Hoàng Đạt Phát luôn miệng nói tình nhân cảnh sát, Long Vũ thật cũng không có để ý. Chỉ là vẻ mặt Hàn Duyệt thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng đối với lời nói của Hoàng Đạt Phát, nàng lại là có chút lo lắng. Những người này không thể chết được. Bọn họ nếu chết, cục cảnh sát thành phố Thiên Hải sẽ gặp phải rất nhiều phiên phức.
- Tiểu Vũ, xin cậu...
Hàn Duyệtnói.
- Thực xin lỗi
Long Vũ uyển chuyển cự tuyệt.
- Cảnh sát, cô phải cứu chúng tôi, nếu không nhà của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô cùng cục cảnh sát.
Trong con tin, một người đàn ông trung niên lớn gan kêu gọi đầu hàng:
- Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, nếu cô không cứu chúng tôi, cô làm thế nào có thể đối diện với quốc huy trên đỉnh đầu...
- Câm mồm.
Long Vũ khinh thường nói:
- Lão Tử đi chuyến này hoàn toàn là vì đáp ứng một thỉnh cầu của một người cha. Về phần các người, chết do mệnh, sống do vận khí. Tôi không có nghĩa vụ tới cứu các người... Vị này cảnh sát này, có thể làm được tới như vậy, đã xem như không tồi rồi, tin tưởng không ai sẽ chê trách.
Long Vũ từ nhỏ đã bị số mệnh tử vong uy hiếp, đối với sinh tử, hắn so với người khác hiểu hơn rất nhiều. Sống hay chết cũng chính là một đường. Có đôi khi rất khó phân biệt. Có đôi khi, sống hay chết, thường thường là do vận khí trong lúc đó. Cũng như hắn dùng kinh nghiệm bình thường của mình. Nếu không phải do hoàng cảnh lúc bấy giờ, hắn sợ là đã sớm tức giận không thôi, mở miệng công kích Long Vũ.
- Câm miệng hết cho tôi.
Long Vũ quát một tiếng, trong tiếng quát có một ít đạo lực, uy hiếp tinh thần những người này. Lập tức, bọn họ đều bịt chặt miệng lại.
Long Vũ nói:
- Tóm lại, hôm nay tao tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Nói điều kiện với tao, mày còn không có tư cách. Nếu mày có thể nói cho tao biết yêu hồ kia ở địa phương nào, bản thân tao có thể cho mày một cái chết thống khoái, nếu không, sống không bằng chết...
- Giết cho tao.
Hoàng Đạt Phát run rẩy đứng lên hạ lệnh. Nhưng không phải nhằm vào những người đó, mà là Long Vũ. Từ biểu hiện của Long Vũ nãy giờ. Hắn căn bản là không cần những người đó. Ở dưới dạng tình huống này. Coi như giết chết những người đó cũng là chẳng thấm vào đâu. Cho nên. Hoàng Đạt Phát dùng ánh mắt ý bảo cho thuộc hạ của mình hướng tới Long Vũ công kích. Mà chính hắn thì tính toán thừa cơ chạy trốn. Tuy rằng kế hoạch thất bại. Nhưng chỉ cần có thể giữ được tánh mạng. Cơ hội còn sẽ có.
- Còn muốn chạy?
Kế hoạch của Hoàng Đạt Phát, Long Vũ hiển nhiên đã rõ. Đối với hai tên lâu la kia Long Vũ hoàn toàn không để ý tới. Thân hình chớp lên. Hắn đã thành công chế trụ bọn chúng.
Cần phải lưu lại mấy nhân chứng sống để Hàn Duyệt dễ bề ăn nói với cấp trên.
