Đặc Thù Không Gian

Chương 221

Dao đi đến trước mặt Long Vũ, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, không biết trên tay nàng là đồ vật gì. Long Vũ vội đứng lên, vẻ mặt đề phòng, sợ Dao lại chơi trò oái oăm gì.

Nhìn bộ dáng của Long Vũ, Dao không khỏi buột miệng cười, đúng là dễ thương khôn kể. Nàng cười nói:

- Tiểu Vũ không phải sợ, đây là Vũ Lộ hoàn bác luyện chế từ quỳnh tương thu thập trên thụ vương ngô đồng, cháu cầm đi, đói bụng có thể làm cơm, khi bị thương ăn vào, còn có thể trị liệu miệng vết thương rất nhanh.

Nói xong, Dao liền đem bình ngọc kia đưa tới.

Long Vũ hơi kinh hãi, bất quá cuối cùng vẫn duỗi tay tiếp lấy bình ngọc.

- Được rồi, hai con nói chuyện tiếp đi, mẹ còn phải vào bếp!

Nói xong, Dao uốn éo cái mông, xoay người rời đi.

Thi Nhân sững sờ, lập tức cười nói:

- Ha ha, xem ra mẹ thật sự xem anh là con rể tốt, ngay cả Vũ Lộ hoàn cũng đều cho anh. Anh cũng đã biết, lúc trước em xin mẹ một lọ, mẹ còn luyến tiếc mãi không thôi. Rừng ngô đồng của tộc Hắc Phượng bọn em có một thần mộc, đã tu luyện thành tinh. Trên người nó tiết ra chất lỏng, so ra thì kém tinh hoa của Sinh Mệnh Chi Long, nhưng lại là chí bảo hiếm có của Huyền Cảnh.

- Ha ha!

Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:

- Dao làm vậy là để thu phục nhân tâm, nếu bác biết ý tưởng chân thực của chúng ta, em đoán xem bác ấy có thể đòi lại hay không?

- Chuyện này có thể nói là không tốt, nhưng dù sao thứ này cũng thập phần trân quý.

Thi Nhân nói.

- Tiểu Vũ, Thi Nhân tới đây ăn cơm đi?

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dao. Long Vũ cùng Thi Nhân vội vàng im lặng, không đàm luận chủ đề về Dao nữa.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Dao, một đội thị nữ tay nâng những khay bạc tinh xảo đi vào, bầy những thực vật tinh mỹ trên bàn.

Đợi cho kia chén đĩa đã đặt hết lên bàn, Long Vũ đã chảy nước miếng ròng ròng. Không nói đến đồ ăn này có phải do Dao tự mình làm hay không. Riêng sắc hương vị đều đủ. Khiến cho Long Vũ không nhịn được mà muốn ăn thật nhiều.

- Là tay nghề của mẹ em. Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng tự mình xuống bếp. Cho dù là lúc cha chị còn ở đây.

Thi Nhân thấp giọng nói.

- Ồ!

Long Vũ trả lời một tiếng.

- Ăn đi. Lâu rồi không làm cơm. Cũng không biết tay nghề còn tốt hay không nữa. Tiểu Vũ cháu thử trước đi?

Ánh mắt Dao nhìn Long Vũ hoàn toàn là ánh mắt trượng mẫu nhìn con rể.

Ăn cơm xong, Long Vũ cứ ca ngợi không ngừng, thậm chí còn trầm trồ khen ngợi. Thấy vậy, trong lòng Dao trở nên ấm áp.

Sau khi ăn cơm tối xong, còn tán gẫu một hồi, Long Vũ và Thi Nhân chúc Dao ngủ ngon. Quay về trong phòng ngủ của Thi Nhân. Hai người nằm ở trên giường, Thi Nhân hiền thục ôm lấy Long Vũ. Long Vũ vuốt ve ngọn núi trước ngực nàng. Sâu kín thở dài một tiếng nói:

- Kỳ thật. Anh thấy mẹ của em, cũng không phải kẻ khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Thi Nhân cũng cảm khái một tiếng, nói:

- Mẹ em trước kia cũng không phải như thế, bà chỉ là coi trọng danh lợi một chút mà thôi. Tiểu Vũ, em xem mẹ đối với anh cũng tệ. Chuyện này chúng ta phải bằng bàn bạc kỹ hơn, không cần quá nóng vội, được không?

