Đặc Thù Không Gian

Chương 209

- Anh mới biết được sao?

La Lâm cười nói:

- Chủ nhân, anh cũng không nên kiêu ngạo. Dị năng trong cơ thể ngươi đã có thể so sánh cùng cửu đỉnh nhưng tu vi đạo lực lại kém hơn một bậc, anh còn phải nỗ lực nhiều. Tại Huyền Cảnh chỉ khi tu vi trên cửu đỉnh mới chân chính được tính là cường giả, anh còn kém xa lắm đó?

- Trên cửu đỉnh?

Long Vũ hỏi:

- Em biết tu vi cảnh giới trên cửu đỉnh sao?

- Đúng vậy

La Lâm gật gật đầu:

Mấy ngày gần đây em mới thu thập tin tức cho chủ nhân, như vậy nói cho anh hay, người tu đạo tại Huyền Cảnh có cảnh giới dưới cửu đỉnh trong mắt cường giả nhưng chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi.

- Cường giả mà em nói chính là năm lệnh chủ Phương Thiên Địa?

Long Vũ hỏi.

- Không phải!

La Lâm giải thích:

- Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa tại Huyền Cảnh là tồn tại vô địch trong lòng người tu đạo dưới cửu đỉnh, còn với người dân bản địa, Huyền Cảnh thời xa xưa đã có người thống trị bọn họ, bọn hắn được gọi là Vu…

- Vu?

Long Vũ hơi kinh hãi, dò hỏi:

- Anh cũng nghe qua truyền thuyết về Vu, đó là thời thượng cổ một đám người lấy phương thức rèn luyện để tu luyện? Chẳng lẽ bọn hắn thật sự tồn tại?

- Vâng.

La Lâm gật gật đầu, nói:

- Thời đại vũ trụ kỷ nguyên đối với tồn tại của Vu cũng đã tiến hành khảo chứng, cuối cùng cho ra kết luận rằng Vu thật sự tồn tại ở địa cầu, bọn họ cùng người tu đạo sau này bất đồng. Người tu đạo chú ý thiên đạo, thu thập thiên địa nhật nguyệt tinh hoa do đó tu đạo đại thần thông, mà Vu tộc thì lại coi trọng thân thể, lấy cô đọng thân thể để đạt được đại thần thông, lấy lực lượng cường đại để chứng minh thiên đạo… Đây là hai hệ thống tu đạo hoàn toàn bất đồng của chủng tộc… Lúc trước Luyện Sĩ Khí tiến vào Huyền Cảnh, sau một thời gian thì bị võ giả chèn ép cùng giết hại, sau này có năm vị không biết từ đâu đến có đại thần thông trong người cùng nhau liên thủ phong ấn đám Vu giả lại, lúc ấy Luyện Sĩ Khí và người tu đạo tôn năm người này làm năm lệnh chủ Phương Thiên Địa. Mà hiện giờ năm lệnh chủ Phương Thiên Địa đã biến mất, lực lượng phong ấn Vu tộc cũng dần dần giảm bớt. Căn cứ theo phân tích của em, không lâu nữa Vu giả sẽ bài trừ được phong ấn, Vu giả xuất hiện sẽ cùng người tu đạo xung đột, đó là điều không thể tránh khỏi…

Nghe La Lâm giải thích xong, Long Vũ âm thầm nhíu mày, sự tình càng ngày càng phức tạp.

- Chủ nhân, căn cứ theo tin tức em thu thập, Vu giả số lượng không nhiều lắm nhưng lực lượng của bọn họ ít nhất đã đạt được đến cửu đỉnh… Nếu mấy năm nữa mà người tu đạo ở Huyền Cảnh không có chân chính quật khởi, thì sự tình sẽ chẳng mấy lạc quan đâu.

La Lâm nói.

- Đợi một chút!

Long Vũ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nói:

- Anh xem Vu giả chẳng phải là dân bản địa Huyền Cảnh sao, hiện giờ năm Phương Thiên Địa không phải tồn tại rất nhiều dân bản địa sao?

- Anh nhầm rồi, bọn họ vốn cũng không phải dân bản địa, bọn họ nhưng là vào thời kỳ thượng cổ ở Huyền Cảnh Vu giả cùng người thường kết hôn…

La Lâm nói:

- Trong huyết mạch bọn họ có máu huyết của Vu giả nên bọn hắn trời sinh đã có tu vi tam đỉnh. Chỉ tiếc huyết mạch bọn họ không thuần khiết nên một đời truyền một đời huyết mạch càng mờ nhạt cho nên mới thành bộ dáng hiện tại.

- La Lâm ý emi nói là Huyền Cảnh sắp gặp nguy cơ?

Long Vũ hỏi.

- Không chỉ có mỗi Huyền Cảnh!

La Lâm lo lắng nói:

- Theo ta phỏng đoán và phân tích trong Vu tộc có người rất cường đại, thậm chí có thể trực tiếp đột phá lá chắn tiến đến thế giới sự thật ở thời kỳ thượng cổ. Còn có Vu giả cùng người thường kết hôn đang bị bọn hắn bắt làm tù binh ở thế giới sự thật…

Long Vũ ngã xuống đất hít một hơi:

- Vậy là cái dạng lực lượng như thế nào đây?

- Chủ nhân, trên cửu đỉnh thì có tương, vương, đế, hoàng bốn cảnh giới từng cảnh giới lại chia làm sơ, trung, cao giai ba cảnh giới bất đồng. Nếu có thể trực tiếp đột phá lá chắn thì võ giả hoàng cảnh sẽ có lực lượng tương tự như năm lệnh chủ Phương Thiên Địa.

La Lâm nói.

- La Lâm, nói cho anh biết phân tích của em có mấy phần chính xác?

Long Vũ hỏi.

- Sáu phần chính xác!

La Lâm nghiêm túc nói.

- Aiz!

Long Vũ thở dài sâu kín, nói:

- Xem ra sự tình khác xa so với chúng ta tưởng tượng trước đây… La Lâm giờ chúng ta phải làm gì?

- Đề thăng tu vi lên!

La Lâm nói:

- Hiên giờ anh phải cố gắng tu luyện, không ngừng tăng tiến tu vi của chính mình, chỉ khi anh có lực lượng cường đại thì mới có thể trong tương lai hóa nguy thành an.

- Đúng vậy.

Long Vũ nghiêm túc gật đầu.

…………………………….

……………………………….

Liên tiếp vài ngày Mã Chính Phong, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên hăng hái mười phần, bằng vào sự hấp dẫn của linh được, không bao lâu Thiên Đường đã có số lượng hơn một trăm người.

Long Vũ suy nghĩ chính mình đến tột cùng muốn hay không đem chuyện tình Vu tộc nói cho bọn họ.

La Lâm thì đề nghị tạm thời không cần nói ra ngoài, đây chỉ là phỏng đoán của nàng, nếu báo cho mọi người biết chỉ khiến cho mọi người khủng hoảng thôi.

Long Vũ đành từ bỏ ý định.

Nhưng mấy ngày nay, hắn đã bắt đầu đốc thúc Mã Hiểu Mai tăng cường tu luyện nhiều hơn, thêm một phần lực lượng thì nhiều hơn một phần an toàn.

Buổi tối, Long Vũ chủ động yêu cầu song tu, hành sự suốt cả đêm, chỉ đến sáng sớm hắn cùng với Mã Hiểu Mai mới chợp mắt được một chút, khi hắn tỉnh dậy thì Mã Hiểu Mai đã biến đi đâu mất.

- Tiểu oan gia, nhìn cái gì vậy, người ta đã đi rồi!

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến, Long Vũ cấp tốc ngẩng đầu nhìn thì thấy Thi Nhân đang chậm rãi đi tới, hắn thậm chí không biết nàng như thế nào mà tiến được vào trong này, có thể thấy được rằng tu vi của hai người vẫn còn chút chênh lệch.

- Sao cô lại tới đây?

Long Vũ hỏi.

- Sao? Anh không muốn gặp lại tôi?

Thi Nhân đi tới, chua xót hỏi.

Trên trán Long Vũ từng giọt mồ hôi chảy xuống, nói:

- Tôi có nói là không muốn gặp cô đâu!

Long Vũ cười hì hì nói:

- Đúng vậy a, tôi là người rất hoa tâm, tôi thấy cô thừa dịp tôi chưa động tâm thì đừng dây dưa với tôi nữa.

- Anh muốn cho tôi biết khó mà lui?

Thi Nhân khinh thường cười một tiếng, lập tức đi tới bên giường.

- Cô muốn như thế này?

Long Vũ hỏi.

Thi Nhân mâm mê đôi môi, hướng hắn đi tới, môi anh đào hời hợt cười nói:

- Tiểu oan gia, tôi tới tìm anh, là vì chính sự mà tới. Nói cho anh hay Huyền Cảnh sắp có một tràng nguy cơ lớn, tôi thấy tu vi thấp kém của anh giữ mình không nổi nên đặc biệt đến đây cùng với anh song tu, hy vọng có thể giúp anh tăng tiến tu vi.

- Hừ!

Long Vũ cố ý nói:

- Cái gì mà tăng tiến tu vi, tôi nghĩ cô nhất định là có mưu kế gì…

Nói xong, hắn liền duỗi tay hướng tới bộ ngực của nàng.

Thi Nhân cười duyên một tiếng, mở ra song chưởng đưa hắn ôm lấy, hai tay thay Long Vũ mát xa hai vai. Tâm thần Long Vũ chợt động, thân mình tự nhiên phải dựa vào bộ ngực đẫy đà của nàng, nhất thời tâm ý viên mãn.

- Tiểu Vũ, tôi nói là sự thật!

Ngữ khí Thi Nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc, đứng lên:

- Tiểu oan gia, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa không có ở đây, có một số thứ muốn nhân cơ hội này đột phá phong ấn mà xông vào Huyền Cảnh. Tu vi hiện tại của anh e rằng khó bảo vệ được mình. Anh là nam nhân của tôi, tất nhiên tôi muốn bảo vệ anh rồi.

- Có phải vậy không?

Long Vũ thiếu chút nữa là hỏi Thi Nhân có phải hay không chuyện Vu tộc, nhưng lời vừa đến miệng hắn liền dừng lại, thầm nghĩ việc này cực kỳ bí ẩn, nếu hắn mà hỏi nhất định sẽ khiến Thi Nhân hoài nghi.

Long Vũ âm thầm suy nghĩ, nếu Thi Nhân tiến đến trợ giúp chính mình, mình cớ sao mà không làm…

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi nàng.

Hơi thở Thi Nhân gấp gáp, ánh mắt ngượng ngùng nhìn ra bốn phía, thản nhiên nói:

- Làm nhanh lên một chút, cô vợ nhỏ kia của anh hiện đang giúp anh chuẩn bị điểm tâm, phải nhanh lên một chút.

Nói xong, hơi thở Thi Nhân gấp gáp xả vào mặt Long Vũ, thằng nhỏ của Long Vũ không biết đã dựng thẳng đứng từ lúc nào.

Long Vũ cười hắc hắc, hôn lấy cái cổ trắng mịn của Thi Nhân, bên tai, hai má của nàng dần dần hiện ra màu phiếm hồng nhàn nhạt trông rất kiều diễm.

Thi Nhân mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ mọng tham lam mút lấy đầu lưỡi của Long Vũ.

Mà Long Vũ hai tay không ngừng vuốt ve kiểu đồn tràn ngập đàn hồi của Thi Nhân.

Thi Nhân kiệt lực áp chế tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại nóng bỏng gắt gao ôm chặt Long Vũ.

Trong lòng Long Vũ giờ dường như có lửa đốt, chỉ trong chớp mắt đã lột sạch đồ của Thi Nhân, đôi gò đào hiện ra sừng sững khiêu khích Long Vũ.

Trong cổ họng Long Vũ vang lên vài tiếng liền há mồm ngậm nụ hoa đỏ tươi của Thi Nhân, đầu lưỡi trêu chọc phun ra nuốt vào. Thi Nhân được Long Vũ kích thích, đôi mắt đẹp như phún lửa, thân thể mềm mại khẽ rùng mình.

Hơi thở của Thi Nhân càng ngày càng dồn dập, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, hiển nhiên lúc này nàng đã bị Long Vũ khiêu khích không thể chịu nổi.

- Tiểu oan gia, đừng chỉ cố gắng hưởng thụ, nhớ rõ phải song tu…

Thi Nhân nhắc nhở một tiếng, kiều đồn đột ngột bị tập kích, nửa dưới nhất thời liền bao trùm tiểu Long Vũ.

Long Vũ chuyển mình một cái, thân thể mềm mại của Thi Nhân nhất thời cứng đờ, co rút giống như nắm chắt tiểu Long Vũ, bàn tay không ngừng vuốt ve lưng Long Vũ.

Thi Nhân nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Long Vũ:

- Chỉ cần theo như phương pháp song tu này, rút ra tinh khí nguyên âm của tôi sẽ khiến tu vi của anh đột phá bát đỉnh tiến vào cửu đỉnh. Tại Huyền Cảnh chỉ có tu vi cửu đỉnh mới có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng của mình. Rất nhanh anh sẽ biết tất cả chuyện tôi đã nói đều là sự thật…

Long Vũ nghe vậy, một bên kích thích thân mình, một bên tập trung tâm thần hấp thu tinh khí nguyên âm trong cơ thể Thi Nhân. Long Vũ chỉ cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng còn hơn trước kia rất nhiều…

Nửa giờ sau, hai người đều đạt được đến đỉnh.

Khóe mắt Thi Nhân lóe lên tia diễm lệ như thủy triều mùa xuân:

- Tiểu oan gia, rất nhanh tôi sẽ bị anh giết chết mất, anh thật sự là rất mạnh mẽ… Mấy ngày nay, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, thẳng cho đến khi tu vi của anh tiến vào cửu đỉnh mới thôi.

- Còn muốn nữa à?

Long Vũ xấu xa cười nói.

- Như thế nào?

Thi Nhân thở phì phì nói:

- Tiểu oan gia, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Nói thật cho anh biết, thời gian của tôi cũng không còn nhiều, đây là cơ hội duy nhất ở cùng anh… Không bao lâu nữa tôi phải trở về rồi.

- Đúng rồi, chị Phượng dạo này thế nào?

Long Vũ hỏi.

- Anh đó, đã muốn ăn trong bát mà còn nghĩ đến nồi. Đã lâu như vậy rồi anh vẫn có thể còn băn khoăn về Kim Phượng.

Thi Nhân khuyên bảo:

- Tiểu oan gia, nếu ở cùng một chỗ với tôi, anh buộc phải quên Kim Phượng. Nếu không đối với anh hay Kim Phượng đều là một hồi tai họa, anh hiểu chưa? Quy củ của Phượng Sào do Phượng Hậu quy định tuyệt đối không để cho kẻ khác khiêu khích.

- Được rồi, được rồi, tôi đã biết!

Long Vũ than thở nói:

- Không phải là chỉ tùy tiện hỏi thôi sao? Nhìn cô khẩn cấp chưa kìa… Đúng rồi, nếu vài ngày nữa cô phải quay về sao vẫn còn tới đây tìm tôi?

- Không biết!

Thi Nhân thở dài nói:

- Thật sự là kế hoạch có chút thay đổi… Ban đầu tôi tính nhờ sự trợ giúp của anh để thành công trở thành Phượng Hậu, nhưng không ngờ mẹ của tôi không quan tâm sự đời giờ đã xuất quan… Bà ấy biết được Phượng Hậu hiện giờ đã mất tích liền tự lập mình làm Phượng Hậu, tôi phải trở về giúp bà ấy xử lý chuyện tình ở Phượng Sào.

- Đợi một chút, mẹ của cô xuất quan?

Long Vũ có chút nhức đầu.

- Đúng vậy.

Thi Nhân giải thích nói:

- Mẹ của tôi tên là Dao, là Ngũ Thải Kim Phượng cùng với Phượng Hậu là thân tỷ muội, cũng giống như tôi và Kim Phượng bây giờ đều phải cạnh tranh nhau tranh chức Phượng Hậu nhưng cuối cùng mẹ tôi thất bại, mẹ của Kim Phượng thành công. Sau này mẹ tôi liền nản chí ngã lòng, trở lại sào huyệt của mình phong bế. Hơn nữa còn truyền xuống dưới rằng vĩnh viễn không xuất quan, không hỏi thế sự bao giờ nữa. Nhưng hiện giờ cảm ứng được nguy cơ tại Huyền Cảnh nên liền thức tỉnh xuất hiện.

- Bà ấy sẽ không hạ độc thủ đối với chị Phượng chứ?

Long Vũ lo lắng nói.

- Yên tâm đi!

Thi Nhân nói:

- Mẹ của tôi dù sao cũng là di nương của Kim Phượng, bà ấy ấy tại sao lại hại Kim Phượng?

- Vậy à?

Long Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vấn đề lại tới nữa:

- Như vậy tôi luôn nghe nói mẹ của các người vậy cha của các người ở đâu?

- Phượng Sào là xã hội chế độ mẫu hệ, ở trong này chỉ có Phượng Hoàng là chúa tế chân chính, về phần cha của tôi… Ông ta đã chết rồi, là bị mẹ của tôi giết chết, còn về nguyên nhân là gì thì tôi cũng không biết.

Thi Nhân nói.

Long Vũ nghe vậy, liền toát mồ hôi.

Dừng lại một chút, hắn nói:

- Nếu thật sự tôi ở cùng một chỗ với cô, cô có sẽ giết tôi hay không.

- Khó mà nói được!

Thi Nhân nói:

- Cái này còn phải xem anh thế nào? Hơn nữa, rất nhiều chuyện theo vận mệnh, chúng ta đều không có lựa chọn.

- Quên đi, coi như tôi chưa từng hỏi.

Tim Long Vũ âm thầm đập nhanh, con bà nó, lại là chế độ mẫu hệ.

…………………………….

…………………………….

Mấy ngày kế tiếp, trong thời gian này chỉ cần có cơ hội là Long Vũ lại cùng với Thi Nhân triền miền một chỗ, mà tu vi đạo lực của Long Vũ cũng từng ngày từng ngày tăng trưởng.

Tuy rằng lấy đi khá nhiều tinh khí nguyên âm của Thi Nhân nhưng với tu vi của nàng thì từng ấy tinh khí nguyên âm căn bản vốn không có vấn đề gì.

Rốt cuộc đến ngày thứ mười, Long Vũ cuối cùng cũng đột phá bát đỉnh tiến vào cảnh giới cửu đỉnh, theo lời của thế giới sự thật mà nói thì cũng chính là cảnh giới Độ Kiếp.

- Tôi tới giúp anh phong ấn khí tức… Để tránh anh khi trở lại thế giới sự thật phải chịu cửu thiên lôi kiếp!

Thi Nhân giải thích nói:

- Tại Huyền Cảnh, cửu thiên lôi kiếp không cách nào cảm ứng được khí tức của anh bởi vì nơi này có cửu đỉnh kết giới bảo hộ. Nhưng ở lại thế giới sự thật, mất đi cửu đỉnh kết giới bảo hộ, khí tức của anh sẽ dẫn đến cửu thiên lôi kiếp. Mà lấy tu vi hiện tại của anh thì vẫn còn chưa đủ để cùng cửu thiên lôi kiếp đối kháng, cho nên tôi tạm thời che lại khí tức của anh…

Nói xong, Thi Nhân lợi dụng vô thượng thần thông giúp Long Vũ phong ấn khí tức cửu đỉnh lại.

Sau khi xong việc, vẻ mặt của Thi Nhân tựa hồ có chút hiu quạnh:

- Tôi hiện giờ phải đi đây…

Mắt thấy bộ dáng hiện tại của Thi Nhân, Long Vũ có chút không đành lòng.

- Tiểu oan gia… Lần này là phúc hay họa tôi cũng khó biết trước được. Tương lai nếu tôi thực sự không còn trên thế gian, anh có thể giải thoát rồi. Dù sao anh từ trước tới giờ vẫn không quá thích tôi, tôi chỉ là một nữ nhân không biết xấu hổ, có lẽ anh ở cùng một chỗ với tôi chính là coi tôi như một công cụ mà thôi…

Không đợi nàng nói xong, đầu lưỡi của Long Vũ đã chặn lại đôi môi anh đào của nàng, bàn tay to xâm nhập vào trong quần áo nàng, kéo chiếc yếm của nàng ra, Vuốt ve bộ ngực của nàng.

