dạ vì để cho Trúc Tâm tin tưởng mình là đã đói lắm rồi, mới nói ra những lời đó, nên liền một lần ăn hết tất cả những thức ăn mà Trúc Tâm dâng lên, thấy Trúc Tâm đi rồi, trong lòng có chút phiền muộn, hậu quả của việc ăn cho cố chính là vô cùng khó chịu a! Lăng Dạ chỉ có thể nằm trên giường, vuốt vuốt bụng của mình, hy vọng nó có thể nhanh chóng tiêu hóa một chút.

……Trong ngự thư phòng……..

“ Ẩn, mấy ngày nay, ngươi phái thêm một số ám vệ nữa bảo hộ lục hoàng tử, Tu, ngươi cũng âm thầm tập trung một số nhân mã đi, vào hôm ta tuyên bố địa vị thái tử cũng chính là lúc diệt trừ Tể tướng và Hoàng hậu, nhớ rõ, cẩn thận một chút, đừng để cho bọn chúng phát hiện được, cái tên hồ ly tinh đó vẫn còn rất tinh anh đó.” Lăng Quang diện vô biểu tình nói với Ẩn và Tu.

“ Vâng, chủ nhân.” Ẩn và Tu đồng thanh nói.

“ Chủ nhân, người chúng ta an bài trà trộn trong phủ của Thừa tướng nói mấy hôm nay trong phủ Thừa tướng thường xuyên có một số đại thần đến thăm, hơn nữa, đại hoàng tử cũng đến Thừa tướng phủ rất nhiều lần, mỗi lần đến đều cùng Thừa tướng thương lượng cái gì đó, có khả năng là gần đây bọn họ đã có một số hành động to lớn rồi.” Tu lạnh nhạt bẩm báo.

“ Vậy sao, xem ra bọn chúng đã không thể nhẫn nại được nữa rồi a, không biết lúc nào thì sẽ ra tay đây.” Lăng Quang rờ rẫm vòng dây đỏ mà Lăng Dạ đã cột lên cổ tay y, trên mặt lộ ra một mạt dịu dàng, nhưng rất nhanh liền tiêu thất, “Tu, mấy ngày này ngươi cho người chú ý thật kỹ nhất cử nhất động trong Thừa tướng phủ, bất kể ai ra vào đều phải tỉ mỉ tra xét cho trẫm, đừng để sót bất cứ một nhân vật quan trọng nào. Từng động hướng của Thừa tướng và Hoàng hậu cũng phải chú ý cẩn thận.”

Tu gật gật đầu: “Vâng chủ nhân.”

“ Chủ nhân, mấy ngày này, một số vị đại thần trong triều đối với lục hoàng tử phi thường bất mãn, đều nói là từ lúc lục hoàng tử hồi cung, thì chủ nhân ngài đối với chuyện trong triều khá là lơ là, hơn nữa lục hoàng tử còn ngủ cùng một tẩm cung với ngài, về lý là không hợp, mỗi một hoàng tử đều nên có chỗ ở riêng của mình, lại thêm ngài đã rất lâu rồi không có đi sủng hạnh các tần phi khác, lại thiên vị cho lục hoàng tử như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, quốc lực của Quang Diệp quốc sẽ ngày càng sa sút, nên đều rầm rộ lên can gián ngài không thể tiếp tục trầm mê trong mỹ sắc của lục hoàng tử, cần nên nghiêm phạt lục hoàng tử.” Ẩn thấy Tu báo cáo xong, bèn mở miệng nói.

“ Vậy sao, là những đại thần nào, bọn chúng muốn trừng phạt lục hoàng tử thế nào!” Trên mặt Lăng Quang thoáng qua một chút âm hàn. Vậy là đã bắt đầu xuống tay với Dạ nhi rồi sao.

