- Tiểu Vũ, mấy ngày hôm trước, tao đi làm công cho một công ty, tính làm việc ngoài giờ, nhưng lại không thành công. Đi làm ngày đầu tiên, công ty phá sản đóng cửa, làm mất năm trăm đồng tiền thế chấp của tao.
Trương Đại Ngưu thở phì phì nói:
- Cuộc sống quá phức tạp, mày vĩnh viễn cũng không biết ai sẽ là người xui xẻo.
Long Vũ đột nhiên hỏi:
- Thất tình à?
Đối diện với hảo huynh đệ, Trương Đại Ngưu không dấu diếm nữa:
- Tiểu Vũ, tao cho rằng tao thật sự đang yêu, nhưng tao lại đang thất tình... Cô ấy nói tao rất hoa tâm…
- Mày đúng là có chút hoa tâm, mày không biết sửa à?
Long Vũ nói:
- Có lỗi biết sửa, còn gì tốt hơn được nữa...
Trương Đại Ngưu cười khổ một tiếng, nói:
- Thế sự thay đổi khó lường, muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi, cho dù tao chịu sửa, người ta cũng chắc gì đã đợi tao... Thanh danh của tao ở bên ngoài, cho dù tao có thay đổi thế nào, cũng chỉ tốn công vô ích.
Long Vũ cổ vũ một tiếng, lập tức còn nói thêm:
- Hôm nay là ngày tốt, đừng nói chuyện này nữa, mày không có ý định tại vũ hội thi thố tài năng à? Tao nhớ mày từng khổ luyện bước nhảy huyền thoại của Michel Jackson mà, tao nghĩ, chỉ cần mày cố gắng, nhất định sẽ có chuyện tốt chờ mày.
Hai người đi đến cửa trung tâm văn nghệ, chỉ thấy mấy người kia đến tương đối sớm, nam nữ đã đã chọn được bạn nhảy, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ líu ríu bàn luận.
- Chúng ta vào xem một chút đi.....
Long Vũ đề nghị nói.
Lập tức, hai người đi vào trung tâm của vũ hội, Trương Đại Ngưu ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh dò xét, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Mà lúc này đây, các sinh viên, giáo viên đều ở nhanh chóng đi tới.
Tuy rằng hiện tại sinh viên đã rất cởi mở. Nhưng là hôm nay vũ hội là dành cho giáo viên và sinh viên, không thể thật náo nhiệt như mong muốn.
Nói cách khác. Bởi vì quan hệ giữa giáo viên và sinh viên. Tất cả mọi người đều không được tự nhiên.
Giáo viên phải giữ hình tượng trước mặt sinh viên. Mà sinh viên tự nhiên cũng không muốn lộ ra bộ mặt thật sự trước mặt giáo viên
- Có phải mày đang tìm tình nhân trong mông?
Long Vũ xô đẩy Trương Đại Ngưu hỏi.
- Không phải.
hoàng tử buồn Trương Đại Ngưu nói.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nhanh chóng tìm được chỗ trống ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía. Kỳ thật hôm nay hắn vốn không muốn lại đây. Nếu không phải Trương Đại Ngưu mời mãi, cũng như muốn gặp Trương Đại Ngưu. Hắn là tuyệt đối sẽ không đến đây...
Đương nhiên. Cho dù đã tới. Hắn cũng không có ý định đi khiêu vũ.
Trên thực tế, bản thân Long Vũ cũng không có bạn nhảy.
Nói thật, cả đại học Thiên Hải, ngoại trừ lúc trước cùng Hàn Duyệt đến một chỗ đặc biệt lần trước…
Thì chẳng có nữ sinh nào để mắt tới hắn
Ai kêu Long Vũ diện mạo bình thường, đối nhân xử thế lại khiêm tốn. Nói hôm nay đi, vốn là vũ hội long trọng, tất cả mọi người sẽ ăn mặc tươm tất. Ngay cả hoàng tử buồn Trương Đại Ngưu cũng đầu tóc đánh bóng. Mặc một bộ âu phục màu trắng. Cổ áo đeo một cái nơ con bướm.