Long Vũ còn muốn nói điều gì đó, bất quá nghĩ lại, Dao dù sao là mẹ vợ của mình. Chỉ cần nàng không làm gì quá phận, hắn cũng không muốn cùng nàng ấy đối lập.

- Thi Nhân, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm, mấy ngày này tất phải giải quyết. Chỉ hy vọng đến lúc đó sẽ không để chị khó xử quá.

Long Vũ nói.

Thi Nhân an ủi hắn, nói:

Tiểu Vũ, em không sao. Tóm lại, em quyết sẽ đứng bên cạnh anh.

Long Vũ nói:

- Vậy là tốt rồi…

Khi nói chuyện, hai tay của hắn đã từ bờ lưng tinh tế bóng loáng của nàng chậm rãi di chuyển lên trên ngọn núi đầy đặn mà mềm mại.

- Thi Nhân… Tin anh đi, lựa chọn của em sẽ khiến cho em hạnh phúc.

Long Vũ nói.

Hai gò má Thi Nhân chậm rãi ửng đỏ, thấp giọng nói mấy câu:

- Tiểu Vũ… Anh không trách em lúc đầu đối với anh…

Còn chưa nói xong, đôi môi đỏ mọng đã là bị Long Vũ che lại.

- Thi Nhân, cái gì cũng đừng nói nữa, để cho anh thoải mái yêu em nhé!

Nói xong, Long Vũ liền cỡi hết quần áo, đem hai đùi của nữ nhân tách ra động thân đi vào.

Thi Nhân rên rỉ đến vạch phách đoạt hồn, hai người đều dục tiên dục tử, chơi tới tận nửa đêm.





Sáng sớm hôm sau, Long Vũ vừa tỉnh dậy, chợt nghe thấy tiếng chim hót thật dễ nghe, hắn đưa thay sờ sờ bên người, Thi Nhân đã là không thấy đâu. Rời giường, Long Vũ đẩy cửa sổ ra, không khí thanh tân tuôn vào phòng, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.

Mặc quần áo tử tế, Long Vũ đẩy cửa đi vào trong sân, răng rắc, răng rắc, vừa quay đầu nhìn, một thân ảnh đẫy đà yểu điệu đang đứng quay lưng về phía hắn cắt tỉa hoa cỏ.

Thân ảnh kia không phải ai khác, đúng là Dao. Lúc này Dao cũng nhìn thấy Long Vũ, cười nói:

- Tiểu Vũ sao không ngủ lâu một chút? Thi Nhân đang ở phòng bếp nấu cơm. Nếu cháu cảm thấy nhàm chán, hãy cùng bác cắt tỉa hoa cỏ được không?

- A!

Long Vũ đi qua, nhìn thấy Dao đang thuần thục cắt tỉa hoa cỏ, một lọn tóc từ trên trán nàng thả xuống, khiến nàng tăng thêm một tia quyến rũ động lòng người.

Long Vũ nói:

- Để cháu giúp cho.

Dao cười cười nói:

- Được rồi. Bất quá cháu cần phải cẩn thận, chỗ hoa cỏ là bác tự thân trồng khi Thi Nhân còn nhỏ, bác có cảm tình với chúng nó, không cho phép cháu làm hỏng bọn chúng.

- Yên tâm, nếu cháu không cẩn thận đem làm hỏng chỗ hoa cỏ này, bác cứ việc thẳng tay trừng phạt cháu.

Long Vũ nói xong, tiếp nhận kéo trong tay Dao.

Long Vũ cũng là người yêu quý hoa cỏ, kỳ thật nếu Dao không nói, hắn cũng sẽ vẫn cẩn thận.

Dao thấy Long Vũ nghiêm túc cắt tỉa hoa cỏ, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười vui mừng, quay đầu nói với Long Vũ:

- Tiểu Vũ, bác thấy cháu cùng Thi Nhân ở chung sẽ không tệ đâu, tương lai, nàng làm Phượng Hậu, cháu làm Phượng Vương. Mặc dù không có quyền lợi thực chất, nhưng lại quang vinh vô thượng, cho nên, cháu nhất định phải giúp con gái ta đó.

Long Vũ có chút xấu hổ nói:

- Cháu tất nhiên sẽ đối tốt với Thi Nhân ạ…

Nói tới đây, hắn hơi trầm ngâm, nói:

- Kỳ thật, cháu cũng không cảm thấy Thi Nhân thích hợp làm Phượng Hậu.

