Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới hừng sáng, Lý Mộ đã rời giường thật sớm.
Phách thứ nhất và phách thứ hai đã bắt đầu ngưng tụ. Cảnh giác và ý thức đang dần dần hồi phục. Cả người hắn đã không còn ngơ ngác giống như hai ngày trước.
Sau khi rửa mặt xong, Lý Mộ đi thẳng tới huyện nha.
Tuy nói Chu bộ đầu cho phép hắn nghỉ ngơi có lương, nhưng đối với Lý Mộ mà nói, thời gian chính là sinh mệnh. Hiện tại, hắn cần nhất là cơ hội thu thập thất tình, tiếp đó cô động thất phách. Các sự kiện diễn ra ở huyện Dương Khâu đều sẽ tập hợp ở huyện nha. Dù sao, hắn ôm cây đợi thỏ ở huyện nha, hiệu suất cũng cao hơn một mình tù mù lắc lư bên ngoài.
Chuyện thất phách sớm ngày nào hay ngày đó. Người sinh ra có thất phách vì thất phách bảo vệ thân thể, bình thường tà vật không cách nào tới gần. Lý Mộ không có thất phách, không có sức kháng cự những tà vật kia.
Đi đêm nhiều, ai biết có thể gặp quỷ hay không.
Ngưng tụ thất phách sớm ngày nào, hắn thoát khỏi nguy hiểm sớm ngày đó.
Lý Mộ bước vào huyện nha, rồi gõ cửa đi vào một phòng bên tay trái. Nam tử trung niên đang ngồi xử lý hồ sơ trên bàn ngẩng đầu, lúc thấy hắn, kinh ngạc nói: "Lý Mộ, sao ngươi lại tới đây?"
Lý Mộ cười nói: "Chu bộ đầu, ta đi làm lại."
Chu bộ đầu đứng lên, hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào rồi?"
Lý Mộ đáp: "Đã tốt hơn nhiều, ở nhà rảnh rỗi quá, ta đến nha môn xem có giúp đỡ gì được không."
Chu bộ đầu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thật sự không cần ở nhà tĩnh dưỡng chứ, coi như ngươi không đến huyện nha, bổng lộc tháng này vẫn phát cho ngươi đấy."
"Không cần tĩnh dưỡng." Lý Mộ ngượng ngùng nói: "Có làm thì mới có ăn, cả ngày đợi trong nhà, số tiền này ta không nỡ cầm..."
Ngồi không lĩnh lương cố nhiên thoải mái, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh. Đây là tình trạng chân thực trước mắt của Lý Mộ.
"Trước kia người cũng không phải như vậy, nhát gan sợ phiền phức, gặp chuyện có thể tránh liền tránh..." Chu bộ đầu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn. "Nếu như không phải pháp khí nghiệm hồn không có phản ứng, ngươi cũng có trí nhớ trước kia, ta thật nghi ngờ ngươi có phải bị yêu tà đoạt xá hay không..."
Lý Mộ giật mình trong lòng, xem ra biểu hiện của mình vẫn còn hơi kỳ lạ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười. "Chuyện lần trước chính là xảy ra bên ngoài, ở nha môn không phải an toàn hơn ở nhà à..."
Chu bộ đầu sửng sốt một chút, sau đó mới nói: "Quả nhiên ngươi vẫn là Lý Mộ. Ngươi muốn về huyện nha thì về, hiện tại nha môn không có chuyện gì. Giờ ngươi về trị phòng của mình trước. Nếu có việc, Thanh cô nương sẽ báo cho ngươi."
Huyện nha chia làm ngoại nha và nội nha. Nội nha là nội trạch của huyện lệnh đại nhân, chưa cho phép không được đi vào. Ngoại nha là nơi tất cả quan lại làm việc, có hơn mười trị phòng với diện tích không lớn.
Lý Mộ đi đến bên ngoài trị phòng của mình, còn không vào cửa, thì nghe bên trong truyền đến tiếng "lốp bốp".
"Lớn, lớn, lớn, mẹ nó, tại sao lại là nhỏ. . ." Đây là tiếng nói chán trường của Trương Sơn.
Lý Mộ đi vào thì thấy Trương Sơn Lý Tứ và một lão lại đang ngồi đánh bạc. Hắn nhìn Trương Sơn một chút, nói: "Các ngươi lại lừa gạt tiền của lão Vương, không sợ bị Lão đại biết à?" (lại: chức quan không có phẩm cấp)
Trương Sơn thấy kẻ vào là Lý Mộ, trên mặt hơi thả lỏng, nói: "Ngươi không nói, ta không nói, lão Vương không nói, làm sao Lão đại biết được?"