Nhưng Long Vũ thì mặc một bộ âu phục màu xám cũ, không có cà- vạt, cũng không có nơ con bướm, hơn nữa quần áo còn không thèm ủi. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì âu phục Long Vũ vẫn tương đối sạch sẽ.
- Tiểu Vũ. Sao không tham gia?
Trương Đại Ngưu nhìn bốn phía hình như không có phát hiện mục tiêu của mình, buồn tẻ đi tới ngồi ở bên cạnh Long Vũ.
- Tao không có thời gian.
Long Vũ nói một câu thật lòng. Hiện tại hắn thiếu thốn nhất chính là thời gian. Thời gian chính là sinh mệnh, lời này đối với Long Vũ mà nói. Phi thường thích hợp.
Thời gian mỗi ngày của Long Vũ chỉ thực hiện có hai việc, không tu luyện thì học tập. Học tập xong lại tu luyện. Hắn căn bản không có khả năng bớt thời gian để chạy theo người đẹp, đến một nơi thơ mộng mà tình chàng ý thiếp. ( Biên: Đoạn này chắc t/g viết vội nên quên mất anh này còn dành vài tiếng để đi ngủ)
- Vất cái lý thuyết cùn của chú đi.
Miệng Trương Đại Ngưu lẩm bẩm, nói:
- Sinh viên nhiều nhất chính là thời gian, Tiểu Vũ... Tao nghĩ chỉ là mày không có tự tin? Người khác không biết mày, kỳ thật tao rất rõ ràng. Mày là một nhân tài, tuy rằng tướng mạo của mày bình thường, nhưng tao biết rõ thực sự mày chắc chắn không phải là một thằng vô năng.
- Đừng nói nữa, kỳ thật là tao đã có bạn gái.
Long Vũ đang suy nghĩ mông lung, nhớ lại Đường Hương Hương. Trước là hữu danh vô thực, sau lại là hữu thực vô danh.
Tóm lại, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
- Là sao?
Trương Đại Ngưu cũng không có ý định buông tha, hắn cười hỏi:
- Nói với tao, là con cái nhà ai có tuệ nhãn biết anh tài... Đã phát hiện ra khối ngọc bích trong bùn thế.
- Sau này sẽ nói cho mày biết.
Long Vũ cố ý đánh trống lãng, nói:
- Hôm nay tao tới tham gia vũ hội, chủ yếu là vì gặp mày. Đại Ngưu, mày nói đi, rốt cuộc mày gặp cái gì khó xử, nói ra có lẽ tao có thể giúp đỡ mày.
Nghe Long Vũ như vậy, Trương Đại Ngưu cũng có chút cảm động.
- Mẹ nó, tất cả chỉ là hư ảo, chỉ có tình cảm huynh đệ chúng ta mới là thật...
Trương Đại Ngưu vỗ vai Long Vũ, nói:
- Tiểu Vũ, lần này tao thật sự có chút ủy khuất. Ba tháng trước, ta bị hút hồn bởi một cô gái, cô em tên là Vương Nguyệt. Học cùng năm nhất với chúng ta, là người Thiên Hải, trong nhà buôn bán, có chút ít tiền. Đương nhiên, tao coi trọng là không là điều này. (Dịch: ta cũng vậy. Biên: Ca nói thật chứ, đa phần nhà nó có tiền nuôi nó từ bé, nhớn lên nó mới đạp. Chứ nó sinh ra nhà nó đi biển suốt ngày lội biển bắt ốc, nhớn lên nó đen như cục than thì sao mà đẹp được), tao coi trọng chính là con người của cô em. Hình dáng cô em này cũng không xấu, hơn nữa tao vẫn cảm thấy cô ấy là người thiện lương. Nhưng sau đó, tao nghĩ nát óc cũng không ngờ, cô ấy cùng Vương Quốc Duy ….. Hơn nữa, cô ấy còn dùng một lý do cự tuyệt tao làm tao rất đau đớn. Nói tao rất lăng nhăng.... Mày biết không? Khi tao lần đầu tiên nghe được lý do này, tao cho là mình là đáng đời. Nhưng sự thật là mãi cho đến sau này tao mới biết đó không phải lý do thật sự, mà là bởi vì nhà thằng chó Vương Quốc Duy kia có quá nhiều tiền. cha của Vương Quốc Duy là Vương Cương, chủ tịch tập đoàn Thiên Hải Bách Thánh.