Long Vũ xuất ra Thiên Sư pháp kiếm, phóng xuất ra Trảm Thiên Thần Long hướng về phía cửa sổ chặn đứng Hoàng Đạt Phát. Lập tức phi người tới, dùng ngón tay điểm vào huyệt Khí Hải trên người Hoàng Đạt Phát. Nhất thời ma khí tiết ra ngoài. Hoàng Đạt Phát cả người như hư thoát.Đã không có ma khí địa chi chống đỡ, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người vô lực, hốc mắt biến thành màu đen. Nhìn kia bộ dáng đó, cho dù Long Vũ không giết hắn. Hắn cũng sống không được bao lâu. Nhìn Hoàng Đạt Phát trên mặt đất. Nói:
- Người này giao cho chị, chị cần phải hỏi ra nơi yêu hồ trú ẩn, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lúc này, chúng ta tuyệt đối không thể lại bỏ qua cho yêu hồ. Nếu không tôi và chị đều khó có thể sống an lành.
- Tôi biết.
Hàn Duyệtgật đầu.
Dừng một lúc, Long Vũ cười nói:
- Tôi đã hoàn thành xong lời hứa với cha của chị, tôi phải đi, chuyện còn lại tôi nghĩ cảnh sát các cô mới có thể xử lý.
Nói xong, Long Vũ liền hướng về phía cửa sổ.
Hành động này, chắc chắn hắn sẽ sử dụng biện pháp không bình thường để rời khỏi.
- Đợi một chút.
Hàn Duyệt đuổi theo vài bước, nói:
- Tôi nghĩ tôi với cậu cùng đi...
- Còn chúng ta phải làm sao bây giờ?
Có người trong đám con tin tỏ vẻ kháng nghị.
- Làm sao bây giờ? Mấy người bị điếc à?
Long Vũ nhún vai, tỏ vẻ cùng mình không quan hệ:
- Nhớ kỹ câu nói kia của tôi, đã chết là mệnh, còn sống là vận khí.
Hàn Duyệt cũng quay đầu nhìn nhìn những người đó, nói:
- Không cần kinh hoảng, các người sẽ được cứu, các người cần kiên nhẫn chờ đợi, dù sao bọn cướp đều đã chết hết rồi.
Mái tóc Hàn Duyệt đã sớm đã tán loạn, một trận gió nhẹ thổi qua, làm cho nó trôi bồng bềnh theo gió. Tâm thần Long Vũ khẽ động, cười nói:
- Chị Hàn, chị thật đẹp...
Hàn Duyệt sững sờ một chút, đột nhiên nói:
- Cậu từ bao giờ kêu là chị Hàn? Đúng rồi, lời lúc trước cậu nói trong bộ đàm nghĩa là sao?
- Chẳng sao cả.
Long Vũ hai tay cắm ở trong túi quần, nở nụ cười:
- Kỳ thật chuyện này không trọng yếu, quan trọng là... Chị hiện tại không có việc gì, con tin ở đây cũng không còn việc gì. Không phải sao?
Trả lời một tiếng, Hàn Duyệt dường không cam tâm. Hàm răng nàng cắn chặt mím môi không còn chút máu, đối diện Long Vũ nói:
- Cậu đang cố ý lảng tránh.
- Lảng tránh?
Long Vũ đột nhiên nở nụ cười:
- Tôi tránh cái gì… Chị Hàn, chị không phải là hiểu lầm cái gì chứ... Chị cũng biết, tôi với chị tuổi tác chênh lệch rất lớn, tôi làm sao có thể đối với chị sinh ra ý niệm gì chứ...
- Cậu... Cậu mới hiểu lầm đấy. Tất cả mọi người đều hiểu lầm...
Hàn Duyệt quay đầu, hai dòng nghẹn ngào theo hai má trắng bệch chảy xuống, rơi xuống trong chiếc cổ thon dài, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Long Vũ chậm rãi thu hồi nụ cười, khẽ nói:
- Đi thôi, tôi biết chị tâm tình khó chịu, tôi mang chị từ trong cửa sổ lúc này rời đi...
Nói xong, Long Vũ đi qua tới do dự một chút, liền ôm chặt eo thon của nàng, ngón tay thành kiếm, đánh nát thủy tinh trước mắt, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
- A.
