Dạ Yến

Chương 22

Thẩm Quan Lan kéo quần ngủ của y xuống đến bắp đùi, nắm chặt lấy thứ đang ngẩng lên kia, ve vuốt.

Từ Yến Thanh làm sao cũng không nghĩ tới, y sẽ có lần thứ hai bại lộ cả thân thể ngay dưới mắt người này như vậy, tất cả huyết dịch trong người y đều xông thẳng lên đầu, nơi bị cố tình chạm vào kia lại truyền đến cảm giác sung sướng khó có thể mở miệng nói ra được. Thân thể y căng thẳng, giữa bối rối không thể kiềm chế, tiếng rên rỉ lại từ trong cổ họng dâng lên.

Chính là một tiếng này khiến Từ Yến Thanh giật mình đến mức phải tỉnh táo lại, y dùng sức đẩy Thẩm Quan Lan ra. Một chút khí lực nhưng lại cực lớn kia, khiến Thẩm Quan Lan thiếu chút nữa bị đẩy xuống. May mà hắn phản ứng rất nhanh, đối với điểm mẫn cảm của y xoa nhẹ mấy lần, Từ Yến Thanh giống như bị mất đi toàn bộ sức lực, bàn tay trái đang muốn từ chối lại níu chặt lấy ống tay áo của Thẩm Quan Lan.

Hắn dùng ngón tay xoa nắn nơi những dây thần kinh tập hợp cuối cùng, cúi người xuống ghé vào bên tai Từ Yến Thanh nói: “Anh đã nhớ ra chưa? Khi anh uống say chính tôi đã chạm vào anh như thế này đấy. Lúc mới đầu anh rất thoải mái, lại giống như bây giờ, nằm trong lồng ngực tôi rên lên không ngừng. Dần dà anh lại bắt đầu khó chịu, cuối cùng còn kêu đau, muốn tôi dừng lại.”

Khi nói đến đây, ngay cả đến hô hấp của Từ Yến Thanh cũng bắt đầu run rẩy. Y không những phải chịu đựng khoái cảm dưới thân, mà còn phải chịu đựng những ngôn ngữ khiêu khích của Thẩm Quan Lan, y chỉ cảm thấy trong lòng sắp bị nỗi xấu hổ bành trướng khiến y muốn nổ tung rồi.

Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn y một cái, tiếp tục nói những lời mê hoặc bên tai: “Yến Thanh, anh không thể cho ra có đúng không? Tình huống như vậy đã bao lâu rồi? Anh nói cho tôi biết đi, đừng giấu tôi.”

Từ Yến Thanh sao có thể trả lời một câu hỏi trần trụi như vậy. Y ngẩng cái gáy trắng như bạch ngọc lên, bởi vì dãy giụa nên vài chiếc khuy trên áo ngủ đều bị bung ra.

Da thịt bóng loáng theo độ cong của vai cổ biến mất bên trong lớp tơ lụa, vải vóc trước ngực nhăn nhúm để lộ ra hai điểm ngượng ngùng, Từ Yến Thanh nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Quan Lan đều đỏ lên, còn thấy hắn há miệng ra cắn lên.

Lần này Từ Yến Thanh triệt để không chịu nổi nữa.

Đầu lưỡi Thẩm Quan Lan mềm nhuyễn trượt trên tơ lụa liếm y cắn y, vừa đau vừa tê cảm giác này cực kỳ xa lạ, rồi lại mang theo từng luồng từng luồng dòng điện vọt tới dưới thân, khiến cho y có loại ảo giác mình đang mất đi khống chế đối với bản thân.

Kích thích này quá mãnh liệt, y đạp chân kêu lên, nắm lấy tóc Thẩm Quan Lan muốn đẩy người ra. Chỉ là y còn chưa dùng lực, Thẩm Quan Lan đã chủ động ngẩng đầu lên, nhìn xuống dưới thân y.

Trước mắt Từ Yến Thanh đều là từng lớp bóng chồng lên nhau, y còn tưởng rằng sự dày vò này cuối cùng cũng coi như kết thúc, thế nhưng lại nghe thấy Thẩm Quan Lan vui vẻ kêu lên: “Yến Thanh, anh được rồi này!”

Từ Yến Thanh còn chưa kịp phản ứng xem hắn đang nói đến cái gì, Thẩm Quan Lan lại bỗng nhiên xoè lòng bàn tay ra đưa đến trước mặt y, hưng phấn nói: “Anh xem! Anh ướt rồi!”

Trong lòng bàn tay hắn có một ít chất lỏng trong suốt ẩm ướt mà dính dáp, tựa như giọt sương rơi xuống lá sen. Trong tai Từ Yến Thanh như là “đùng” một tiếng, mặt đỏ đến mức đầu ngón tay cũng run lên, trong đầu lại không tự chủ được nhớ đến câu nói trần trụi quá mức xấu xa kia.