Nói tới đây, Trương Đại Ngưu thở phì phò nói:
- Nhưng mà Vương Quốc Duy cũng chỉ là hưởng phúc từ cha của hắn, hắn căn bản chẳng có gì. Hơn nữa, tao đi tìm Vương Nguyệt, hi vọng cô ấy có thể quay về với tao. Nhưng là cô ấy chẳng những không nghe tao, mà lại đem chuyện tao gặp cô ấy nói cho Vương Quốc Duy biết. Vương Quốc Duy bỏ tiền mướn vài tên xã hội đen đến tìm tao. Lần đầu tới năm người bị tao đánh cho mặt mũi bầm dập bỏ chạy, Lần sau bọn hắn lại đem đến hai mươi người. Mày cũng biết, song quyền nan địch tứ thủ, tao đánh không lại, bị bọn chúng hung hăng đánh một trận...
- Thật nhục nhã.
Trương Đại Ngưu nói.
- Tại sao mày không nói sớm với tao.
Long Vũ lập tức nổi giận:
- Đại Ngưu, mày bị người khi dễ, tại sao lại không nói với tao.
- Tao gọi điện thoại cho mày, nhưng số điện thoại không liên lạc được.
Trương Đại Ngưu nói.
Long Vũ cẩn thận nhớ lại, lập tức liền minh bạch. Theo tình huống hiện tại mà xem. Vào lúc Trương Đại Ngưu tìm hắn, có thể là hắn đang ở vài ngày trên Thái Huyền Sơn.
- Đúng rồi, mày bị đánh, trường học xử lý Vương Quốc Duy không?
Long Vũ hỏi.
- Đương nhiên không.
Trương Đại Ngưu tự giễu cười cười:
- Vương Quốc Duy là người có bối cảnh, mà tao cũng chỉ có bối ảnh... Bối cảnh, bối ảnh chỉ khác có một chữ, nhưng cách xa ngàn dậm...
Long Vũ lông mày nhíu lại, nói:
- Mày yên tâm, cơn tức này tao giúp mày ra tay.
- Không cần.
Trương Đại Ngưu khoát tay nói:
- Tiểu Vũ, sự tình đã thành quá khứ. Tao cũng đã nghĩ thông suốt, hay là thôi đi... Biết rõ con người Vương Nguyệt chỉ là một kẻ hám lợi hám danh mà thôi. Lúc trước tao còn níu kéo. Từ lúc bị đánh, đánh đáng lắm... Xem như được một bài học.... Đàn bà là quần áo, huynh đệ là tay chân. Tao hiện tại mới hiểu được những lời này. Vào thời khác mấu chốt này, huynh đệ tốt của tao. Tiểu Vũ. Mày có tấm lòng này, tao thật rất vui. Quên đi. Không nói việc này nữa, chúng ta đi khiêu vũ đi. Cùng điên cuồng một phen nào...
- Được rồi, tao nghe lời mày.
Long Vũ vốn định muốn tìm Vương Quốc Duy tính sổ. Nhưng mà nghe Trương Đại Ngưu nói như thế, cũng đã bỏ qua ý niệm gây chuyện trong đầu.
- Đại Ngưu, biểu diễn bước nhảy huyền thoại của Michel Jackson cho tao xem nào.
Long Vũ đẩy một cái.
- Xem anh biểu diễn.
Trương Đại Ngưu cười cười:
- Làm cho bọn cháu trai giàu có kia xem, lão tử cũng là có bổn sự...
Trương Đại Ngưu bắt đầu trổ tài, càng lúc bước nhảy càng trở nên phiêu dật.
Rất nhanh, vũ hội đang lộn xộn bỗng nhiên hiện ra một chỗ trống, chính là nơi Trương Đại Ngưu đang nhảy.
Trông theo bước nhảy của Trương Đại Ngưu, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Hơn nữa không khí tại chỗ này cũng sinh động hơn, nhiều người sôi nổi gia nhập đi vào cùng khiêu vũ với Trương Đại Ngưu.
Đại học Thiên Hải có giáo viên và sinh viên tổng cộng năm vạn người, có thể nói là ngọa hổ tàng long. Vũ sư nhiều không đếm xuể, tập hợp đủ mọi kỹ thuật breakdance, perfect cho tới vũ điệu đường phố hiphop cũng đều được đưa ra.
Dần dần, người tham dự vũ hội đều từ từ thoát khỏi ràng buộc, âm nhạc sôi động đốt cháy cả sân khấu, rất nhiều người cũng đã quên thân phận của mình.
Chẳng cần phải biết là sinh viên hay giáo viên gì cả, hôm nay ở đây tất cả đều là vũ công.
- Các bạn, khiêu vũ tập thể sắp bắt đầu... Xin mọi người lựa chọn bạn nhảy cho chính mình...
Trên đài chủ tịch, người chủ trì cầm lấy microphone nhắc nhở mọi người, nhanh chóng ghép thành đôi.
Giờ phút này, không khí dường như muốn nổ tung. Mọi người được người chủ trì nhắc nhở, bắt đầu sôi nổi tìm kiếm bạn nhảy trong lòng mình.
Chỉ một lúc, tiếng ồn ào tại hiện trường vang lên không dứt.
- Mẹ nó… Nhìn cái ấy của các muội muội kìa, uớc gì...
- Đậu xanh rao má….. Nhỏ đó là của tao.
- Tao lại chậm một bước rồi.
- Bạn gái của tao ở kia kìa.
Hiện trường tuy rằng nhìn như hỗn loạn, nhưng loạn mà không tạp. Một lúc sau, dường như toàn bộ người cũng đã tìm được bạn nhảy thuộc về mình.
Tuy nhiều khi bạn nhảy trước mặt mình không tốt cho lắm. Nhưng trước mắt cũng không dễ dàng buôn tay.
Trương Đại Ngưu vẫn ở vũ hội, bên cạnh hắn đã phát ra không ít tiếng hét chói tai của các nữ sinh. Hiển nhiên, các cô nàng đã bị bước nhảy của Trương Đại Ngưu làm mê mẩn tâm hồn, muốn cùng Trương Đại Ngưu nhảy múa.
Nhưng mà là thịt nhiều hơn sói.
Phỏng chừng Trương Đại Ngưu sẽ chống đỡ đến chết.
Đợi cho Trương Đại Ngưu dừng lại bước nhảy, năm sáu nữ sinh đã bu quanh, sôi nổi nói mời Trương Đại Ngưu.
Trương Đại Ngưu thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên nói:
- Mấy vị mỹ nữ, cứ từ từ, đợi lát nữa ai cũng có phần mà.
Cứ mặc kệ xấu đẹp, cũng không cần phải thích hay không, Trương Đại Ngưu cứ đáp ứng tất cả.
Chuyện gì hắn cũng không từ chối, cho dù có dắt ra khánh sạn qua đêm, hắn cũng sẽ không có ý kiến.
Thật đúng như những gì hắn nói với Long Vũ, hắn chính là một cây si chính hiệu, có điều mưa lớn làm chết mất rồi...
- Đúng rồi các, anh chút nữa quên giới thiệu với các cô em, bước nhảy vừa rồi là một người bạn dạy cho anh. Các em nhìn đi, cậu ta ở chỗ này. Các cô em qua đó mời cậu ấy đi.
Dù thế nào Trương Đại Ngưu vẫn cảm giác mình vì Long Vũ làm một chút gì đó, hiện tại cuối cùng nghĩ tới, thì phải là giới thiệu mấy cô em cho hắn.
Rất nhanh, ánh mắt của các cô gái chuyển về phía Long Vũ.
Từ sắc mặt của bọn họ có thể thấy được, đối với diện mạo Long Vũ, các nàng có chút thất vọng.
