Quấn khăn tắm đi ra, Rolin thấy đứa nhỏ đã được Melanie tắm rửa sạch sẽ, đang ngồi ngơ ngác ở trước bàn.
“Đói bụng sao?” Rolin cười cười, cậu bé không nói chuyện, chỉ mấp máy miệng.
Rolin thở dài một hơi, từ trong ngăn tủ lấy ra một kim tiêm, sau đó đi tới chỗ Albert đang quan sát kính hiển vi, “Uy, con tôi đói bụng, hiến chút máu đi.”
Cậu nghiên cứu sinh trẻ quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt, lùi từng bước về sau, mãi đến khi lưng đụng phải bàn kính hiển vi mới run rẩy nói: “Tiến sĩ… Con của anh đương nhiên… phải dùng máu của anh chứ…”
Còn chưa nói xong, Rolin đã cười xấu xa rút ống kim tiêm đầy máu ra, Albert bịt lấy chỗ bị kim châm, buồn bực nhìn Melanie chuẩn bị đem máu của mình từ kim tiêm bỏ vào chén, đưa tới trước mặt cậu bé kia.
“Nhân lúc còn tươi thì mau uống đi, nếu không đợi đến khi bị biến vị rồi thì chỉ làm em buồn nôn.”
Cậu bé cầm chén, ngón tay hơi run, vẻ mặt vô cùng chán ghét thứ chất lỏng trong chén kia, thế nhưng bản năng lại thúc giục làm nó khó có thể chống lại sự hấp dẫn của nó, không ngừng nuốt nước bọt.
Rolin vỗ vỗ bờ vai cậu, nhỏ giọng nói, “Em không vì chén “sữa tươi” này mà giết người, nên không cần cảm thấy áy náy tội lỗi đâu, dù sao đây cũng là Albert tự nguyện hiến dâng mà, không uống sẽ lãng phí đó.”
Cách đó không xa, khuôn mặt Albert nhăn nhúm rất khó coi: “Cái gì mà ‘tự nguyện hiến dâng’?”
“Thôi nào,” Rolin vẫy vẫy Albert, “Tôi sẽ cho cậu điểm cao ở bài luận văn tiếp theo.”
Âm thanh ừng ực vang lên, không cần quay lại nhìn Rolin cũng biết cậu bé kia đã uống xong “sữa tươi” rồi.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Rolin kéo cậu bé lại, dẫn về phòng của mình, sau đó chỉ vào cái nút bên cửa phòng nói: “Cậu bé, khi trời sắp sáng thì ấn cái nút này, rèm cửa sẽ che ánh mặt trời cho em. Nhất định phải nhớ kỹ đó, anh cũng không muốn thấy em chết như vậy đâu, hiểu chưa?”
Cậu bé gật đầu, đáy mắt ánh lên vẻ cảm kích.
Rolin bĩu môi, nghĩ thầm: Tiểu quỷ cậu không cần cảm kích tôi, tôi là sợ cậu bị mặt trời đốt thành tro rồi lại phiền tôi dùng máy hút bụi thu dọn thi thể của cậu.
Lúc này, điện thoại trên đầu giường rung lên, giọng nói nhàn nhã ở đầu bên kia điện thoại có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
“Cộng sự thân mến của tôi, nếu cậu đã sắp xếp cậu bé kia xong xuôi rồi, thì có phải tới phiên chúng ta ra ngoài “điều tra” những người còn lại trong danh sách không?”
“Đợi chút?” Rolin nhướng nhướng mày, “Không phải tôi đã kêu anh đi đọc suy nghĩ của họ rồi sao? Với năng lực của anh mà nói… Một buổi tối là đã làm xong hết rồi!”
“Ừ” bên kia điện thoại vang lên tiếng ma sát ngón tay của Feldt, trên miệng là nụ cười trêu đùa, “Nhưng tôi lại thích cảm giác có cậu bên cạnh.”
“Anh, tên chết tiệt này, anh có biết nếu trong vòng một ngày mà anh không tìm được hung thủ, có thể sẽ có thêm một cô gái nữa chết?” Nói đến đây, Rolin không kiềm nổi phẫn nộ cực kỳ.
“Cho nên, Rolin thân ái, tôi đang chờ cậu bên dưới phòng thí nghiệm, không nên lãng phí thời gian.” Feldt lập tức tắt máy, không để cho đối phương có cơ hội nổi bão.