Thẩm Quan Lan vừa nhìn thấy y như vậy, thì liền biết y lại nổi lên tật xấu rồi, hắn liền bận bịu dùng tay lên xuống dưới thân y, đem thứ chất lỏng ẩm ướt kia xoa hết lên trên. Có thứ này bôi trơn, việc ve vuốt liền thông thuận hơn nhiều.

Hắn chăm chú nhìn Từ Yến Thanh, vui mừng nói: “Bản thân tôi vốn còn lo lắng tình huống của anh sẽ khó chữa, lần này tốt rồi. Chúng ta tiếp tục, thử một chút xem có thể cho ra hay không nhé!”

Từ Yến Thanh vùi mặt y vào giữa cánh tay, phản ứng xấu hổ gì nữa đều không thể hiện ra được.

Y đã không còn sức lực để có thể đẩy Thẩm Quan Lan ra, bàn tay của người nọ tựa như biết rõ nhược điểm của y, giống như biểu diễn ảo thuật dưới thân y mà không ngừng ve vuốt. Khoái cảm đã lâu không thấy như nước thuỷ triều dâng lên tràn qua lồng ngực, toàn bộ đều nhằm thẳng lên đầu y.

Từ Yến Thanh ngơ ngơ ngác ngác, mảng tăm tối trước mắt dường như có tia sáng lập loè xuất hiện.

Như là có một Thẩm Quan Lan cùng y khác.

Một y khác đó ngơ ngác nhìn Thẩm Quan Lan, để mặc cho tên khốn kia xoa nắn nơi mà y không thể để người khác nhìn thấy nhất, nghe người kia hỏi y một câu hỏi xấu hổ nhất: “Lần trước anh cho ra là vào lúc nào?”

Từ Yến Thanh cắn chặt răng, trí nhớ mơ hồ cùng hiện tại chồng lên nhau thành một mảng, trong đầu của y đang giao hoà với thác loạn, khiến cho y có chút phân không ra đến cùng là chính mình đang nhớ lại, hay là thật ra là tại y vẫn đang làm loại chuyện hoang đường kia.

Mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan lại một lần nữa, cúi người xuống kề vào bên tai Từ Yến Thanh, hỏi y “có đau không”, y mới tỉnh táo lại.

Không đau, thế nhưng lại thấy rất trướng.

Nơi đó như là một cây bông bị thấm đầy nước, khiến cho y trướng đến tê dại khó nhịn.

Thấy Từ Yến Thanh thở gấp nhưng lại không chịu trả lời, Thẩm Quan Lan không cưỡng ép y, nhưng hắn lại thay đổi tư thế, liếc nhìn thứ sưng to kia, há miệng ngậm vào.

Thẩm Nhị thiếu gia chưa từng làm chuyện này cho người nào bao giờ, vì vậy khi mới vừa ngậm vào, hàm răng liền cạ vào cán.

Từ Yến Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng xem bản thân đang được bao lấy trong thứ ấm nóng kia là cái gì, thì đã bị cạ vào đau chết mất. Cuối cùng y đành chịu dời đi cánh tay một chút, từ trong kẽ hở nhìn xuống.

Đợi đến khi y thấy rõ đầu của Thẩm Quan Lan đang vùi giữa hai chân mình, một loại cảm giác khó thể diễn tả được bằng lời liền tập kích lên lồng ngực, khiến nhịp tim đập của y đột nhiên mất khống chế.

Từ Yến Thanh không dám đẩy Thẩm Quan Lan ra, cũng không muốn đẩy nữa.

Động tác của hắn rất trúc trắc, nhưng Từ Yến Thanh đã từng được lĩnh hội khoái cảm cực lạc này sao? Y cho dù có cắn chặt răng cũng không ngăn nổi kích thích kịch liệt đến như vậy, tiếng rên rỉ hoàn toàn không bị khống chế từ trong lỗ mũi thoát ra, trong lồng ngực lọt y vọt ra, đều được Thẩm Quan Lan nghe vào trong tai.

Thẩm Quan Lan liếm một hồi thì biết y sắp không được rồi, hắn liền dùng đầu lưỡi tách lỗ nhỏ trên đỉnh ra, hút một cái thật mạnh.

Từ Yến Thanh lại giống như bị roi quất một cái thật mạnh, eo mông căng chặt đều nâng lên, hai tay đột nhiên tóm lấy thấm thảm dưới thân, móng tay bấm vào da thịt có đau đớn đến đâu cũng không ngăn nổi dòng điện điên cuồng kia vọt tới.

