Đại Chu Tiên Lại (Dịch)

Chương 10 - Ngày Sau Tất Báo

Xèo xèo. . .

Thịt bò được ướp gia vị, áp lên phiến đá nóng hổi phát ra tiếng xèo xèo. Miếng thịt được thái mỏng, lại rắt lên hương liệu đặc chế, bắt đầu tỏa ra mùi thơm lừng. Cắn một cái, nước thịt bắn tung tóe trong miệng. . .

Trước kia do bệnh tật, Lý Mộ chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm, chủ yếu là thức ăn lỏng. Đối với hắn mà nói, những mỹ thực như nồi lẩu, thịt nướng là giấc mơ không thể chạm tới được.

Vì sau khi khỏi bệnh có thể đền bù tổn thất trong khoảng thời gian này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Hắn đọc rất nhiều sách dạy nấu ăn, cũng xem hơn mười chương trình ẩm thực.

Thủ pháp ướp gia vị độc môn, tăng thêm công thức nước chấm bí mật làm cho hương vị của thịt nướng này vô cùng không tệ. Hắn lập tức không đau lòng tiền thịt và hương liệu nữa.

Đương nhiên, lấy thu nhập của hắn, tốn nhiều tiền trên ăn cơm như vậy không thể không nói là xa xỉ lãng phí, nhưng Lý Mộ làm như thế cũng không phải là hoàn toàn vì thỏa mãn khát khao ăn uống.

Hắn hướng mắt về phương hướng khác một cái, cũng không cảm nhận được dị thường gì. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bèn cầm quạt phẩy phẩy mùi thơm về hướng đó…

Trong tiểu viện cách nhau một bức tường, Liễu Hàm Yên đi ra khỏi phòng, nhìn thiếu nữ kia, hỏi: "Vãn Vãn, ngươi ngửi thấy mùi gì hay không?"

Thiếu nữ hít mũi một cái, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, mùi gì mà thơm quá chừng..."

Liễu Hàm Yên hít một hơi thật sâu, một mùi thơm mê người chui thẳng vào lồng ngực của nàng. Cái bụng của nàng lại bắt đầu réo lên, nàng thật vất vả mới nhịn xuống cơn đói được đấy.

Yết hầu không tự chủ giật giật, nàng lập tức quay người trở về phòng, đóng cửa kỹ càng. Thế nhưng, mùi thơm kia phảng phất như không bị ngăn cách, nó vẫn như cũ quanh quẩn trong mũi của nàng.

Liễu Hàm Yên lại bước ra ngoài, xấu hổ nói: "Thứ gì, làm sao lại thơm như vậy!"

Thiếu nữ đưa tay chỉ vào tiểu viện sát vách, nói: "Tiểu thư, hình như nó tỏa ra từ nơi đó..."

. . .

Lý Mộ vừa đặt một miếng thịt ba chỉ lên phiến đá, bỗng nhiên lòng có cảm giác. Hắn quay đầu nhìn về phía tường viện.

Trên tường cách đó không xa nhô ra hai cái đầu. Nữ tử xinh đẹp và nha hoàn dễ thương trừng mắt nhìn hắn.

Một ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, một ánh mắt khác tràn ngập hiếu kỳ.

Nữ tử xinh đẹp nhìn Lý Mộ, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang làm gì!"

Lý Mộ vừa hấp thu cơn giận của nàng vừa nói: "Ăn cơm, không thấy à?"

Đương nhiên Liễu Hàm Yên biết hắn ăn cơm, có điều hắn ăn cơm thì ăn cơm, hết lần này tới lần khác làm cho mùi thơm bay bốn phía. Mùi thịt nướng đều bay tới tiểu viện của nàng. Điều này khiến nàng đã mấy tháng không biết vị thịt làm sao chịu nổi?"

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Hàm Yên trở nên lạnh lẽo, nàng không khách khí nói: "Ngươi đến chỗ khác ăn đi!"

"Dựa vào cái gì?" Lý Mộ lắc đầu đáp: "Đây là nhà của ta, ta ăn cơm ở nhà mình thì làm sao?"