Hàn Duyệt nằm trong vòng tay Long Vũ cũng không có... chút nào kháng cự. Chỉ là hơi bất ngờ, theo bản năng phát ra một tiếng quát nhẹ. Xong nàng hai tay ôm chặt lấy Long Vũ.
Long Vũ giờ phút này còn chưa thể ngự phong phi hành, hắn vội vàng đem Thiên Sư pháp kiếm bay ra dẫm dưới chân ngự kiếm phi hành. Trên cao nhìn xuống, hắn lựa chọn một chỗ không người từ từ hạ xuống(Dịch: dụng ý gì đây)
Giờ phút này, Hàn Duyệt vẫn nằm ở trong lòng của hắn. Mang theo những giọt lệ,nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, rất chăm chú nhìn Long Vũ:
- Tiểu Vũ, cám ơn câu...
- Người chị cám ơn phải là cha của chị.
Long Vũ đem nàng buông ra, ôn nhu vỗ về nàng nói:
- Chị Hàn, hiện tại chị đã an toàn. Tôi nghĩ tôi cũng nên đi. Nhớ kỹ, nếu có tin tức yêu hồ, nhất định không nên quên nói cho tôi biết.
Thoáng một cái là qua mấy ngày, cảnh sát chặt chẽ phong tỏa tin tức, vụ án tại khách sạn Shangri - La cũng không náo động quá lớn.
Những con tin được cứu cũng nói năng thận trọng, ai cũng không muốn để lộ trong đó một chuyện gì.
Mà Hàn Duyệt cũng bởi vì biểu hiện xuất sắc, đã được thượng cấp biểu dương vô cùng khen ngợi. Hàn Hùngtuy rằng không muốn con gái lại lâm vào hiểm cảnh. Nhưng mà hắn lại không thể khuyên bảo con gái bỏ nghề được.
Duới tình huống như thế, hắn là thật tâm hi vọng con gái có thể cùng Long Vũ đi cùng một chỗ. Sự thật chứng minh, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ con gái của mình. Ngày đó tại hiện trường, hắn là chính tai nghe được Long Vũ nói một câu như vậy nói, nếu có chút không hay xảy ra, ta nên làm cái gì bây giờ?Những lời này làm người ta phải suy nghĩ cẩn thận.
Đứng ở góc độ một nam nhân xem xét thì Hàn Hùngcảm thấy được Long Vũ đối con gái có chút ý tứ.
Đương nhiên, hắn trước tiênphải khai thông suy nghĩ củacon gái mới dc.
Liền tại lúc này, điện thoại vang lên.
Nhìn nhìn điện thoại, là Lưu Tử Kỳ gọi. Hàn Hùng vội vàng bắt máy, tiếng Lưu Tử Kỳ thâm trầm truyền đến:
- Lão Hàn, hiện tại ông có rảnh không? Tôi nghĩ gặp mặt với ông, ngay tại văn phòng cục thành phố của tôi
đi... Ông thấy thế nào?
- Được rồi.
Hàn Hùng không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Nửa giờ sau, Hàn Hùng đã tới gặp Lưu Tử Kỳ tại văn phòng cục thành phố. Bất ngờ chính là, con gái Hàn Duyệt đã ở bên cạnh. Hàn Duyệt lúc này cũng vậy, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn bộ dáng, nàng cũng không ngờ rằng cha mình sẽ đến. Lưu Tử Kỳ cười nói:
- Lão Hàn, tiểu Duyệt. Tôi hôm nay gọi các người lại đây, là muốn nói với các ngươi sự tình của tiểu Vũ. Cậu bé kia, vẫn tốt chứ. Thân thủ cũng không tệ
Nói tới đây, Lưu Tử Kỳ đưa mắt nhìn sang Hàn Duyệt. hỏi:
- Tiểu Duyệt, các ngươi tính khi nào thì đính hôn...