“ Đều là phe phái của Thừa tướng, bọn họ cho rằng lục hoàng tử lấy mỹ sắc để mê hoặc chủ nhân ngài, hơn nữa tướng mạo lại xinh đẹp như vậy, cả ngày không lo chính nghiệp, chuyện gì cũng không biết làm, chỉ tổ hại quốc hại dân, nên muốn chủ nhân ngài bắt lục hoàng tử giam vào đại lao.” Ẩn một hơi nói hết, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lăng Quang, lại tiếp tục nói. “Mấy đại thần này còn liệt kê một số tội chứng liên quan đến lục hoàng tử.”

“ Là tội chứng gì a, nói trẫm nghe thử.” Lăng Quang cười lạnh một tiếng, thế nhưng còn muốn trẫm nhốt Dạ nhi vào đại lao, vốn nghĩ muốn cho các ngươi tiêu diêu thêm vài ngày, xem ra là không cần thiết nữa rồi.

“ Những vị đại thần này đều có viết trên tấu chương, lục hoàng tử lấy mỹ sắc mê hoặc chủ nhân, hơn nữa chủ nhân cũng trầm mê trong mỹ sắc của lục hoàng tử, túng dục vô độ, lục hoàng tử là hoàng nhi của chủ nhân, cùng chủ nhân phát sinh quan hệ, về lý là không hợp, là loạn luân, chỉ khiến cho nhân thế phỉ nhổ, dân chúng của Quang Diệp quốc cũng sẽ xem thường, cũng khiến cho bách tính sản sinh nghi hoặc đối với chủ nhân…… cứ tiếp diễn thế này Quang Diệp quốc sẽ có nguy cơ bị vong quốc, xét thấy những điều trên, lục hoàng tử là tội đáng luận trảm. Hy vọng chủ nhân lấy quốc gia Quang diệp làm trọng, bắt giam lục hoàng tử xử tội chết.” Ẩn vô cùng cẩn thận nói hết lời can gián của các đại thần.

“ Bọn chúng đều nói như thế sao, Ẩn ngươi đem tấu chương của các vị đại thần này đưa qua đây, trẫm thật muốn xem cho kỹ.” Lăng Quang nghe Ẩn nói xong, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, không ngờ dám lấy Dạ nhi đến uy hiếp ta.

Ẩn dâng toàn bộ tấu chương của các vị đại thần kia cho Lăng Quang, Lăng Quang lật xem từng tờ, trên mặt càng lúc càng đen, “Tu, tối nay ngươi tập họp tất cả các thế lực đang ẩn nấu lại đi, sáng mai cũng tập trung hết tất cả vệ binh trong thành. Sau đó nhân lúc tảo triều, bắt hết tất cả người của Thừa tướng phủ lại cho ta, còn nữa Ẩn, ngươi đi tìm tất cả tội chứng của các đại thần đã viết những tấu chương này, tối nay giao lại cho ta, ngày mai lúc tảo triều, ngươi điều một số nhân thủ, bắt Hoàng hậu lại, giam vào đại lao trước. Các ngươi làm việc phải thật nhanh chóng, trước khi tảo triều ngày mai kết thúc phải làm cho xong.” Lăng Quang vô cùng nghiêm túc nói.

“ Vâng, chủ nhân.”

“ Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, hiện tại phải lo chuẩn bị rồi, cẩn thận một chút, đừng để cho người của bọn Thừa tướng phát hiện.”

Nhìn Ẩn và Tu rời khỏi ngự thư phòng, “Lan,vừa rồi ngươi đều nghe thấy hết rồi đi.” Lăng Quang nói với người đứng sau lưng.

“ Ta đều nghe thấy cả rồi, ngài đã chuẩn bị tốt rồi sao? Ngày mai chính là muốn diệt trừ toàn bộ bọn Thừa tướng sao?” Một người bận y phục lam sắc đi ra từ phía sau cây cột trụ.

“ Ân, đều đã chuẩn bị tốt hết rồi, chỉ vì ngày hôm nay, chúng ta đã phải chuẩn bị rất lâu rồi, không thể tiếp tục đợi nữa, bọn Thừa tướng cũng giống như chúng ta, chúng ta chuẩn bị càng lâu, bọn chúng cũng sẽ chuẩn bị càng đầy đủ, đến lúc đó chỉ càng khó đối phó hơn thôi.” Lăng Quang suy nghĩ một lát, “Lam, ngày mai ngươi phái người đến đại điện, ta quyết định tảo triều ngày mai sẽ bắt gọn bọn người Thừa tướng.”

