Trở lại phòng thí nghiệm, còn chưa đưa xe vào garage, Rolin đã vội mở cửa xe rời khỏi, vừa đi vừa nói với Feldt đang ngồi bên ghế phó lái, “Đưa xe vào garage, tôi muốn đi trước tìm tên tiểu quỷ kia tính sổ.”
Mở cửa phòng thí nghiệm, ngoại trừ Melanie đang chỉnh lý số liệu trước máy vi tính thì các thực tập sinh khác đều đã ra về.
“Tiểu quỷ đâu rồi?”
“Đang xem Simpson trong phòng anh…” Melanie giơ giơ ngón tay, có chút ngạc nhiên vì sao Rolin lại trở về nhanh như vậy.
Cầm lấy tấm hình nạn nhân trên bàn, Rolin liền đi về phòng mình.
Mở cửa, cậu bé đang ngồi trên giường, hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình tivi, đó rõ ràng là một bộ anime hài hước, thế nhưng trên môi đứa trẻ kia lại không có chút ý cười nào.
Rolin ngồi lên giường, cậu bé quay lại nhìn anh, hơi mấp máy miệng, dường như cậu nhận thấy điều gì đó trong ánh mắt Rolin.
“Những… cô gái này, em có thấy quen mắt không?”
Tay cậu bé nắm chặt thành quả đấm đặt hai bên đùi, trong mắt lần nữa lại tràn ngập sự đề phòng.
“Mike, nói cho anh biết, em biết được chuyện gì?” Rolin nhận ra anh đã làm cậu bé kinh hãi, vì vậy lập tức hạ giọng nhỏ nhẹ.
Lúc này, Feldt cũng đã vào phòng thí nghiệm, đi tới trước cửa phòng Rolin, không biết hắn lấy được ở đâu một tách hồng trà, hơi nóng bốc lên nghi ngút… Rolin trong lòng chán ghét mà nhướng nhướng mày, đưa trà cho người này đúng là lãng phí!
“Cậu đang nghĩ đưa trà cho người này đúng là lãng phí, đúng không?” Thanh âm của Feldt vang lên, xoa dịu không khí căng thẳng giữa Rolin và tên tiểu quỷ kia.
“Hửm?” Rolin quay lại, theo bản năng vươn tay sờ sờ ót mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Con chip không có điện sao?”
“Hóa ra trong đầu cậu có con chip hả?” Feldt bước lên, đưa tách hồng trà tới trước mặt Rolin, “Muốn biết được một người đang nghĩ gì trong lòng, không nhất thiết phải đọc được suy nghĩ của người đó.”
Hừ một tiếng, Rolin xoay người sang chỗ khác, hoàn toàn không có ý tiếp nhận tách trà kia.
Mỗi loài sinh vật đều có thể phát ra một loại từ trường nhỏ, loại từ trường này sản sinh ra các tần số sóng điện từ khác nhau, cũng giống như con người, mỗi người đều có dấu vân tay độc nhất vô nhị. Huyết tộc sở dĩ có thể đọc được suy nghĩ của người bình thường, là dựa vào khả năng điều chỉnh tần số sóng điện từ của mình, một khi tần số hợp nhất liền có thể cảm ứng được suy nghĩ của đối phương. Chính là căn cứ vào đặc điểm này, mà ba năm trước Rolin đã thiết kế ra loại chip mini có khả năng che chở đại não của mình chống sự nhiễu sóng từ bên ngoài, do đó có thể phòng ngừa Huyết tộc đọc được suy nghĩ của mình.
Không thèm để ý tới phản ứng của Rolin, Feldt đi tới trước mặt cậu bé, tao nhã quỳ một chân xuống, “Mike, cậu chán ghét chính bản thân mình, bởi vì những cô gái cung cấp thức ăn cho cậu đều đã chết, đúng không?”
Mike không trả lời hắn, nhưng ngay sau đó nước mắt liền tuôn ra, khóc nức nở.
Rolin trợn mắt nhìn trần nhà, anh ghét nhất là trẻ con khóc! Chẳng những không hỏi được gì, mà nước mắt nước mũi còn chảy đầy ra giường!
Ngay khi Feldt muốn vươn tay lau nước mắt cho Mike, thì Rolin bỗng nhiên kéo cậu bé vào lòng, ngón tay luồn vào mái tóc nâu của cậu, bóp nhẹ.
“Không sao, Mike… Không sao đâu… Em không cần chán ghét bản thân mình, bởi vì em chưa làm gì sai hết.”
“Nhưng các cô ấy đều đã chết…”
Rolin bĩu môi, nghĩ thầm tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu mở miệng nói rồi sao.
Feldt ở một bên khẽ nở nụ cười, hắn dường như có thể đoán được Rolin đang nghĩ gì từ biểu cảm trên mặt anh, loại cảm giác này khiến Rolin cảm thấy vô cùng khó chịu, so với tiểu quỷ đang lau nước mũi lên áo sơ mi mình thì còn khó chịu hơn nhiều.
“Thế nhưng người cắn đứt cổ họng các cô gái không phải em, quyết định giết chết các cô cũng không phải em, thậm chí người tuyển chọn các cô ấy cũng không phải em. Mike, rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của em, tuy nhiên có một chuyện em có thể làm được. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy, vậy hãy nói cho anh biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhìn Rolin cau mày cố gắng tìm lời an ủi cậu bé, Feldt trực tiếp ngồi xếp bằng trên nền nhà, ngửa đầu, một bộ dạng như đang bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thưởng thức màn hay.
Người muốn nổi bão là Rolin nghĩ muốn chụp lấy đèn bàn mà ném thẳng vào mặt tên kia, nhưng chợt nghĩ tới với năng lực di chuyển siêu phàm của hắn thì không chừng hắn lại cười rạng rỡ như minh tinh màn ảnh mà nghiêng người né được. Cho nên đành âm thầm rủa hắn trong lòng.
Có cảm giác trước ngực đã ướt một mảnh lớn, Rolin thật sự rất muốn nhấc đầu Mike lên, thế nhưng thân hình nhỏ bé trong lòng kia vẫn run rẩy không ngừng, cuối cùng anh chỉ giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé.
Feldt nhướng nhướng mày, tuy rằng chỉ mới ở cùng Rolin mấy ngày, nhưng hắn tin rằng mình chắc chắn đã hiểu rõ vị tiến sĩ này. Rolin không phải loại người kiên nhẫn, tất nhiên trừ lúc làm thí nghiệm. Anh sẽ không để tình cảm lấn áp lý trí, mà chỉ chú trọng đến hiệu quả thực tế, cho nên khi thấy anh không phát cáu với Mike đang khóc nức nở trong lòng hơn mười phút, biểu tính trên mặt không kiên nhẫn mà nhũn ra… Trong nháy mắt, Feldt không nhịn được mà mở to mắt nhìn.
Không biết đã qua bao lâu, Rolin vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, mãi đến khi nó ngừng khóc.
“Nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mike thò đầu ra từ trong lòng Rolin, ngón tay khéo léo lướt qua khuôn mặt cô gái trong hình, nhẹ giọng nói: “Mái tóc này, còn có đôi mắt này… đều rất giống…của mẹ em.”
Rolin nhìn Feldt, tiếp tục hỏi: ”Vậy mẹ em đâu?”
“Em không gặp mẹ nữa, ngày trước đều là mẹ đến tìm em…”
“Mẹ?” Rolin nhíu mày, Feldt bên cạnh có cùng suy nghĩ mà sờ sờ mũi.
“Mike.” Feldt ngẩng đầu, hai tay đặt lên bả vai Mike, ánh mắt dịu dàng mà ôn nhu, “Ai đã biến đổi em?”
“Biến đổi?”
“Đúng vậy, là ai đã hút máu em sau đó cho em uống máu hắn?” Ánh mắt Feldt như đang thâm nhập vào con người cậu bé.
“Là mẹ.”
“Từ khi nào em bắt đầu không được gặp mẹ?”
“Hôm đó… Khi ba trở về nhìn thấy mẹ đang ở cùng em… Ba liền đuổi em về phòng, nói nếu em dám ra khỏi phòng, ba sẽ bẻ gãy cổ em… Sau đó em ở trong phòng nghe được ba mẹ cãi nhau rất lớn, bọn họ chắc chắn còn đánh nhau… Rồi em nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, em còn có cảm giác ba đang ép mẹ trên bệ cửa sổ, người ba muốn bẻ cổ không phải em, mà là mẹ… Em rất sợ, nên liền xông lên lầu kéo ba lại, rồi kêu mẹ mau mau chạy thoát… Sau đó thì em không còn gặp mẹ nữa…”
“Trả lời tốt lắm, Mike.” Feldt chậm rãi đứng lên, ánh mắt dừng trên người Mike, nhưng ngón tay lại lướt qua cằm Rolin, tựa như muốn nói “Thế nào, bị tôi mê hoặc rồi sao?”
Rolin trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, hít vào một hơi, trừng Feldt.
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười, “Không cần nghi ngờ, tôi vừa rồi không có thôi miên cậu, bởi vì tôi không bắt được tần số suy nghĩ của cậu.”
“Nhưng anh đã thôi miên Mike? Tôi vẫn cho rằng Huyết tộc không có khả năng thôi miên lẫn nhau.”
“Cũng không có, tôi chỉ làm cậu bé cảm thấy yên tâm thôi. Đây là năng lực của riêng Feldt, không phải thiên tính của huyết tộc.” Trong mắt Feldt ẩn hiện ý trêu chọc, “Có điều, tiến sĩ D thân mến, cậu hẳn nên tự hỏi, vì sao… tôi còn chưa có thôi miên hay là “dụ dỗ” cậu, mà cậu vẫn thất thần như trước?
Rolin hơi nghiêng nghiêng đầu, “Chắc là đại đão chập mạch rồi, không thể sao?” Nói xong, liền kéo Mike đi vào toilet, vừa đi vừa dùng giọng không vui nói linh tinh cái gì mà “Đi lau sạch khuôn mặt lem luốc của em đi”.
Mike đứng trước bồn rửa tay, có cảm giác như Rolin đang dùng khăn bông chà chà mặt nó cho hả giận, khuôn mặt nhỏ bé so với lúc vừa khóc xong trông còn đáng thương hơn.
Cùi đầu, bất đắc dĩ cười cười, Feldt nhẹ giọng nói: “Nếu như nói vừa rồi đại não cậu bị chập mạch… Còn tôi thì bị sao đây?”
Chưa tới vài phút, Melanie đã tìm được tất cả tư liệu về Tracy Mende.
“A ha, mái tóc nâu thằng, mắt xanh… Hung thủ chúng ta muốn tìm dường như luôn tái diễn hành động “giết chết” cô gái này.” Rolin khoanh tay đứng sau Melanie nói.
Feldt không nhanh không chậm cũng đã đi tới, “Vần đề lớn nhất bây giờ là chúng ta không biết mục tiêu kế tiếp của hắn là ai. Phải rồi, đã có kết quả so sánh DNA chưa?”
Melanie quay lại, “Có rồi, hung thủ xác thực có cùng huyết thống với Mike, tôi nghĩ chúng ta có thể tập trung điều tra Karla Mende rồi.”
“Giả sử phụ nữ tóc nâu thẳng mắt nâu có thể kích thích động cơ giết người của Karla Mende, như vậy chúng ta có phải chỉ cần mang một phụ nữ như vậy đến trước mặt hắn là được rồi?” Ngón tay Rolin lần thứ hai mò lên mân mê môi dưới, biểu tình suy tư đó khiến Feldt lại vô thức nuốt một ngụm nước bọt, “Thật đáng tiếc, không thể nhờ Lena hỗ trợ, bất kỳ huyết tộc nào tiếp cận hắn sẽ làm hắn đề cao cảnh giác… Đặc vụ bình thường lẽ nào không ai có bề ngoài tương tự sao?”
“Rolin.” Feldt nhẹ giọng kêu tên anh, lôi vị tiến sĩ đang chìm trong suy nghĩ kia chậm rãi quay đầu lại.
“Chuyện gì? Anh tìm được người thích hợp rồi sao?” Ngón tay Rolin rốt cuộc cũng buông xuống, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
“Vì sao khi cậu suy nghĩ vấn đề gì đó thì luôn dùng tay mân mê môi dưới?”
“Làm gì?” Rolin nhíu mày, thầm nghĩ Feldt có ý đồ gì khi hỏi vấn đề này, không lẽ lại muốn tìm đề tài để chế nhạo mình?
“Ha ha, đây là tôi nghĩ ra đó,” Melanie vỗ vỗ tay, “Tại trước đây mỗi khi tiến sĩ D suy nghĩ chuyện gì đó liền vô thức cắn môi dưới mình, vào mùa đông môi dưới đều bị anh cắn nát. Cho nên tôi liền nảy ra chủ ý, sau này mỗi khi anh suy nghĩ chỉ cần lấy tay sờ sờ môi dưới, như thế sẽ không cắn thương chính mình nữa!”
Nghe Melanie giải thích xong, Rolin nhìn Feldt, nghiêng đầu như muốn nói: “Sao vậy?”
“Không có gì, hiếu kì vậy thôi.” Feldt khoát khoát tay, “Môi dưới của Tiến sĩ D mà bị cắn nát thì thật đáng tiếc.”
“Hửm? Có ý gì?” Rolin nhướng nhướng mày.