Hắn nhìn sắc mặt Dao, thấy nàng vẻ mặt xanh mét, vội vàng đề phòng, ngừa nữ nhân này đột nhiên động thủ với mình.

Dao cười hơi biến sắc, liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, thản nhiên nói:

- Có phải Thi Nhân đã nói cho cháu chuyện gì hay không?

- Vâng!

Long Vũ quyết định cùng Dao nói chuyện nghiêm túc:

- Bác gái, Thi Nhân không muốn làm Phượng Hậu. Hơn nữa, nàng hy vọng Hắc Phượng nhất tộc có thể có thể chân chính dung nhập vào đại gia đình Phượng Tộc.

Vì khiến cho cuộc nói chuyện có thể thuận lợi một chút, Long Vũ cố ý tỏ vẻ tôn kính nhất định với Dao.

- Còn gì nữa không?

Dao thản nhiên hỏi.

Dao thần tình bất định, Long Vũ cũng cảm thấy có chút bồn chồn, không biết trong lòng nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào.

Thoáng do dự một chút, Long Vũ nói:

- Bác gái, hiện giờ kiếp nạn buông xuống Huyền Cảnh, cháu cảm thấy người nên lấy đại cục làm trọng. Phượng Tộc thống nhất, liên quan đến sức chiến đấu tương lai của Phượng Tộc. Cháu hy vọng bác có thể suy xét chuyện này.

Dao nghe vậy, cũng không nói câu nào.

Qua nửa ngày, Dao mới lên tiếng:

- Tiểu Vũ, bác thừa nhận, cháu nói rất có đạo lý, nhưng bác sẽ không chấp nhận. Thi Nhân rất ngốc…

Chần chờ một lát, nói:

- Bác tưởng rằng Thi Nhân bắt cháu làm tù binh, nhưng mà xem ra, là cháu bắt Thi Nhân làm tù binh mới đúng, thật sự là không nghĩ tới đó.

- Bác gái, đây không phải vấn đề ai bắt ai làm tù binh, mà là vấn đề phải trái, đúng sai. Đầu tiên, Thi Nhân sẽ không thích làm Phượng Hậu. Tiếp theo, ứng phó kiếp nạn tương lai là chuyện lớn. Bản thân cháu cảm thấy Thi Nhân là người biết đại thể.

Long Vũ nói.

- Hừ!

Dao hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không hờn giận nói:

- Theo như cháu nói, thì bác không biết đại thể sao? Long Vũ, cháu thành thật trả lời bác, bác đối với cháu như thế nào?

- Rất tốt ạ!

Long Vũ thành thật trả lời.

- Nếu bác đối với cháu rất tốt, cháu vì sao còn muốn đối đãi với mẹ con chúng ta như thế?

Dao sâu kín thở dài một tiếng, nói:

- Long Vũ, không phải bác không biết tiến thoái, mấu chốt của vấn đề là, bác lòng không cam lòng.

- Không cam lòng?

Long Vũ tựa hồ từ trong đôi mắt Dao thấy được một tia thương cảm.

- Năm đó bác cùng mẫu thân Kim Phượng tranh đoạt Phượng vị thất bại, hiện giờ Kim Phượng cùng Thi Nhân lại một lần nữa gặp gỡ tao ngộ của chúng ta năm đó. Bác không muốn thua các nàng lần thứ hai.

Dao nói:

- Có một số việc, cháu cũng không biết… Nếu cháu nguyện ý nghe, bác có thể nói cho cháu nghe.

- Ồ!

Long Vũ lên tiếng.

Dao thoáng do dự, kể cho Long Vũ nghe một chút chuyện cũ.

Nguyên lai năm đó, mẫu thân Kim Phượng trù tính đoạt đi nam nhân vốn thuộc về của nàng, về sau lại thông qua hội trường lão cường hành an bài cho nàng một người nam nhân khác.

Đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Dao.

Nàng cảm thấy mẫu thân Kim Phượng vũ nhục nàng.

Cho nên, hiện giờ gặp việc này, nàng mới không có ý định nhượng bộ. Nói toạc ra, nàng phải tranh đến cùng. Thế thôi.

Hốc mắt Dao phiếm hồng, sâu kín nói:

- Long Vũ, cháu nói đi, nếu cháu là bác, cháu sẽ làm sao? Chẳng lẽ cam tâm lại thất bại một lần nữa sao?

- Bác sai rồi!