“ Vậy còn đại hoàng tử, Lăng Thần đó ngài tính thế nào, ngài bỏ qua cho hắn sao, đây không giống với tác phong của ngài a!” Lan cười lạnh.

“ Giống thế, cũng bắt Lăng Thần lại đi, hắn cũng không còn tác dụng gì nữa.” Lăng Quang thấy Lan cười lạnh, liền nói thế, nhi tử sao, ta không để ý là thiếu mất một người đâu, càng huống hồ còn là người uy hiếp đến ta.

“ Vậy ta biết ngày mai nên làm thế nào rồi. Ta sẽ không để ngài thất vọng.”

…….Tẩm cung Hoàng hậu…….

“ Thần nhi, hai ngày nay có phát hiện cái gì không?” Hoàng hậu An Lạc Tuyết hỏi.

“ Hai ngày nay, có, mẫu hậu, người không quên hôm tối ngày khánh điển người bỏ xuân dược vào ly rượu của lục hoàng đệ chứ, đêm đó phụ hoàng ôm lục hoàng đệ trở về xong, là phụ hoàng tự mình giải xuân dược trên cơ thể của lục hoàng đệ đó, những cung nữ mà chúng ta an bài bên cạnh lục hoàng đệ nói, đêm đó phụ hoàng và lục hoàng đệ làm đến gần hừng đông mới chịu kết thúc, hôm qua, lục hoàng đệ không có đi tiễn hai đoàn sứ giả bởi vì không thể xuống giường nổi, hơn nữa hôm qua phụ hoàng lại cùng lục hoàng đệ làm thêm cả một buổi chiều.” Lăng Thần mặt mày âm u.

“ Thật sự là một tên nam sủng hạ tiện, phụ thân, ngài nên nói cái gì đi, chúng ta nên làm sao để giải quyết con hồ ly tinh đó.” An Lạc Tuyết thấy An Luyện Trần một câu cũng không nói, nên khẩn trương hỏi.

“ Lạc Tuyết, không cần lo lắng, hai ngày nay, chúng ta đều đã bố trí gần xong rồi, ngày mai chính là có thể ra tay, tảo triều ngày mai, ta sẽ cho tất cả quan viên về phe chúng ta cùng lúc yêu cầu hoàng thượng phải chọn thái tử, đến lúc đó, nếu như Thần nhi không được chọn lên ngôi thái tử, vậy buổi chiều ngày mai chúng ta sẽ ra tay, còn về lục hoàng tử, Lạc Tuyết ngươi cũng an tâm đi, ta đã sắp đặt một đội nhân thủ âm thầm bên cạnh y rồi, tảo triều ngày mai sẽ len lén bắt cóc y, nếu như chúng ta có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào hoặc là hoàng thượng không chọn Thần nhi làm thái tử, thì chúng ta có thể dùng y để uy hiếp hoàng thượng, nếu như lục hoàng tử trong lòng hoàng thượng rất quan trọng, thì mức độ thành công của chúng ta càng lớn, còn nếu như chỉ là một nam sủng, vậy thì trực tiếp giết chết.” An Luyện Trần mỉm cười vui vẻ, nhìn thấy vô cùng hòa nhã, nếu như bỏ qua tất cả những gì hắn đã nói, thì cũng thật sự là một lão gia gia hòa ái dễ gần.

“ Phụ thân, cứ như vậy giết chết con hồ ly tinh đó không phải là quá tiện lợi cho y rồi sao.” An Lạc Tuyết nói.

“ Mẫu thân, dù sao lục hoàng đệ cũng nằm trong tay chúng ta, đến lúc đó, người muốn đối phó với y thế nào thì cứ đối phó.” Nghe câu nói của An Lạc Tuyết, trong lòng Lăng Thần cũng cảm thấy tốt hơn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment