Dạ Yến

Chương 21

Thẩm Quan Lan nghe thấy vậy, liền bỏ tay ra để Từ Yến Thanh xem.

Từ Yến Thanh cẩn thận rẽ tóc gáy của Thẩm Quan Lan sang hai bên, phát hiện ra có một cục u hồng hồng sưng lên lại càng áy náy, nói: “Như vậy đi, để tôi xoa dầu vào cho cậu đỡ bị sưng lên nhé. Có điều loại dầu kia mùi không được dễ ngửi lắm, nhưng trước đây mỗi lần tôi luyện công mà bị thương đều dùng, cho nên tôi biết loại đó hữu hiệu lắm.”

Thẩm Quan Lan nghe đến đây, liền ngẩng đầu lên nhìn y: “Trước đây thường hay bị thương? Anh bị thương ở đâu? Đã khỏi cả chưa?”

Hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ, lo lắng quan sát Từ Yến Thanh. Ánh mắt này quá mức thẳng thắn, mặc dù Từ Yến Thanh vẫn đang mặc quần áo, nhưng lại có loại ảo giác bị Thẩm Quan Lan nhìn thấy hết thảy. Y mải kéo dài khoảng cách, lúng túng nói: “Đều ổn cả rồi, cảm ơn Nhị thiếu gia đã quan tâm.”

“Đừng gọi tôi là Nhị thiếu gia nữa.” Thẩm Quan Lan cũng không để ý việc Từ Yến Thanh lùi về sau, chủ động dựa vào gần y.

Phía sau Từ Yến Thanh chính là vách tường, nếu như Thẩm Quan Lan lại ép đến thì y không còn chỗ trốn nữa, đành phải vươn tay ra chặn lại. Mới vừa đụng vào thì lại bị Thẩm Quan Lan bắt được cổ tay, hắn đặt tay y lên trên lồng ngực của mình. Ngón tay thon dài kia nhất thời cuộn tròn lên, Từ Yến Thanh nhìn hắn chằm chằm nói: “Bỏ ra!”

“Không bỏ. Ban ngày cha tôi có phải đã làm khó anh không? Ông ấy ngoại trừ đánh vào mặt anh ra thì có còn làm gì khác nữa không? Anh nói cho tôi đi!”

Từ Yến Thanh muốn rút tay về, thế nhưng khí lực của Thẩm Quan Lan lại càng lớn hơn, lòng bàn tay của y chạm vào lồng ngực rắn chắc của Thẩm Quan Lan, ánh mắt không hề che giấu cảm xúc chút nào của người kia đang ở ngay trước mắt y. Điều này khiến cho Từ Yến Thanh hoảng hốt, y vội vàng lắc đầu, tránh né tầm mắt của Thẩm Quan Lan: “Nhị thiếu gia! Xin cậu hãy tự trọng!”

“Tôi đang rất tự trọng đây, bằng không tôi bây giờ đã ôm lấy anh để nói chuyện rồi!” Thẩm Quan Lan thẳng thắn nói.

Cổ của Từ Yến Thanh liền cứng đờ, y đỏ cả mặt. Từ Yến Thanh không dám nhìn thẳng vào Thẩm Quan Lan, hắn liền nhân cơ hội tới gần, mãi đến tận khi hô hấp đều kề sát đến trên gương mặt của Từ Yến Thanh, y mới không chịu nổi, nói: “Cậu đến cùng muốn chơi với tôi đến mức độ nào đây?!”

Lại là câu này!

Thẩm Quan Lan bất đắc dĩ nói: “Buổi trưa tôi mới nói qua là vì tôi thích anh, nhanh như vậy đã quên mất rồi sao?”

Từ Yến Thanh vừa thẹn vừa gấp, chỗ nào còn để ý đến chuyện hai người họ đang kề sát vào nhau, cả giận nói: “Cậu đừng phát điên nữa! Tôi là người của cha cậu! Cậu muốn chơi nam nhân thì ra ngoài mà tìm!”

Từ Yến Thanh vừa quay mặt lại, Thẩm Quan Lan liền thấy rõ trong đôi mắt kia đã hoen lệ, bộ dáng không chịu khuất nhục kia lại giống như bị hắn bắt nạt dữ lắm vậy.

“Yến Thanh, tại sao anh cứ hiểu lầm tôi như vậy? Có phải anh cảm thấy tôi thích anh quá nhanh? Cảm thấy tất cả những điều này đều không chân thực phải không?” Thẩm Quan Lan kiên nhẫn hỏi.

Từ Yến Thanh mím môi, phẫn hận lườm Thẩm Quan Lan.

