Đặc Thù Không Gian

Chương 220

Xong xuôi, hai người chỉnh lại quần áo, cùng nhau ra ngoài phòng khách. Dao ở bên cạnh giả vờ tình cờ đi ngang qua, chủ động chào hỏi:

- Hai người định ra ngoài à?

- Vâng.

Thi Nhân gật đầu nói:

- Mẹ, con định dẫn Tiểu Vũ ra ngoài chơi, tiện thể giới thiệu một chút về tộc Hắc Phượng chúng ta luôn.

- Đi đi, đi sớm về sớm, tối nhớ trở về ăn cơm cùng mọi người.

Dao còn tưởng con gái mình đang cưa cẩm tên tiểu tử thúi kia, trong lòng âm thầm đắc ý.

Ra khỏi Hắc Phượng cung, băng qua La Lâm Điện, hắn đến được Ngũ Thải cung. Thị nữ giữ cửa thấy Long Vũ trở lại, trong lòng rất mừng rỡ.

Thế nhưng hắn lại đi cùng Thi Nhân, thị nữ cũng thấy có chút hoang mang, không biết là nên mời hắn vào hay là để hắn đứng ngoài.

- Mời công tử đợi chút, ta đi vào thông báo!

Ngây người một chút, thị nữ thấy hay là đi bẩm báo, xem ý của tiểu thư thế nào.

Mấy phút sau, thị nữ trở lại, nàng nhận được mệnh lệnh dẫn bọn họ vào.

Trong phòng khách Ngũ Thải cung, Tiểu Lục nhíu mày hỏi:

- Con hồ ly Thi Nhân kia đi cùng với Long công tử phải chăng là có âm mưu gì?

- Sẽ không!

Kim Phượng mỉm cười nói:

- Ta tin tưởng Tiểu Vũ.

Trên đường, tộc nhân Phượng Tộc trong Ngũ Thải cung nhìn thấy Thi Nhân đều lộ ra địch ý, cùng chán ghét. Long Vũ nắm chặt tay Thi Nhân, khích lệ nàng.

- Ta nói nè mấy vị thị nữ tỷ tỷ, các người có thể thôi nhìn chằm chằm vào Thi Nhân được không. Nàng nghe theo khuyên bảo của ta đến làm lành cùng chị Phượng đó.

Đối mặt với địch ý của mọi người, Long Vũ tỏ ra có chút bực mình.

Một thị nữ đến trước mặt Long Vũ nói:

- Xin lỗi công tử, thứ cho ta bất lực. Đây hoàn toàn là do những hành động trước kia của nàng gây ra.

Long Vũ còn muốn nói gì đó, không ngờ Thi Nhân lại mở miệng trước:

- Tiểu Vũ, không cần cùng bọn họ chấp nhặt, cũng không cần làm khó dễ bọn họ.

- Công tử, tiểu thư đang chờ người ở sảnh!

Thị nữ nói xong liền dẫn đường.

Trên đường đi, Long Vũ lại thêm một lần nữa mãn nhãn. Cảnh sắc Ngũ Thải cung khiến hắn như cảm thấy lọt vào tiên cảnh. Từng lá cây, cọng cỏ, đến cả những viên gạch, viên ngói đều toát lên khí phái hoàng gia. Thế nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy tươi mát, sảng khoái.

Long Vũ còn thấy không ít Phượng Tộc, tu vi cũng ở khoảng Cửu Đỉnh, có thể thấy được sự cường hãn của Phượng Tộc.

Lát sau, cuối cùng Long Vũ cũng gặp được Phượng tỷ.

Lúc nhìn thấy Kim Phượng, Long Vũ bỗng giật mình kinh hãi, mới xa nhau không lâu mà Kim Phượng đã hoàn toàn thay đổi. Khí chất trên người nàng biến hóa một cách rõ ràng, khí chất Hoàng giả có thể mơ hồ thấy được. Kim Phượng thanh nhã thoát tục trước đây cộng với vẻ thanh tú như bông sen hé nở trên mặt nước của hiện tại, khoác thêm y phục hoa lệ gây cho người ta một cảm giác kinh diễm.

Kim Phượng cũng trông thấy Long Vũ, lại nhìn thấy cảnh hắn nhìn nàng đến ngẩn ngơ, khuôn mặt không khỏi ửng hồng. Người trong mộng lâu nay cuối cùng cũng đã tới.

Tiếc là hắn còn mang theo cả vợ bên mình.

- Chị Phượng!

Long Vũ cười hì hì hướng về phía Kim Phượng, lại nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt nàng thì đoán rằng có lẽ nàng đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Hiểu lầm thì cần phải giải thích rõ ràng.

Long Vũ nói:

- Chị Phượng, Thi Nhân muốn hòa giải với chị, thật ra thì nàng cũng không muốn cùng chị tranh đoạt vị trí Phượng Hậu đó, chỉ là mẹ của nàng - Dao, ép buộc thôi.

- Thật không?

Kim Phượng hơi sững sờ, nói:

- Thi Nhân, Tiểu Vũ nói có đúng sự thật không? Cô thật sự không có ý định tranh đoạt Phượng Hậu?