Lý Mộ nhìn lão lại kia một chút, nói: "Lão Vương, còn không mau trở về, một hồi Lão đại của chúng ta tới, không kẻ nào trốn được đâu..."
Lão Vương là thư lại của huyện nha, đã công tác ở huyện nha mấy chục năm. Lão chủ yếu phụ trách biên soạn hộ tịch và chỉnh lý hồ sơ vụ án. Tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng vẫn còn máu cờ bạc. Lão thường xuyên đến nơi này đánh bạc cùng Trương Sơn Lý Tứ, mười lần hết chín lần thua rồi hùng hùng hổ hổ trở về.
Lão Vương nhặt mười mấy đồng tiền trên bàn lên, cười nói: "Là Lý Mộ à, thân thể khá hơn chút nào không, ta nghe Trương Sơn kể, ngươi bị yêu tà câu hồn..."
"Khỏe rồi khỏe rồi." Lý Mộ phất tay với lão, lại nói: "Đúng rồi lão Vương, lão về phòng đừng đi lung tung, một hồi ta tìm lão có việc..."
Trương Sơn nhìn lão Vương muốn đi, bèn lên tiếng giữ lại: "Ài, lão Vương chớ đi, lại đến hai ván..."
"Thấy được rồi thì thu tay." Lý Mộ lườm hắn, nói: "Lão Vương lớn tuổi, đi đứng bất tiện, kiếm tiền cũng không dễ dàng. Các ngươi đừng luôn thắng lão."
"Cái gì gọi là chúng ta thắng lão..." Trương Sơn tỏ ra bất mãn. "Vừa rồi ta thua hết mười bốn văn đấy, hôm nay vận khí của lão Vương tốt quá.."
Lý Mộ không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi: "Lão đại đâu?"
"Lão đại mới đi ra ngoài." Trương Sơn ngạc nhiên nhìn hắn một chút, hỏi: "Ngươi tìm lão đại làm gì?"
Lý Thanh không có ở đây. Lý Mộ phất tay, nói: "Được rồi, ta đi tìm lão Vương đây."
Lão Vương không chỉ quản lý hộ tịch ở huyện nha, các hồ sơ báo án của bách tính huyện Dương Khâu cũng đều qua tay của lão. Hắn muốn tìm một ít vụ án đơn giản, không có nguy hiểm, độ khó không lớn để thu thập thất tình.
Lúc Lý Mộ quay người rời đi, hắn lại nhớ tới điều gì. Hắn bèn nhìn về phía Trương Sơn đang nhàm chán nghịch xúc xắc, nói: "Ta chơi vơi ngươi hai ván thế nào?"
"Ngươi?" Trương Sơn sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: "Trước giờ không phải ngươi không đánh bạc à?"
Lý Mộ nói: "Hôm nay ta bỗng nhiên muốn chơi..."
"Tốt!" Trương Sơn mừng rõ, hỏi: "Chơi cái gì?"
Lý Mộ nói: "So lớn nhỏ đi."
Không lâu sau, trong trị phòng liền truyền đến tiếng cười liên tiếp của Trương Sơn.
"Ha ha, một hai ba, nhỏ, ta thắng!"
"Năm năm sáu, lớn, ta lại thắng!"
"Sáu sáu sáu, ha ha, ngươi thua hai ta văn!"
. . .
Chỉ trong chốc lát, Lý Mộ thua liền tù tì mười mấy văn tiền. Trong nha môn, bình thường bọn bộ khoái đều đặt cược mức nhỏ cỡ một hai văn tiền, thua cũng thua không có bao nhiêu tiền. Những người khác coi đây là tiêu khiển, ngẫu nhiên chơi một ván, duy chỉ có Trương Sơn là chơi không biết mệt.
Trương Sơn thắng tiền, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, khóe miệng đều sắp chạm đến lỗ tai. Lý Mộ lại đưa cho hắn một đồng tiền, hỏi: "Còn chơi nữa không?"
"Không chơi, không chơi. . ." Trương Sơn cất xúc xắc, dựa vào ghế, hữu khí vô lực nói: "Chuyện gì xảy ra thế, ta tự nhiên thấy hơi chóng mặt, bủn rủn tay chân, lần sau, chờ lần sau chơi tiếp. . ."
Lý Mộ khẽ gật đầu, nói: "Đã nói rồi đấy, ngày mai lại tiếp tục, ta đi trước tìm lão Vương. . ."
Một lát sau, trong một trị phòng khác, lão Vương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Mộ. "Ngày hôm nay mặt trời thật đúng mọc ở đằng tây, thế mà ngươi lại chủ động tìm vụ án?"
Lý Mộ không khách khí nói: "Bớt nói nhảm, nhanh lên, giúp ta xem có hay không."
Trong đám bộ khoái nha dịch ở huyện nha, lão Vương là người hay gặp mặt bọn ba người Lý Mộ nhiều nhất, vì không để cho lão nghi ngờ, Lý Mộ nói chuyện với lão cũng rất tùy tiện.
Lão Vương cũng không nhận thấy điểm nào kỳ lạ, vừa đọc hồ sơ trên bàn vừa nói: "Ngươi chờ một chút, ta tìm xem. . ."
Lão lật vài tờ rồi rút ra một trang giấy, bèn lên tiếng: "Nơi này có một vụ, Trương gia thôn xuất hiện một việc lạ, mấy con dê trong thôn không biết bị thứ gì cắn chết, toàn thân bị hút sạch máu. Huyện nha còn chưa phái người đi điều tra, ngươi muốn đi không?"
Lý Mộ không chút do dự đáp: "Kế tiếp. . ."
Gia súc bị hút khô máu đến chết. Đây rõ ràng là chuyện do yêu quỷ làm, Lý Mộ rất rõ ràng bản thân có bao nhiêu cân lượng, không đáng vì một chút cảm xúc vui sướng mà góp mạng của mình vào.
Lão Vương tiếp tục tìm kiếm, một lát sau, lại rút ra một trang giấy, nói: "Chỗ này cũng có một vụ, mấy tên ngư dân ở gần Bích Thủy Loan báo cáo huyện nha, rằng trong Bích Thủy Loan có Thủy Quỷ tác quái, ngươi có muốn đi xem một chút hay không. . ."
"Kế tiếp!"
"Lão cha của Trương viên ngoại vừa hạ táng bảy ngày, thì mộ phần đã bị người đào lên. Thi thể cũng không cánh mà bay, nếu không ngươi tìm giúp một tay. . ."
. . .
"Ngừng ngừng ngừng. . ." Lý Mộ giơ tay ra hiệu với lão Vương, hỏi: "Đừng luôn nói tới mấy vụ về yêu quỷ hay thi thể, ở chỗ ngươi không có bản án nào người bình thường có thể điều tra sao?"
"Những vụ này đã coi như rất bình thường đấy." Lão Vương giang tay ra, nói: "Xung quanh huyện bên cạnh xuất hiện Cương Thi, người của nguyên một thôn đều biến thành cương thi. Quận thủ đại nhân đang triệu tập tất cả Tu Hành Giả lân cận để đi trấn áp, ngươi muốn đi không?"
Lý Mộ liên tục khoát tay: "Không được không được, cáo từ. . ."
Sự thật chứng minh, tại thế giới huyền bí này, không có chút tài năng, ngay cả bộ khoái cũng đảm đương không nổi. Lý Mộ cũng muốn làm việc tốt, cũng muốn vì dân trừ hại, nhưng lực bất tòng tâm. . .
Nếu trong nha môn không có việc hắn có thể đảm nhiệm, Lý Mộ đành phải bắt đầu từ việc đưa bà lão lạc đường về nhà, góp nhặt từng chút từng chút cảm xúc vui sướng, từ từ ngưng phách.
Đáng tiếc, bà lão lạc đường không phải mỗi ngày đều có thể gặp. Lý Mộ tuần tra bên ngoài tới trời tối mịt cũng không gặp được người nào.
Đừng nói người, ngay cả quỷ hắn cũng không gặp được con nào cả.
Trong đêm tối, Lý Mộ một mình đi trên đường phố. Lúc sắp đến cửa nhà, hắn bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh cóng.
Lý Mộ sửng sốt một chút, hiện tại đang là mùa hè. Gió ban đêm thổi qua hẳn là ấm áp mát mẻ, nhưng cơn gió vừa rồi làm cho hắn rét run, tóc gáy dựng đứng.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn báo động, Lý Mộ chợt quay đầu nhìn về phía sau.
Đường phố vắng tanh, không có bóng người nào cả.
Lý Mộ thi triển Đạo Dẫn Chi Thuật, cấp tốc vận chuyển tia pháp lực mà Lý Thanh để lại trong cơ thể của hắn về đôi mắt.
Một gương mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện trước mắt của hắn!
Đây là một gương mặt không có bất kỳ chút máu nào, khoảng cách rất gần Lý Mộ. Gương mặt đó đã sắp áp vào mặt của hắn, một đôi con ngươi màu trắng đang nhìn chằm chằm hắn...