"Ngươi ảnh hưởng đến ta!" Liễu Hàm Yên càng tức giận hơn, nàng bèn dùng lời buổi sáng của Lý Mộ để phản kích.

"Vì sao không ảnh hưởng người khác, hết lần này tới lần khác ảnh hưởng đến ngươi?" Lý Mộ cũng lấy đạo của người trả lại cho người, trong lòng cầu mong nàng tuyệt đối đừng hết tức. Phách thứ hai có thể ngưng tụ được hay không toàn bộ dựa vào nàng. . .

"Hỗn đản!"

"Vô sỉ!"

"Ngươi cố ý!"

"Ta ăn cơm ở nhà mình thì có gì sai chứ?"

"Ngươi là vì trả thù!"

"Chuyện sáng nay xem như ta không đúng, để tỏ lòng áy náy của mình, nếu không hôm nay ta mời hai vị cô nương xin đẹp ăn cơm. . ."

Tiểu nha hoàn lộ ra vẻ vui mừng, nàng nhìn thịt nướng trên phiến đá, vui vẻ nói: "Tốt tốt..."

Lý Mộ thuật tiện thu thập cảm xúc vui sướng của nàng.

Liễu Hàm Yên tức giận nhìn hắn, nói: "Ta, Liễu Hàm Yên, cho dù từ nơi này nhảy xuống chết cũng sẽ không ăn một miếng thức ăn của ngươi!"

. . .

Liễu Hàm Yên tức giận đứng quơ tay quơ chân trong sân, ngực chập trùng không ngừng, sắc mặt cũng hơi đỏ ửng, "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi. Hắn cố ý, hắn nhất định cố ý!"

Thiếu nữ ngẩng đầu, vô tội nói: "Tiểu thư, thế nhưng ta cảm thấy hắn nói cũng không sai. . ."

Liễu Hàm Yên tức giận nhìn nàng: "Cuối cùng ngươi giúp ai!"

"Đương nhiên ta giúp tiểu thư rồi. . ." Thiếu nữ vội vàng giúp nàng vỗ ngực nhè nhẹ, rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư đừng nóng giận, nổi nóng thân thể sẽ không tốt. . ."

Ngực của Liễu Hàm Yên tiếp tục chập trùng, hiển nhiên tức giận không ít. Nàng bỗng nhiên vịn trán, nói: "Vãn Vãn, dìu ta trở về phòng nghỉ ngơi, ta cảm giác hơi chóng mặt..."

Cuối cùng, không còn tiếng nói truyền đến từ tiểu viện sát vách. Lý Mộ cũng không thu được thêm tức giận, hắn từ từ ngừng Đạo Dẫn Chi Thuật lại.

Vốn cho rằng cảm xúc tức giận khó thu hoạch hơn cảm xúc vui sướng, không nghĩ tới nữ nhân này dễ tức giận như vậy. Nếu như mỗi ngày nữ tử tên là Liễu Hàm Yên kia đều tức giận với hắn, chẳng phải phách thứ hai của hắn sẽ ngưng tụ sớm hơn phách thứ nhất sao?

Đương nhiên, phàm là chuyện gì đều cần có mức độ. Lý Mộ cũng không thể hút một mình nàng.

Mặc dù thất tình là tình cảm thông thường của con người, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến sức ảnh khỏe. Quá vui, quá buồn, quá giận đều gây tổn hại thân thể. Cách hút không tiết chế của Lý Mộ sẽ cực kỳ tiêu hao thân thể của nàng, không qua mấy ngày nàng sẽ bị ép khô, ngay cả rời giường cũng không nổi...

Hút vừa phải vì tu hành, nghiền ép quá độ là thải âm bổ dương. Tất cả cũng vì mạng nhỏ của mình, hắn chỉ có thể ủy khuất vị cô nương kia.

Để tỏ lòng áy náy của mình, Lý Mộ cố ý nướng một đĩa thịt đầy ắp, rồi gõ cửa viện sát vách.

Người mở cửa là tiểu nha hoàn có gương mặt trứng ngỗng, cái cằm hơi mũm mịp kia. Nàng nhìn thịt nướng trong tay của Lý Mộ, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, mới hỏi: "Công tử có chuyện gì không?"