Rolin xoa xoa huyệt thái dương, vươn tay lấy áo khoác trên giá, vừa bước được hai bước, lại gấp gáp quay lại hướng Melanie hét to một câu: “Nếu trước bình minh tôi còn chưa trở về, nhớ giúp tên tiểu quỷ kia kéo rèm cửa lại!”
Feldt đứng dưới lầu nghe được, hơi nở nụ cười, quay sang phía Rolin đang xuống cầu thang khẽ lẩm bẩm: “Cậu thực rất tốt bụng mà.”
Rolin nhếch miệng, đi tới chiếc Mercedes-Benz nói: “Tôi một chút cũng không tốt bụng.”
Xe chạy như bay ra ngoài, Rolin từ miếng che nắng trên đầu rút ra một danh sách, “Nếu anh chịu khó một chút, tôi có thể hảo hảo hưởng thụ buổi tối rồi!”
“Tới cao ốc Mende.” Feldt không nhanh không chậm nói.
“Cao ốc Mende?” Rolin híp mắt nhìn hắn, “Đó là công ty ngoại thương của Kalar Mende…”
“Đúng vậy, tám người trong danh sách của cậu, chỉ có ngài Mende thân ái là tôi đã từng gặp qua một lần, nhưng không phải tại văn phòng của hắn, mà là ở… bãi đậu xe. Không cần tới gần, tôi biết, hắn là đồng loại của mình.”
“A ha” Rolin suy nghĩ một chút, “Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ đi bắt hắn, sau đó tra hỏi!”
“Rolin…” Feldt nghiêng đầu nhìn cộng sự của mình.
“Được rồi, tôi biết chúng ta chưa có bằng chứng, nếu chỉ dựa vào mẫu DNA thu được bên ngoài thì chưa đủ, chúng ta phải lấy thêm mẫu DNA của hắn để đối chiếu hoặc… bắt hắn khi hắn đang gây án.” Rolin dừng xe trong bãi đậu xe của cao ốc Mende. “Có lẽ, lấy DNA của hắn… sẽ an toàn hơn, tôi cũng không muốn đồng loại đáng thương của tôi lại bị đồng loại của anh tập kích.”
Feldt dựa đầu vào cửa sổ, mái tóc vàng kim dài rủ xuống men theo tấm kính thủy tinh trong suốt. “Tôi ở đây đợi cậu.”
“Cái gì?” Rolin nhíu mày.
“Tiến sĩ D, cậu cũng không phải không biết nếu tôi xuất hiện trước mặt Mende, hắn sẽ biết tôi là đồng loại của hắn. Cảm giác của chúng tôi đối với đồng loại của mình vô cùng nhạy cảm. Bất quá điều đáng ăn mừng là, tôi cảm thấy hắn mới chỉ bị biến đổi cách đây không lâu, hẳn là vẫn chưa học được cách kiểm soát năng lực của mình, ví dụ như…” Ngón trỏ thon dài của Feldt xẹt qua huyệt thái dương của Rolin, “Đọc suy nghĩ của cậu.”
“Tôi biết rồi, nếu anh đi cùng tôi, hắn sẽ nghi ngờ, khi đó đừng hòng lấy được DNA của hắn.” Rolin mở cửa xuống xe, đi về phía thang máy, sau đó tới quầy tiếp tân giới thiệu bản thân, liền dễ dàng được vào văn phòng của Mende.
Hiện tại là mười giờ đêm, Rolin nhếch khóe miệng, anh biết Mende không phải ở lại đây vì tăng ca, mà bởi vì hắn không thể xử lý công vụ vào ban ngày. Dù sao văn phòng của giám đốc là ở tầng cao nhất của tòa nhà, và điểm chết người chính là… tường xung quanh hoàn toàn được làm bẳng thủy tinh. Vào ban ngày, đây quả thực là pháp trường ánh sáng đối với quỷ hút máu.
Gõ cửa, Rolin tiến vào, Mende đang ngồi gõ bàn phím trước máy vi tính, tần suất âm thanh kia nhanh đến kinh người. Rolin cũng không kinh ngạc, bởi vì năng lực cảm ứng cùng khả năng hành động của huyết tộc mạnh hơn gấp trăm lần so với người bình thường.