Nói xong, hắn lại hướng tới Hàn Hùng nói:
- Lão Hàn, ông cũng thật là, chúng ta quen biết đã lâu, ông có một con rể xuất sắc như thế nào cũng không nói với tôi một tiếng. Tôi hiện tại có một cái ý tưởng. Chàng trai kia tôi cực kỳ xem trọng, ý của tôi là, chờ hai đứa chính thức đính hôn, tôi sẽ đối với cậu ta tiến hành một cái thẩm tra một chút. Nếu thẩm tra không có vấn đề quá lớn, tôi nghĩ cách chiêu mộ cậu ta làm cảnh sát, vì nhân dân, vì quốc gia đóng góp một phần lực...
- Con rể, đính hôn?
Hàn Hùng nghe xong đều bị dựng lên, thần tình nghi hoặc khó hiểu, Long Vũ khi nào thì thành con rể, bọn hắn khi nào thì muốn đính hôn?
Liền tại lúc này, lời nói của Lưu Tử Kỳ thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Tiểu Duyệt, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu cũng đừng ngượng ngùng. Mới đầu, cha của cháu còn nhờ vả chú tìm giúp cháu một ý trung nhân. Nhưng hiện tại chú mới biết được, cháu gái của chú ánh mắt thật sắt bén, chàng trai Long Vũ kia, chú đồng ý trăm phần trăm. Về phần, thời gian chiêu hắn nhập cảnh đội, đều xem cháu, tìm thời gian nói với cậu ta, chú đảm bảo sẽ không chậm trễ việc cậu học việc, cũng sẽ không chậm trễ hai đứa tự tình...
- Ha ha…
Hàn Hùng bỗng nhiên dừng một chút, nhìn nhìn con gái, cười nói:
- Lão Lưu, ý tứ của ông cũng là ý của tôi, tôi đối Tiểu Vũ cũng thập phần vừa lòng...
Hàn Hùng đang còn định tìm cơ hội cùng con gái khai thông chuyện này, Nhưng không ngờ lão Lưu so với mình còn gấp hơn, rõ ràng nói mở những thứ gì đây? Hàn Duyệt tuy rằng chuyện tình cảm còn giữ trong lòng, nhưng hai vị lão già này đã nói toẹt cả ra rồi.
Nàng nhất thời cũng có chút mặt đỏ tới mang tai...
- Không phải đâu.
Lưu Tử Kỳ nói:
- Ngày hôm đó cậu ấy đó đối với cháu thực sự là có chuyện muốn thổ lộ, chú đều nghe thấy tất cả... Tiểu Duyệt, đều là người một nhà, cháu còn nhăn nhó cái gì. Đây không phải là phong cách làm việc của mà.
- Sự tình không như chú nghĩ đâu...
Sắc mặt Hàn Duyệt đỏ bừng, nói:
- Quên đi, không nói nữa, cháu còn có công việc đang vội, đi trước...
Phía sau truyền đến một trận tiếng cười.
Hàn Duyệt vừa đi vừa mắng:
- Đáng chết, rốt cuộc tiểu Vũ ở trước mặt bọn họ nói những thứ gì?
Hiện tại, trong cục cứ là việc khó giải quyết,tất cả đều chuyển cho nàng. Vì thế, nàng nói với Lưu Tử Kỳ điều động nhân viên toàn cục, thành lập đại đội thi hành án. Đối với việc này, Lưu Tử Kỳ hoàng toàn ủng hộ.
Đối với đại đội, ai dc nhận vào đều là nòng cốt xuất sắc, lương thưởng cũng cao hơn.Nhưng có một yêu cầu đó chính là phải linh hoạt phá mọi vụ án.
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Duyệt dựa theo kế hoạch của chính mình thành lập một đội ngũ sinh long hoạt hổ.
Đầy đủ các loại nhân tài và mọi thứcần thiết.
Đặc biệt là Tiểu Vương trợ thủ của nàng, gồm hai mươi bảy hai mươi tám chàng trai, mới từ cảnh sát hình sự quốc tế điều động trở về, chẳng những thông minh, có lối suy nghĩ linh hoạt, hơn nữa thân thủ không tồi.