Long Vũ nói:

- Bác gái, đối với chuyện quá khứ của bác, cháu cảm thấy đồng tình sâu sắc, nhưng chuyện này, dù sao cũng là ân oán đời trước. Chị Phượng cùng Thi Nhân đã hòa giải, các nàng cũng không muốn tiếp tục kéo dài cừu hận. Oan oan tương báo tới khi nào, bác gái, chẳng lẽ bác không muốn Thi Nhân sau này có cuộc sống an ổn hạnh phúc? Chẳng lẽ bác muốn nàng sống trong cừu hận và thống khổ?

Dao ngừng rơi lệ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Long Vũ, vẻ mặt chậm rãi buông lỏng, như có suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói:

- Đạo lý này bác biết. Nhưng có thể làm được, thì thật là gian nan.

Nàng lắc đầu nói:

- Bác vẫn có chút không cam lòng.

- Chuyện quá khứ cứ để nó đi qua đi!

Long Vũ nói:

- Chỉ cần Thi Nhân và cháu hiếu thuận với bác, tương lai của bác sẽ tràn ngập hạnh phúc và sung sướng. Con người phải luôn nhìn về phía trước, không nên sống cùng thống khổ trong quá khứ.

Nghe Long Vũ nói như thế, trên mặt Dao lộ ra vẻ tươi cười:

- Nhiều năm như vậy, bác lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện phiếm như thế. Long Vũ, không thể không nói, tâm tình của bác hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Long Vũ cũng vui vẻ nói:

- Vậy là tốt rồi! Kỳ thật một người trong lòng có tâm sự, cần phải thổ lộ với người khác.

Long Vũ trầm ngâm nói:

- Bác gái, cháu biết khuyên bảo bác rất khó khăn, nhưng cháu phải nói cho bác rằng, hãy buông tha đi thôi?

- Được, vậy bác hỏi cháu, nếu bác bỏ qua việc tranh đoạt Phượng Hậu, hơn nữa thúc đẩy việc thống nhất phượng tộc, cháu có phải sẽ chỉ đối tốt với con gái của bác hay không?

Dao hỏi.

- Ý của bác là để cháu vứt bỏ chị Phượng?

Long Vũ hỏi.

- Không phải một mình Kim Phượng, mà là toàn bộ nữ nhân bên cạnh cháu.

Dao nói.

- Việc này…

Loại chuyện này Long Vũ cảm thấy phải nói cho rõ ràng trước mới tốt:

- Thực xin lỗi, cháu chỉ sợ không làm được… Cháu không có khả năng cô phụ nữ nhân bên cạnh cháu, tất nhiên bao gồm cả Thi Nhân.

Hai mắt Dao lại nổi lên nước mắt:

- Ai, con gái đáng thương của ta…

- Mẹ, người đừng làm khó dễ Tiểu Vũ!

Thi Nhân tựa hồ đã nghe hai người nói chuyện từ lâu, nàng đi tới, nhào vào lòng mẫu thân, nói:

- Mẹ, người đừng gây khó dễ cho Tiểu Vũ, bây giờ con cảm thấy rất tốt. Con tin tưởng Tiểu Vũ sẽ mang lại hạnh phúc cho con.

Dao duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Thi Nhân, nói:

- Con đã trưởng thành, chuyện của con thì con tự xử lý đi.

- Cám ơn mẹ!

Thi Nhân vui vẻ nói.

Nghe hai mẹ con nói chuyện, Long Vũ thở dài một hơi, nghĩ thầm, tính tình của Dao kỳ thật cũng không tồi. Ít nhất, bản chất của nàng coi như không tệ.





Ăn xong điểm tâm, Long Vũ cùng Thi Nhân thương nghị đối sách, làm như thế nào chân chính thuyết phục mẫu thân của nàng. Tuy rằng hôm nay, phòng tuyến tâm lý của Dao đã buông lỏng đôi chút, nhưng khoảng cách với sự buông tha cuối cùng của nàng tựa hồ còn có chút vấn đề.

Buổi trưa, Dao lại tự mình nấu cơm cho con gái và con rể ăn. Trên bàn cơm không khí rất tốt, vui vẻ hòa thuận, ai cũng không đi nói mấy chuyện phiền lòng.

Ăn xong cơm trưa, Dao cũng không biết đi nơi nào. Long Vũ cùng Thi Nhân tản bộ tại hoa viên, nói chuyện phiếm. Thời điểm không có người, Long Vũ ôm chầm lấy Thi Nhân, đặt trên môi của nàng nụ hôn thật sâu. Thi Nhân đỏ mặt, vội tránh thoát vòng tay của hắn. Nhìn lén bốn phía, cũng không phát hiện ra hành tung của mẫu thân.

Lúc ăn cơm tối, Dao lại xuất hiện, nấu nướng đồ ăn. Trên bàn cơm, nàng vài lần muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, cũng không biết muốn nói gì.

Sau bữa cơm chiều, Long Vũ vẫn ngủ lại tại khuê phòng của Thi Nhân.

- Tiểu Vũ, chuyện tình Phượng Hậu kết thúc, có phải anh sẽ rời đi hay không?

Thi Nhân giương đầu lên hỏi.

- Ừ!

Long Vũ cũng không giấu diếm, nói:

- Thi Nhân, anh phải đi tìm nơi cha mẹ anh hạ lạc, hơn nữa, còn phải chiếu cố đại kiếp nạn của Huyền Cảnh. Em hãy tin tưởng anh, mọi chuyện cần thiết anh đều đã nắm trong tay, anh đã có mưu tính riêng rồi.

- Còn các nàng thì sao?

Thi Nhân chua chua nói.

- Khụ khụ!

Long Vũ xấu hổ cười cười, dứt khoát dầy mặt nghiêm trang nói:

- Đến lúc đó, anh sẽ tạo một cái giường lớn, mọi người chúng ta cùng nhau ngủ.

- Nghĩ hay quá nhỉ, em không thèm.

Thi Nhân nói:

- Hiện tại em muốn anh, hiện tại anh là người của em.

Thi Nhân cảm giác sâu sắc thời gian hai người ở cùng một chỗ không được nhiều, cho nên ở trên giường nàng mới giống như bạch tuộc gắt gao bám trụ thật chặt nam nhân này. Long Vũ cười hắc hắc, lập tức khoa trương ngậm chặt nụ hoa đỏ thẫm của nàng, mút mút còn phát ra tiếng. Thi Nhân phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, một bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc Long Vũ:

- Tiểu Vũ, anh thật tốt…

- Hắc hắc!

Long Vũ bỏ quên nụ hoa, hôn lên miệng của nàng, bàn tay to dùng sức xoa nắn trên ngọn núi kia.

Thi Nhân nhiệt liệt đáp lại hắn.

Qua nửa ngày, Thi Nhân thở ra một ngụm khí, duỗi tay sờ hướng đũng quần Long Vũ, cười dễ thương:

- Tiểu Vũ, bất kể thế nào, em vẫn mạnh mẽ hơn Kim Phượng.

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Là sao?

Thi Nhân mặt đỏ bừng, nổi lên dũng khí cười nói:

- Em có được anh trước…

- Hắc hắc!

Long Vũ cười khan một tiếng, nói:

- Em xem, Thi Nhân, để cho anh trìu mến em thật tốt đi.

Nói xong, Long Vũ tách hai chân nàng ra, hung hăng tiến vào trong cơ thể tuyệt vời kia.

Thi Nhân thỏa mãn rên rỉ, chân tay như bạch tuộc giống như quấn chặt lấy thân mình Long Vũ, phối hợp với động tác của hắn.

- Tiểu Vũ, em sắp thăng thiên!

Thi Nhân nũng nịu lạc giọng rên rỉ, hai gò má ửng đỏ, trong hai mắt tràn đầy ngập nước, long lanh, mị hoặc.

- Chủ nhân, có người theo dõi!

Ngay lúc này, trong đầu Long Vũ xuất hiện nhắc nhở của La Lâm.

Long Vũ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một thân ảnh, nhìn thân hình, rất giống Dao.

Thấy Long Vũ ngừng lại, Thi Nhân từ trong khoái cảm cực độ tỉnh lại, hỏi Long Vũ:

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Long Vũ trong đầu vừa chuyển, cười nói:

- Không có việc gì…

Hắn lại mãnh liệt hoạt động.

Long Vũ và Thi Nhân đang trong quá trình tìm hiểu nhân sinh, thân ảnh ngoài cửa sổ kia vẫn luôn lặng lẽ bất động, nhưng mà khi Thi Nhân dục tiên dục tử rên lên, thân ảnh kia tựa hồ một mực run rẩy. (ND: Chết nhá… Ta biết mà)





Ngày hôm sau, khi Long Vũ chạm mặt Dao, cảm giác ánh mắt nàng nhìn hắn có điểm khác thường, nhưng hắn cũng không quan tâm.