Y không chịu nói, Thẩm Quan Lan liền tiếp tục: “Thật ra chính tôi cũng cảm thấy không chân thực, tôi sống đến lớn như vậy rồi còn chưa từng động tâm với người nào. Nhưng anh biết không? Lần đầu tiên thấy anh, tôi đã bị kinh diễm bởi dáng vẻ hoá trang khi đó của anh. Sau đó khi biết anh là đàn ông, cảm giác của tôi đối với anh liền trở nên kỳ quái. Tôi sẽ rất để ý đến anh, luôn muốn chạy đến nơi này của anh, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho anh.”

“Tôi biết anh là người của cha tôi, nhưng cha tôi già rồi, ông ấy cũng không thể mang lại hạnh phúc cho anh, hơn nữa còn ép buộc anh uống thứ thuốc đó. Yến Thanh, bản thân anh chắc cũng hiểu rõ thương tổn mà thứ kia mang lại cho thân thể anh. Nếu như anh còn tiếp tục uống, thì sẽ giống như chẩn đoán ban đầu của tôi, anh sẽ không thể sống được lâu nữa đâu!”

Thẩm Quan Lan tha thiết chăm chú nhìn vào y. Những lời này khiến cho những cảm xúc mâu thuẫn trong mắt Từ Yến Thanh không còn kịch liệt như vậy nữa, nhưng y vẫn tràn đầy phòng bị.

“Anh đó, lúc nào cũng từ chối nói chuyện với tôi, từ chối tôi quan tâm đến anh. Tôi biết nỗi băn khoăn lo lắng của anh, anh sợ bị những người khác phát hiện ra, sợ rước lấy phiền toái lớn hơn nữa. Nhưng tôi đã nghĩ xong rồi, chỉ cần anh nguyện ý tôi sẽ mang anh rời khỏi cái nhà này. Chúng ta sẽ đi Bắc Bình, bệnh viện Trường An bên đó có sư huynh của tôi, trước khi tôi về nước đã nói chuyện xong với anh ấy rồi, tôi sẽ qua bên đó làm bác sĩ khoa ngoại. Anh đi cùng tôi nhé, chúng ta sẽ qua bên đó sinh sống. Tất cả vấn đề cứ để tôi cân nhắc giải quyết, anh không cần phải sợ nữa đâu, cho dù là cha tôi cũng không thể ngăn cản chúng ta được.”

Thẩm Quan Lan cực lực giải thích, hy vọng Từ Yến Thanh có thể hiểu được hắn không phải là nhất thời kích động. Nhưng sau khi hai người họ nhìn nhau hồi lâu, hắn lại chờ được một tiếng cười trào phúng của Từ Yến Thanh.

Thẩm Quan Lan bắt đầu lo lắng, còn chưa mở miệng lại nghe thấy y nói: “Nhị thiếu gia, chính cậu cũng cảm thấy chuyện thích tôi là không chân thực, nhưng lại muốn tôi tin tưởng cậu ư?”

“Ý của tôi là khi vừa mới thích anh, tôi cảm thấy không chân thực, chứ không phải nói rằng tôi không hiểu rõ tình cảm của mình!” Thẩm Quan Lan giải thích: “Yến Thanh, nếu không phải tôi thích anh, thì sẽ không nghĩ đến cùng anh làm những chuyện thân mật như vậy đâu!”

“Vậy cậu có từng nghĩ tới hay không, cậu là báu vật trong lòng của lão gia cùng lão phu nhân, hai người họ làm sao có thể cho phép cậu và tôi đi cùng nhau như thế? Nhị thiếu gia, tôi rất cảm tạ lòng tốt của cậu đối với tôi, nhưng cậu hãy tỉnh táo một chút đi. Cho dù cậu đối với tôi… Đây đều là không thể!”

Không chịu nổi thái độ cưỡng ép gấp gáp của Thẩm Quan Lan, Từ Yến Thanh đành phải đem ý nghĩ trong lòng nói ra. Vốn tưởng rằng Thẩm Quan Lan nghe thấy như vậy có thể hiểu được, Từ Yến Thanh không nghĩ đến người kia lại nắm lấy bờ vai y, đột nhiên đẩy ngã y xuống giường, nói: “Làm sao lại không thể? Đến làm cũng không làm, làm sao anh lại biết nhất định là không thể?!”

Từ Yến Thanh mới vừa dỡ xuống phòng bị lại bị Thẩm Quan Lan đột nhiên đè lên, hắn còn cầm lấy nơi quan trọng nhất của y, nhất thời khiến y sợ đến kinh hồn bạt vía, giơ tay lên muốn đánh hắn.