Ngoại trừ xử lý án bình thường, Ưu tiên hàng đầu nàng của nàng là sự tình Hoàng Đạt Phát. Hy vọng có thể mau chóng từ trong miệng của hắn biết được nơi yêu hồ hạ lạc.
Chính như Long Vũ nói được như vậy, làm một mẻ, khoẻ suốt đời, diệt cỏ tận gốc là chính đạo. Tất phải đem yêu hồ triệt để tiêu diệt.
Chỉ tiếc là Hoàng Đạt Phát cũng không biết như thế nào, không hề mở miệng nói chuyện. Uy bức lợi dụ, trong đó có thủ đoạn. Chỉ cần là không trái pháp luật, có thể sử dụng cơ hồ đều dùng. Nhưng mà là không có hiệu quả.
Thậm chí Hàn Duyệt xin từ bộ lý mời tới chuyên gia thẩm vấn, cũng không có bất luận hiệu quả gì.
Duới tình huống như thế, Hàn Duyệt cực độ buồn bực.
- Cốc cốc.
Trong lúc Hàn Duyệt đang trầm tư suy nghĩ, có người gõ cửa. Không cần hỏi, người gõ cửa nhất định là trợ thủ của nàng Tiểu bình thường Vơng.
- Vào đi.
Hàn Duyệtnói.
Quả nhiên, đẩy cửa vào rõ ràng chính là trợ thủ của nàng Tiểu Vương. Tiểu Vương hiển nhiên cũng biết thủ trưởng buồn rầu, hắn thấp giọng khuyên bảo:
- Hàn đội trưởng, chị cũng đừng quá để ý... Tôi xem Hoàng Đạt Phát chống đỡ không được bao lâu đâu. Đúng rồi, tôi nhận được điện thoại từ trường học Thiên Hải. Là đội văn nghệ gọi tới, bọn họ nói đêm nay tại đại học Thiên Hải có vũ hội của giáo viên và học sinh. Bọn hắn hỏi ngươi muốn tham gia hay không..."
- Không đi.
Hàn Duyệtphiền lòng nói.
- Kỳ thật...
Tiểu Vương do dự ngồi xuống, nói:
- Hàn đội trưởng, kỳ thật tôi cảm thấy chị hẳn là nên tới. Mấy ngày nay, chị quá vất vả rồi, chị nên đi giải phóng đầu óc, có thể sẽ có ý nghĩ mới...
- Đúng vậy.
Hàn Duyệt nghĩ nghĩ một chút hỏi:
- Cậu xác định là vũ hội của giáo viên và học sinh?
- Đúng vậy.
Tiểu Vương gật đầu nói
- Được rồi, tôi đi.
Hàn Duyệt đột nhiên nghĩ đến nếu là giáo viên và học sinh quan hệ hữu nghị vũ hội, Long Vũ tự nhiên cũng sẽ đi. Nàng muốn tìm một cơ hội hỏi một chút. Ngày đó hắn rốt cuộc còn nói những thứ gì, làm cho cha cùng Lưu cục trưởng tất cả đều hiểu lầm.
Long Vũ gặp mặt Trương Đại Ngưu, tại bên cạnh bọn hắn, một đám nam sinh lớn tiếng hò hét xôn xao, tựa hồ đang đàm luận một thứ gì.
- Đại Ngưu, chúng ta qua đó nói chuyện đi nào...
Đã lâu không cùng Trương Đại Ngưu tâm sự, Long Vũ vỗ vỗ bả vai của hắn, mang theo hắn đi ra đám người náo nhiệt.
- Đại Ngưu, dạo này thế nào?
Hai người tới trung tâm văn nghệ phía trước vườn hoa nhỏ tìm một nơi cùng ngồi xuống.
- Còn có thể thế nào? Bao nhiêu công sức mà chẳng có thu hoạch gì.
Trương Đại Ngưu đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Niệm mười mấy năm đèn sách, khá hơn đám trẻ mẫu giáo một chút.
Long Vũ nghiêng đầu hỏi:
- Lại gặp chuyện gì à?
- Không phải.