“Ồ, tốc độ đánh máy của ngài thực sự làm cho người ta cảm thấy…”
Mende ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh đèn xanh của màn hình máy tính giống như bình đồ sứ hoa lệ trong các điển tích Trung Hoa. Rolin trong lòng nhún vai, đây là chỗ tốt khi trở thành huyết tộc, không những đạt được cuộc sống bất tử, trừ khi bị ánh mặt trời biến thành tro bụi, mà còn có thể thu được dung mạo đẹp đẽ.
“Vị tiên sinh này, anh không có gõ cửa.” Mende nhìn Rolin, trong mắt hiện rõ sự đề phòng.
“A, xin lỗi, Ngài Mende.” Rolin lại lần nữa bắt chước theo Feldt, gian nan nở một nụ cười tao nhã trên môi, “Tôi là đặc vụ Rolin D của FBI, tôi đang điều tra một vụ giết người liên hoàn.”
“Giết người liên hoàn?” Ánh mắt Mende lộ rõ sự kinh ngạc, ngoài kinh ngạc, còn có nỗi lo sợ bí mật bị vạch trần, hắn đứng dậy chỉ chỗ ngồi đối diện, “Mời ngồi, đặc vụ D… Không biết tôi có thể giúp gì cho anh.”
“Tôi chỉ muốn biết vào hai giờ đêm thứ ba tuần trước, anh đang ở đâu thôi.”
“Thứ ba…” Nghe vậy, sắc mặt Mende nhanh chóng thả lỏng, đương nhiên “hai giờ đêm thứ ba” chỉ là Rolin thuận miệng bịa ra thôi, mục đích của anh là muốn Mende lơi lỏng đề phòng.
“Không sai, thứ ba tuần trước. Nhân viên của chúng tôi đã phát hiện xe của anh trong băng ghi hình ở đại lộ 201.” Rolin dùng giọng điệu giải quyết công vụ nói.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Rất xin lỗi, vụ án này đang trong quá trình điều tra, tôi không thể nói cho anh bất luận chi tiết gì. Thế nhưng nếu anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, chúng tôi sẽ giúp anh loại bỏ thân phận nghi phạm.”
“Tôi ở trong công ty, thư ký của tôi có thể làm chứng.”
“Ra vậy…” Tầm mắt Rolin bỗng nhiên rơi xuống tấm hình trên bàn Mende, trong đó là một cậu bé ôm chú thỏ bông đang ngồi trên xích đu cười rất vui vẻ, “Đây là con anh sao?”
“A… Đúng vậy, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Mende nghiêng mặt nhìn Rolin.
“Con của anh hiện đang ở cùng với anh?”
“Cái đó và vụ án có liên quan sao?” Mende nhíu mày nhìn Rolin.
“A, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói… Con trai tôi cũng lớn xấp xỉ cậu bé, tôi cũng không có nhiều thời gian ở cùng nó.” Rolin ép mình làm ra dáng vẻ áy náy đau lòng.
“Ra là như vậy…”Mende dường như bị Rolin làm cho xúc động, thiếu chút nữa buột miệng nói năng không suy nghĩ, thế nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng lại nhịn xuống được.
“Hôm nay đến đây thôi, hi vọng anh có thể cho tôi số điện thoại của thư kí kia, tôi sẽ xác minh lại hành tung của anh vào tuần trước, còn nữa, hi vọng anh đừng để ý, có thể đồng nghiệp của tôi sẽ hỏi anh một số vấn đề.”
“Đương nhiên không ngại.”
Nhận lấy số điện thoại từ Mende, Rolin đi tới cạnh cửa, “Đúng rồi, con trai anh tên gì?”
“Mike…”
“Cái tên rất đáng yêu.” Rolin thân mật gật đầu rồi đóng cửa lại.
Vào thang máy đi xuống garage, trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, cậu liền nhìn thấy Feldt đang ngồi dựa trên cốp xe, ngọn đèn u ám chiếu lên mặt anh càng làm nổi bật thêm vẻ thần bí, thoạt nhìn tưởng như là quỷ hút máu trong quảng cáo xe hơi.
“Này, tôi không biết tiến sĩ D từ khi nào lại có con trai?” Chỉ trong chốc lát, Feldt đã đi tới bên cạnh Rolin, hơi thở lạnh lẽo phun lên tai cậu.
“Thính giác của anh không được tốt lắm nhỉ,” Rolin hừ một tiếng, “Tiện thể nói luôn, anh không biết con trai tôi tên Mike sao?”
Feldt nhướng nhướng mày, theo sau Rolin ngồi vào xe, nghĩ thầm trong lòng: Sự việc càng ngày càng thú vị rồi.