Thi Nhân ánh mắt mềm xuống:

- Anh…

Long Vũ hôn đôi môi anh đào của nàng, Thi Nhân thoáng do dư nhưng lúc sau liền đáp trả lại.

Rất nhanh nàng liền hôn Long Vũ rất nồng nhiệt, tâm hồn thiếu nữ của Thi Nhân liền mềm xuống, nàng chia cánh tay ngọc ôm chặt lấy thân thể của Long Vũ, thân thể mềm mại liều mạng cọ sát lẫn nhau.

- Thi Nhân!

Sau một hồi thật lâu, nụ hôn nồng nhiệt mới chấm dứt, Long Vũ nói:

- Anh không cho phép em nói mình như vậy… Không quản em lúc đầu theo anh với mục đích gì, nhưng em theo anh lâu như vậy đều một mực lặng lẽ ở bên anh trả giả hết thảy. Người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Những việc mà em làm cho anh trong lòng anh đều nhớ rất kỹ…

Nói xong, bàn tay Long Vũ xoa nhẹ lên cái đùi mềm nhẵn tinh tế của Thi Nhân, thân thể mềm mại của nàng liền phát ra một hồi run rẩy.

- Đêm nay, anh sẽ hảo hảo thương yêu em.

Bàn tay của Long Vũ tiếp tục trượt xuống, tìm kiếm góc hẹp giữa hai chân nàng.

Hắn vuốt ve đám cỏ sau đó chà nhẹ lên thớ thịt mềm mại đã ướt nhẹp giữa háng của nàng. Lần này bọn họ liều mạng triền miên cho đến nửa đêm, sáng sớm ra hai người mới bắt đầu ngủ

Khi tỉnh lại, Thi Nhân nằm sấp bên giường, con ngươi nhìn chằm chằm vào Long Vũ.

- Oan gia, để cho em cẩn thận nhìn kỹ anh, em muốn bóng hình anh mãi in sâu vào tâm trí em!

Thi Nhân thì thào tự nói.

Trong lòng Long Vũ tự nhiên sinh ra cảm giác ấm ấp.

Giờ khắc này, hắn có thể cảm thấy được tình ý của người đẹp này.

Tuy rằng hắn không biết tại sao Thi Nhân lại yêu thích mình, nhưng sự thực chính là như vậy.

Long Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thi Nhân, thản nhiên nói:

- Thi Nhân, sự tình cũng không xấu như em tưởng tượng đâu, chúng ta có thể sẽ còn gặp lại…

Nàng bỗng nhiên ôm lấy thân hình của Long Vũ, nói:

- Tiểu oan gia, em phải đi rồi, em không nỡ rời xa anh…

Long Vũ nói:

- Vậy ở lại giúp anh thêm vài ngày nữa đi?

Chính như Long Vũ nói, người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Thi Nhân đối với hắn rất tốt, khiến cho hắn có chút động tâm.

- Không được!

Thi Nhân nói:

- Nếu như em không đi, vạn nhất mẹ em biết chuyện của chúng ta thì sẽ có phiền toái lớn đấy.

- Em đi rồi, sau này nhớ tới anh thì phải làm thế nào?

Long Vũ tựa hồ muốn cho không khí thoải mái một chút:

- Vạn nhất em có ý nghĩ xấu xa, như thế nào em có thể thỏa mãn chứ?

Thi Nhân nhẹ giọng nói:

- Anh thật đúng là cho rằng em thích thế sao, người ta nhưng chỉ là muốn giúp anh tăng tiến tu vi thôi…

Nàng lập tức lại nói:

- Anh Vũ, em nhắc lại cho anh biết, chuyện tình lần này anh phải coi trọng, Huyền Cảnh sắp tới sẽ có một hồi nguy cơ rất lớn, trừ khi năm lệnh chủ Phương Thiên Địa có thể xuất hiện trở lại…

- Được rồi, anh biết!

Long Vũ hỏi:

- Hiện tại em phải đi luôn sao? Nếu không chúng ta lại làm thêm một lần nữa?”

Thi Nhân đỏ mặt cười nhéo lỗ tai Long Vũ, nói:

- Miệng chó không thể mọc ngà voi… Làm gì còn thời gian…
Bình Luận (0)
Comment