Thẩm Quan Lan tùy cho y đánh, chỉ chăm chú xoa nắn nơi đó. Từ Yến Thanh kinh hoảng đánh loạn, cũng quên mất nặng nhẹ, thế nào mà lại khiến cho khoé mắt của Thẩm Quan Lan rướm máu, trên cổ trên cánh tay cũng có mấy vết bị móng tay cào xước.

Thẩm Quan Lan nhịn đau không lên tiếng, thẳng đến khi thứ trên tay lên phản ứng mới dừng lại.

Từ Yến Thanh đong đầy nước mắt, hành động liều mạng nhục nhã y của Thẩm Quan Lan này so với Thẩm Chính Hoành chỉ có hơn chứ không có kém, y căn bản không chịu nổi. Sau khi Thẩm Quan Lan dừng lại, Từ Yến Thanh liền lườm người trên thân mình, rốt cục khàn cả giọng mà gào lên: “Có phải cậu muốn ép tôi chết mới hài lòng đúng không!!”

Tiếng gào này của y to đến nỗi khiến Ly Nhi ở bên ngoài cũng nghe rõ. Nàng sợ hết hồn, đang muốn mở cửa ra, lại nghe thấy Thẩm Quan Lan cũng rống lên: “Tôi chính là không muốn anh chết mới phải ép anh như vậy đấy!!”

Hai người bọn họ, người sau còn gào to hơn người trước. Tay Ly Nhi lôi chốt cửa ra, hoảng loạn quan sát xung quanh, chỉ sợ có người khác đi ngang qua nghe được, cũng không biết có nên đi vào hay không.

Từ Yến Thanh bị dáng vẻ hung hãn chưa bao giờ nhìn thấy của Thẩm Quan Lan khiến y sợ hãi, cảm xúc mới vừa bùng nổ liền bị dập tắt.

Y nhìn người trước mặt, người kia ở trên người y đốt lửa, nhưng trong lòng Từ Yến Thanh lại như tiến vào bên trong khe băng, lạnh đến run cả người.

Từ Yến Thanh cho rằng Thẩm Quan Lan không giống những người khác, y đã cho rằng vị Nhị thiếu gia trong đầu óc toàn là tư tưởng tân tiến này sẽ tôn trọng y, sẽ lý giải được nỗi đau khổ cùng bất đắc dĩ của y.

Nhưng cuối cùng là Từ Yến Thanh nghĩ lầm rồi, trong mắt Thẩm Quan Lan, y chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi mới mẻ, nếu như dùng đạo lý nói còn chưa thông suốt, sẽ liền dùng phương thức cưỡng ép khiến cho y phải cúi đầu.

Y lại không khắc chế nổi những tủi thân cùng tuyệt vọng trong lòng, chỉ có thể nâng mu bàn tay lên che lấy đôi mắt, tuỳ ý cho những cảm xúc mất khống chế đó thấm ướt ống tay áo.

Tại sao ngay cả đến Thẩm Quan Lan cũng phải ép y? Tại sao mỗi người Thẩm gia đều không chịu buông tha cho y? Y đến cùng tại sao lại phải chịu hết những dày vò này đây? Tại sao?!

Thẩm Quan Lan biết Từ Yến Thanh cần một cái cớ để phát tiết tâm tình, cũng biết với kiểu tính tình này của y trừ phi bị bức đến cực hạn, bằng không y sẽ không có dũng khí tiếp thu thay đổi. Vì vậy hắn đành nhẫn nhịn đau lòng tiếp tục nói: “Yến Thanh, vừa nãy anh vẫn luôn lo lắng chuyện sau này ở bên tôi sẽ như thế nào, nhưng có một điểm mấu chốt nhất anh lại không nghĩ đến. Tại sao anh không thử suy xét trước xem, anh có thể chấp nhận tôi hay không?”

Tiếng hít thở của Từ Yến Thanh thay đổi, có một ý nghĩ mông lung giống như măng non nhú lên từ mầm đất trong mùa xuân. Nhưng y không kịp suy nghĩ đó là cái gì, thì lại nghe thấy Thẩm Quan Lan mở miệng nói.

“Có phải sau khi uống say anh không còn nhớ điều gì phải không? Vì vậy căn bản không hề biết rằng, dáng vẻ chân chính ở trước mặt tôi là như thế nào. Nếu như anh không nhớ rõ, vậy tôi sẽ giúp anh nhớ lại!”

Thẩm Quan Lan tiếp tục động tác trên tay. Từ Yến Thanh nghe đến đấy liền hoảng hốt triệt để rồi, nào còn bụng dạ để ý đến dáng dấp chật vật của mình, y muốn ngăn cản Thẩm Quan Lan nhưng vẫn là chậm một bước.
Bình Luận (0)
Comment