Nhưng mà mấy tất cả các nữ sinh này đều là vũ si, các nàng để ý chính là bước nhảy mê hồn kia. Ngắn ngủi ngây người trong chốc lát, Có hai nữ sinh đi tới.
- Có thể khiêu vũ với anh không?
Người có dáng cao gầy nói trước.
Long Vũ nghe vậy, nhìn chung quanh bốn phía,hắn mới phát hiện. Có vẻ như chỉ có hắn là độc thân đang ngồi ở đây mà thôi.
Ánh mắt đảo qua, hắn đột nhiên thấy được vẻ mặt mỉm cười của Trương Đại Ngưu.
Long Vũ lập tức liền minh bạch chuyện gì. Nhất định là Trương Đại Ngưu đối với các nữ sinh nói gì đó. Nếu không, các nàng làm sao lại có thể chủ động đến đây.
Nói thật, Long Vũ thật sự là không muốn khiêu vũ.
Ngẩng đầu, hắn nhìn nhìn cô gái cao gầy kia nói:
- Kỳ thật..... Kỳ thật tôi chỉ tới lấy xì dầu mà thôi...
- Lấy xì dầu ư?
Hiển nhiên, cô gái ngực to óc bằng trái nho cũng không óc hài hước, nàng xị mặt xuống. Sau đó quẳng xuống một câu:
- Bệnh thần kinh.
Rồi xoay người bỏ đi. Còn nhỏ kia không nói gì nhưng chắc ai cũng hiểu Chính là nàng cũng đã nhìn ra, nhỏ kia bị từ chối thẳng thừng rồi.
Cho nên, nàng cũng xoay người rời đi.
Trương Đại Ngưu đi tới, vẻ mặt buồn bực:
- Tại sao lại chọc tức hai cô em này vậy, Nhất dáng nhì da, cái mặt không phải xinh lắm nhưng tán chơi cũng được mà.
- Tao không có hứng thú.
Long Vũ nói.
Ngay lúc này, một thanh âm ôn nhu thổi đến:
- Tiểu Vũ, nếu như là tôi mời cậu khiêu vũ, cậu có hứng thú hay không?
Long Vũ theo bản năng lắc đầu lờ đi. Nhìn kỹ, thì ra là người quen biết cũ Hàn Duyệt. Nghĩ lại mới nhớ tới, Hàn Duyệt là giáo viên đại học Thiên Hải, tới tham gia vũ hội cũng là bình thường.
Đưa con mắt nhìn trên nhìn dưới, Long Vũ phát hiện cách ăn mặc ngày hôm nay của Hàn Duyệt rất nữ tính, gợi cảm mà dễ thương, thậm chí còn có chút sexy.
Một thân lễ phục dạ hội màu đen, nằm trên dáng người kia lồi có lõm, trên lưng mảnh khảnh trắng mịn có khoét một lỗ rất tròn, rất to làm cho người ta mê mẩn.
Đồng dạng là giày cao gót màu đen, tôn lên dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, có vẻ hết sức gợi cảm.Mái tóc dài đen tuyền xinh đẹp đã uốn cao khéo léo, cao quý thanh lịch và không mất đi vẻ hào phóng.
Điểm chết người ở nàng chính là lễ phục dạ hội, bả vai để trần lộ làn da trắng như tuyết, hơn cổ khoét sâu để lộ hai bầu ngực đang phập phồng theo nhịp thở, Nói thì hơi khoa trương nhưng mà thấy thì chỉ loáng thoáng mà thôi.
Cách ăn mặc này của Hàn Duyệt trước mặt mọi người có thể gọi là của ngon vật lạ.
Long Vũ ngây người một lát, Hàn Duyệt chạy tới bên cạnh hắn khẽ mở môi anh đào, nói:
- Tiểu Vũ, thế nào, không hoang nghênh tôi sao?
- Nếu là chị Hàn mời, tôi nào dám chối từ.
Long Vũ biết, trước mặt mọi người cự tuyệt Hàn Duyệt, chuyện này đối với Hàn Duyệt mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện không nên chọc vào. Huống hồ, có người sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ không chừng sẽ biến thành một vụ tai tiếng tình dục.
Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ có thể thà nhăn nhăn nhó nhó mà nhận lấy còn hơn, thuận theo tự nhiên.
- Chị Hàn, mời.
Đối với Long Vũ, kỹ thuật xả giao của hắn rất thành thạo, gập người, duỗi tay, chủ động mời.
Hàn Duyệt đưa tay đặt lên trong lòng bàn tay của Long Vũ, cười nói:
- Tôi nhảy không tốt, xin cậu chỉ giáo nhiều hơn...
Long Vũ trong lòng run lên, nhịn không được thoáng dùng điểm khí lực để ổn định... Nói thật, tuy rằng hai người sớm đã có những cử chỉ tiếp xúc, nhưng cùng một chỗ nhảy qua thì chưa từng.
Nhưng bầu không khí hôm nay so với lúc trước không giống nhau, tâm tình tự nhiên cũng bất đồng.
Thân thể không xương Hàn Duyệt mềm mại, chạm vào cảm giác thật thoải mái, Long Vũ thản nhiên nói:
- Chị Hàn, tôi không nghĩ rằng chị lại có thời gian đến đây...
Hàn Duyệt đi theo Long Vũ vào trong sàn nhảy, ý vị thâm thúy nói:
- Tôi cũng tưởng rằng cậu sẽ không đến đây... Được rồi, cậu đang suy nghĩ gì sao? Sự xuất hiện của tôi, làm đảo lộn kế hoạch của cậu à?
- Đương nhiên không phải thế.
Long Vũ cười nói:
- Có chị Hàn như hoa như ngọc ở bên cạnh, tôi còn có gì chưa thỏa mãn... Chị Hàn, chị nhìn kỹ chung quanh chị xem, sẽ phát hiện có không ít ánh mắt cừu hận đang ở gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi đấy.
Lời Long Vũ cũng không phải là nói chơi
Vừa lúc đó, đã có rất nhiều lang sói tru lên, cái gì trâu ăn hoa mẫu đơn cái gì hoa nhài cắm trên bãi ứt trâu...( Biên: Bỏ đi chữ c.. không post lên nó thành ***)
Tóm lại, cứ thứ nào khó nghe, thì bọn chó này nói ra tất.
Nghĩ lại, chẳng qua là do bọn nó vừa hâm mộ vừa ghen tị mà thôi
Đương nhiên, cục diện như thế Long Vũ cũng có một phần trách nhiệm, nếu hắn anh tuấn đẹp trai một chút, dẻo mỏ một chút phỏng chừng sẽ chẳng có ai ghen tị.
Có điều nói là cô bé lọ lem thì chắc sẽ gặp được hoàng tử.
Còn đằng này, hoàn toàn là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mà….
Long Vũ quần áo quê mùa, hợp với dáng vẻ hai lúa của hắn, nói hắn là cóc ghẻ quả không sai mà. Ai kêu Long Vũ luôn khiêm tốn thu liễm nội thể làm gì.
Giờ này khắc này, nếu hắn chịu tỏa ra một ít khí tức của người tu đạo hiệu quả nhất định sẽ không tệ.
Phụ nữ không xinh đẹp thì chí ít cũng phải dễ thương. Đồng dạng, đàn ông không anh tuấn thì cũng phải có khí thế, hình thể đẹp. Long Vũ có điều kiện này, chỉ là hắn không thích khoe ra mà thôi.
Việc này chẳng trách người khác được.
Đương nhiên, cái sàn nhảy to như vậy, mà toàn bộ dâm nhãn của bọn sắc lang đều trên người Hàn Duyệt,, Quả là bọn yêu râu xanh mà.
Hầu hết bọn chúng đều nhảy rất là sung.
Nhưng mà nhân vật chính Long Vũ, không phải là vui vẻ hạnh phúc như người ta tưởng tượng. Khiêu vũ là loại công việc không dễ dàng chút nào.Yêu cầu kỹ thuật và thể lực rất cao.
Chính là chỉ trong chốc lát, Long Vũ đã hiểu được là nó chẳng có gì là thú vị.