Lý Mộ mỉm cười nói: "Tại hạ Lý Mộ, đây là lễ vật đặc biệt dùng để xin lỗi Liễu cô nương. Món quà nho nhỏ này hy vọng nàng có thể nhận lấy..."

Lý Mộ đưa đĩa thịt nướng cho tiểu nha hoàn, rồi trở về tiểu viện của mình.

Trong tiểu viện cách nhau một bức tường, tiểu nha hoàn đẩy cửa phòng của Liễu Hàm Yên ra. "Tiểu thư, vị công tử kia tên là Lý Mộ. Hắn vừa đến xin lỗi, đây là hắn đưa chúng ta..."

Liễu Hàm Yên không nhịn được phất phất tay, nói: "Mang ra, mang ra, ta không muốn nhìn thấy đồ vật của hắn!"

"Dạ. . ."

Tiểu nha hoàn thấp giọng trả lời một câu, một mình đi tới trong viện. Nàng ngồi trước bàn đá, sau khi nếm một miếng thịt ba chỉ, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sững sờ.

"Ngon, ngon quá..."

Nàng bưng đĩa thịt bằng hai tay, lại chạy trở về phòng của Liễu Hàm Yên. "Tiểu thư, ngươi ăn thử đi, ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy..."

Liễu Hàm Yên lườm nàng một chút, nói: "Ta không ăn, chỉ cần là thức ăn ngươi đều nói ngon.."

Tiểu nha hoàn đưa đũa cho nàng, nói: "Là thật, tiểu thư, tiểu thư ăn thử đi, ăn một miếng thôi, ăn một miếng sẽ không mập.."

Liễu Hàm Yên muốn tiếp tục từ chối, nhưng tay phải lại không bị khống chế đưa ra ngoài, nắm lấy đũa.

Nàng đã không ăn gì ròng rã một ngày, trong bụng đã sớm đói meo. Món ăn trước mặt tỏa ra mùi thơm lừng như thể trêu chọc tâm tư của nàng. Dưới sự hấp dẫn của mùi thơm này, trong chớp mắt nàng đã quên đi chuyện giữ dáng, cũng quên đi gã bộ khoái đáng giận kia...

Nàng từ từ vươn tay, gắp một miếng thịt nướng lên.

Sau đó là miếng thứ hai.

Miếng thứ ba.

. . .

"Tiểu thư, tiểu thư. . ."

"Tiểu thư, ngươi đã ăn hết. . ."

"Hu hu, tiểu thư, ta mới ăn có một miếng. ."

Mãi cho đến khi tiếng khóc nức nở mang theo ủy khuất của tiểu nha hoàn truyền đến trong tai của nàng, Liễu Hàm Yên mới giật mình tỉnh lại.

Nàng sờ lên bụng của mình, rốt cục ý thức được kế hoạch nàng thật vất vả duy trì mấy tháng đã hoàn toàn thất bại.

Nàng ôm lấy bụng của mình, bi phẫn nói: "Họ Lý, ta và ngươi thế bất lưỡng tập, ngươi tốt nhất đừng rơi vào trong tay của ta!"

Lý Mộ đứng trong sân, nhìn tiểu viện sát vách nộ khí trùng thiên, hắn bèn hấp thu không sót một chút nào.

Vì thu thập cảm xúc vui vẻ, hắn không biết phí hết bao nhiêu tâm tư mới gom góp được một chút ít ỏi này. Ấy vậy, phẫn nộ lấy từ Liễu Hàm Yên đã hơn gấp hai lần cảm xúc vui vẻ.

Phục Thỉ sinh ra từ tức giận, chủ quản ý thức. Nó là một trong những phách quan trọng nhất trong thất phách. Đối với hắn mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Lý Mộ gom hết cảm xúc tức giận của Liễu Hàm Yên xong, bèn khom người hướng về tiểu viện sát vách, chân thành nói: "Đại ân của cô nương, tại hạ ngày sau tất báo!"

Bình Luận (0)
Comment