Y trừng mắt nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, trước mắt hết thảy đều mơ hồ, chỉ còn dư lại thứ khoái cảm khiến toàn thân dậy sóng kia, khiến cho tất cả cảm quan đều được dẫn dắt đến đỉnh cao.

Y không cho ra được, nhưng y đã cảm nhận được cao trào đã lâu không gặp này.

Toàn bộ những cảm giác khó chịu ê ẩm đó đều biến thành cam tuyền, cho dù không thể men theo khoái cảm mà cho ra được, nhưng vẫn đủ khiến Từ Yến Thanh vui sướng đến cực điểm. Phảng phất như y được bồng bềnh trong bể nước lạnh lẽo giữa ngày hè oi ả, thư thích đến mức cái gì cũng không nghĩ đến được nữa.

Mãi đến tận khi Thẩm Quan Lan ôm y vào trong lòng, thời điểm hắn vỗ về phía sau lưng y, Từ Yến Thanh vẫn không cách nào phục hồi tinh thần lại được, thân thể thỉnh thoảng còn hơi co giật một chút.

Thẩm Quan Lan vừa chờ Từ Yến Thanh bình phục lại, vừa nhớ đến những kiến thức hắn đã học được trước đây khi còn đi học.

Hắn học ngoại khoa, lúc đó Đại học Y không phân chia rõ ràng như vậy, vì vậy tất cả bác sĩ ngoại khoa gần như đều am hiểu các kiến thức của các khoa khác.

Chỉ là đối với khoa sản, hắn lại không có hứng thú, vì vậy cũng không bỏ tâm tư đi nghiền ngẫm nghiên cứu những kiến thức này.

Trước mắt Thẩm Quan Lan liền hối hận rồi, trong đầu hắn lượng tri thức không đủ nên hắn không có cách nào phân tích ra tình huống của Từ Yến Thanh đến cùng là như thế nào, đành phải chờ đến sáng mai hắn sẽ liên hệ với sư huynh ở bệnh viện Trường An, hỏi một chút cách nhìn của đối phương.

Hắn quyết định xong chủ ý, liền nhìn đến người trong lồng ngực. Từ Yến Thanh vẫn luôn nhắm mắt lại, giờ khắc này hô hấp cũng đã trở nên vững vàng, nếu không phải lông mi vẫn luôn đang run rẩy, mặt cũng hồng hồng, Thẩm Quan Lan đều nghĩ là y đang ngủ.

“Yến Thanh?” Thẩm Quan Lan thấp giọng gọi tên y.

Từ Yến Thanh vừa nãy cùng hắn làm loại chuyện hoang đường kia, căn bản lúc này y không có cách nào đối mặt với hắn, chỉ có thể tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Thẩm Quan Lan biết y vừa trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng khẳng định lập tức không thể vượt qua ngay được, vì vậy hắn cũng không ép y mở mắt ra, tiếp tục hỏi: “Vừa nãy anh có cảm thấy đau không?”

Từ Yến Thanh vẫn không trả lời.

Thẩm Quan Lan buông tiếng thở dài, đặt cằm lên trên đỉnh đầu Từ Yến Thanh, nói: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ hỏi sư huynh một chút, xem tình trạng của anh thế này thì nên chữa thế nào. Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, nếu có thể lên được, điều đó nói rõ công năng thần kinh chủ yếu đều không có vấn đề gì, chắc là vì thuốc mà dẫn đến bị tắc thôi. Tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”

Mí mắt Từ Yến Thanh giật giật, hô hấp trong chớp mắt có sự bất ổn, nhưng y vẫn không lên tiếng.

Thẩm Quan Lan tiếp tục nói: “Bây giờ đã tin tôi được chưa? Nếu như không phải thật lòng thích anh, tôi sao có thể bằng lòng dùng miệng giúp anh như thế? Yến Thanh, tôi biết anh cần thời gian để hiểu rõ được chuyện này, tôi cũng có thể cho anh thời gian, nhưng tôi hy vọng anh đừng trốn tránh tôi nữa. Bây giờ là thời đại mới, mỗi người đều tự do bình đẳng, thân phận của anh cùng với tôi cũng không hề có sự khác biệt. Sinh ra ở đâu chỉ là quyết định khởi điểm của chúng ta mà thôi, điều đó không có nghĩa là cả đời đều không thể thay đổi.”

Thẩm Quan Lan buông Từ Yến Thanh ra, đặt một nụ hôn lên môi y: “Tôi sẽ không ép anh ngay lập tức phải đi theo tôi, nhưng anh phải cùng tôi yêu đương trước đã. Nếu như sau khi chúng ta cùng thử, tôi vẫn không thể mang lại cho anh điều muốn, hoặc là anh đối với tôi vẫn không có cách nào động tâm được, vậy thì tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment