Đặc Thù Không Gian

Chương 210

- Thi Nhân, anh yêu em!

Long Vũ nghiêm túc nói:

- Anh nói thật đấy.(Biên: Đơn giản mà hiệu quả)

Trong đôi mắt của Thi Nhân lệ quang lóe ra, hiển nhiên rất là cảm động trước lời nói của Long Vũ:

- Em biết…

Nàng chủ động dâng cặp môi thơm nói:

- Em biết anh là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, nếu không lúc trước em cũng sẽ không tùy tiện đem thân mình cho anh.

Bộ dáng Long Vũ chân thành tình thâm, yêu thương ôm chặt lấy Thi Nhân, không nghĩ tới lại khơi gợi lên lửa tình của Thi Nhân. Nàng thuận thế đẩy ngã hắn xuống giường, lại tiếp tục một phen, lúc này mới lưu luyến không nỡ buông Long Vũ ra.

Lúc ra tới cửa, Long Vũ tự thân tiễn nàng.

Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa phòng liền thấy Mã Hiểu Mai, sắc mặt của nàng tựa hồ có chút âm trầm, giống như bị ủy khuất rất lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn Thi Nhân rồi lại nhìn Long Vũ, nàng nói:

- Anh Vũ, có một nữ ma đầu xuất hiện tại thành Hắc Thủy…

- Chuyện gì xảy ra?

Long Vũ nghĩ thầm, Hiểu Mai không phải là ghen tị nên cố ý dùng ngôn từ ác ý công kích Thi Nhân đấy chứ, lần trước nàng cũng nói muốn cho Thi Nhân đẹp mặt.

Mã Hiểu Mai thấy con người Long Vũ xoay chuyển, nhất thời liền đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, vội vàng nói:

- Anh Vũ, anh coi em là người như thế nào chứ… Người mà em nói không phải là Thi Nhân. Mấy ngày gần đây trong thành Hắc Thủy thật sự xuất hiện một nữ ma đầu đã giết hơn trăm cô gái tất cả đều là hoàng hoa khuê nữ…

- Chết như thế nào?

Thi Nhân hỏi.

- Là bị người ta hút khô máu huyết mà chết…

Mã Hiểu Mai nói:

- Tại dinh thự của đại tổng quản thành Hắc Thủy đang tổ chức nhân thủ bắt đầu ngày đêm điều tra việc này. Bọn hắn chính mắt thấy được người hành hung là một gã mặc đồ đen, quần áo như nữ tử nhưng khi bọn hắn tới vây lại thì việc lạ xảy ra. Ngoại trừ Ngọc Dương Tử nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài thì tất cả mọi người, ngay cả vài tên tu vi đạt thất đỉnh kiếm tiên cũng không chống cự, lập tức theo yêu cầu của nàng tự sát tại chỗ…

Sắc mặt Long Vũ biến hóa, hỏi:

- Cô ta kia có thân phận gì?

- Không biết!

Lúc này Mã Ngọc cũng đã đi tới, thâm ý nhìn Thi Nhân một cái, hắn hiện tại đang hoài nghi Thi Nhân.

- Hừ!

Thi Nhân hừ lạnh một tiếng nhưng không dám nói gì, bất quá nàng thật sự lo lắng nếu sự thành thực sự theo như lời cha con Mã Hiểu Mai nói thì vấn đề rất nghiêm trọng. Vì năm xưa mẹ của nàng cũng rất thích hấp thu máu huyết của các cô gái để tích lũy lực lượng.

Nói cách khác, Dao đã tìm tới đây.

Nghĩ đến đây, Thi Nhân càng thêm thâm trầm.

- Tiểu Vũ, tình hình từ lúc đó tới bây giờ người bị hại tất cả đều là nữ tử. Mà đệ tử của Thiên Đường cơ hồ tất cả đều là nam giới nhưng Hiểu Mai lại là…

Mã Chính Phong có chút bận tâm, nhìn Long Vũ một cái, nói:

- An toàn của Hiểu Mai cũng là một vấn đề…

- Yên tâm đi, sự an toàn của Hiểu Mai cứ để cho đệ.

Long Vũ nói.

Dừng lại một chút, hắn dặn dò:

- Nhắc chúng đệ tử Thiên Đường mấy hôm nay không nên ra ngoài…

- Anh Vũ!

Sắc mặt Thi Nhân có chút khó coi, nàng thấp giọng nói:

- Anh đi theo em vào đây, em có chút chuyện muốn nói với anh…

- Có chuyện gì vậy?

Long Vũ kinh ngạc hỏi, từ nãy giờ sắc mặt Thi Nhân có chút khó coi, hắn đã mơ hồ cảm thấy được.

Sau khi Hai người vào nhà, Thi Nhân liền đóng chặt cửa phòng lại, nói:

- Mẹ em tới…

- Bà ấy đã tới rồi?

Thi Nhân có chút khó nhọc nói.

- Dao? Em nói là Dao đã tìm được em?

Long Vũ thất kinh hỏi.

- Không sai, từ lúc bọn họ miêu tả tình huống, em xem có lẽ những thiếu nữ này có lẽ bị mẹ của em hút sạch nguyên âm mà chết.

Sắc mặt Thi Nhân cực kỳ khó coi nói.

Thần sắc Long Vũ đồng dạng cũng có chút khó coi.

Hắn vạn lần không ngờ, mẹ vợ của mình lại là một người như vậy.

- Tình huống cụ thể, em còn phải xem qua đã!

Thi Nhân nói:

- Để em coi qua các cô gái đã chết đã như thế nào em mới có thể xác định.

- Chúng ta đi xem qua xem sao!

Long Vũ đề nghị.

…………………………….

…………………………….

Một lúc sau, hai người thấy được mấy nữ tử đã chết tối hôm qua.

Cùng đi có Mã Hiểu Mai, thanh âm nàng có chút run rẩy:

- Rất ác độc…

Những cô gái này nguyên bản rất trẻ đẹp nhưng giờ đây thi thể đã khô quắt.

Mỗi khi nhìn thi thể này, trong lòng mọi người đều không chịu nổi mà phát lạnh, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chết theo kiểu này.

- Chôn họ đi!

Long Vũ hít một ngụm khí lạnh, trong lòng có cảm giác chán ghét không nói thành lời nhưng ngữ khí vẫn có vẻ cực kỳ bình thản.

Nếu việc này thật do Dao làm vậy thì đủ để phán đoán Dao là một con người như thế nào.

Long Vũ nhìn sang Thi Nhân, muốn từ trên mặt nàng để tìm được đáp án.

Đúng là mẹ đã tới tìm em…

Thi Nhân kinh hãi nói.

Long Vũ ôm Thi Nhân vào lòng, an ủi:

- Không sao đâu, có lẽ đây chỉ là trùng hợp?

- Hai người biết hung thủ là ai à?

Mã Hiểu Mai từ biểu tình của Long Vũ cùng Thi Nhân đoán ra thứ gì đó, thấp giọng hỏi.

- Hung thủ có lẽ là Dao, bà ấy là mẹ của Thi Nhân!

Long Vũ thản nhiên nói.

- Tai họa lần này quả nhiên là do chị mang tới.

Mã Hiểu Mai trấn định lại, vẻ mặt căm hận nhìn Thi Nhân.

- Không được, em phải rời khỏi đây, nếu không sẽ còn mang tới bất hạnh cho mọi người.

Đối với trách cứ của Mã Hiểu Mai, Thi Nhân cũng không phủ nhận.

Sự thật đúng là vậy, nếu không phải vì nàng, Dao tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở chõ này.

- Thi Nhân, anh xem như thế này đi, em cùng mẹ đã đến đây nhiều ngày như vậy, không bằng mẹ con hai người gặp mặt nhau một lúc đi xem sao…

Long Vũ nói:

- Bà ấy đến đây chắc gì là vì tìm em, nếu không cũng không làm những chuyện này mà vẫn chưa đi tìm em, em yên tâm đi tất cả đều có anh ở đây…(Biên: Năng lực thằng này cùi bắp làm được cái gì)

Được nam nhân của mình an ủi, Thi Nhân lúc này mới thoáng an tâm, nhưng vẫn lo lắng nói:

- Anh Vũ, trong lòng em có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra…

- Có gì phải lo lắng, bà ấy là mẹ của em mà.

Long Vũ tự tin và tràn ngập hào khí nói:

- Hơn nữa còn có anh ở đây…

- Tiểu oan gia, có những lời này của anh, em đã thấy đủ rồi… Anh yên tâm, em nhất định sẽ toàn lực bảo vệ anh.

Tâm tình Thi Nhân tựa hồ tốt lên, đứng dậy nói.

…………………………….

……………………………….

Màn đêm vừa mới buông xuống, thành Hắc Thủy liền lâm vào một mảng tĩnh mịch.

Căn cứ vào tình huống trước đây, hung thủ đều hành hung vào ban đêm nên Ngọc Dương Tử yêu cầu đêm nay mọi người giới nghiêm dinh thự, toàn bộ cao thủ đều phải xuất động.

Chuyện này phải mau chóng giải quyết, nếu không thế cục ở thành Hắc Thủy sẽ bị rồi loạn, mấy ngày nay đã có hơn ba nghìn người dân thành Hắc Thủy lén lút ly khai khiến cho mọi người trong thành hoang mang.

Long Vũ cùng Thi Nhân vì biết rõ ràng chân tướng nên cũng ẩn nấp trong bóng tối.

Thi Nhân có cảm giác, tối nay Dao nhất định sẽ xuất hiện.

Nàng rất rõ ràng, Dao làm như vậy kỳ thật là để cho chính nàng nhìn thấy.

Đó cùng không phải là vì Long Vũ là địch nhân của nàng, mà bởi vì chuyện của nàng cùng Long Vũ đã khiến cho Dao tức giận, vì Long Vũ đã chiếm mất sự trong sạch của nàng.

Mặc dù là nàng tình nguyện, nhưng Dao sẽ đem sự tình này ghi hận lên đầu Long Vũ.

- Giết!

Một tiếng thét vang lên làm cho Thi Nhân từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.

Một đám mũi tên hướng phía bên ngoài bắn nhanh đi, hiển nhiên có người phát hiện hung thủ đã đến. Mà lúc này Thi Nhân cũng cảm ứng được khí tức của mẹ nàng.

Đúng là Dao rồi, thật đúng là nàng.

Thi Nhân lo lắng, cuối cùng đã có chuyện xảy ra.

Nhìn bầu trời tràn ngập mưa tên như vậy, đám người Ngọc Dương Tử thấy rằng bất kể như thế nào nàng kia cũng chết chắc rồi, trừ khi tu vi của nàng ấy đã đạt được đến cửu đỉnh.

Ngọc Dương Tử đắc ý cười to, bởi vì hắn đã giải quyết được nguy cơ của thành Hắc Thủy.

- Chút tài mọn!

Nhưng vào lúc này, bóng người từ trong bóng tối đi ra, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung tay một cái, một cổ kình khí vô hình đánh úp lại. Trong khoảnh khắc liền khiến mấy chúc người hóa thành bột mịn.

Ngọc Dương Tử vừa thấy liền biết đại sự không ổn, liền vội vàng lén lút rời đi.

Long Vũ cùng Thi Nhân sóng vai đứng trên mái nhà, tận mắt nhìn thấy người đàn bà kia giết hại hết những người đó. Giờ phút này trong lòng bọn họ đều có một cỗ cảm giác vô lực.

Lực lượng song phương chênh lệch quá lớn.

Đối phương là Dao, là cường giả thiếu chút nữa là trở thành Phượng Hậu.

- Mẹ… mẹ đã đến rồi!

Thi Nhân cuối cùng cũng chủ động chào hỏi.

- Ha ha!

Trả lời Thi Nhân chính là một tràng cười tràn đầy ma lực.

- Thi Nhân, con gái ngoan của mẹ. Bên cạnh con chính là nam nhân mà con nhìn trúng sao?

Dao từ trong bóng đêm chậm rãi đi tới, chính là Long Vũ được Thi Nhân phân phó, cũng không có nhìn bộ dáng của nàng. Riêng thanh âm kia cũng đủ để cho hắn hưởng thụ, thanh âm của Dao mang theo một cỗ từ tính mãnh liệt, giống như gió xuân thổi vào mặt khiến xuân tâm nhộn nhạo…

Ai cũng đều nói giọng nói giống như người. Long Vũ không dám tưởng tượng nếu như mở to mắt nhìn chủ nhân của thanh âm này, sẽ thấy được dung mạo kinh diễm như thế nào.

- Cậu vì sao không dám mở mắt nhìn tôi?

Thanh âm kia lại nhẹ nhàng tới, không quá vũ mị.

- Tất nhiên là xem thường không thèm nhìn!

Long Vũ vẫn nhắm mặt lại, thản nhiên nói.(Biên: Thằng này bá đạo quá)

- Cậu căn bản là không có đảm lượng để nhìn tôi!

Dao thở phì phì nói:

- Cậu nhát gan giống như thấy quỷ vậy, làm gì có tư cách làm con rể tôi.

- Bà sai lầm rồi, không phải là không có đảm lượng mà là tôi không muốn thôi…

Trong lòng Long Vũ liên tục tính toán, rốt cuộc có nên mở mắt hay không. Mặc dù Thi Nhân đã nói trước tốt nhất là nhắm mắt nếu không hắn sẽ bị Dao dễ dàng khống chế.

- Thi Nhân, con gái của mẹ, đây là nam nhân của con sao? Bộ dạng kém cỏi, tu vị lại thấp, đảm lượng của nam nhân cũng không có, vậy để mẹ tự tay giết cậu ta đi. Mẹ sẽ tự mình chọn người khác cho con.

Dao chậm rãi đi tới, Long Vũ cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt ập vào.

Trong lòng Long Vũ cũng không có nửa điểm tức giận, bởi vì hắn thật sự không có tin tưởng đối mặt với Dao.

- Chủ nhân, anh cứ mở mắt đi, em có thể dùng sóng điện từ quấy nhiễu mị thuật của bà ta…

Ngay lúc này, La Lâm liền nghĩ ra cách giải quyết.

Tại lúc này đây, La Lâm xem cái gọi là thần thông cũng là một dạng năng lượng.

Chỉ là cách vận dụng năng lượng khác biệt liền sinh ra thần thông khác biệt. Mị thuật của Dao kỳ thật cũng là một cách vận dụng năng lượng, trải qua tính toán phân tích của nàng đã tìm được cách làm nhiễu đi tần suất sóng điện từ mị thuật của Dao.

Long Vũ nghe vậy, chậm rãi mở mắt, nếu hắn không dám trực tiếp đối mặt với đối phương ở trong lòng thì hắn vĩnh viễn sẽ thua nàng ta một bậc.

Bởi vậy, hắn không bao giờ muốn lảng tránh. Có La Lâm trợ giúp, hắn cũng không e ngại việc mình sẽ bị khống chế.

Khi ánh mắt của hắn nhìn sang Dao, chỉ cảm thấy hai mắt mình tỏa sáng. Trong lòng Long Vũ không chịu nổi chấn động mãnh liệt, hắn cơ hồ không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nữ nhân trước mặt này, nàng phát ra lực hấp dẫn khôn cùng.

Nhìn bộ dáng nữ nhân trước mắt nhiều nhất chỉ có hai mươi mấy tuổi, cùng dung mạo của Thi Nhân thập phần tương tự. Bất đồng duy nhất chính là vẻ đẹp của Thi Nhân là vẻ đẹp nội liễm, mà của vẻ đẹp của nàng thì phát ra bốn phía, cơ hồ chỉ cái giơ tay nhấc chân cũng đều mang theo vô hạn quyến rũ cùng phong tình.

- Ha ha!

Dao nở nụ cười, cười vô cùng tao nhã, như gió xuân thổi qua trong lòng, chỉ trong khoảnh khắc đáy lòng Long Vũ bất chi bất giác sinh ra một tia ảo tưởng kiều diễm, sinh ra một cỗ xúc động không thể kháng cự.

Long Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt có chút nóng lên, đây là cảm giác mà xưa nay hắn chưa từng trải qua.

- Chủ nhân, không cần phải lo lắng!

La Lâm liền xuất thủ.

Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của Long Vũ liền khôi phục lại sự thanh minh.

Nhờ màn chắn lực lượng mị hoặc này, Dao trước mặt Long Vũ bất quá chỉ là một mỹ nữ mà thôi, không đến mức sinh ra áp lực trong lòng.

- Bà chính là Dao, mẹ của Thi Nhân?

Long Vũ hỏi.

- Không sai!

Dao cười cười, duỗi tay vuốt ve mái tóc rối trên trán, hoàn toàn không nhìn ra sự khiêu khích.

Long Vũ hít thật sau một hơi, thầm đọc phổ thiện thanh tâm chú, hơn nữa có La Lâm trợ giúp nên biểu hiện của hắn hết sức bình thường, cũng không có bị Dao khống chế.

- Dao, bà tới đây là muốn làm gì? Là muốn mang Thi Nhân rời khỏi nơi này sao? Nhưng bà cũng không nên hại những người ở đây chứ?

Long Vũ chất vấn.

- Như thế nào? Tôi hại người, chẳng lẽ cậu sẽ giết tôi? Chẳng lẽ cậu không thích chứng kiến việc tôi làm?

Dao tựa hồ có chút kinh ngạc, nàng hiện tại mới phát hiện ý thức của Long Vũ vẫn còn thanh tỉnh.

Nghe được lời Long Vũ vừa nói, Thi Nhân cũng hết sức kinh ngạc, bất quá trong kinh ngạc mang theo một tia hưng phấn.

Long Vũ cúi đầu nhìn thoáng quá Thi Nhân, rồi liền đem ánh mắt nhìn về phía Dao, nói:

- Tôi không thể giết bà, tôi không có bổn sự này, hơn nữa bà là mẹ của Thi Nhân, tính ra cũng là mẹ vợ của tôi, tôi sao có thể phạm thượng được.

Tựa hồ đối với phản ứng của Long Vũ tương đối hài lòng, một lúc lâu Dao mới nói:

- Cậu coi như không tệ, có thể đối diện với tôi mà không bị tôi mê hoặc thì cậu là người đầu tiên… Chỉ là tôi thấy rất kỳ quái, lấy tu vi của cậu thì đến tột cùng ngươi làm cách nào mà tránh được?

- Đây là bí mật của tôi.

Long Vũ thản nhiên nói.

- Bí mật?

Dao tựa hồ có chút kinh ngạc, cười cười nói:

- Nếu như tôi nhất định muốn biết?

Cách không xa địa phương Long Vũ đang đứng, Mã Ngọc, Mã Chính Phong cùng một nhóm người đều mơ hồ nghe thấy được Long Vũ cùng Dao đứng nói, nhưng bọn hắn cũng không dám hiện thân, bởi vì bọn hắn căn bản không có dũng khí chính diện đối mặt vứi Dao, bọn hắn sợ không thể khống chế được tâm tình của mình, không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Về phần Mã Hiểu Mai, giờ phút này đang ẩn giấu ở trong phòng, để tránh bị Dao phát hiện ra.

Long Vũ cũng tràn ngập cảnh giác.

Mã Ngọc cùng Mã Chính Phong đều hoảng sợ, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

- Chết tiệt, nữ nhân này rốt cuộc có thân phân gì?

Mã Ngọc trong lòng sợ hái nói:

- Chính là chỉ nghe được thanh âm của cô ta, lại cách xa như vậy mà chúng ta không có cách nào áp chế được xao động trong lòng, cơ hồ đã bị cô ta khống chế.

Mã Chính Phong thở dài nói:

- Thật không biết Tiểu Vũ có thể kiên trì được bao lâu? Chúng ta trước không được xông ra ngoài, tiếp tục đứng ở đây, nếu không sẽ hỏng việc mất.

Sau đó, Long Vũ nói:

- Dao, bà là mẹ của Thi Nhân cho nên tôi rất tôn kính bà. Nhưng tôn kính cũng không có nghĩa là e ngại cùng thần phục…

Trên khuôn mặt Dao chợt hiện ra một tia mỉm cười ngọt ngào, trong ánh mắt nàng nhiều hơn một tia khinh thường, có lẽ nhiều hơn một tia thưởng thức.

Nhưng lại có thể thấy một tia chán ghét, đó là bởi vì lần đầu tiên có người dám cự tuyệt nàng.

Ánh mắt Long Vũ thập phần bình tĩnh, sự tĩnh lặng trong sâu thẳm và định lực của hắn khiến Dao thập phần thưởng thức. Nàng đột nhiên bắt đầu cảm thấy nam nhân này thực thú vị.