Vẻ mặt Trương Đại Ngưu buồn bực:
- Tiểu Vũ, trước kia, ý của tao là thời trung học ấy, khi đó anh em mình có phong quang như thế nào, cái đẹp này nối tiếp cái đẹp kia. Nhưng hiện giờ, giáo viên đại học như ác lang giữa đường, cao thủ nhiều như mây, không gian để phát triển của chúng ta đã càng ngày càng ít.
Long Vũ nghe vậy, tức giận nói:
- Đại Ngưu, không phải tao nói mày, làm người không nên giống như mày vậy. Lên đại học, cũng không thể giống như trước kia, hoa tâm nhiều như vậy. Nếu quả thật muốn tìm đối tượng, vậy tìm đúng một người, hảo hảo cùng một chỗ...( Biên: À nói đang nói chuyện tán gái)
Trương Đại Ngưu cười khổ một tiếng:
- Tao năm đó cũng là cái mầm móng si tình, kết quả trời hạ trận mưa... Chết đuối...
- Được rồi, đừng ba hoa.
Long Vũ xoay người Đại Ngưu lại vỗ mạnh lên vai và nói:
- Đại Ngưu, nếu có chuyện khó khăn gì, cứ việc nói với tao, tao sẽ giúp mày.
- Việc khó thật cũng không có, chủ yếu chỉ là cảm thấy nhàm chán luôn phờ phạc mà thôi.
Trương Đại Ngưu nói.
- Vậy mày cuối tuần định làm cái gì?
Long Vũ hỏi.
- Còn có thể làm cái gì
Trương Đại Ngưu nói:
- Tỉnh dậy, lại những ngày đen đủi.
Long Vũ một trận toát mồ hôi.
Dừng một chút, Trương Đại Ngưu đột nhiên nói:
- Tiểu Vũ, mày có cảm thấy tao là người ngoại trừ hoa tâm thì không có gì cả, có phải hay không là loại người đặc biệt vô dụng. Ngay cả mày dạy của tao vài món công phu, tao cũng không thể lĩnh ngộ được, đến bây giờ, tao chỉ biết khoa chân múa tay, mấy ngày hôm trước tao mang theo mấy anh em đi thách đấu quyền đạo quán, kết quả...
- Thua?
Long Vũ nói:
- Đại Ngưu, cho dù là thua, mày cũng không cần thở dài, chăm chỉ luyện công. Cần biết trên đời không có việc gì khó, chỉ cần mày cố gắng, chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành châm.
- Chày sắt, gậy sắt có thể mài thành châm, nhưng khúc củi thì chỉ có thể mài thành cây tăm, tài liệu không đúng, cố gắng nữa cũng vô dụng... Tiểu Vũ, tao cảm giác tao chính là một khúc củi mục.
Trương Đại Ngưu nói.
- Củi mục?
Đối với hai chữ này, Long Vũ luôn có vẻ rất là mẫn cảm. Cẩn thận ngẫm lại, xưng hô củi mục thế này, hắn đã mang trên lưng ước chừng hơn mười năm.
Trương Đại Ngưu là người hiểu biết, chỉ cần nghiêm khắc dạy dỗ là được, tuy rằng không phải là thiên tài, nhưng cũng không trở thành là củi mục.
Long Vũ nghĩ thầm, hắn nhất định là gặp việc khó gì. Lúc này mới trở nên như thế nản chí ngã lòng.
- Đại Ngưu tại sao mày lại trở nên chán nản.
Long Vũ hỏi.
- Là sao?
Trương Đại Ngưu nói:
- Tao đã cho rằng tao rất chán nản, hôm nay tao mới biết được, tao thật sự là một tên vô dụng... Tiểu Vũ, nói thật với mày, nói cho mày hay,bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu lý tưởng cao cả trước kia, toàn bộ đã mất hết rồi... Tao hiện tại tính toán được ngày nào hay ngày ấy... Lăn lộn bốn năm, cầm trên tay bằng tốt nghiệp đại học thì được gì nào?