Buổi trưa, Thi Nhân đi làm cơm. Long Vũ một mình đến hoa viên tìm Dao khắp nơi, hắn hy vọng có thể mau thu thập mọi chuyện cho toàn vẹn, hắn thật sự không có nhiều thời gian nữa rồi.

Rốt cục, hắn thấy được một thân ảnh màu trắng quần lụa mỏng đang trong lương đình của hoa viên, từ xa nhìn lại, nàng tựa như tiên tử không dính bụi phàm trần.

- Là Tiểu Vũ sao, cháu lại đây!

Dao tuy rằng đưa lưng về phía Long Vũ, nhưng nàng vẫn phát hiện ra hắn đến.

Long Vũ lập tức đi qua đó, lúc tới gần Dao, trong mũi của hắn cũng ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.

- Bác gái, mọi người đều là người hiểu chuyện, cháu muốn hỏi bác một câu, chuyện cháu nói hôm đó, bác cân nhắc nó như thế nào rồi?

Long Vũ hỏi.

Dao liếc đôi mắt đẹp nhìn Long Vũ, thản nhiên nói:

- Mấy ngày nay bác một mực nghĩ tới mấy vấn đề này, bác có thể cho cháu chút mặt mũi, nhưng còn một số chi tiết thì phải đợi thương thảo cẩn thận. Bác đường đường là Hắc Phượng Tộc, trong tộc cũng coi như là nhất phương chư hầu, thế lực cường đại, cũng không thể cứ để cho chuyện bất minh như vậy…

- Cháu biết tâm tư của bác.

Long Vũ ngắt lời Dao nói.

- Vậy cháu nói thử bác nghe!

Dao nhẹ giọng nói.

- Bác nói về vấn đề mặt mũi?

Long Vũ nói:

- Bác xem như vậy được không nhé? Cháu sẽ bàn bạc cùng chị Phượng, có nàng ra mặt giải hòa với bác. Như vậy, mặt mũi của bác chẳng phải cũng được chiếu cố sao?

- Vậy… Ừm, được rồi!

Dao nói:

- Nếu Phượng nha đầu có thể cho bác đủ mặt mũi, bác tự nhiên sẽ nhượng bộ, bất quá, bác còn muốn tiến vào Trưởng Lão hội.

- Chuyện này, cháu phải thương nghị với chị Phượng!

Long Vũ nói:

- Dù sao chuyện này cháu cũng không làm chủ được, đúng không?

- Được rồi.

Dao cười nói:

- Như vậy chẳng phải như ý cháu sao?

Long Vũ nhìn song phong sung mãn của Dao, eo nhỏ, mông đầy đặn, tràn ngập hương vị nhục dục trêu người. Hơn nữa nụ cười nàng quyến rũ, thật sự là làm cho người ta nhộn nhạo không thôi.

- Ha ha!

Long Vũ cười nói:

- Như vậy há lại không hoàn mỹ?

Dao ha ha cười, nói:

- Tiểu Vũ, nhớ kỹ, cháu phải đối tốt với Thi Nhân nhà bác một chút, nếu không bác tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cháu. Không cần hoài nghi lời bác nói, bác có năng lực đối phó với cháu, cho dù là Phượng nha đầu che chở, cháu cũng không thoát được.

- Bác yên tâm, coi như bác không nói, cháu cũng sẽ đi đối tốt với nàng như với chị Phượng!

Long Vũ đảm bảo:

- Điểm này thì bác không cần lo lắng…

- Được rồi, bác hy vọng cháu có thể nói được làm được. Giờ không còn sớm, bác phải vào bếp giúp Thi Nhân làm điểm tâm, cháu cứ việc đi dạo đi…

Dao nói xong liền lắc lắc vòng eo rắn chậm rãi rời đi.

Long Vũ nhìn chằm chằm cái mông đầy đặn tròn xoe không ngừng vặn vẹo của nàng, trong lòng ngứa ngáy.

Dao đi được vài bước, ngừng lại, quay đầu, liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, nàng tựa hồ biết Long Vũ nhìn chằm chằm mông của nàng, trong ánh mắt thậm chí có ý tứ oán trách hắn.