Có lẽ, ánh mắt của nữ nhân này thật sự không tệ.

Nghĩ đến đây, Dao không khỏi nở nụ cười:

- Thi Nhân, con thật sự lựa chọn cậu ta…

- Mẹ, mẹ cũng biết con sẽ không dối gạt mẹ. Con đã cho anh ấy lần đầu tiên của con và hiện giờ trong lòng con luôn có anh ấy. Mẹ, con sẽ rời khỏi đây với mẹ, con hy vọng mẹ không làm khó anh Vũ, được không?

Thi Nhân giống như đang cầu xin nói.

- mẹ có thể không làm khó cậu ta nhưng mẹ phải biết được, cậu ta làm cách nào mà kháng cự được mị hoặc của mẹ?

Dao tức giận nói:

- Ngàn vạn năm, cậu là nam nhân đầu tiên trấn định như thế trước mặt tôi… Mà tu vi của cậu lại thấp như vậy, chỉ vừa mới đạt được cửu đỉnh, toàn bộ nhờ nguyên âm của con gái tôi mà tăng lên. Tu vi như thế ở trước mặt tôi đều không tính là gì…

- Tôi lặp lại lần nữa, đây là bí mật của tôi!

Long Vũ lạnh nhạt nói.

- Tiểu gia hỏa, nhìn con gái của tôi đối với cậu si tình như vậy, tôi có thể bỏ qua cho cậu nhưng cậu nhất định phải giải đáp nghi vấn trong lòng tôi…

Dao giống như có tâm yêu tài, thản nhiên khuyên nhủ.

Long Vũ lãnh đạm cười, nói:

- Nếu tôi cho bà biết đó là bởi vì tôi đối với bà không có hứng thú, bà tin sao?

- Ha ha!

Dao khẽ cười một tiếng:

- Cậu nghĩ rằng mị hoặc của tôi chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tôi và cậu đều rõ ràng, mị hoặc của tôi tuyệt đối không đơn giản như lời cậu vừa nói.

Nói tới đây, Dao lại tiếp tục:

- Thiếu chút nữa tôi quên mất chính sự, tôi biết trên người cậu có Phượng Hoàng lệnh, tôi phải lấy đi… Tiểu gia hỏa, Huyền Cảnh sắp đại loạn rồi, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Phượng Hoàng lệnh trên người cậu sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức, hy vọng cậu có thể hiểu được…

Dao không ngờ đối với Long Vũ cực kỳ khách khí, cực kỳ thành khẩn, việc này cũng khiến cho chính nàng ta cảm thấy cũng có chút kinh ngạc.

- Mẹ!

Thi Nhân nghe vậy, nhất thời liền nóng nảy.

Phượng Hoàng lệnh đối với Long Vũ mà nói có ý nghĩa như thế nào, chuyện tình này mẹ rất rõ ràng mà. người vẫn còn muốn lấy đi Phượng Hoàng lệnh, đó là chuyện cơ hồ không thể được.

Long Vũ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

- Mẹ, Phượng Hoàng lệnh đã nhận chủ rồi!

Thi Nhân hy vọng mẹ trước mắt có thể biết khó mà lui.

- Mẹ biết!

Nàng cười nói:

- Mẹ đã có biện pháp…

Lời này vừa nói ra, trong lòng Long Vũ nhất thời liền tràn đầy tức giận, suy nghĩ cả nữa ngày hóa ra mẹ vợ là hướng về Phượng Hoàng lệnh trên người mình mà tới.

Bây giờ có thể tự do ra vào Huyền Cảnh tất cả đều dựa vào Phượng Hoàng lệnh, lấy đi Phượng Hoàng lệnh khác nào lấy đi tính mạng của hắn chứ?

Nghĩ đến đây, Long Vũ liền ngạo nghễ nói:

- Dao, bà đừng hòng.

Nói xong, hắn liền bảo La Lâm âm thầm mở ra tăng trưởng biên độ đạo lực, kích phát ra khí thế cường đại, hy vọng sẽ khiến cho Dao sợ hãi mà rút lui.
Bình Luận (0)
Comment