- Thật sự!

Thi Nhân nghiêm túc nói:

- Tôi có thể từ bỏ chuyện trang đoạt vị trí Phượng Hậu, thế nhưng cô phải đáp ứng một điều kiện của tôi.

- Điều kiện gì?

Kim Phượng hỏi.

Thi Nhân đầu tiên là áy náy nhìn Kim Phượng, sau đó nói:

- Tôi hy vọng cô có thể thành toàn cho tôi cùng Tiểu Vũ.

Kim Phượng liền hiểu ra, Thi Nhân đã lựa chọn tình yêu và từ bỏ quyền thế. Còn nàng muốn đạt được quyền lực thì cũng phải buông bỏ tình yêu.

Có được thì sẽ có mất.

Kim Phượng sửng sốt một chút, trong chốt lát cũng không biết lựa chọn thế nào. Tuy rằng Thi Nhân và Long Vũ đã là vợ chồng chính thức, thế nhưng nàng biết trong lòng Long Vũ có nàng, hơn nữa nàng cũng không thể dứt bỏ Long Vũ. Thế nhưng bây giờ, nếu đáp ứng Thi Nhân rồi, nàng sẽ phải từ bỏ.

Rất rõ ràng, đây là một cuộc giao dịch.

- Thi Nhân, cô thật hèn hạ!

Một thiếp thân thị nữ - Tiểu Lục, quát lên một tiếng giận dữ, giọng nói mang theo vẻ giận dữ bất bình:

- Cô đoạt đi nam nhân của tiểu thư chúng ta, hôm nay còn mang hắn ra để giao dịch. Cô đã làm xấu hết mặt mũi Phượng tộc chúng ta rồi!

Long Vũ hơi sững sờ, lập tức cười nói:

- Tiểu nha đầu tính khí cũng không vừa nha. Chị Phượng, Thi Nhân chẳng lẽ trong mắt các nàng thì tôi chỉ là một vật để giao dịch hay sao?

- Hừ!

Tiểu Lục nói:

- Phượng tộc chúng ta là xã hội Mẫu hệ, ngươi là nam nhân từ bên ngoài đến, ngươi cho rằng ngươi…

- Im miệng!

Kim Phượng quát lên, không cho Tiểu Lục tiếp tục nói.

Tiểu Lục biến sắc, miệng khẽ nguýt, quả thật không nói thêm gì nữa. Thế nhưng đôi mắt nàng thì lại lén lút liếc nhìn. Trong con ngươi tràn ngập ý khinh thường.

Kim Phượng vẫn im lặng nhìn chăm chú vào Long Vũ, đến khi nghe lời hắn nói thì khuôn mặt khẽ giật. Nàng hé đôi môi anh đào nói:

- Tiểu Vũ, sự tình không phải như em suy nghĩ đâu. Tuy rằng Phượng tộc chúng ta đúng là xã hội Mẫu hệ, thế nhưng trong lòng của chị thì chưa từng có ý nghĩ xem thường em…

Thi Nhân cũng cảm thấy mình có chút quá đáng. Hành vi đó có thể sẽ khiến cho Long Vũ bất mãn.

Trong lòng khẽ động, nàng liền gấp gáp bày tỏ thái độ:

- Tiểu Vũ, thực xin lỗi. Là em suy xét chưa chu đáo. Hy vọng anh không nên hiểu lầm. Trong lòng em cho tới bây giờ chưa khi nào xem thường anh hết. Nếu như không nghe lời anh thì sao em có thể đáp ứng cùng anh rời đi.

Tiểu Lục cười lạnh một tiếng, nhìn Long Vũ với ánh mắt tràn đầy khinh thường, có thể đọc ra trong mắt nàng một thông điệp… Một nhân loại mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!

- Kim Phượng, tôi biết rõ cô rất yêu Tiểu Vũ, chuyện tôi đoạt lấy Tiểu Vũ cũng là không đúng. Thế nhưng kết quả đã vậy rồi, cũng không thể nào để tôi rút lui chứ?

Thi Nhân nói tiếp:

- Hay là cô làm Phượng Hậu, sau đó sửa chữa lại tộc quy, hai chúng ta cùng thờ chung một chồng?

Lời vừa nói ra, Kim Phượng lại một lần nữa đỏ mặt. Mi phượng thẹn thùng liếc Long Vũ, trong tâm cũng khẽ động. Cái này thì cũng khó trách nàng, đề nghị của Thi Nhân thật ra cũng có chút lớn mật, thế nhưng cũng là một cách giải quyết vấn đề.

Tiểu Lục cũng phát hiện ra sự khác thường của chủ mình, nàng cảm tháy rất kinh ngạc. Nàng đã theo hầu Kim Phượng từ nhỏ, với tính tình của Kim Phượng thì rõ trong lòng bàn tay. Kim Phượng xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, đối với nam tử hầu như không để vào mắt. Cho nên nàng không thể tưởng tượng nổi, vì sao Kim Phượng lại động tâm với đề nghị của Thi Nhân?

Long Vũ cũng không phải kẻ ngốc, hắn tự nhiên là cũng thấy được sự khác thường của Kim Phượng, trong lòng có chút hưng phấn. Nữ nhân như Thi Nhân, Kim Phượng thì người bình thường chỉ cần gặp được một người đã là có diễm phúc rồi, thế nhưng hôm nay Thi Nhân lại đưa ra gợi ý là cả hai người bọn họ cùng phụng bồi mình.

Vừa nghĩ đến đây thì Long Vũ vội vàng thu liễm tâm thần, chờ đợi sự tình phát triển tiếp.

- Kim Phượng, đừng do dự nữa. Phượng Hậu có quyền lực sửa chữa được những quy định kia.

Thi Nhân nói tiếp:

- Tuy rằng làm như vậy cũng có chút không thỏa đáng, thế nhưng ngoại trừ phương pháp này thì chẳng còn biện pháp nào tốt hơn cả. Cho dù cô không đồng ý thì tôi cũng không buông tha cho quyền lợi được yêu của tôi. Vị trí Phượng Hậu này có thể bỏ, nhưng nam nhân của tôi thì quyết không thể buông.

Kim Phượng hơi do dự một chút nói:

- Đi tẩm cung của tôi nói chuyện…

Tiểu Lục nghe vậy lại càng hoảng sợ, nàng hồ nghi nhìn Kim Phượng. Thấy ánh mắt nàng si mê, ôn nhu như nước, xem tình hình này thì có phân nửa là sẽ đồng ý rồi.

Tiểu Lục muốn can ngăn, thế nhưng lại không dám mở miệng.

- Chị Phượng, Thi Nhân, em thấy hai người có nên hỏi ý kiến của em trước hay không?

Long Vũ mặt dày nói tiếp:

- Dù sao thì cũng phải cân nhắc một chút về ý nguyện của người trong cuộc như em chứ?

Tiểu Lục trợn ngược mắt, thở phì phò nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ công tử bị ủy khuất?

Long Vũ ấp úng nói:

- Ủy khuất thì không có, chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Tiểu Lục thực sự ngứa mắt với bộ dạng của Long Vũ, dứt khoát nói:

- Công tử, đây là cơ hội mà người khác nằm mơ cũng khó mơ thấy. Nếu công tử thực sự cùng Thi Nhân tiểu thư và tiểu thư của chúng ta thành người một nhà thì Phượng Tộc chính thức đoàn kết lại với nhau.

Long Vũ miệng há hốc, nửa ngày sau cũng chưa biết làm thế nào.

Thi Nhân cũng gật nhẹ đầu, nói:

- Tiểu Vũ, Tiểu Lục nói đúng đó. Từ chuyện của mẹ em và Phượng Hậu, thì Phượng Tộc đã rạn vỡ. Hắc Phượng bọn em là chiến sĩ Phượng Sào. Tuy rằng nhân số ít, thế nhưng lực lượng của bọn em lại chiếm một phần ba của Phượng Tộc. Cho nên, nếu anh đồng ý, Phượng Tộc sẽ đoàn kết lại một chỗ. Đương nhiên, muốn làm được chuyện này thì cũng không dễ dàng gì. Ít nhất thì em cũng phải thuyết phục được mẹ em cái đã. Nếu không chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Đương nhiên, hiện tại em trưng cầu ý kiến của anh, anh có đồng ý không?

- Anh…

Long Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua Kim Phượng, lập tức mỉm cười, nói ra:

- Anh đồng ý…

Kim Phượng giờ đây cũng rất thẹn thùng, tuy rằng chưa tỏ thái độ, thế nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hơn phân nửa cũng là đồng ý.





Đêm đến, Long Vũ cùng Thi Nhân trở về Hắc Phượng cung. Bọn họ dự định tìm cơ hội thuyết phục Dao, hy vọng có thể kết thúc được sự phân liệt lâu nay của Phượng tộc.

Mắt thấy con gái cùng Long Vũ sóng đôi trở về, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười, còn tưởng là con gái đã khống chế được Long Vũ. Trên mặt Dao lộ ra vẻ vui sướng, nói:

- Thi Nhân, Tiểu Vũ, các con đã về, nhanh vào trong phòng ngồi. Hôm nay trong lòng mẹ cao hứng, tự mình xuống bếp nấu cơm cho các con…

Dưới sự nhiệt tình của Dao, hai người đi vào phòng khách. Chờ Dao đi chuẩn bị, Thi Nhân tự mình rót cho Long Vũ một chén trà thơm, thấp giọng nói ra:

- Tiểu Vũ, xem ra, mẹ còn tưởng rằng anh đã bị em thuyết phục.

Long Vũ chậm rãi nhấp một ngụm, đồng dạng là thấp giọng nói ra:

- Tùy cơ ứng biến.

Mấy phút sau, Daoc lần nữa trở lại, nàng cùng Thi Nhân thoáng nói mấy câu, sau đó lại nhìn Long Vũ, suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi áo ra một cái bình ngọc.
Bình Luận (0)
Comment