Long Vũ thần sắc đứng đắn, thầm nghĩ, chết tiệt lại là ý thức của La Hậu đang tác quái. (ND: Lại đổ tội!)





Rất nhanh, có Long Vũ đứng ra giàn xếp, Dao cùng Kim Phượng mau chóng hòa giải, hơn nữa còn tuyên bố Hắc Phượng cung cùng Ngũ Thải cung chính thức chấm dứt chiến tranh lạnh. Đến tận đây, Phượng Tộc vốn phân tách hồi lâu lại hoàn thành thống nhất.

Đồng thời, Thi Nhân bỏ cuộc, Kim Phượng làm người được đề cử duy nhất cho ngôi vị Phượng Hậu, hoàn toàn xứng đáng trở thành Phượng Hậu. Ngày đăng cơ, cả Phượng Tộc đều sôi trào. Có Phượng Hậu, mọi người liền có người đáng tin cậy để dựa vào. Đối với kiếp nạn trong tương lai, mọi người trong lòng đã tràn ngập tin tưởng.

Mà Dao cũng như ý nguyện tiến vào Trưởng Lão hội, trở thành tổng quản Ngũ Thải cung.

Dựa theo ý tứ của Kim Phượng, Thi Nhân cũng tiến vào Trưởng Lão hội, bất quá Thi Nhân lại cự tuyệt. Tiến vào Trường Lão hội, sẽ có nhiều chuyện, nàng không muốn có điều ràng buộc, trong cuộc sống tương lai, nàng muốn rời khỏi phượng sào đi Dục Giới trợ giúp Long Vũ tìm cha mẹ.

Đối với chuyện này Kim Phượng tỏ vẻ ủng hộ, đem chức vị trưởng lão của nàng tạm thời lưu lại, đợi ngày sau nàng trở về sẽ đảm nhiệm.

Dao vốn là không đồng ý con gái làm như vậy. Nhưng là không ngăn nổi sự kiên trì của con gái mình, chỉ đành hy vọng Long Vũ có thể đối tốt với con gái của mình.

Đêm khuya, Kim Phượng hẹn Thi Nhân đi ra tản bộ. Tại hoa viên Ngũ Thải cung, Kim Phượng sâu kín nói:

- Chị cả, cám ơn chị, cám ơn chị thúc đẩy phượng tộc thống nhất.

- Tôi là vì Tiểu Vũ!

Thi Nhân nghiêm túc nói:

- Kỳ thật tôi phải cám ơn cô, cám ơn cô đã đem đến cho tôi một nam nhân tốt.

- Thực xin lỗi!

Thi Nhân vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm giác, mình nói như vậy sẽ có ý nghĩa khác, vội vàng nói:

- Kim Phượng, tôi không phải ý tứ kia, cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là…

- Ha ha!

Kim Phượng mỉm cười, nói:

- Chị cả, chị không cần giải thích cái gì, em biết tâm tư của chị. Sự tình đã xảy ra, em sẽ thản nhiên đón nhận. Trong cuộc sống sắp tới, em sẽ bắt tay vào sửa chữa một chút quy định của phượng tộc, đến lúc đó… Kính xin chị cả sẽ không ghen nha.

- Ha ha!

Thi Nhân cũng cười khan một tiếng:

- Cô là Phượng Hậu, cô không để ý theo tôi cùng chia sẻ một người nam nhân, tôi có gì phải để ý?

- Vậy một lời đã định!

Kim Phượng cười nói:

- Chị cả, kỳ thật em thật sự cảm tạ chị, đồng thời, em còn rất bội phục chị. Chị biết không? Trước đó, em cảm giác chị không có khả năng hiểu được cái gì là tình cảm, cái gì là tình yêu. Nhưng em lại không nghĩ rằng, chị sẽ vì tình yêu mà buông tha cho quyền thế.

- Kim Phượng, Tiểu Vũ là người như thế nào, tôi không cần nói nữa, cô cũng rõ ràng. Hắn thật sự là một người nam nhân đáng giá để yêu. Cái khác không nói nhiều, cô là Phượng Hậu, cô hẳn phải có trách nhiệm trên người. Về phần Tiểu Vũ, yên tâm giao cho tôi chiếu cố.

Thi Nhân nói:

- Chúng ta là tỷ muội, cũng đừng tính toán nhiều như vậy.

- Cám ơn!

Hốc mắt Kim Phượng có chút ướt át.
Bình Luận (0)
Comment